Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếp này không thay đổi

Phiên bản Dịch · 9365 chữ

Thanh Hạm nhìn thấy sau khi xe ngựa dừng lại ở biệt viện, đám người kia liền bắt đầu tháo dỡ đồ đạc xuống, nàng quay sang hỏi Lăng Nhược Tâm: “Không phải bọn họ định chế thuốc nổ ở đây chứ?”

Lăng Nhược Tâm gật đầu nói: “Có lẽ vậy. Có điều, ở xung quanh đây, trừ chùa Chiêu Dương ra thì không có nhà cửa, đình chùa nào lớn nữa. Ta thật sự không đoán được vì sao Tần Phong Ảnh lại làm thế này.”

Thanh Hạm cúi đầu lẩm nhẩm “chùa Chiêu Dương”… Nàng đọc đi đọc lại mấy lần rồi hỏi: “Nếu chùa Chiêu Dương là chùa miếu, liệu Tần Phong Dương có thể nào sẽ tới đây dâng hương không?”

Lăng Nhược Tâm lắc đầu nói: “Tần Phong Dương luôn không tin vào thần phật, hơn nữa, nếu người trong hoàng tộc muốn dâng hương cũng sẽ không đến đây, thường chỉ đi tới chùa Vạn Hoa trong thành Phượng Tiềm thôi.”

Thanh Hạm khẽ xoa trán, chuyện này đau đầu thật. Nàng vốn muốn tới cứu Tống Vấn Chi, nhưng giờ thì sao, ngay cả tung tích của huynh ấy cũng bị mất. Đã mất tung tích của huynh ấy thì chớ, lại còn không hiểu được vì sao Tần Phong Ảnh lại làm như vậy.

Nàng thở dài, lững thững đi xung quanh một lúc. Lăng Nhược Tâm biết nàng đang lo cho Tống Vấn Chi, cũng nhíu mày đi cạnh Thanh Hạm. Hai người đi được khoảng một, hai dặm, bỗng ở phía trước chợt trở nên rộng rãi hơn, bóng nước hồ sáng lấp lánh lọt vào mắt họ.

Hồ nước màu xanh lam, lúc này, mặt trời đã bắt đầu ló dạng ở phía Đông, chiếu lên mặt hồ khiến nước hồ cũng tỏa ra ánh hoàng kim lóng lánh. Màu xanh lam được tô điểm bởi những ánh vàng, thực sự là cảnh đẹp khó gặp. Núi xanh, nước trong, một đám chim nước tự do chơi đùa trên mặt hồ.

Nếu không phải lúc này trong lòng Thanh Hạm đang có tâm sự, thì có lẽ nàng cũng sẽ thốt lên vài lời khen ngợi, nhưng hiện giờ thì nàng chẳng có chút tâm trạng nào mà thưởng thức cảnh đẹp nữa.

Đột nhiên nàng nhớ tới chuyện khi mới gặp Lăng Nhược Tâm, bị hắn chế ngự, rồi sai hai gã đại hán ném nàng vào chuồng heo. Chuyện hôm đó cũng xảy ra ở bên cạnh hồ của Huyến Thải sơn trang, nhìn thấy hình ảnh ngược của bảng hiệu Huyến Thải sơn trang, nàng mới biết được thân phận thật sự của Lăng Nhược Tâm, nàng khẽ thở dài một hơi nói: “Ngày ấy, nếu không phải ta bày kế cắt đuôi đại sư huynh, chỉ sợ cũng sẽ không gặp gỡ chàng ở đó.”

Lăng Nhược Tâm đang ngẩn người nhìn hồ nước, chợt nghe thấy câu nói không đầu không đuôi của nàng, hắn lại ngớ người ra, nghe xong rồi mới khẽ cười nói: “Nàng vẫn còn ghi hận với ta sao?”

Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn một cái nói: “Sao có thể không ghi hận chứ. Bây giờ ta còn muốn ném chàng vào chuồng heo, cho chàng thử cảm giác ngủ cùng heo là thế nào nữa đấy!”

Lăng Nhược Tâm bật cười, Thanh Hạm lại nói tiếp; “Ngày ấy, sau khi ta nhìn lén chàng tắm rửa, chàng còn đưa ta ra phượng trì, chàng đúng là đồ xấu xa. Lần đó ta thật sự bị chàng dọa cho hoảng sợ mà!”

Nụ cười trên mặt Lăng Nhược Tâm càng tươi hơn, hắn cười nói: “Không phải nàng tự xưng là không sợ trời, không sợ đất sao? Chẳng lẽ lại sợ mấy con cá sấu trong phượng trì à?”

Thanh Hạm cũng không nhịn được cười, nói: “Thật ra, chàng cũng chỉ là hù người ta ngoài miệng vậy thôi. Sau lần đó, ta cố tình đi tìm Lý Đồng hay cho cá ở phượng trì ăn, hắn nói cho ta biết, cá sấu trong ao đó chỉ là thứ chàng dùng để hù dọa người ta thôi, chứ từ trước tới giờ chưa bao giờ từng ném người xuống đó, mỗi lần đều là ném trâu bò hay dê gì đó xuống thôi. Đêm hôm đó, cảnh cá sấu ăn con nghé con kia cũng là do chàng cố tình sắp xếp để dọa ta.”

Ánh mắt nàng khẽ đảo, sẵng giọng nói: “Nhưng mà, cái lần đó, chàng thật sự hù chết ta rồi!”

Lăng Nhược Tâm nhíu mày hỏi: “Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện xưa lắc xưa lơ vậy?”

Thanh Hạm thở dài nói: “Không biết vì sao, ta vô cùng nhung nhớ những ngày tháng trước đây, đơn giản, không lo nghĩ gì. Ta thực sự mong mình vẫn còn là cô nhóc không sợ trời không sợ đất ở Thương Tố môn khi xưa, còn Đại sư huynh vẫn là thiếu niên đôn hậu ngày ấy.”

Ánh mắt Lăng Nhược Tâm tối sầm lại, nhẹ ôm nàng vào lòng nói: “Cô nhóc ngốc này, có ai mà không phải trưởng thành chứ?!”

Đột nhiên hắn cảm thấy, không biết năm đó có phải mình đã sai hay không. Nếu năm đó hắn không đưa nàng vào cung, cố tình muốn bồi dưỡng cho nàng có năng lực sinh tồn, biết nhìn nhận con người, thì có lẽ nàng cũng không phiền não nhiều như vậy.

Thanh Hạm dựa vào lòng hắn nói: “Ta biết, ai rồi cũng sẽ phải trưởng thành, đều sẽ có muộn phiền.” Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: “Chàng có biết vì sao ta đặt tên cho con gái chúng ta là Vô Ưu, còn sơn trang tên là Vô Hối không?”

Lăng Nhược Tâm chưa trả lời, nàng đã nói tiếp: “Ta đặt tên cho con gái chúng ta là Vô Ưu, vì ta mong con bé cả đời này đều không có ưu phiền, lo lắng, vĩnh viễn đều vui vui vẻ vẻ sống qua ngày! Nhưng mà, tính cách của con bé thực sự rất giống chàng, còn nhỏ tuổi đã thông minh như vậy. Một đứa bé như thế, sau này có muốn Vô Ưu có lẽ cũng khó…”

Lăng Nhược Tâm không khỏi sờ nhẹ mũi mình, người làm cha như hắn, lần đầu gặp con gái đã bị con bé trêu chọc rồi. Sau này con bé lớn lên, e sẽ còn giỏi giang hơn cả hắn. Thanh Hạm thở dài nói: “Còn về tên Vô Hối sơn trang, chỉ là, tuy không phải là mỗi lần gặp chàng ta đều nói cho chàng biết, nhưng thực sự, ta chưa bao giờ hối hận vì đã gặp chàng, cũng như, cho tới bây giờ, ta chưa từng hối hận vì đã yêu chàng, tình này ý này, dù suốt kiếp cũng không hối hận!”

