Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11

Phiên bản Dịch · 5662 chữ

Ở lưng chừng nhìn xuống đám đông

BẢY GIỜ BA MƯƠI SÁNG. Tự ném mình vào giữa dòng xe tắc nghẽn. Đâm ngang không xong. Sổ dọc chẳng được. Tiến tới đụng đầu. Thụt lùi đụng đít. Khói tha hồ phọt ra từ những ống bô, hun khô, nung đốt không khí. Thứ không khi mà hít vào vừa đến xoang mũi, phổi đã phản xạ ực ra. Các tế bào phổi chảnh chọe kiên quyết nín nhịn. Tuyệt đối gìn giữ những thành lũy trong lành bên trong. Cách biểu tình ấy của buồng phổi trở nên đơn độc trong cái cơ thể đang lên cơn hậm hực, hoang phí năng lượng cho cơn tỏa nhiệt đầy những ứng phó tạm thời trong một bối cảnh tình huống hoang dã. Những tế bào phổi dân chủ sạm sụa vẫn kiên cường nhiệt liệt đả đảo khiến toàn thân bí bách, cứ rướn lên dóng dác, dõi trước ngóng sau. Lô nhô mặt. Lô nhô nhân diện khổ đau gói trong những khung dài thuỗn của nón báo hiểm. Ầm ầm ầm ầm thác lũ tiếng ồn. Và đến lúc sự kiên cường nín nhịn của buồng phổi đã khiến toàn thân choáng váng, suýt bất tính nhân sự thì não bộ rơi vào tình trạng hèn hạ sai khiến toàn thân hẫng hụt. Bắt đầu là cảm giác ngờm ngợp mắt. Ngực nóng rần rần. Phổi bị thôi thúc phải mở hoác đón nhận những ngụm khí dè dặt đầu tiên. Tim thót lên cao nghe những lời kêu gào thống thiết từ cuống phối quá tải hơi chì và lực nén. Những tế bào phổi như một đám biểu tình khoa trương thói đạo đức già dễ dàng bị vô hiệu hóa khi mũi đã tiếp tay cho tên độc tài ý nghĩ đang tống vào những luồng khí khét lẹt và sặc sụa bụi bấn. Mọi quyết tâm mang màu sắc đạo đức học đã sớm bị vô hiệu hóa. Buồng phổi trở nên trơ tráo thỏa hiệp với xoang mũi, tiếp nhận những ngụm khí nóng khét như một kẻ được vừa được ban ơn vừa rơi vào tình trạng chịu đựng tủi nhục nhưng không còn cách gì khác. Nó phải tồn tại cùng với cái cơ thể nhiễm độc này mới mong có thể giải thoát khói vùng thán khí nghìn nghịt. Bánh xe nhích dần dần về phía trước. Rồi lại ứ tắc. Đầu óc quay cuồng. Cơn tụt não áp diễn ra tạm thời. Thần kinh rơi vào trạng huống mất cân bằng. Sự bình thản bị thiêu rụi bằng ngọn lửa bực dọc vô lối. Một trận sốt bùng lên từ bên trong và lan ra mỗi đường cơ. Sự căng thẳng râm ran lan truyền trên những sóng mắt ngờm ngợm. Bấy giờ cả một rừng mát đang cháy rực đốt ném vào nhau những vạt lửa hát hiu cháy trên một dân động cơ nổ đều, Ngổn ngang, thúc giục, hỗn độn. Tất cả vẫn giữ đều tay ga. Chân đạp phanh. Nhả phanh. Và lại đạp phanh... Vô hướng. Thi thoảng, lồng ngực trái nóng ran, sức nóng được truyền ra từ cái buồng phổi đầy ứ khói, thúc giục chiếc cổ phải rướn lên trời. Rướn lên. Để bắt gặp những chiếc cổ khác đang nỗ lực đẩy những chiếc đầu mang khuôn mặt nhúm nhó trong khung nhựa nón bảo hiểm cùng nhấp nhỡ ngoi lên cố đớp lấy dòng khí có hàm lượng chì thấp hơn nhưng hàm lượng bụi cao hơn. Ngoi lên. Ngóp ngóp rồi lại lặn xuống. Ngóp ngóp như bầy cá trong vùng ao bị đánh bã. Ngóp ngóp. Bỗng. Từ trong túng bấn, não trạng chợt phát lên một tín hiệu huyễn hoặc:

- Giá như có phép đằng vân độn thổ để thoát khỏi cái đám lầy lụa này! Tốt nhất là bay lên theo cách một chiếc trực thăng!

Và đã xảy ra như vậy.

