Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ĐẠI KẾT CỤC ( HẠ) - ĐIỂM CAO NHẤT

Phiên bản Dịch · 3684 chữ

**************************Lúc lên lầu, Triều Lộ hỏi Phương Uẩn Châu về nguyên nhân anh đưa mẹ cô về nhà. Hóa ra, bà Hạ Nhị Lan thông qua công ty lao động nhận công việc mới làm công theo giờ, mà ông chủ mới đó chính là Phương Uẩn Châu. Quy định cường độ làm việc không lớn, một tuần chỉ hai lần và mỗi lần là hai giờ. Hôm nay là ngày đầu tiên bà đi làm, không ngờ khi lau chiếc cửa sổ sát đất thì lưng của bà lại phát bệnh cũ. Phương Uẩn Châu lo lắng nên đưa bà đi khám bác sĩ, sau khi kiểm tra cẩn thận việc dán thuốc, lại tự mình đưa bà về nhà.

Triều Lộ đối với chuyện này cảm kích từ đáy lòng. Nhất là trước đó, Phương Uẩn Châu không hề biết mối quan hệ của cô và bà Hạ Nhị Lan nhưng vẫn nhiệt tình, chuyện này còn khó hơn cả việc lấy lòng cô nên mới thể hiện ý tốt. Mà bà Hạ Nhị Lan cũng cảm thấy trùng hợp đến kinh ngạc khi ông chủ mới thuê mình lại là bạn học của con gái.

Cho dù Phương Uẩn Châu là một chàng trai cơ thể cường tráng khỏe mạnh, lưng cõng một người nặng trên dưới 50kg đi lên tầng năm cũng có phần quá sức.

Lúc ấy, bà Hạ Nhị Lan bởi lo lắng Phương Uẩn Châu mệt mỏi nên nhất quyết đòi xuống, Phương Uẩn Châu khăng khăng không chịu, còn trấn an bà: “ Đừng nói cháu và Triều Lộ là bạn học cũ, cho dù không biết dì nhưng việc dì ở chỗ cháu mà bị thương, suy cho cùng cháu nên có trách nhiệm. Không chăm sóc tốt cho dì, cháu đã đủ thấy có lỗi rồi”.

“ Nói vậy là dì đã gây thêm phiền toái cho cháu”. Bà Hạ Nhị Lan nói: “ Tiểu Phương, cháu đúng là một người rất nhiệt tình”.

Phương Uẩn Châu trả lời: “ Là việc nên làm ạ”.

Phương Uẩn Châu và Triều Lộ một người cõng một người đỡ, rốt cục cũng đưa được bà Hạ Nhị Lan lên tầng năm. Triều Lộ lấy chìa khóa mở cửa. Chờ Phương Uẩn Châu cõng bà Hạ Nhị Lan vào trong phòng, cô vẫn đứng ở cửa, đưa mắt nhìn xung quanh hành lang. Hành lang vắng vẻ không người. Lắng nghe phía dưới truyền đến tiếng bước chân kéo dài. Cô biết, người đàn ông của cô còn đang chiến đấu vất vả với những bậc thang.

“ Triều Lộ, con xuống xem Tiểu Chử thế nào đi”. Bà Hạ Nhị Lan được cõng vào phòng ngủ trước, nghiêng đầu sang chỗ khác nói với Triều Lộ: “ Mẹ ở đây không có việc gì lớn, đừng để nó lo lắng vô ích. Cầu thang nhà ta đi lại không dễ, bảo nó đừng đi nhanh quá”.

Triều Lộ hỏi: “ Mẹ, mẹ ở đây thật sự không sao chứ?”.

Bà Hạ Nhị Lan trả lời: “ Mẹ tốt hơn nhiều rồi. Ngược lại, sợ trong lòng Tiểu Chử cảm thấy không dễ chịu”.

Có một người mẹ chu đáo, có thể nghĩ như vậy. Trong lòng Triều Lộ đối với bà ngập tràn sự biết ơn và cảm động – Nói thật, cô sợ bà vì sự “ bất lực” của Chử Vân Hành hôm nay mà nảy sinh ấn tượng không tốt. Nhưng trong lời nói của bà là sự yêu thương đối với Chử Vân Hành, người cô yêu nhất trên đời, cũng là hai người yêu thương cô nhất. Bọn họ quý trọng lẫn nhau như vậy, thật may mắn biết bao!