Nghe nàng nói vậy, Lăng Nhược Tâm chỉ cảm thấy huyết mạch của mình như sôi trào lên: “Tình này ý này, suốt kiếp không hối hận!” Những lời này hắn đã muốn nói với Thanh Hạm từ lâu, nhưng từ sau khi hai người gặp lại, bận bịu biết bao nhiêu việc, có có được một thời khắc yên bình, không ngờ lúc này, đứng trước non sông tươi đẹp, Thanh Hạm lại thổ lộ với hắn những điều trong lòng hắn muốn nói.

Lăng Nhược Tâm ôm chặt Thanh Hạm hơn chút nữa, cúi đầu, ghé vào tai nàng nói: “Thanh Hạm, đời này kiếp này, tình này không thay đổi!” Hắn dừng một chút, lại nói tiếp: “Không phải, là đời đời kiếp kiếp, tình này không thay đổi!”

Lăng Nhược Tâm biết, Thanh Hạm nói với hắn những lời này, là vì trong lòng nàng đang rất lo lắng, lúc này như là sự yên bình trước khi bão táp kéo đến. Có thể nghe được nàng nói câu này, dù hắn có chịu nhiều đau khổ, khó khăn hơn nữa, cũng sẽ không làm hắn chùn bước. Là nam tử hán đại trượng phu, hắn phải khiến cho vợ con của mình được bình yên, hạnh phúc.

Lăng Nhược Tâm cúi đầu nói: “Thanh Hạm, ta hứa với nàng, chờ sau khi cứu được Đại sư huynh nàng ra xong, ta sẽ không dính đến chuyện giang hồ hay triều đình nữa. Ta muốn cùng nàng và Vô Ưu sống một cuộc sống đơn giản, hạnh phúc. Đến lúc đó, chúng ta sẽ lại sinh thêm cho Vô Ưu một đống đệ đệ, muội muội nữa.”

Thanh Hạm đỏ bừng mặt, nhưng cũng đầy hy vọng, khẽ đấm nhẹ vào ngực hắn nói: “Lăng Nhược Tâm, chàng nghĩ hay quá nhỉ! Sinh một đống, chàng coi ta là heo à!”

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Bây giờ nghĩ lại, thì ta thấy heo cũng không tệ. Tuy hơi bẩn một chút, nhưng rất đáng yêu. Tính ra, chúng nó cũng coi như là bà mối của chúng ta còn gì!” Trong mắt hắn hiện ra ý cười, nói tiếp: “Nàng cũng đã từng ngủ cùng heo một đêm rồi, làm heo một lần cũng có gì phải ngại chứ?”

Thanh Hạm ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ nói: “Ta đâu chỉ ngủ cùng heo một đêm đâu. Thời gian này, ngày nào ta cũng ngủ cùng với heo mà!” Đã nhiều ngày nay bọn họ sớm tối bên nhau, đêm ngủ cùng nhau. Heo mà nàng vừa nói, rõ ràng muốn ám chỉ Lăng Nhược Tâm.

Nghe nàng nói vậy, Lăng Nhược Tâm bật cười thành tiếng, cố nén lại nói: “Nếu ta là heo thì nàng cũng là heo, hai người đều là heo, coi như hòa nhau!”

Nghe hắn nói quỷ quái như vậy, Thanh Hạm cũng khẽ cười, theo cách nói của hắn, thì bọn họ đúng là thành heo cả rồi.

Hai người cười đùa một lúc, Thanh Hạm lại nhìn xung quanh một hồi. Vị trí của cái hồ này rất cao, đứng trên con đê ven hồ, có thể nhìn thấy toàn cảnh thành Phượng Tiềm. Bây giờ đang là giờ ăn sáng, khói bếp lượn lờ trong thành, tường trắng, ngói đỏ, loáng thoáng còn nghe được những tiếng rao của người bán hàng rong, tiểu thương, cùng với tiếng những người phụ nữ ở chân núi gọi tướng công của mình ra ngoài trồng trọt sáng sớm về ăn cơm.

Mặt Thanh Hạm lộ ra vẻ mong chờ nói: “Bây giờ ta mới biết được, hạnh phúc trên đời này đơn giản như vậy. Được ở bên người mình yêu, sống một cuộc sống giản dị, bên cạnh còn có con cái vây quanh nữa…”

Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Đạo lý này tuy rất đơn giản, nhưng trên thế gian, lại không có mấy người có thể hiểu được đạo lý này. Trong cuộc sống bận rộn, xô bồ này, có bao nhiêu người có thể biết được đạo lý huyền diệu của muôn trượng hồng trần này chứ? Nhiều người sống vì muốn theo danh đuổi lợi, tất cả hầu như đã che mắt họ, sẽ khiến họ bỏ qua những hạnh phúc đơn giản để chạy theo những thứ căn bản không thuộc về mình.”

Vừa dứt lời, bỗng Lăng Nhược Tâm biến sắc, kéo tay Thanh Hạm nói: “Thanh Hạm, ta biết Tần Phong Ảnh muốn làm gì rồi!”

Thanh Hạm vội hỏi: “Hắn muốn làm gì?”

Lăng Nhược Tâm oán hận nói: “Hắn muốn bỏ toàn bộ thành Phượng Tiềm, không thèm để tâm nữa! Cái hồ này gần biệt viện như vậy, chỉ e là hắn muốn nổ tung con đê chặn hồ này, dẫn nước vào làm ngập hết thành Phượng Tiềm.”

Thanh Hạm kinh hãi nói: “Không phải chàng nói mục đích của hắn là muốn đuổi Tần Phong Dương ra khỏi ngôi vị hoàng đế, sẽ không phá hủy thành Phượng Tiềm sao?”

Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Nếu Tần Phong Dương đồng ý thoái vị, có lẽ hắn sẽ không phá hỏng nơi này. Nhưng nàng nghĩ, với tính cách của Tần Phong Dương, liệu hắn sẽ chịu nhượng bộ sao?”

Thanh Hạm giật mình nói: “Ý chàng là, hắn sẽ dùng cái hồ này để uy hiếp Tần Phong Dương? Mà nếu Tần Phong Dương không đồng ý, hắn sẽ khiến cho ngọc nát đá tan?”

Lăng Nhược Tâm khẽ gật đầu, Thanh Hạm lại nói: “Nhưng mà bây giờ thuốc nổ của hắn còn chưa chế tạo xong. Chúng ta đi báo cho Tần Phong Dương, để hắn phái binh đến ngăn cản, không phải là được rồi sao?”

Lăng Nhược Tâm lắc đầu: “Với tính cách của Tần Phong Ảnh, ta nghĩ hắn đã chuẩn bị trước rồi, không thể nào để chờ đến giờ mới chuẩn bị được. Nếu ta đoán không nhầm, thì có lẽ trong thành Phượng Tiềm còn có chỗ khác chuẩn bị thuốc nổ nữa.”

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Đúng là chúng ta muốn mua tiêu thạch sẽ bị tra xét rất kỹ càng, nhưng với bản lĩnh của Tần Phong Ảnh, thì chắc hắn sẽ không chỉ mua một đống kia được. Hơn nữa, chúng ta bám theo họ suốt cả chặng đường nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng Tần Phong Ảnh đâu, cũng không nhìn thấy Đại sư huynh nàng, điều này cũng đủ chứng minh sự tình không đơn giản như vậy. Hắn cũng không thể chỉ sắp xếp duy nhất một hướng này được.”

Thanh Hạm không khỏi sốt ruột nói: “Chàng đoán thì đoán vậy, nhưng vấn đề là bây giờ nên làm gì? Chẳng lẽ để mặc Tần Phong Ảnh muốn làm gì thì làm sao?”

Nhìn dáng vẻ nôn nóng sốt ruột của Thanh Hạm, Lăng Nhược Tâm khẽ cười nói: “Ta nhớ rõ Thanh Hạm trước kia chỉ sợ thiên hạ không loạn, từ lúc nào mà cũng có suy nghĩ muốn cứu giúp dân chúng thế này?”