Ngay lúc đó. Hắn cùng chiếc mô tô từ từ dâng lên trên dòng người. Trong một tình trạng hốt hoảng, hắn cựa quậy xoay trở khiến chiếc xe hơi chao đảo rồi lại sớm trở về thế cân bằng. Khi mới cất mình khỏi mặt đất chừng vài tấc, trong tình trạng mất trọng lực, mặt hắn biến sắc, trán túa ra một cơn mưa mồ hôi. Nhưng một lúc sau, quá trình cất lên diễn ra rất êm như phải thế đã khiến hắn thấy vậy là ổn. Hắn hài lòng khi mọi thứ đang diễn ra gần như đúng với ý nghĩ của mình.

Cứ thế, mà nhô lên trên dòng người nhộn nhịp. hoảng trống bên dưới chiếc xe của hắn lập tức bị lấp đầy bởi những chiếc xe khác theo quán tính vọt lên phía trước, xâm chiếm, tranh giành mọi khe hở. Rồi sau đó, khi ở vị trí cao khoảng hai mét so với mặt đường, hắn thấy cái khoảng trống bên dưới bỗng từ từ giãn ra. Người ta thảng thốt nhìn lên rồi dạt ra hai bên. Những đôi mắt đầy lửa chợt dịu đi, thay vào đó là một cánh rừng cộng hưởng bởi những mắt lá sợ hãi hoang mang xanh xao nhìn về phía hắn.

Hắn ngó xuống con đường đang bị nhuộm vàng bởi nắng buổi sáng tháng tư. Những chiếc mũ bảo hiểm lô nhô như những cái bong bóng căng đủ màu sắc, logo và kiểu dáng. Những chiếc xe máy đan kết vào nhau lúc nhúc lô nhô như một đám giòi bị kẹt bởi cơn trương nở thái quá của trứng thổi. Hắn khẽ chao đảo trên dám đông. Trên chiếc xe phán khối lớn. Ban đầu, trạng thái lưng chừng giữa không trung khiến hắn chao đảo và rối loạn cân bằng cứ như người mới lần đầu đi máy bay, luôn có cảm giác mình bị treo lơ lửng bằng một sợi tóc. Nhưng rồi cơ thể cũng dần thích nghi. Buồng phổi thôi nóng ran và bí bức. Nhịp tim bắt đầu đập đều, vạch huyết áp trở về tình trạng vừa phải. Hắn chống lại trạng thái âu lo bằng những lần hít thở đều và sâu hơn. Thư giãn bằng hơi thở là thứ mà hắn học được từ cuốn sách của một thiền sư. Nhiều năm rồi hắn dùng phương pháp này đế tránh cảm giác xung động mạnh của đời sổng.

Bây giờ, hắn đang giữ thăng bằng trên không như một diễn viên xiếc. Trên chiếc xe lặng lờ. Bên dưới có vài người chỉ tay lên:

Ô! Lạ quái

Thằng cha đó bay lên cao!

Chiếc xe đó kỳ quá ta?

Tránh ra kẻo nó rớt xuống trúng đầu bây giờ!

Đám đông bên dưới nháo nhào náo loạn chỉ tay lên phía hắn như một đám tín đồ đang nhìn vị giáo chủ hiển linh. Hắn thấy mình bắt đầu phát ra một thứ ánh sáng lạ kỳ trên đám đông. Ban đầu thì dìu dịu, sau trở nên mạnh mẽ, chói chang. Hắn muốn gào thét lên: “Này bọn dân mọi rợ. Này xã hội mọi rợ. Hãy đang vượt lên phía trên của các người đây! Hãy tắm trong ánh sáng của ta!”. Nhưng rồi hắn đã không làm vậy.

Vì hắn lo ngại rằng thứ ánh sáng mà hắn đang khoác trên người mỗi lúc một gia tăng cường độ, biết đâu một lúc nào đó hắn sẽ bị thiêu cháy trên không trung và rơi xuống như một cục than cháy dở. Điều đó thật tệ hại. Chẳng nên tự đắc sớm quá! Cần phải hạn chế sự hưng phấn cồn cào bên trong để đạt đến một sự tự kiểm soát bản thân. Nghĩ thế, nên hắn vẫn ngồi một cách ngay ngắn ở tư thế như đang chạy xe trên đường. Nhưng thực ra là đang bất động ở một độ cao ổn định.