Cô nhờ Phương Uẩn Châu thay mình chăm sóc mẹ một lát, sau đó chạy xuống dưới tầng.

Khi nhìn thấy Chử Vân Hành, hơn nửa người anh đang cúi xuống ngay khúc quanh trên hành lang tầng bốn. Tay trái cố gắng mượn lực khoác lên tay vịn hành lang bằng kim loại, tay phải nắm lấy nạng, đỡ chiếc đùi phải đang run lẩy bẩy. Anh thoáng nhìn qua, để ý thấy cô tới, bốn mắt nhìn nhau, lập tức anh gắng gượng đứng dậy, thắt lưng và hông đồng thời ưỡn thẳng, thu chiếc chân trái bị liệt vào. Sau đó, anh điềm nhiên như không giơ chiếc nạng lên: “ Hầy, anh sắp đến nơi rồi”. Miệng anh làm bộ thoải mái nhưng rõ ràng vẫn để lộ ra thể lưc suy yếu chống đỡ hết nổi.

Cô chạy xuống bậc thang cuối cùng, đỡ lấy cánh tay trái của anh: “ Mẹ em không sao cả, bà bảo anh lên từ từ, không cần phải vội”.

Anh bắt đầu chống nạng, vừa xoay hông đi lên bậc thang, vừa thở dài nói: “ Cũng không biết dì nghĩ thế nào về anh”.

“ Tất nhiên là bà giống em, thấy đau lòng vì anh”.

Anh hơi do dự, sắc mặt buồn rầu, khóe môi run rẩy, nhẹ nhàng nói: “ Dì thông cảm cho anh, anh hiểu được. Nhưng, đứng ở lập trường của một người mẹ, người mà bà quan tâm nhất từ trước đến nay chính là con gái mình. Tất cả mọi người rồi sẽ già đi. Không chỉ có cơ thể cha mẹ chúng ta mới không khỏe, mà ngay chúng ta sẽ đến lúc thể lực không thể chống đỡ. Mẹ em sẽ nghĩ rằng: chờ một ngày em già yếu, bị bệnh, anh chỉ có thể ngồi co quắp trên xe lăn, trơ mắt nhìn em mà không có cách nào giúp đỡ, chúng ta nên làm gì bây giờ. Triều Lộ, anh là đàn ông, nhưng lúc này anh lại là người vô dụng. Nếu anh có con gái, anh sẽ không yên tâm giao nó ột người…”. Anh dừng bước, ánh mắt mờ mịt nặng nề, chiếc nạng trong tay bị anh nắm chặt như nắm lấy điểm tựa duy nhất của mình.

Hồi lâu, anh giơ nạng hướng lên bậc thang trên tầng nhưng bị Triều Lộ cầm lấy nạng của anh, nhẹ nhàng ấn xuống. Anh mang theo ánh mắt bối rối nhìn cô.

Triều Lộ điềm tĩnh nói: “Anh nói những lời ấy, cũng không phải đến hôm nay chúng ta mới hiểu rõ, đúng không?”.

“ Một việc vượt ra khỏi suy nghĩ, trở thành sự thật phơi bày ngay trước mắt, chấn động này không hề nhỏ”.

“ Vân Hành, anh không cần đánh giá quá thấp năng lực của bản thân bởi như vậy là anh đang trốn tránh trách nhiệm của chính mình. Em không tin anh là người không dám chịu trách nhiệm. Em và anh ở bên nhau, có thể làm ít nhất ba việc: chú ý giữ gìn sức khỏe, cố gắng làm việc, có thể tích lũy được lương bổng đủ sống cả đời, còn có…Nuôi dạy một đứa trẻ cho thật tốt. Nếu chúng ta có thể làm được những việc ấy thì chuyện kia không có gì đáng sợ”.