Thanh Hạm giận dữ nói: “Đã là lúc nào rồi mà chàng còn đứng đây trêu chọc ta!” rồi nàng lại thở dài nói: “Mấy năm nay, ta sống cùng những người dân bình thường, biết họ rất lương thiện. Vậy mà những người dân lương thiện đó lại sắp trở thành vật hi sinh cho việc tranh ngôi đoạt vị của hai huynh đệ Tần gia. Như thế thật không công bằng đối với họ!”

Lăng Nhược Tâm nhẹ kéo tay nàng qua, nói: “Nàng nói cũng đúng. Nhưng mà, với thực lực hiện giờ của chúng ta, rất khó mà cản nổi. Hơn nữa, chuyện phát triển đến mức này, chúng ta cũng có lỗi. Có lẽ chúng ta thực sự nên làm gì đó.”

Thanh Hạm vội kêu lên: “Nhưng bây giờ nên làm gì?”

Lăng Nhược Tâm nói: “Hiện giờ, cũng chỉ có cách mà nàng vừa nói, nhanh chóng báo cho Tần Phong Dương để hắn chuẩn bị cách đối phó. Mặt khác, cũng để đám Thanh Sơn hỗ trợ đi tra xét thử. Hy vọng có thể kịp thời ngăn chặn Tần Phong Ảnh!”

Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn một cái, kéo áo hắn nói: “Chỉ biết nói thôi, còn không mau xuất phát đi!”

Lăng Nhược Tâm khẽ nhíu mày, tính tình nàng vẫn nóng nảy như vậy, nhưng hắn cũng vẫn thi triển khinh công bám sát theo nàng. Không phải hắn muốn chạy nhanh như vậy, mà vì Thanh Hạm túm tay hắn, hắn muốn chậm cũng không được!

Hai người vội vàng phi về phía hoàng cung, cũng mất thời gian khoảng một khắc. Cả hai người lướt qua từng nóc nhà, bất chấp đang là ban ngày, vì thế, hành tung của họ không thể che giấu được, bị thị vệ trong cung phát hiện ra. Hai người không quan tâm được nhiều như thế, chỉ vội vàng đổi qua từng mái hiên một, chạy thẳng tới tẩm cung Tần Phong Dương.

Thanh Hạm đạp một cước đá văng cửa cung Tần Phong Dương, nhưng không thấy hắn ở bên trong. Hai người hơi giật mình, nếu như bình thường, giờ này hẳn là Tần Phong Dương đang lên triều, nhưng một năm nay, vì hắn bị bệnh nặng nên hơn nửa năm không thiết triều. Bình thường hắn đều xử lý quốc sự trong tẩm cung, nếu các đại thần có chuyện lớn muốn bẩm báo thì sẽ triệu kiến ở điện Hoa Đức cạnh tẩm cung của hắn.

Không tìm thấy hắn trong tẩm cung, Lăng Nhược Tâm liền kéo Thanh Hạm vội vàng chạy sang điện Hoa Đức, có điều, vừa ra khỏi cửa, đám thị vệ đã đuổi theo tới nơi, rồi hét lớn: “Bắt thích khách!”

Thanh Hạm không muốn để đám thị vệ đó gây ầm ĩ, liền vươn tay túm một tên thị vệ lại quát: “Hoàng thượng ở đâu?”

Tay thị vệ kia nghĩ rằng bọn họ sẽ hại Tần Phong Dương, gã vốn cũng cực kỳ trung thành, lập tức tỏ vẻ cương nghị nói: “Đánh chết ta cũng không nói cho ngươi biết!”

Thanh Hạm giận dữ, điểm huyệt đạo của gã, rồi đạp một cước đá văng gã ra xa. Đúng lúc này, tay thị vệ cầm đầu đám thị vệ kia mới nhìn rõ mặt Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm, hắn ta lắp bắp một chút rồi quát: “Các ngươi lại chạy tới hoàng cung làm gì?”

Thanh Hạm nhìn thấy hắn ta hơi quen mắt, giọng nói nghe cũng rất quen, chợt nhớ ra người đó chính là người đã nhìn chằm chằm Lăng Nhược Tâm khi bọn họ bước vào thành Phượng Tiềm năm đó, cũng là người đã để bọn họ chạy thoát khi Tần Phong Dương sai người vây bắt họ.

Vừa nhìn thấy hắn, Thanh Hạm mừng rỡ nói: “Ta biết ngươi rất hiểu lý lẽ, lần này chúng ta tới đây không phải muốn làm hại Hoàng thượng của các ngươi, mà là có chuyện gấp cần báo cho hắn biết. Ngươi mau nói cho ta biết hắn đang ở đâu?”

Thị vệ kia nghe Thanh Hạm nói vậy thì mặt đầy vẻ do dự. Hắn ta ở trong cung đã lâu, nên cũng nghe nhiều chuyện về Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm, cũng biết đại khái ân oán giữa Tần Phong Dương và họ. Tuy hắn ta rất có cảm tình với Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm, nhưng chuyện này là chuyện hệ trọng, ý đồ của bọn họ lại không rõ ràng, hắn thật sự không dám quá liều lĩnh mà nói cho họ biết hành tung của Tần Phong Dương.

Lăng Nhược Tâm nhìn thấu sự do dự của hắn ta, liền nói: “Giữa chúng ta và Hoàng thượng thực sự có hiềm khích, nhưng lần này tuyệt đối không phải tới vì chuyện cũ. Hôm nay thành Phượng Tiềm có mối nguy lớn, chúng ta tới để giúp Hoàng thượng của các ngươi.”

Thị vệ kia nói: “Ta biết, với võ công của hai vị, thì đám thị vệ chúng ta cũng không ngăn nổi. Nhưng lần này hai vị tới đột ngột như vậy, ta cũng không dám mạo hiểm.”

Một thị vệ bên cạnh nói: “Điền Vệ Trường, không cần phải dài dòng với bọn họ như vậy. Bọn họ tự ý vào hoàng cung, không phải thích khách thì là gì? Dù không phải thích khách, tự ý ra vào hoàng cung cũng là tội chết!” Năm năm trôi qua, một thị vệ bình thường lúc trước cũng đã thăng tiến thành trưởng thị vệ.

Sự do dự trong mắt Điền Vệ Trường càng dày thêm, nhất thời không biết phải làm sao.

Thanh Hạm giận dữ nói: “Ngươi tên là Điền Vệ Trường đúng không?! Ta nói cho ngươi biết, chuyện lần này ảnh hưởng đến sự an nguy của cả nước Phượng Tiềm, nếu vì sự trì hoãn của các ngươi mà quốc gia xảy ra chuyện, dù ngươi có mười cái đầu cũng không chịu trách nhiệm nổi đâu!” Nếu hắn tiếp tục do dự, thì mọi chuyện sẽ hỏng bét hết.

Đúng lúc này, một giọng nữ dễ nghe truyền tới: “Sao Lăng trang chủ và Đoàn trang chủ lại vào hoàng cung vào lúc này?”

Thanh Hạm quay lại, nhìn thấy Niệm Du đang vội vàng đi tới. Thì ra, nàng nghe thấy đám thị vệ hô to ‘có thích khách’, lại truyền tới từ tẩm cung của Tần Phong Dương, nên trong lòng cũng có phần tò mò, không biết thế gian này có ai to gan như vậy, liền đi tới đây xem thử. Không ngờ lại gặp được Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm.

Vừa nhìn thấy nàng ta, Thanh Hạm mừng rỡ nói: “Niệm Du, cô tới vừa đúng lúc. Hỏi đám thị vệ này cũng như không, cô mau nói cho ta biết, Tần Phong Dương ở đâu?”