Hắn tự biết rằng, khả năng vượt thoát khỏi sự tắc nghẽn kia, năng lực để bay lên trên đám đông kia là một sự lạ. Đó là thứ mà hắn không khống chế hay tự quyết được. Làm sao mà ý nghĩ có thể biến thành nội công đưa hắn cất lên một cách lạ lùng như thế. Ấy là chưa kể đến trọng lượng của chiếc xe phân khối lớn mà hắn đang cười, tài sản quan trọng của đời hắn, phương tiện di chuyển trên mặt đất rậm rịt này của hắn, với trọng lượng năm mươi ký, lấy hết sức hình sinh hắn cũng không tự mình khiêng nổi chiếc xe nhấc lẻn một tấc. Vậy thì điều gì đang xảy ra với mình? Hắn nghĩ. Nhưng rồi ý nghĩ về thực tế sảng khoái của việc cất lên, tự do đớp dòng khí ít ô nhiễm nhất và có thể rướn cao nhất so với mọi chiếc đầu khổ hạnh của đám đồng sớm quay trở lại khiến hắn thấy râm ran và bất cần những câu trả lời khó mà hơn ai hết, hắn hiểu, tất cả điều đó, nằm ngoài mọi điều khiển của mình. Hắn chỉ gợn chút băn khoăn không biết tình trạng này sẽ đi về đâu. Sự tỏa sáng, sự bồng bềnh như mây trời rồi sẽ dẫn về đâu. Và niềm vinh dự mà Thượng Đế chọn riêng hắn giữa đám người để chiếu cố đặc biệt gồm những bất ngờ nối những bất ngờ hay là sự tệ hại sẽ nối tiếp với những tệ hại trong cái sự kiện mang sắc thái lạ lùng này.

Hắn vẫn ngồi trên yên xe ở tư thế cân bằng nhất. Bây giờ, sự cất lên cao đã không còn xảy ra. Hắn yên tâm hơn vì sự cố định khoảng cách áng chừng 10 mét so với mặt đất. Như thể có một sợi dây thòng xuống từ một tầng mây lớn, treo dọc hắn bằng một mối nối và lực hút vô hình.

Đám đông bây giờ đã dạt vào phía cây xăng. Một số khác loạng choạng chạy ra đại lộ, mắt nhìn hốt hoảng. Họ vừa chạy đi vừa ngoái nhìn lại cái sự lạ đang phô bày giữa thanh thiên bạch nhật. Bên dưới hắn bấy giờ là một khoảng trống. Đám đông lo sợ bị hắn rơi trúng. Và đang bày tỏ niềm thành kính. Trong mắt họ, cảm xúc tò mò lý trí lẫn sự mụ mị tâm linh đang xâm chiếm. Một màn xiếc, hay một huyền thoại? Không thể nào xác định được. Một vài người bắt đầu tháo mũ hảo hiểm và quỳ lạy trên vạch đường dành cho người đi bộ. Bóng họ nhấp nhô xệch dài trên nền đường. Một vài người khác đứng khoanh tay, đọc những đoạn kinh dài, buồn bã như những lời than van. Và vài kẻ khác lại niệm Phật nam mô dù tâm vẫn lăng xăng đâu đó cùng ánh nhìn dán lên nền trời chơi vơi. Còn một nhóm người khác thì đang giơ điện thoại, máy ảnh lên chụp hình tới tấp.

Lát nữa thôi, trên các trang mạng xã hội sẽ tràn ngập hình ảnh về hắn. Một người lơ lửng trên vòm cây với chiếc moto của mình mà không cần đến một sợi tóc nào treo lên.

Hắn bị đặt vào một cái thế phài ngồi yên trong thời gian sự lạ xảy ra. Một tình trạng trớ trêu và hoàn toàn mất kiểm soát.

Nhưng trước mắt, hắn cố gắng gạt bỏ cái ý nghĩ là phải đáp xuống lúc này. Hắn không dễ gì thoát ra khỏi tình trạng hưng phấn khi được thoát lên trên đám đông khổ sở nhoi nhúc kia. Chẳng phải có lúc hắn cầu mong được thế này; nhìn cái dòng chảy hỗn loạn bất tận từ góc nhìn ở độ cao vừa phải trong tình thế mặt đất lúc nhúc thế này. Không xa và không gần. Không quá cao và cũng không quá thấp. Cảm xúc khoái chá làm lấn át nỗi âu lo rồi đây sự việc sẽ đi về đâu, kết thúc như thế nào. Và một khi tình trạng phấn chấn lên đến tột cùng, hắn bắt đầu tập tin ràng mình có khả năng điều khiển sự chuyển động của cơ thể bằng ý nghĩ siêu việt hay là khả năng kỳ lạ giúp thoát khỏi ứ đọng của đời sống bằng những phương pháp thiền định trên không.

Đám đông bên dưới bắt đầu nhốn nháo. Từ khắp mọi nẻo đường, người ta kéo về và dồn tụ bên dưới chiếc bóng của hắn như một bầy ong không ngừng sinh sôi.