Trong mắt anh hiện lên một lớp sương mù, những giọt ngân quang vỡ vụn trong khóe mắt. Nhưng anh rất nhanh nở nụ cười, giống như thấm đượm gió xuân, đem sương mù trên mặt dần dần biến mất.

Triều Lộ nhìn anh, khó khăn kiềm chế ôm lấy thắt Chử Vân Hành, ngước lên nhìn anh. Lông mi anh phản chiếu lờ mờ hình bóng hai người, hai bóng ma nho nhỏ ấy khiến anh thoạt nhìn càng thêm mê hoặc, mang theo sự u buồn làm say lòng người. Cô vươn một tay chạm vào gáy anh.

Anh thuận theo sức lực trên tay Triều Lộ, chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô.

“ Triều Lộ, đây là lần thứ mấy em ra hiệu ngầm cho anh rồi?”.

Triều Lộ không giận, ngược lại trong đầu còn xuất hiện suy nghĩ: Chử Vân Hành, anh là kẻ ngốc, nếu bây giờ anh cầu hôn em, em sẽ lâp tức nhận lời.

Không có hoa tươi cũng được.

Không có nhẫn cũng không sao.

Lại càng không cần dùng đến nghi lễ quỳ gối.

Chỉ cần là anh, em sẽ không chút do dự mà gật đầu đồng ý.

Cuối cùng, anh vẫn không nói câu mà cô mong đợi. Có lẽ tình hình hôm nay không phải thời cơ tốt. Cho nên, cô không lấy làm thất vọng, chỉ cần anh không vì bản thân tàn tật mà thấy mất mát, cô liền cảm thấy yên tâm.

Đi vào phòng khách nhỏ hẹp nhà Triều Lộ, cô định để Chử Vân Hành đang thở hổn hển ngồi xuống nghỉ ngơi một lát thì bị ánh mắt của anh ngăn lại. Anh nói: “ Anh muốn xem dì trước”.

Triều Lộ đáp: “ Ở trong phòng ngủ, em đi cùng anh”.

Cô giúp anh đi vào phòng ngủ của bà Hà Nhị Lan. Phương Uẩn Châu đứng tựa cửa sổ, lẳng lặng nhìn hai người, lát sau cứng ngắc gật đầu với bọn họ: “ Hai người đã lên rồi, tôi cũng phải đi đây”.

“ Tiểu Phương, hôm nay không chuẩn bị, không có gì tiếp cháu, sau này hoan nghênh cháu đến nhà chơi. Hôm nay thật sự cảm ơn cháu”. Bà Hạ Nhị Lan nằm dựa vào gối nói với Phương Uẩn Châu.

“ Vâng, thưa dì”. Phương Uẩn Châu trả lời ngắn gọn.

Triều Lộ nói: “ Uẩn Châu, hôm nào em và Vân Hành mời anh tới ăn cơm”.

Chử Vân Hành nhìn cô, có một loại không cần đến ngôn ngữ cũng có thể truyền đạt ăn ý giữa ánh mắt bọn họ.

Cô biết cơ thể anh bất tiện nên chủ động ngoéo ngón tay út hơi cuộn lại của anh, cầm lấy toàn bộ.

Tầm mắt của Chử Vân Hành dừng ở ngón út của mình. Bỗng nhiên trên mặt anh như bị ma pháp thần bí điểm qua, lộ ra một sự tự tin khó có thể miêu tả. Theo lời Triều Lộ, anh nói tiếp: “ Đúng vậy, Phương tiên sinh, như anh thấy đấy, tôi cử động không được thuận tiện, hôm nay thật sự nhờ có anh chăm sóc dì Hạ, tôi thay Triều Lộ cảm ơn anh”. Lời của anh mặc dù nhắc tới việc mình hành động bất tiện nhưng ánh mắt lóe lên sự tự ti đã được giảm xuống. Anh đứng đối diện với Phương Uẩn Châu, thần thái tự nhiên.

Phương Uẩn Châu không lạnh không nhạt nói: “ Khách sáo rồi. Tạm biệt”.

Triều Lộ bảo Chử Vân Hành: “ Anh ngồi với mẹ em một lát để em tiễn anh ấy”.