Đám thị vệ kia nghe thấy Thanh Hạm gọi thẳng đại danh của Tần Phong Dương, không khỏi kinh hãi. Tên của hoàng đế từ xưa đến nay vốn là điều cấm kỵ, vậy mà nàng dám gọi thẳng tên ngài ra, nàng thật quá to gan!

Trong lòng Niệm Du vốn có chút hiềm khích với Thanh Hạm, nhưng chuyện ngày ấy, ít nhiều gì Thanh Hạm cũng giúp nàng ta, khiến nàng ta lại có vài phần cảm kích Thanh Hạm. Nàng ta biết nếu Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm muốn hại Tần Phong Dương, thì ngày ấy đã làm rồi, không cần phải vội vàng tới vào lúc này. Nhìn sắc mặt bọn họ đầy vẻ lo lắng, Niệm Du cũng thầm đoán, có lẽ đã xảy ra chuyện lớn.

Nàng ta vội hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thanh Hạm vội kêu lên: “Chuyện này nhất thời không nói rõ được. Dù sao cũng có liên quan tới Tần Phong Ảnh. Hơn nữa, trong cung nhiều tai mắt, cô mau nói cho ta biết Tần Phong Dương đang ở đâu đi!”

Vừa nghe bọn họ tới vì chuyện liên quan đến Tần Phong Ảnh, Niệm Du lại chợt nhớ tới ngay cả nàng cũng bị hắn sắp xếp người ẩn nấp bên cạnh, hơn nữa, nàng cũng loáng thoáng biết được Tần Phong Ảnh định khởi sự trong khoảng thời gian này, nên trong lòng cũng thấy lo lắng hơn, không hỏi Thanh Hạm lý do nữa, chỉ đáp: “Sáng sớm nay Hoàng thượng đã xuất cung rồi, đi cầu phúc ở chùa Chiêu Dương!”

Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm nghe xong đều giật mình, Lăng Nhược Tâm hỏi: “Không phải Hoàng thất luôn cầu phúc ở chùa Vạn Hoa sao? Sao hắn lại đi chùa Chiêu Dương?”

Niệm Du đáp: “Ta cũng không rõ lắm. Mấy tháng nay, sức khỏe của thái hậu càng lúc càng xuống dốc, mà Hoàng thượng cũng bệnh nặng. Mấy ngày trước, có một thuật sĩ mới vào cung, nói là bệnh của thái hậu phạm phải thần linh gì đó. Còn nói chùa Chiêu Dương cực kỳ linh nghiệm, nên sáng sớm hôm nay Hoàng thượng mới khởi giá tới đó. Sao thế? Có gì không ổn à?”

Thanh Hạm nói: “Không phải Tần Phong Dương vẫn không tin thần phật hay sao? Sao tự dưng bây giờ lại tin mấy thứ này?” Mọi chuyện thật quá trùng hợp, tất cả đều tập trung ở một chỗ, khiến nàng có linh cảm không lành.

Niệm Du đáp: “Hoàng thượng vốn không tin, nhưng không biết tay thuật sĩ đó đã nói gì mà hình như nói đúng tâm sự của Hoàng thượng. Hơn nữa, Hoàng thượng rất hiếu thuận với thái hậu. Nếu là chuyện của mình, thì chưa chắc chàng đã đi tới chùa Chiêu Dương. Nhưng thuật sĩ kia vừa nói có thể trị được bệnh của thái hậu, chàng liền đi luôn.”

Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Xem ra, việc này đều bị Tần Phong Ảnh tính toán kỹ càng rồi!”

Thanh Hạm hỏi: “Ý chàng là… việc Tần Phong Dương đi chùa Chiêu Dương cũng là cái bẫy do Tần Phong Ảnh thiết kế sẵn sao?”

Lăng Nhược Tâm nhìn nàng nói: “Sự tình đã quá rõ ràng rồi!” Hắn quay đầu nói với Niệm Du: “Đức phi nương nương, lần này sự tình rất nghiêm trọng. Chỉ e Tần Phong Dương đi sẽ gặp nguy hiểm, xin nương nương hãy mau chóng làm theo lời ta nói, có lẽ còn có thể cứu được mạng Tần Phong Dương.” Không phải hắn quan tâm đến tính mạng của Tần Phong Dương, mà nếu Tần Phong Dương chết như vậy, chỉ sợ sẽ không hay lắm. Thủ đoạn của Tần Phong Ảnh thật quá ngoan độc, tính toán thận trọng hết tất cả mọi chuyện, còn lợi dụng bệnh tật của thái hậu để dụ Tần Phong Dương cắn cấu. Một chiêu này thực sự vượt qua dự liệu của hắn.

Vừa nghe thấy Tần Phong Dương có thể gặp nguy hiểm, Niệm Du vô cùng lo lắng, vội đáp: “Ngươi muốn ta làm thế nào, xin cứ việc nói!”

Lăng Nhược Tâm nói: “Không biết trong tay nương nương có lệnh bài của thị vệ chủ quản hoàng cung không?”

Niệm Du gật đầu nói: “Ngày đó thân thể Hoàng thượng không được khỏe, sợ trong cung sẽ có biến cố gì, nên đã giao quân lệnh cho ta.”

Lăng Nhược Tâm mỉm cười, xem ra Tần Phong Dương cũng không quá ngu ngốc, đã có dự phòng trước, nếu không, sự tình quả thực sẽ khó xoay chuyển. Hắn nhìn Niệm Du nói: “Không biết nương nương có thể tin ta, giao lệnh bài kia cho ta dùng được không?” Vì Tần Phong Dương nhất thời không tìm được người thích hợp để đảm nhận vị trí thống lĩnh thị vệ trong cung, nên trước giờ lệnh bài đó đều do tự Tần Phong Dương bảo quản.

Tuy trong lòng Niệm Du vẫn có chút e ngại với Lăng Nhược Tâm, nhưng nàng biết, với năng lực của mình thì dù có thực sự xảy ra chuyện lớn, nàng cũng không thể chống đỡ nổi. Huống chi, chuyện này có liên quan tới sự an nguy của Tần Phong Dương, nàng không kịp nghĩ nhiều, cắn chặt răng, rút lệnh bài bên người đưa cho Lăng Nhược Tâm.

Sau khi cầm được lệnh bài, Lăng Nhược Tâm nói: “Chúng thị vệ nghe lệnh!”

Thấy Niệm Du rất khách khí với bọn họ, sự tình lại chuyển biến lớn như vậy khiến đám thị vệ nhất thời không thích ứng được. Điền Vệ Trưởng liền quỳ xuống nói: “Có nô tài!” Lúc này, đám thị vệ mới kịp phản ứng, đồng loạt quỳ xuống.

Lăng Nhược Tâm nói: “Hôm nay xảy ra chuyện lớn, tất cả sẽ do ta chỉ huy. Chuyện lần này liên quan đến an nguy của Hoàng thượng, mọi người phải toàn tâm toàn ý mà làm!”

Bọn thị vệ vội đáp: “Rõ!”

Lăng Nhược Tâm nói: “Ta lệnh cho các ngươi lập tức tập kết lại. Một ngàn người theo ta tới chùa Chiêu Dương. Một ngàn người phân tán ra tất cả các đập nước, bến tàu, tửu lâu lớn nhỏ trong thành Phượng Tiềm. Nếu phát hiện bất cứ điều gì bất thường, liền nhanh chóng xử lý. Một ngàn người khác ở lại hoàng cung, giữ chặt cửa cung, không cho bất cứ kẻ khả nghi nào trà trộn vào!”

Đám thị vệ cùng hô to đáp ứng.

Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm liếc nhìn nhau, đều thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương, nhưng rốt cuộc cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều, hai người vội vàng đem theo binh mã chạy về hướng chùa Chiêu Dương. Bên ngoài chùa Chiêu Dương, không gian hoàn toàn tĩnh lặng, không một bóng người…

Hết chương 19.


Chương 20: Tỉnh ngộ, đắc đạo.