Từ điểm nhìn cách mặt đất bốn thước, hắn thấy trên các căn lầu, sân thượng những tòa nhà lân cận, người ta bắt đầu bắc ghế ra ngồi nhìn hắn. Nhiều người khoanh tay và thành kính hát vang lời ca ngợi dành cho Chúa, Phật, Alla...

  • Hắn bị vây bủa bởi đám đông từ mọi phía. Thậm chí, cái chỗ trống ở nơi mà trước đây vài phút, người ta lo sợ hắn rơi xuống trúng thì bây giờ người người đã đến, ken kín, lấp đầy. Hắn vẫn lơ lửng trên chiếc xe mô tô của mình ở khoảng trời gần trụ đèn đỏ ở ngã tư. Hắn vẫn tiếp tục ánh lên trong màu hào quang kỳ lạ.

Và bây giờ hắn nhắm mắt lại lần nữa, ngước mặt lên trời, tập trung với ý nghĩ: “Hãy cho tôi hay khỏi chỗ này!”. Chiếc xe bắt đầu rung rinh, nổ máy. Nhưng chênh chao, không thể dịch về phía trước được. Hắn lại nhắm mặt. Mặt ngửa lên trời. Và bắt đấu tiếp tục cài lệnh ý nghĩ: “Hãy cho tôi xéo khỏi chỗ này!”. Chiếc xe vẫn rung rinh, chao đảo mạnh nhu một con ngựa cất vổng mà trẻ con vẫn chơi. Nhưng không đi tới cũng chẳng đi lui. Hắn bắt đầu thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh. Hắn rơi vào một tình trạng mất tự chủ, không thể nào khống chế được tình trạng di chuyển. Hắn đối diện với thực tế phũ phàng nhất: hắn đang bị điều khiển bằng một năng lượng nằm ngoài mình, một trò đùa tai ác mà hắn là nạn nhân, là tên hề.

Hắn bắt đầu thấy đám đông chộn rộn. Người ta gào thét :

Ông thần ơi, hãy cho tôi bay lên với ông!

Hãy cứu giúp tôi!

Hãy để cho tôi được lau con ngựa sắt cho ngài!

... Những lời kêu thét ấy dần dần tạo ra một làn sóng năng lượng xúc cảm làm cho đám khí dưới chân hắn nóng lên và ngột ngạt bức bối. Tiếng động cơ vẫn ầm ầm như một dòng chảy liên tu bất tận. Chúng khuấy đảo, chúng hung hãn, chúng man dại và cuồng nhiệt điên rồ. Chúng dâng lên bằng sức uy hiếp có thể thấy được.Sức uy hiếp của một dòng thác dữ sẵn sàng cuốn phăng tất cả, vô hiệu hóa tất cả. Cái thứ tiếng ổn ấy có thể dập tắt mọi thứ hạt cơ bản bên trong và xóa nhòa mọi chân dung, hình thái định hướng trong chuyển động.

Ông thần ơi, hãy cứu vớt tôi, hãy cho tôi bên lên với ông!

Ông thần ơi, hãy ban phúc cho tôi!

Hãy làm đổi thay đời sống của tôi đi!

Những tiếng gào thét bắt đầu vang ra từ những chiếc loa lớn trên những ban công các tòa nhà lân cận. Tiếng loa phát động thẳng vào tai hắn khiến hắn cảm giác mình như một chiếc thùng đang mở hoác miệng đón vào cơ man nào là những ô nhiễm rác rưởi âm thanh chộn rộn, hỗn loạn.

Hắn định sẽ kéo ga. Một sống một chết để thoát khỏi đây. Nhưng rồi não bộ chợt lóe lên ý nghĩ ngăn hắn lại: “Hai bánh xe không đặt lên nền đường, làm sao có thể chuyển động được!”

Hắn hình dung đến cái cảnh rồ ga ầm ĩ, hai bánh xe quay rít trên không. Hắn nghĩ tới ánh sáng trên người mình chợt yếu ớt, héo hắt và tắt ngúm. Hắn trở về nguyên dạng một kẻ bị treo lên bởi một thứ quyền năng quái lạ. Ôi, hãy nhìn chiếc xe rung giật và khói bắt đầu phụt ra từ cặp ống bô điên cuồng tạo nên một đám mây đen trên đám đông nháo nhác náo động nhưng chẳng thể nào chuyển động được một li. Hắn từ một kẻ đang được tôn sùng như thần thánh trong phút chốc trở thành một trò dỏm ở đời, một kẻ bị treo trên đám đông bằng một sợi dây phi lý. Một kẻ rởm. Một trò bịp bợm bất thường của siêu nhiên.