Chử Vân Hành gật gật đầu, kéo một chiếc ghế ngồi xuống gần đầu giường.

Triều Lộ tiễn Phương Uẩn Châu tới cửa. Nét mặt Phương Uẩn Châu bình tĩnh, một câu cũng không nói. Cho đến khi Triều Lộ đóng cửa, Phương Uẩn Châu mới vươn một tay dùng sức giữ cánh cửa lại, hạ thấp âm thanh, giọng nói khàn khàn mang theo sự kiềm chế đau đớn. “ Triều Lộ, anh hy vọng em suy nghĩ thêm chút nữa, suy nghĩ lại rõ ràng mọi chuyện. Nếu em biết chuyện của anh, em sẽ hiểu, không phải anh không có được nên không nhìn thấy tình cảm tốt đẹp của em. Em có thể không ở bên anh nữa bởi anh cũng không tốt đẹp gì nhưng em không nên ở bên cạnh anh ấy – Anh ấy bị tàn tật, ngay cả đi mấy tầng lầu hình như cũng không chịu nổi. Nếu dì già yếu, em già yếu thì phải làm thế nào? Em đều đã nghĩ qua sao?”.

Lời của Phương Uẩn Châu đã chọc giận Triều Lộ. Cô đứng ngoài cửa, giữ cánh cửa khép hờ, nhìn về phía Phương Uẩn Châu nghiêm túc nói: “ Làm sao anh biết được chúng tôi không thật sự nghĩ đến điều đó? Anh thân là một người khỏe mạnh, anh có cân nhắc đến mấy chuyện ấy không, từ miệng của anh…”. Hai chữ “ tàn phế” khiến cô thật sự nói không nên lời. Cô nghẹn ngào một lúc mới tiếp tục: “ Một người mang theo tàn tật trên mình, không phải anh ấy muốn được hoàn thiện hơn so với anh sao?”

“ Cuối cùng là vì cái gì? Tại sao anh ta vẫn ích kỷ chiếm lấy em? Từng bước từng bước mang đến cho em một tương lai hạnh phúc à?”. Phương Uẩn Châu hiển nhiên không thể kiềm chế cảm xúc, trở nên nói năng không lựa chọn.

“ Đúng vậy, là do tôi giống như thuốc cao bôi lên da chó mà ở cạnh anh ấy. Là tôi tự nguyện từng chút một cùng anh ấy xây dựng hạnh phúc”. Triều Lộ tức giận đến mức mặt đỏ tía tai: “ Phương Uẩn Châu, nếu anh còn lăng mạ bạn trai tôi một câu nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ”.

Phương Uẩn Châu giống một quả khí cầu xì hơi, từ từ rũ xuống. Phương Uẩn Châu xoay người, ánh mắt phức tạp liếc nhìn cô một cái, dùng thanh âm không thể nghe thấy nói: “ Triều Lộ, có lẽ em không tin, cho rằng anh vì tư lợi nên mới có ý định phá hỏng tình cảm em theo đuổi. Nhưng anh không phải như vậy. Có nhớ không? – Từ lúc em và bạn trai gặp gỡ nhau, anh đã từng nói với em, em căn bản không hiểu rõ trong nhà có một người bị tàn tật thì sẽ hoàn cảnh như thế nào…Em biết vì sao anh nói như vậy không?”.

Triều Lộ bị giọng nói đau buồn hiếm thấy của Phương Uẩn Châu làm cho xúc động. Ánh mắt lo lắng bất an rơi vào mắt anh.

Anh nhắm mắt, hít sâu một hơi: “ Bởi anh có một đứa con gái bị tàn tật”.

Cô bất ngờ bị sự thật như vậy làm cho lờ mờ. Còn chưa kịp phản ứng, mắt đã thấy Phương Uẩn Châu xuống lầu rời đi.

Phương Uẩn Châu từng nhắc tới cuộc hôn nhân ngắn ngủi thất bại nhưng trước đó anh không nói đến việc mình còn có một đứa con gái tàn tật.

Đời người không ngờ có nhiều bất hạnh như vậy. Cho dù giống như Phương Uẩn Châu, xem ra muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, là đứa con trời sủng. Cuối cùng, không người ngoài nào có thể hiểu được nỗi khổ bất đắc dĩ ấy.