Thấy tình hình này, Thanh Hạm không khỏi kinh hãi, hỏi: “Tần Phong Dương tới đây cầu phúc, thế nào cũng phải mang thị vệ theo, sao ở đây lại yên lặng như vậy?”

Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Chỉ sợ là chúng ta đã tới chậm. Bình thường ở chùa Chiêu Dương không phải rất nhiều hương khói, nhưng ít ra cũng không thiếu tín đồ đến dâng hương. Hơn nữa, trong chùa cũng có khá nhiều sư sãi, hôm nay lại không thấy một bóng người.”

Thanh Hạm chớp mắt hỏi: “Ý chàng là… Tần Phong Dương đã bị Tần Phong Ảnh chế ngự sao?”

Lăng Nhược Tâm gật đầu nói: “Chỉ e là mọi chuyện đã thành như vậy rồi!”

Mặt Thanh Hạm khẽ biến sắc nói: “Nếu Tần Phong Ảnh đã chế ngự được Tần Phong Dương, như vậy hẳn là hắn đã gặp nguy hiểm. Nguy rồi, nếu Tần Phong Dương gặp nguy hiểm, chỉ sợ Đại sư huynh cũng sẽ không yên ổn!”

Lăng Nhược Tâm khẽ nhíu mày nói: “Nếu Tần Phong Dương đã bị bắt, ta nghĩ Đại sư huynh nàng có thể sẽ an toàn.”

Thanh Hạm hỏi: “Vì sao?”

Lăng Nhược Tâm nói: “Vì người Tần Phong Ảnh thực sự oán hận là Tần Phong Dương. Nếu Tần Phong Dương đã rơi vào tay hắn, hắn nhất định sẽ tận sức làm nhục hắn ta, nhất thời cũng sẽ không có tâm trạng nào mà đối phó với đại sư huynh nàng.”

Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm khẽ thở phào một hơi, rút một cây pháo hoa trong ngực áo ra, châm lên rồi phóng lên không trung.

Lăng Nhược Tâm hỏi: “Nàng muốn để Thanh Sơn tìm Đại sư huynh giúp nàng sao?”

Thanh Hạm gật đầu nói: “Chuyện quốc gia đại sự tuy rất quan trọng, tính mạng của dân chúng cũng cực kỳ quan trọng, nhưng sự an nguy của đại sư huynh còn quan trọng hơn. Ta không thể trơ mắt đứng nhìn Đại sư huynh gặp nguy hiểm mà không quan tâm được. Hơn nữa, lúc này thị vệ trong cung đã bị điều động đi hết, chuyện quốc gia đều có bọn họ lo liệu, ta phải lo cho người thân của mình trước.”

Lăng Nhược Tâm mỉm cười, trong mắt đầy vẻ thấu hiểu, nói với thị vệ ở sau lưng: “Các ngươi bao vây chùa Chiêu Dương, lục soát cẩn thận, không được bỏ qua bất cứ ngõ ngách nào!”

Đám thị vệ cùng hô lên: “Vâng!” rồi giống như gió lốc càn quét vào từng ngóc ngách của chùa Chiêu Dương.

Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm cũng đi vào đại điện chùa Chiêu Dương. Bên trong đại điện, hương khói lượn lờ, hiển nhiên là người chỉ vừa rời đi, khắp chùa Chiêu Dương không hề có dấu vết xô xát.

Thanh Hạm khẽ nhíu mày, nhìn Lăng Nhược Tâm nói: “Liệu Niệm Du có lừa chúng ta không? Chỉ e là Tần Phong Dương căn bản chưa từng tới đây.”

Lăng Nhược Tâm nghĩ một chút rồi đáp: “Điều này thì có lẽ nàng hiểu lầm Niệm Du rồi. Nếu nàng ta muốn lừa chúng ta, cũng sẽ không giao lệnh bài kia cho chúng ta. Hơn nữa, ánh mắt của con người ta, không thể lừa được ai.”

Thanh Hạm hít một hơi, đặt mông ngồi xuống bên cạnh lư hương đặt giữa đại điện, nhìn thấy trên tấm bồ đoàn trải trên đất có không ít tàn hương, khiến nàng tò mò hỏi: “Nơi này nhìn có vẻ sạch sẽ, sao lại có tàn hương ở đây nhỉ?” (bồ đoàn: tấm tròn tròn hay đan bằng cói để trong chùa để sư sãi tụng kinh thì quỳ trên đó.)

Lăng Nhược Tâm cầm một tấm bồ đoàn lên, vỗ nhẹ vài cái, đám tro bụi liền rơi xuống đất. Hắn nghĩ một chút, lại nhẹ nhàng cầm tấm bồ đoàn thứ hai lên. Nhìn hành động của hắn hơi kỳ cục, Thanh Hạm biết có lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì đó, cũng với tay cầm tấm bồ đoàn cuối cùng lên, có điều, tấm bồ đoàn đó lại như mọc rễ, bám xuống đất, không thể lay động được…

Hai người liếc nhìn nhau, cùng cảm thấy tấm bồ đoàn đó thật kỳ quái.

Lăng Nhược Tâm nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng xoay thử tấm bồ đoàn kia, bỗng nghe thấy một tiếng động lớn. Bức tượng lớn giữa đại điện bỗng chuyển động. Một lát sau, bức tượng dừng lại, trên mặt đất hiện ra một địa đạo tối thui, không biết dẫn đi đâu.

Nhìn thấy hành động của hắn, trong lòng Thanh Hạm không khỏi cảm thấy ấm áp. Hắn đi trước nàng là vì muốn giúp nàng ngăn chặn hết tất cả mọi nguy hiểm.

Hai người nắm tay nhau cùng đi xuống địa đạo. Lăng Nhược Tâm rút đồ đánh lửa trong người ra, đi khoảng mười bước thì có một cánh cửa đá ngăn bước chân của họ. Lăng Nhược Tâm xem xét cẩn thận cánh cửa đá kia, thấy bên cạnh có một chậu hoa, xung quanh chậu hoa đầy bụi bặm, nhưng trên chậu hoa thì lại sạch sẽ bóng bẩy.

Lăng Nhược Tâm dùng tay nhẹ nhàng di chuyển chậu hoa kia, nhưng không chuyển được, hắn lại khẽ xoay nhẹ. Một tiếng động nhỏ vang lên, cánh cửa đá liền dời khỏi vị trí, trước mắt hai người sáng bừng lên.

Lăng Nhược Tâm đi trước Thanh Hạm, bên trong đèn đuốc sáng trưng, trên mặt đất đầy thị vệ và hòa thượng bất tỉnh nhân sự. Vừa nhìn thấy tình hình này, cả hai đều kinh hãi. Lăng Nhược Tâm vội bước qua, đỡ một hòa thượng nằm trên đất dậy, thăm dò hơi thở, nhưng không còn chút sinh khí nào. Hắn nhíu chặt mày, Tần Phong Ảnh này thật quá độc ác, ngay cả hòa thượng mà cũng không chịu buông tha! Cơ thể những người này vẫn còn mềm, rõ ràng là vừa chết chưa bao lâu.

Nhìn sắc mặt Lăng Nhược Tâm, Thanh Hạm cũng đoán ra kết quả thế nào, nhưng vẫn không kìm được hỏi: “Bọn họ đều chết rồi sao?” Lăng Nhược Tâm lại đỡ một thị vệ dậy, bắt mạch xong, lại lặng lẽ gật đầu.

Thanh Hạm giận dữ nói: “Tần Phong Ảnh thật ghê tởm!” Bảo sao lúc họ vào không thấy một ai, thì ra đều đã bị Tần Phong Ảnh hại chết, thi thể đều giấu trong này. Có thể hại chết tất cả mọi người thế này, e rằng hắn ta đã dùng độc. Nhưng mà, những thi thể này lại không có chút dấu hiệu gì của việc trúng độc, không biết rốt cuộc Tần Phong Ảnh đã dùng thủ đoạn gì.

Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Những người này đều chết ở đây. Chúng ta tìm kỹ thử xem, xem có Tần Phong Dương hoặc ai còn sống không?”

Thanh Hạm khẽ gật đầu, rồi xem xét xung quanh. Sau khi lật thi thể kiểm tra một vòng cũng không thấy Tần Phong Dương hay một ai còn sống. Nàng càng xem, cơn tức càng lớn, liền giận dữ nói: “Thủ đoạn của hắn thật quá độc ác, không giữ lại mạng sống của bất cứ ai…”

Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Nếu hắn mà biết nhân từ hay nương tay, thì hắn đã không phải là Tần Phong Ảnh.”

Hai người đang nói chuyện, chợt nghe thấy một tiếng rên rỉ khe khẽ vang lên, khiến họ mừng rỡ, vội vàng đi tới nơi phát ra âm thanh kia. Âm thanh đó vọng từ sau bức tường lại,Thanh Hạm chợt nhớ tới ngày ấy đám thị vệ của Tần Phong Ảnh thả nông dân trong kho ra, lại nhìn thấy bên cạnh có một khuyên sắt tròn nho nhỏ, liền không nghĩ ngợi nhiều, vươn tay kéo mạnh khuyên sắt đó xuống, trên tường bỗng xuất hiện một cánh cửa.

Thanh Hạm đi vào trước, thấy một người đang dựa vào tường, vạt áo dính đầy máu. Nhìn thấy cửa mở, người đó ngước mắt nhìn Thanh Hạm, khóe miệng khẽ nhếch lên khẽ cười nói: “Ta biết hai người nhất định sẽ tới đây mà!”

Vừa nhìn thấy người kia, Thanh Hạm vô cùng đau lòng, vội bước tới, kéo tay hắn nói: “Đại sư huynh, huynh sao rồi? Huynh không sao chứ?”

Tống Vấn Chi khẽ cười nói: “Ta không sao, chỉ bị chút thương tích ngoài da thôi.”

Tuy Lăng Nhược Tâm vẫn có chút định kiến với Tống Vấn Chi, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng của hắn ta, trong lòng hắn chỉ cảm thấy không nỡ.

Nhìn toàn thân hắn ta đầy máu, Thanh Hạm càng đau lòng hơn, nàng bật khóc nói: “Đại sư huynh, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.” Dứt lời, nàng liền đưa tay định dìu hắn dậy.

Tống Vấn Chi lắc đầu nói: “Bây giờ ta vẫn chưa thể đi được. Nếu Tần Phong Ảnh quay lại không thấy ta, chỉ e hắn sẽ càng làm những chuyện đáng sợ hơn.”

Thanh Hạm giận dữ nói: “Nếu hắn dám quay lại, ta nhất định sẽ giết chết hắn.”

Tống Vấn Chi thở dài nói: “Có rất nhiều chuyện không phải cứ giết hắn là có thể giải quyết được. Hắn đã bố trí một vài chỗ đặt thuốc nổ quanh thành Phượng Tiềm, vốn muốn nổ chết ta cùng với đám thuốc nổ đó. Vừa lúc hắn lừa được Tần Phong Dương đến đây, nên hiện giờ hắn đưa Tần Phong Dương quay lại hoàng cung để bức hắn ta thoái vị, tạm giam ta trong này.”

Thanh Hạm hỏi: “Vì sao không thể giết hắn?”

Tống Vấn Chi trầm giọng nói: “Hắn đã sắp xếp thuốc nổ sẵn sàng trong thành, phái người trông coi cẩn thận. Nếu hắn gặp nguy hiểm, ảnh vệ của hắn sẽ thông báo cho những người kia châm thuốc nổ. Đến lúc đó, chỉ e sẽ làm liên lụy tới rất nhiều dân chúng.”

Thanh Hạm vội kêu lên: “Chẳng lẽ chúng ta đành phải mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm sao? Không có cách nào khác sao?”

Tống Vấn Chi khẽ cười: “Không phải là không có cách, chỉ là hiện giờ thời gian quá gấp gáp, chỉ với khả năng của hai người thì sợ rằng sẽ khó giải quyết được mọi chuyện. Nếu có thể điều động được thị vệ trong cung, thì may ra còn có khả năng.”

Thanh Hạm vui vẻ nói: “Chúng ta vừa từ trong cung ra đây, hiện giờ bên người chúng ta có một nghìn thị vệ. Đại sư huynh, phải làm thế nào? Huynh nói đi!” Tống Vấn Chi có thể nói vậy, chắc hẳn đã có cách giải quyết.

Tống Vấn Chi vui vẻ nói: “Nếu đã vậy, thì hai người không cần phải quan tâm đến ta nữa. Bây giờ ta sẽ nói cho hai người biết những nơi bố trí thuốc nổ, hai người mau phái người tới hủy chúng đi.”

Thanh Hạm trừng mắt nói: “Đại sư huynh nói mê nói sảng cái gì thế? Việc đưa huynh đi với việc hủy thuốc nổ có gì liên quan tới nhau đâu? Hơn nữa, cho dù có ảnh hưởng đến nhau, thì ta cũng không thể nào để mặc huynh ở đây được!”

Tống Vấn Chi thở dài nói: “Ta đã bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn từ lâu, tính ra, bây giờ ta cũng không còn là Đại sư huynh của muội nữa rồi. Hơn nữa, mấy năm nay ta vẫn không chăm sóc được cho muội, thậm chí còn làm những chuyện có lỗi với muội, chẳng lẽ muội không hận ta sao?”

Thanh Hạm nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn trừng mắt mắng Tống Vấn Chi: “Huynh là đại sư huynh của ta, vĩnh viễn là Đại sư huynh của ta, những chuyện cũ đừng nhắc đến nữa. Hơn nữa, tuy sư phụ trục xuất huynh khỏi sư môn, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng cho huynh. Chờ vết thương của huynh lành, ta sẽ đưa huynh về Thương Tố môn, cầu xin cho huynh, ta cũng không tin cái người bảo thủ kia sẽ không đồng ý!”

Tống Vấn Chi không nhịn được, khẽ cười nói: “Sư phụ vĩnh viễn đều đáng để chúng ta tôn kính, muội gọi ông như vậy thật vô lễ quá!”

Thanh Hạm đang định phản bác, chợt nghe thấy một giọng nói già nua vang lên bên tai: “Chỉ có Vấn Chi là biết tôn sư trọng đạo. Thanh Hạm, con lại dám nói bậy sau lưng vi sư à?”

Vừa nghe giọng nói kia, Thanh Hạm hơi ngẩn người, thở dài nói: “Xem ra, thật sự không thể nói xấu sau lưng người khác. Con vừa nói có một câu là người bảo thủ thôi mà đã bị người nghe thấy rồi!” Người vừa đến, đúng là Huyền Cơ Tử.

Huyền Cơ Tử đã có ơn cứu tính mạng của Lăng Nhược Tâm, vừa nhìn thấy ông, Lăng Nhược Tâm vội cúi người hành lễ.

Còn Tống Vấn Chi, vừa nhìn thấy Huyền Cơ Tử, đã không nhịn được, nước mắt trào lên ngập hốc mắt, cũng bất chấp mình đang bị thương nặng, định đứng lên hành lễ, lại bị Huyền Cơ Tử ngăn lại, trầm giọng nói: “Hai đồ nhi các con, tính tình sao mà khác nhau thế. Nếu Thanh Hạm có một nửa phần hiếu học, kiên định như Vấn Chi, thì đã chẳng dính phải tai họa nào. Mà nếu như Vấn Chi có được một nửa phần lanh lợi thông minh của Thanh Hạm, thì cũng sẽ không bị lún sâu vào vũng bùn này không thoát ra được.”