Hắn vẫn ngồi ở tư thế thẳng lưng. Mắt hướng về phía trước. Và vẫn đội mũ bảo hiểm. Bây giờ thì đã quen với trạng thái ngồi như thế và cố gắng giữ kiểu ngồi mạnh mẽ. Dáng của hắn như tạc một hình ảnh tuyệt vời vào không gian phía trên đám đông. Nhưng chính lúc ấy, hắn thực sự bắt đầu lo lắng muốn biết sau những phép lạ này thì mọi chuyện sẽ phải kết thúc thế nào, bằng cách nào hắn đáp xuống mặt đất mà không bị đám người nhung nhúc kia đến làm phiền bằng cách hôn chân hay sụp lạy.

Ở lưng chừng nhìn cuộc đời kiểu này thì kể cũng lạ. Đó là một thứ cảm giác gần như hoang tưởng viển vông lại vừa như thể âu lo hụt hẫng. Nó không quá cao để thoát cõi trần tục hẳn mà cũng chẳng quá thấp để lẹt đẹt để lại bước xuống chen lấn tầm thường. Nó cứ nửa vời tuân theo trò đùa siêu nhiên nào đó. Rồi đây, cảm giác uể oải sẽ xảy đến, hẳn sẽ không còn hay biết chính đang như thế nào, là ai, làm gì, rồi sẽ ra sao.

Trong lúc đang hướng những ý nghĩ tiệm cận với suy tư triết học thì cơn buồn ngủ kéo đến. Hắn không tin vào mắt mình khi thấy dòng người đổ về ngày một đông, họ đứng chật ních những ngã ba, ngã tư, những ngã năm, ngã sáu lân cận. Họ leo lên những vòm cây và đeo bám trên các mái nhà. Họ giẫm nát hết tất thảy những đám cỏ và bồn hoa trong các công viên, họ lấp kín mọi khoảng xanh cây cối hai bên làn đường. Người đã trám kín mặt đất. Tiếng động cơ tiếp tục rền rĩ và náo loạn. Hơi cơ thể nóng hầm hập tỏa lên trời thành những đám mây tanh chua. Hắn đưa mắt nhìn mọi thứ, như một kẻ say thuốc đứ đừ. Hắn bắt đầu bị cơn buồn ngủ hành hạ, ngây ngất vật vờ. “Không, mình không thể ngủ lúc này. Đám đông đang rất nôn nao nhìn thấy sự lạ. Mình không thể gục xuống lúc này được!” - Hắn nghĩ. Nhưng rồi đôi mắt mỏi mệt và bỏng rát cũng làm cho hắn suy kiệt, đầu óc bị chằng níu xuống bởi những cọng nơron tê dại. Hắn cố giãy tay, giãy chân để trấn tĩnh. Nhưng một lúc sau th bất lực. Trận ngủ nuốt chửng hắn. Hắn rụ xuống cùng những tĩnh mạch lụn bại trên cơ thể. Hắn nằm sắp trên chiếc xe moto và thẳng một giấc. Tiếng ngáy của hắn vang lên như tiếng cọp gầm. Đám đông thinh lặng. Rồi xôn xao. Hỏi nhau:

Chuyện gì vậy ta? Gì kỳ vậy ta? Sao ông thần lại ngủ mà không rơi?

Không thể vậy được. Mà sao ông thần lại có thể ngủ? Lẽ ra thần linh thì phải thức canh cơn người chứ!

Hay là một trò bịp gì đây. Hay ổng chính là David Copperfield? Nếu thế thì trước dây ông từng làm biến mất cả Vạn Lý Trường Thành bên Tàu, làm mất cây cầu bên Mỹ. Liệu ổng có làm trò biến mất đám đông ở Việt Nam không vậy ta?

Khó. Khó làm biến mất cái đám đông. Mà cũng khó làm ảo thuật với đám người đông đúc tai mắt vầy.

Nhưng mà đó chỉ là giả thiết, ổng không phải là ông Field đâu. Ổng là thần thánh! Hãy xem kìa. Cái xe đứng trên không mà chẳng có sợi dây nào! Hay mình thử ném giày lên xem sao nhi?

Ấy. Cứ để vậy để xem. Đừng ném. Chúng ta cần được thấy sự bất bình thường. Thời bây giờ cái gì bất bình thường mới có giá!

Hắn ngủ. Trong bản hỗn tấu cộng hưởng từ cái bầy đàn quần tụ bên dưới. Giấc ngủ không mảy may mộng mị. Chỉ như một ly nước giải khát chống lại cảm giác hưng phấn lẫn mệt mỏi đang khuấy đảo bên trong.