Cô có chút hiểu được vì sao Phương Uẩn Châu lại có thái độ kiên quyết phản đối cô và Chử Vân Hành kết giao. Có lẽ, đúng như anh nói, không phải xuất phát từ tư lợi, mà anh thân là một người bạn cũ, xuất phát từ tấm chân tình không muốn nhìn thấy tương lai không tốt của cô và một người tàn tật. Anh không nói con gái bị khiếm khuyết nghiêm trọng như thế nào. Nhưng không thể hoài nghi một điều, anh đã từng trải qua sự đau khổ khi trong nhà có một thành viên bị tàn tật. Bởi vậy, anh càng không tin tưởng Chử Vân Hành – một người đàn ông bị tàn phế nặng có thể mang hạnh phúc đến cho cô.

Nhưng Chử Vân Hành không phải người bình thường. Cái mà anh có thể cho cô so với mọi người nhìn hoàn mỹ hơn nhiều. Về điểm này, có lẽ người khác thấy khó hiểu nhưng như vậy là sao? Trong thế giới tình cảm, cô mới là người có thể cho anh biết điểm số lựa chọn duy nhất - Anh là người có điểm số cao nhất.

Triều Lộ quay lại phòng ngủ của mẹ, thấy Chử Vân Hành đang dùng tay phải mát xa cho bà Hạ Nhị Lan.

Cô vứt bỏ những câu nói chấn động của Phương Uẩn Châu, đi tới đầu giường của mẹ, ngồi không xuống và nâng quai hàm lên, nghiêng người trêu chọc Chử Vân Hành: “ Rốt cục, anh có làm được không đây? Lưng mẹ em mới bị thương. Đừng có ấn rồi làm hỏng luôn nhé”.

Chử Vân Hành chỉ cười, chưa kịp nói chuyện liền bị bà Hạ Nhị Lan cướp lời: “ Tiểu Chử ấn thoải mái lắm. Xem này, ít ra còn mạnh hơn con”.

“ Ôi mẹ, Vân Hành chỉ có một tay, mẹ thật nhẫn tâm bóc lột sức lao động của anh ấy. Lát nữa anh ấy còn phải chống nạng đi xuống tầng đấy”. Triều Lộ làm nũng nói.

“ Nhìn đi, lời con thật sự muốn nói không phải như vậy đúng không?”. Bà Hạ Nhị Lan vui cười hớn hở, chỉ chỉ vào Chử Vân Hành: “ Hóa ra không phải nó lo mẹ bị thương mà là đau lòng vì cháu”.

Triều Lộ cầm mỗi bên một tay của Chử Vân Hành và của mẹ, cô cười nói: “ Hai người đều là những người quan trọng nhất đối với con và đều là những người con yêu thương nhất”.

Bà Hạ Nhị Lan nhìn cô chăm chú, lại đưa ánh mắt rơi xuống người Chử Vân Hành. Bà ngồi thẳng lưng, ngữ khí trở nên trịnh trọng: “ Tiểu Chử, hay là dì giống như Triều Lộ, gọi tên cháu là – Vân Hành. Như vậy sẽ thân thiết hơn. Vân Hành, lúc dì tới nhà cháu, cháu vừa học lên nghiên cứu sinh. Lần đầu tiên gặp cháu, dì đã cảm thấy sao trên đời này lại có một đứa bé vừa tuấn tú vừa hiểu biết như vậy. Nháy mắt, cháu đã hơn ba mươi tuổi. Đó là việc dì không bao giờ nghĩ đến, cháu và con gái dì sẽ phát triển thành mối quan hệ gì. Bởi vì cháu rất xuất sắc, rất nổi trội nên dì không dám nghĩ tới. Hơn nữa, cháu lại nhanh chóng có bạn gái…A, xem dì đang nói gì ấy nhỉ?”.

Triều Lộ thản nhiên nói: “ Mẹ, không sao đâu, anh ấy đã nói chuyện bạn gái cho con biết”.