Tống Vấn Chi nói: “Ngày đó, khi đồ nhi xuống núi, nếu như có thể hiểu thấu ẩn ý trong lời nói của sư phụ, thì cũng sẽ không gây ra hậu quả tai hại như ngày hôm nay. Mỗi một chuyện, con đều cảm thấy nhân định thắng thiên (con người có thể chiến thắng mệnh trời), mệnh của con là do con quyết định, không phải do người khác. Nhưng mà, bao nhiêu ngày nay, mỗi ngày con đều đối mặt với bóng tối u ám, đều bị nỗi đau đớn giày vò. Cuối cùng, con cũng đã nghĩ thông suốt, cái gọi là cơ duyên chẳng qua chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước. Sự cố chấp ngày ấy, cuối cùng chỉ đổi lấy cái giá quá đau thương mà thôI!”

Huyền Cơ Tử khẽ cười nói: “Con có thể suy nghĩ kỹ càng chuyện này là tốt rồi!” Ông ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Có điều, hôm nay con đã suy nghĩ cẩn thận cũng không phải là quá muộn, tất cả còn có thể xoay chuyển được.”

Thanh Hạm đứng bên cạnh nghe hai người nói vậy, nàng lại chẳng hiểu ra sao. Tống Vấn Chi nói ngày ấy xuống núi, chẳng lẽ là lần xuất sơn đầu tiên của nàng và Tống Vấn Chi? Nếu vậy, thì huynh ấy nói đến cơ duyên là cái gì? Trước khi huynh ấy xuống núi, Huyền Cơ Tử đã nói gì với huynh ấy? Sao nàng không biết gì cả?

Nếu không phải là lần đó, thì lại là lần nào? Lần cuối cùng Tống Vấn Chi xuống núi, là vì tức giận mà đi, nàng từng nghe nói, lúc đó Huyền Cơ Tử vô cùng giận dữ với Tống Vấn Chi. Dưới tình cảnh đó, thì làm sao có thể nói đến cơ duyên này nọ được nữa?

Thanh Hạm đi đến bên cạnh Huyền Cơ Tử, tò mò hỏi: “Sư phụ, người và Đại sư huynh nói gì vậy?”

Huyền Cơ Tử khẽ phe phẩy phất trần, không để ý tới nàng, nói: “Hồng trần vạn trượng tại quân tâm, điểm điểm thanh huy vi quân lý (*). Nếu có duyên, thì tự nhiên sẽ có được, nếu đã vô duyên, đừng nên cưỡng cầu! Vấn Chi, con đã hiểu hết chưa?” Dáng vẻ của ông lúc này, nhìn rất có dáng của một vị tiên nhân.

Thật sự thì Thanh Hạm vẫn không hiểu hết được ý tứ của Huyền Cơ Tử, nhưng lại bị dáng vẻ siêu phàm thoát tục của ông làm cho giật mình. Tuy trước mặt nàng, Huyền Cơ Tử thường xuyên ra vẻ tự cao tự đại của sư phụ, nhưng xưa nay nàng căn bản không coi ông là sư phụ, còn thường ở bên ông gây rối, khiến ông dở khóc dở cười, chỉ cần vừa nhìn thấy nàng đã làm như muốn tránh còn không kịp. Nàng thực sự không ngờ ông còn có dáng vẻ này, thật khiến cho nàng giật mình.

Tống Vấn Chi nói: “Đệ tử đã hiểu hết rồi, chỉ muốn khẩn cầu sư phụ có thể cho con quay về sư môn!”

Huyền Cơ Tử chậm rãi nói: “Ngày đó, ta chỉ đuổi con ra khỏi sư môn, không hề nói con không còn là đệ tử của ta nữa. Nhưng chính bản thân con, từ đó tới giờ đều không hiểu thấu được ý đồ của ta khi đuổi con xuống núi.”

Tống Vấn Chi ngẩn người một chút, rồi lập tức hiểu ra, cố gắng quỳ xuống, dập đầu ba cái với Huyền Cơ Tử nói: “Đệ tử hiểu rồi, đa tạ sư phụ đã thành toàn!”

Lần này, Huyền Cơ Tử không ngăn hắn quỳ lạy, chỉ hỏi lại: “Con thật sự đã hiểu hết rồi chứ?”

Tống Vấn Chi nói: “Đệ tử cảm tạ ơn sư phụ dạy bảo, con đã hiểu rồi!”

Huyền Cơ Tử khẽ mỉm cười nói: “Vậy thì tốt, con hãy theo ta quay về Thương Tố môn đi!”

Thanh Hạm vội kêu lên: “Đại sư huynh, huynh hiểu gì thế? Sao ta không hiểu gì cả?”

Tống Vấn Chi nhìn Thanh Hạm, khẽ cười nói: “Tiểu sư muội, chuyện này muội cũng không cần phải hiểu làm gì. Đại sư huynh chúc muội và Lăng đại công tử hạnh phúc đến đầu bạc răng long!”

Nhìn bộ dạng của Tống Vấn Chi, Thanh Hạm hơi ngẩn người. Tuy bây giờ hắn đang bị trọng thương, nhưng ánh mắt lại có cảm giác siêu phàm thoát tục như Huyền Cơ Tử vậy. Trong con ngươi vốn ngập tràn nỗi oán hận bỗng trở nên thanh thản, trong sáng, toàn thân như vừa được lột xác vậy.

Nhìn Thanh Hạm sững người, Lăng Nhược Tâm liền mỉm cười nói với Tống Vấn Chi: “Nhược Tâm xin chúc mừng đại sư huynh!” Trước kia, hắn luôn gọi thẳng tên Tống Vấn Chi, đến giờ mới gọi Tống Vấn Chi là đại sư huynh theo Thanh Hạm.

Thanh Hạm khẽ nhíu mày, lại chúc mừng, sao nàng không thấy có chuyện gì đáng để chúc mừng chứ? Nghe cách xưng hô của Lăng Nhược Tâm, nàng cũng ngơ ngác, thái độ của hắn đối với Tống Vấn Chi có cần phải biến đổi lớn như vậy không?

Tống Vấn Chi cũng mỉm cười, không đáp, chỉ rút một tờ giấy từ ngực áo ra, đưa cho Lăng Nhược Tâm nói: “Lăng đại công tử, trên tờ giấy này có viết rõ những nơi Tần Phong Ảnh đã sắp xếp thuốc nổ. Hai người mau nhanh chóng đi xử lý đi. Ta phải quay về Thương Tố môn theo sư phụ.”

Lăng Nhược Tâm đón lấy tờ giấy kia, mở ra nhìn rồi nói: “Chuyện này Nhược Tâm sẽ xử lý. Chúc Đại sư huynh thượng lộ bình an.”

Tống Vấn Chi khẽ cười, vỗ nhẹ lên vai Lăng Nhược Tâm nói: “Chăm sóc Thanh Hạm thật tốt. Bình thường nàng tỏ ra thông minh vậy thôi, thực ra thì nàng rất ngốc nghếch!”

Lăng Nhược Tâm cũng cười nói: “Việc này ta đã biết từ lâu, dù sao cũng đa tạ Đại sư huynh!”

Nghe ba vị đại nam nhân này đứng nói chuyện, Thanh Hạm chẳng hiểu gì, vừa nhìn thấy Huyền Cơ Tử và Tống Vấn Chi muốn rời đi, nàng lại cuống cuồng, vội kéo tay áo Huyền Cơ Tử nói: “Sư phụ, mọi người đang nói gì vậy? Sao con không hiểu gì hết?”

Huyền Cơ Tử cười nói: “Không phải bình thường con luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh hay sao? Sao lần này lại nghe không hiểu?”

Thanh Hạm phẩy phẩy tay: “Sư phụ, người nói rõ ràng đi! Đừng hẹp hòi thế chứ!” Nếu không tìm hiểu được rõ mọi chuyện, thì nàng ngủ cũng không thấy ngon mất!

Huyền Cơ Tử khẽ cười nói: “Nếu con thật sự muốn biết, thì sau này thường xuyên quay về Thương Tố môn thăm sư phụ là được. Nếu sư phụ ta tâm trạng tốt, sẽ nói hết cho con nghe.”