  • Khoảng chừng mười lăm phút sau, chiếc xe bắt đầu đảo nghiêng ngửa như một con ngựa bất kham. Hắn thức giấc và hoảng sợ rú lên khi nhìn thấy con người đã trét kín những khoảng hở trên mặt đất. Mọi cây cối đều bị vặt trụi. Mọi ban công nhà đều nhung nhúc người là người. Mọi biển hiệu quảng cáo được tháo xuống dành chỗ cho người đứng. Tiếng la ó trộn lẫn tiếng cầu xin. Đủ thứ sắc màu. Đủ trạng thái. Đủ thứ thanh âm. Đủ thứ giọng điệu. Hắn cảm giác mình đang treo lủng lẳng trên một vạch dầu được ráp bằng những cơ thể người. Hắn dụi mắt. Và cảm thấy cái trò chơi ngẫu nhiên vô tình này đang khiến chính mình rơi vào một tình thế nguy hiểm khó lường. “Cho tôi xuống!”. Hắn nghĩ. Chiếc xe cất võng mỗi lúc một dữ dội. “Xin trời phật cho con xuống. Con không còn muốn ở đây. Họ ném đá con chết mất!”. Khi nghĩ những điều đó, hắn vẫn cố tỏ ra vẻ mặt hết sức bình thản. Chỉ hơi nhón nhén người để chiếc xe không lắc mạnh bên dưới. Ánh hào quang phủ quanh hắn biến mất tự lúc nào. Hắn trần trụi và thảm hại, yếu đuối và ngu ngốc làm sao.

Và lúc bấy giờ, trước sự lúng túng không giấu được của hắn, đám đông bắt đầu rúc rích cười. Dấu hiệu về sự thành kính dị đoan biến mất. Thay vào đó, những trận cười, những câu mai mía bắt đầu lây ra.

Hãy xem kìa. Hãy xem ổng sẽ làm gì với cái xe đáng chết giẫm của mình!

Ồ! Hắn không thể nào điều khiển được một chiếc motor!

Cái trò quái quỷ gì đang diễn ra đây? Thần thánh gì thời buổi này, rủi ro quá đi à. Không cứu được mình thì có thể cứu ai chứ?

Mặt trời lên cao, thiêu đốt trên đỉnh đầu. Đám đông rộn ràng và gào thét:

Xuống đi! Xuống đi! Thế đủ rồi!

Bốn tên cánh sát giao thông và nhân viên trật tự đến giải tỏa đám đông, cầm những cây batoong đứng dưới ngoe nguẩy:

Mọi người trật tự! Mọi người trật tự!

Khẩu súng côn dắt một bên cặp mông vểnh của tay cảnh sát bụng ỏng cứ nhoi báng lên như một trò khoa trương rởm đời.

Nào nào trật tự để tôi xem điều gì đang diễn ra!

Gã mập bước tới:

Anh kia, anh có khả năng xuống hay không? Sao anh lại lên nằm đó!

Biết chết liền! - hắn nói.

Đó là câu đầu tiên hắn tuyên ngôn trong suốt một buổi sáng. Ba chữ “Biết Chết Liền” vang lên một cách dứt khoát, chuyển tải hết tinh thần bất khả tri nhận của hắn, sự dồn nén bực dọc lẫn bất lực trước cái sự cố treo ngoe này.

Anh có muốn chúng tôi bắc thang lên giải cứu không? - tay cảnh sát béo phì hỏi lại và chỉ batoong lên phía hắn.

Biết chết liền! - hắn gào lên lần thứ hai. Lần này nghe bi đát hơn. Vẻ mặt hắn phờ phạc lờ nhờ trong lớp kính chắn của nón bảo hiếm nóng bức. Nón bảo hiểm giờ đây như trở thành một chiếc hũ dung dịch phooc-môn ngâm chiếc đầu ù ù cạc cạc nóng bừng bủn nhủn của hắn. Chiếc xe vẫn cất võng theo một nhịp khá đều đặn. Hắn đong đưa cùng chiếc xe giữa không trung như một phi hành gia bay trong vùng không trọng lực.

Tôi hỏi lại một lần nữa? - gã cảnh sát béo phì gào lên - Anh có thể tự xuống không? Nếu không chúng tôi sẽ bắn nát sọ để anh rơi xuống? - Đám đông bắt đầu nhốn nháo xô nhau chạy khi nghe có ba từ “bắn nát sọ” được chính thức phát ra một cách lạnh lùng và bạo lực.