Chử Vân Hành nói: “ Dì, sau khi dì đến không bao lâu, cháu liền gặp tai nạn ô tô. Mấy năm ấy đã làm dì vất vả. Giờ đây cơ thể cháu thành ra như vậy, thật khó cho dì không chê bai, lại một lòng tác hợp cháu với Triều Lộ. Trong lòng cháu thật sự cảm động nói không nên lời. Không nói cháu bây giờ, ngay cả lúc trước xảy ra tai nạn, cháu có được một cô gái tốt như Triều Lộ cũng là may mắn lớn của cháu. Cháu không dám nói, Triều Lộ đi theo cháu sẽ không có một chút tủi thân. Sự thật thì, cô ấy tốt như thế, không nên kết duyên với một người nửa cơ thể bị tàn tật. Đi theo cháu, nhất định cô ấy sẽ tủi thân, khó có thể tránh ra. Cháu chỉ có thể sử dụng hết khả năng để làm một việc – đó là làm cho Triều Lộ có cảm giác hạnh phúc gấp ngàn lần so với những lúc cô ấy bị ủy khuất”.

Bà Hạ Nhị Lan trầm ngâm: “ Đôi khi, người làm mẹ cũng có lúc lo lắng. Vừa rồi mới nói, không phải lừa gạt các con, cũng không sợ Chử Vân Hành cảm thấy buồn. Đã có lúc trong đầu dì hiện lên suy nghĩ, dì không yên tâm giao Triều Lộ vào tay con. Bởi vì đôi khi, dù thế nào đi nữa người phụ nữ cũng cần có một cánh tay mạnh mẽ. Vân Hành, cháu không trách dì đã nói thẳng như vậy chứ?”.

“ Dì, cháu hiểu. Lúc nãy, nhìn dì được người khác cõng lên lầu, cháu đã vô cùng xấu hổ. Khoảnh khắc ấy, chính cháu thấy hoài nghi, cuối cùng thì cháu có khả năng hay không đảm nhiệm hạnh phúc cả đời của Triều Lộ. Nhưng…”. Tầm mắt dịu dàng của anh hướng sang phía Triều Lộ ngồi bên cạnh, thần thái sáng láng tựa như vầng hào quang mở ra trong mơ: “ Triều Lộ đã thuyết phục cháu”.

Bà Hạ Nhị Lan khẽ cười, không hỏi chi tiết về việc “ thuyết phục” như thế nào. Bà chỉ thở phào một cái rồi nói: “ Cuộc sống của các con rốt cục sẽ là của các con, hãy sống cho tốt”.

Sau bữa cơm tối đơn giản, Triều Lộ đưa Vân Hành xuống lầu.

Sau đó, thấm thoắt cô đã đưa anh đến cửa tiểu khu.

Vân Hành không ngăn cản cô gọi taxi giúp anh.

Đợi anh lên xe, cô vẫn đứng yên một chỗ, thật lâu không đi.

Lái xe hỏi: “ Tiên sinh muốn đi đâu?”.

Triều Lộ lưu luyến nhìn anh ngồi trong xe.

Cô có chút mong chờ, rồi lại không nói rõ rốt cục là cô chờ đợi điều gì.

Cho đến khi anh hạ cửa xe xuống, nhìn cô cười và nói: “ Có muốn ngồi cùng anh, theo anh đi hóng gió không?”.

Cô đang ôm mặt, nở nụ cười như một đứa trẻ, lập tức ngốc nghếch không hỏi câu gì liền kéo cửa xe ngồi vào đằng sau.

“ Hai vị muốn đi đâu?”.

Lái xe lại hỏi.

Chử Vân Hành ngẫm nghĩ: “ Xin hỏi, gần đây có tiệm vàng nào không?”.

Vậy là truyện đã kết thúc. Mình bắt đầu bắt tay vào việc beta lại toàn bộ tác phẩm để làm ebook. Trong quá trình beta, rất mong nhận được góp ý của bạn đọc về sự chuẩn xác, ngữ pháp hay lỗi chính tả để mình kịp thời sửa chữa giúp việc làm Ebook có hiệu quả hơn.

Bạn đang đọc Nửa Vòng Tròn của Hà Xử Thính Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.