Thanh Hạm còn đang sửng sốt, Huyền Cơ Tử đã nói tiếp: “Giờ cũng không phải lúc nói chuyện phiếm. Đừng quên các con còn chuyện lớn cần làm. Thanh Hạm, còn nhớ những lời vi sư đã nói với con khi con quay về Thương Tố môn lần trước không?”

Thanh Hạm chợt nhớ ra chuyện thuốc nổ còn chưa giải quyết xong, không khỏi kinh hãi. Lúc này nàng mới nhận ra, bây giờ thực sự không phải lúc để hỏi chuyện này. Đương nhiên là nàng cũng nhớ rõ những lời Huyền Cơ Tử đã dạy nàng, liền gật đầu.

Huyền Cơ Tử chậm rãi nói: “Con nhớ rõ là tốt rồi. Chuyện hôm nay, phải suy nghĩ cho kỹ càng.”

Thanh Hạm khẽ cắn môi nói: “Thật ra, con đã sớm suy nghĩ kỹ càng rồi!”

Lần này, lại đến lượt Lăng Nhược Tâm nghe mà không hiểu gì cả. Trong lòng hắn cũng vô cùng tò mò, Thanh Hạm suy nghĩ kỹ càng chuyện gì? Hắn lại chợt nhớ tới chuyện vừa rồi của Tống Vấn Chi, nếu chuyện mà Thanh Hạm cần suy nghĩ kỹ càng cũng giống với chuyện của Tống Vấn Chi, thì sẽ thành chuyện lớn rồi. Hắn hơi lo lắng, vội kéo tay Thanh Hạm, sợ Huyền Cơ Tử cũng đưa nàng đi mất.

Nhìn hành động của Lăng Nhược Tâm, Huyền Cơ Tử hiểu ngay ý hắn, ông không khỏi buồn cười, nhưng lại nghĩ, bây giờ cũng không phải lúc nói đùa, liền chậm rãi nói: “Nếu con đã nghĩ kỹ rồi, thì không thể tốt hơn được nữa.” Dứt lời, ông liền rút một bình sứ nhỏ trong ngực áo ra, đưa cho Thanh Hạm nói: “Nếu con đã suy nghĩ cẩn thận, vậy thì sau khi chuyện này chấm dứt, con hãy giao chiếc bình sứ này cho người mà con đã suy nghĩ cẩn thận đi!”

Thanh Hạm đưa tay ra nhận, hỏi: “Sư phụ, trong này là cái gì vậy?”

Huyền Cơ Tử bật cười nói: “Đến lúc đó con sẽ biết!” Trong lòng ông lại thầm mắng, cô nhóc ngốc này, đúng là văn dốt võ nát mà!!!

Nói dứt lời, Huyền Cơ Tử liền đỡ Tống Vấn Chi dậy, đưa ra khỏi địa đạo.

Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm nhìn theo bóng Huyền Cơ Tử và Tống Vấn Chi. Nàng chậm rãi nói: “Sao đột nhiên ta lại cảm thấy Đại sư huynh ta giống như tu đạo thành tiên vậy nhỉ.” Nhìn theo bóng hai người, nàng bỗng cảm thấy hơi buồn phiền. Tuy Tống Vấn Chi đang bị trọng thương, nhưng nhìn bóng hắn lại có cảm giác siêu phàm thoát tục.

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Đại sư huynh nàng thực sự đã tu đạo thành tiên rồi. Lần này huynh ấy theo sư phụ nàng quay về Thương Tố môn, có lẽ sư phụ nàng sẽ truyền chức chưởng môn cho huynh ấy.”

Đột nhiên Thanh Hạm lại nhớ ra chuyện gì đó, kinh hãi nói: “Tuy Thương Tố môn không cấm đoán chuyện nam cưới nữ gả, nhưng nếu là chưởng môn sẽ không được lấy vợ. Nếu sư phụ truyền chức chưởng môn cho đại sư huynh, thì sau này sư huynh sẽ không lấy vợ được! Không được, ta phải ngăn bọn họ lại!”

Lăng Nhược Tâm giữ chặt nàng lại nói: “Chẳng lẽ nàng không phát hiện ra, Đại sư huynh của nàng đã hiểu rõ mọi chuyện, cam tâm tình nguyện quay về Thương Tố môn cùng sư phụ nàng à? Nàng vốn không thể ngăn cản họ được!”

Thanh Hạm vội kêu lên: “Nhưng nếu đại sư huynh không được cưới vợ, thì Tích Hàn phải làm thế nào bây giờ?”

Vừa nghe thấy tên Tô Tích Hàn, Lăng Nhược Tâm đã thấy tức giận. Nếu không phải do nàng ta, thì hắn cũng đã không khổ sở trước mặt Vô Ưu, liền buồn bực nói: “Ta nghĩ sư phụ nàng có lẽ đã sớm tính ra được Đại sư huynh nàng không có duyên phận với Tô Tích Hàn, nếu không, ngày đó ông cũng không viện cớ để đuổi đại sư huynh nàng đi. Hơn nữa, nếu đại sư huynh nàng đồng ý cưới Tô Tích Hàn, thì cũng đâu cần chờ tới hiện tại. Việc trước mắt bây giờ là chúng ta nên suy nghĩ cách xử lý chuyện thuốc nổ thì hơn.”

Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm cũng thấy có lý, liền thở dài nói: “Trên thế gian này, chuyện khó cưỡng ép nhất có lẽ chính là duyên phận. Nếu có duyên, dù cách xa ngàn dặm cũng sẽ gặp lại, nếu vô duyên, dù nằm cùng giường cũng khó đồng tâm.”

Lăng Nhược Tâm nhẹ nhàng cầm tay nàng nói: “Nàng hiểu được những đạo lý này là tốt rồi.”

Tuy Thanh Hạm vẫn không biết ngày đó Huyền Cơ Tử đã nói gì với Tống Vấn Chi, nhưng cuối cùng nàng cũng hiểu câu ‘nghĩ thông suốt’ của Tống Vấn Chi là nói chuyện gì. Nàng nghiêng đầu nhìn Lăng Nhược Tâm, lại thấy hắn cũng đang nhìn nàng, liền khẽ mỉm cười với hắn. Trong mắt Lăng Nhược Tâm, đây là nụ cười đẹp nhất của nàng kể từ ngày hai người quen nhau đến giờ, khiến cho tim hắn bỗng đập thình thịch lên từng nhịp mạnh mẽ.

Chờ đến khi bọn họ quay về hoàng cung, thì khắp nơi đã lên đèn. Trong tay bọn họ đang cầm lệnh bài trong cung, có thể công khai ra vào. Có điều, cả hai người đều ngại quy củ trong cung phiền phức, đi bộ lại quá chậm, liền thi triển khinh công bay qua từng nóc nhà trong hoàng cung.

Trong cung bây giờ vô cùng hỗn loạn, thi thể thị vệ rải rác khắp nơi. Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm nhìn quanh một vòng, xem ra Tần Phong Ảnh đã chủ tâm muốn giết người. Không biết Tần Phong Dương bây giờ thế nào, liệu có chịu khuất phục Tần Phong Ảnh hay không.

Thanh Hạm lại nghĩ, nếu Tần Phong Dương đã khuất phục Tần Phong Ảnh, thì đám thị vệ này cũng sẽ không chết, mà người chết chính là hắn mới phải. Với tình cách của Tần Phong Ảnh, một khi lên được ngôi vị hoàng đế, hắn ta ắt sẽ không thể để cho Tần Phong Dương tồn tại trên đời.

Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm vội vàng lao tới tẩm cung Tần Phong Dương, nơi đó đèn đuốc sáng trưng, xung quanh bốn phía đều có vệ sĩ mặc áo giáp đứng gác…

Bạn đang đọc Nương Tử Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo! của Dạ Sơ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.