Biết chết liền! hắn đáp lại - Anh muốn làm gì thì làm đi. Tui mệt mỏi lắm rồi! - Lúc bấy giờ, hắn nói được cái điều mà ý thức hắn thực sự muốn nói..

Gã cảnh sát móc súng ra. Đám đông sợ đạn lạc, la ó và dồn nhau hỗn loạn ở phía trụ đèn. Bên dưới là một khoảng trống. Dưới gốc cây bên phải cách năm mét, có hai tay cảnh sát cũng đứng giắt batoong lên đai quần và rút súng ra nhằm lên phía hắn. Họ đang nghe chỉ đạo từ viên cảnh sát bụng phệ. Những tiếng tanh tách vang lên từ cò súng, Chỉ cần nghiến một ngón tay lên cái cò sét (vì lâu không sử dụng) của cây súng, có thể một tiếng nổ sẽ vang lên và đường đạn sẽ bay xuyên lớp không khí dể chọc thủng xương sọ của hắn để não cùng tủy chảy ra từng bợn, từng bợn nhão nhoẹt đỏ loét. Nhưng hắn vẫn bình thường. Đầu hắn bị thít chặt bởi lớp xốp của nón bảo hiểm loại xịn. Sự thít kín ít ra làm cho hắn có cảm giác yên tâm phần nào về mặt an toàn.

Dù trên thực tế, mọi sự bao bọc chỉ là tạm bợ trước sức phá của đầu đạn nếu thực sự gã cảnh sát mông khoành kia đi đến hành động.

Nhưng mọi sự nao núng để đi đến câu trả lời hồi kết sự kiện sẽ bị đánh đố một cách công khai. Và đây là minh chứng.

MỘT SỐ GIẢ THIẾT NGUYÊN NHÂN TƯƠNG ỨNG VỚI NHỮNG KIỂU KẾT THÚC CÓ THỂ XẢY RA

1/ Việc hắn bị hút lên cao trên dòng người ấy có nguyên do từ một lớp kim loại nằm trong bình xăng chiếc moto hắn đang đi một hôm phát sinh từ tính. Nó bỗng chịu lực hút của vùng khí bên trên và thế là hắn bị cất lên trời mà không kiểm soát được.

Nếu theo cách này thì hắn có thể thoát khỏi tình trạng bị treo trên ấy như một vật cơ hội của cái xe nếu viên cảnh sát béo phì bắn vỡ bình xăng xe. Xăng chảy ra và chiếc xe bốc cháy trên không. Hắn, do nóng quá, phải liều thân rơi xuống. Điều này có thể ít nhiều gây cho đám đông một sự sụp đổ thần tượng nặng nề, chưa nói là tạo cho người đọc câu chuyện này một sự thỏa mãn quá sớm. Nhưng biết làm sao được khi đó cũng có thể là một nguyên nhân dễ xảy ra.

2/ Hắn bị treo lên bằng ý chí của hắn. Và khi đã bị treo lên thì năng lượng ý chí cũng bị triệt tiêu. Giống như thế người ài hết công suất của lượng điện cho phép thì sau đó tất yếu sẽ dẫn đến chuyện quá tải và phải ngồi trong bóng tối vì không còn nguồn điện nào thay thế, tiếp tục vận hành. Điều đáng nói là chính hắn cũng không thế cảm nhận được chuyện bên trong mình có một nguồn năng lượng ý chí để có thể đùa giỡn với những suy nghĩ viển vông.

Và như thế, hắn phải chờ đợi đến một chiếc thang của cánh sát được bắc lên. Khi hắn leo từ chiếc xe máy qua chiếc thang thì chiếc xe bỗng rơi xuống tự do, những càng, gọng sắt gãy vỡ ngổn ngang.Sau đó, hắn bị tóm ngay trên chiếc thang. Người ta còng tay hắn và cho về đồn công an để xử lý vụ việc. Tội đầu tiên hắn có thể bị ghép vào đó là tự tiện biểu diễn màn xiếc giải trí nơi công cộng để tập hợp, gây hoang mang cho quần chúng. Tội này sẽ bị phạt khá nặng nếu không muốn nói là ngồi tù một thời gian để hỏi cung xem có kẻ dắt dây nào đứng phía sau kích động quần chúng.

3/ Hắn đã cất lên bằng một năng lực không phải của người phàm mà là của một thế lực thần thánh, được điều khiển từ bên ngoài, có một bàn tay vô hình nâng hắn lên và để hắn ở đó làm trò trêu tức những đầu óc duy thực chứng và nuông chiều những trái tim cuồng tín. Hắn là nạn nhân của trò chơi thần thánh chọc ghẹo con người. Nhất là trong một bối cảnh thành phố mà động cơ đang chiếm lĩnh mọi không gian, giết chết mọi sự mơ mộng và triệt tiêu mọi tư duy huyền thoại. Thần thánh đã tưới lên lòng trí đám dân mê muội một sự hoang mang do dự thay vì cuồng tín, một sự thất vọng não nề thay vì hướng họ đến một đời sống tâm linh lành mạnh tuyệt đối.

Làm gì có thần linh pháp quyền và sự ngưỡng vọng vào thế giới phù phép trong tình trạng hơi người đang làm lên men mụi ngõ ngách đời sống thế này. Pháp thuật cũng có giới hạn. Vì vậy mà hắn phải đến lúc sẽ phải xuống. Hắn đã rơi xuống một cách tự do, không chậm chạp và êm đềm như lúc cất lên. Từ trên đỉnh cao, người ta thấy hắn la lên một tiếng: “Ááá... Hãy tránh ra!”. Đám đồng dạt nhúm nhó vào một phía. Tiếng xe máy va vào nhau vỡ lộp cộp: “Thằng chả định làm trò gì vậy ta?”- họ hỏi nhau. Hắn nhắm mắt và người ta chỉ kịp thấy một khối nặng rơi tự do xuống mặt đất. Người bay đằng này, xe nằm đằng kia. C bảo hiểm vỡ ra làm đôi. Và chiếc đầu sũng mồ hôi nhớt của nó được giải phóng. Tuy nhiên, sau sự cố này, có hai bàn tay khỏe mạnh cặp nách hắn đi vào hành lang bệnh viện tâm thần. Chiếc mô tô cần được tân trang và đầu óc của hắn cũng cần được điều trị lâu mới phục hồi.

4/ Có một đám người ngoài hành tinh tàng hình đã dùng một cỗ máy hút để đưa hắn lên không làm một cuộc nghiên cứu. Họ đứng quanh hắn và chiếc xe máy để thực hiện những cuộc phẫu thuật tinh vi đến nỗi chính hắn không thể nào cảm giác được. Họ đã cắm một thiết bị vô hình vào người hắn và lấy đi một lượng nhân điện và năng lượng sinh học đáng kể. Điều này lý giải vì sao hắn đã rất buồn ngủ rã rượi, nằm sắp trên chiếc xe máy và đánh giấc giữa không gian, có thế giữa lúc hắn ngủ, bầy người tàng hình đã đi lại trò chuyện cũng như khám xét một số chi tiết kim loại trong chiếc mô tô của hắn để đem ra ngoài hành tinh nghiên cứu về quá trình di chuyển của con người trên mặt đất. Chắc chắn, với tư duy ngoài địa cầu, ngoài bối cảnh này, họ sẽ có một số ngộ nhận ví dụ, xem bánh xe chính là chân của hắn và xem thân xe chính là giường của hắn. Nghĩa là họ có nguy cơ dễ dàng đi đến kết luận này: người trái đất đã di chuyển bằng cặp bánh và ngủ ở tư thế nằm sắp trên một bình xăng được gắn gián tiếp với cặp bánh đó.

Trước khi họ ra đi, đã kịp bế hắn và thả xuống mặt đất, giữa bầy đàn của hắn đang náo loạn xôn xao. Hắn lại chạy lẩn vào thành phố trước sự ngơ ngác của hàng vạn đôi mắt khác trong bầy đàn.

5/ Một số giả thuyết nguyên nhân tương ứng với một số hình thức đáp (hạ, rơi, giáng, té, thả, tọt...) xuống mặt đất khác của hắn xin dành quyền cho trí tưởng tượng của độc giả.

Ngày hôm sau, cũng giờ đó, ở tại ngã tư đó, giữa đám kẹt xe đó, có một kẻ khác cũng cất lên trên đảm đông như thế. Nhưng đám đông hôm nay không còn ai bận tâm. Người ta đi qua vội vàng, thậm chí có kẻ còn không thèm ngó khoảng thời gian giữa hai cái chớp mắt. Và cảnh sát cũng không đến. Mặc cho kẻ kia đứng trên đám đông với một nỗi buồn chán đơn điệu chất chứa trong lòng cho đến khi đáp xuống trở lại mặt đất và tự nhiên hòa vào dòng người.

Đúng thôi.

Trò đó đã cũ rồi. Chẳng còn gì mới mẻ nữa ở cái thành phố này. Đi thôi! - người trong đám kẹt xe nói với nhau như thế.

Bạn đang đọc Ở Lưng Chừng Nhìn Xuống Đám Đông của Nguyễn Vĩnh Nguyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.