Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 34

Phiên bản Dịch · 2654 chữ

Tín thân vương vừa nói ra, ngữ kinh bốn phía, ánh mắt của mọi người tập trung đến trên người của ta lần nữa.

Gia Tĩnh đế thương tiếc vô hạn nhìn ta mấy lần, rốt cuộc thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt phản bác: "Nàng, không phải ngươi tặng cho trẫm sao?" Ta ngã ngồi trên mặt đất, thì ra đây là sự thật. Ta thật thà nghe hai người họ ngươi một lời ta một câu lẳng lặng trần thuật.

"Trần Kiệt, ngươi gạt người, nào có người tặng thê tử của mình cho người khác? Bổn vương dầu gì cũng là Vương Gia." Dực Phong cả giận nói.

Gia Tĩnh đế cười: "Từ lần đầu tiên ngươi nhìn thấy nàng, không phải là tính toán nàng, có thể lợi dụng nàng để hoàn thành kế hoạch của ngươi hay không sao?"

Dực Phong sửng sốt, không tin nói: "Ngươi. . . . Ngươi được đấy Trần Kiệt, ngươi cố ý, tất cả đều là ngươi cố ý, ngươi cố ý giả dạng dáng vẻ có hứng thú với nàng, làm ta mắc câu trước."

Gia Tĩnh đế nhìn lướt qua ta đang ngã ngồi trên mặt đất lần nữa, thú nhận không kiêng kỵ, "Đúng vậy." Câu trả lời này rốt cuộc khiến ta không còn hy vọng. Ta chỉ là công cụ để hai người họ lợi dụng.

Ta chỉ cảm thấy mình hồn bay phách tán, bị đánh vào mười tám tầng địa ngục không thể siuê sinh.

Còn nhớ rõ ở kiếp trước, mỗi khi có nam nhân nói với ta "Lâm Lâm, về sau anh sẽ tốt với em", ta liền dùng cái loại ánh mắt "Tôi đã làm sai điều gì khiến anh cho rằng năng lực của tôi kém" để nhìn hắn.

Ta không tin tình yêu, vậy mà xuyên qua đến cổ đại này, không nơi nương tựa, nhìn hắn bình thường tác phong nhanh nhẹn, thâm tình như vậy nhất định là không giả bộ được, lại còn là hoàng đế, tất nhiên nhất ngôn cửu đỉnh. Vì vậy liền tin hắn, toàn tâm toàn ý đối đãi. Vậy mà, đều là người lớn lên trong đám ăn thịt người, có người nào chân tâm thật ý.

Ta xem kịch vui cả đời, vẫn cho là không đếm xỉa đến, vậy mà, ta mới là người trong kịch, còn là một con cờ bị âm thầm thao túng, tự cho là thông minh, vậy mà, từng bước một đều ở trong sự tính toán của người khác.

Có lẽ nét mặt của ta quá mức quỷ dị kinh người, Gia Tĩnh đế và Dực Phong đều đổi sắc mặt, đột nhiên cũng dừng lại. Trưởng công chúa rõ ràng đang vùi lấp hiểm cảnh cũng không quên quan tâm ta, gấp hô: "Muội muội. . . ." Ta được Chu Tam nâng đỡ chậm rãi đứng lên, cực kỳ gian nan đi từng bước một xuống dưới thềm, Dực Phong dịu dàng cười một tiếng với ta, vươn tay ra: "Linh Tuyết tới đây, ta sẽ không để ý trước kia xảy ra chuyện gì, đến bên cạnh ta, qua hôm nay ta chính là Hoàng đế rồi, nàng chính là hoàng hậu của ta." Không ngoài ý nhìn đến hận ý trong mắt Lưu thị.

Gia Tĩnh đế thấy ta từng bước một cách xa hắn, cũng gấp, vội vã giải thích: "Linh Tuyết, trẫm vừa mới bắt đầu có lẽ là lợi dụng nàng, nhưng nàng phải tin tưởng, sau đó trẫm thật sự muốn sống qua ngày với nàng, hôm nay đợi trẫm dọn dẹp những loạn thần tặc tử này xong, trẫm phong nàng làm hoàng hậu."

Mấy lời của hai người này, thành công đưa tới toàn trường oanh động lần nữa. Rối rít dùng một loại ánh mắt hâm mộ hoặc dò xét quan sát ta lần nữa, a, mặc kệ nó.

Nước mắt của ta rốt cuộc chảy xuống, hai người đang nhìn nhau, một là trượng phu trên danh nghĩa của ta, một là tình nhân ta tri tâm đối đãi, vậy mà, lại chỉ là hai nam nhân lợi dụng ta, mặc kệ hôm nay bọn họ ai thắng ai thua, ta nên làm sao? Giờ phút này tình huống trong điện không rõ, trong và ngoài cung lại có chém giết, ta nên đi đâu?

Thái hậu vẫn không nói một lời rốt cuộc rống lớn: "Đủ rồi, các ngươi muốn như thế nào thì như thế đó, đừng làm khó nàng nữa." Dứt lời, bỏ rơi cung nữ thái giám sau lưng, một mình đi thẳng về phía ta, một tay ôm ta vào trong ngực, dịu dàng dụ dỗ: "Uất ức con, bé ngoan! ~ có mẹ ở đây, đừng sợ." Ta như bắt được cọng cỏ cứu mệnh trong cơn lũ lụt, lúc này mới cảm nhận được Thái hậu tốt với ta, ta ngoan ngoãn áp vào trong ngực nàng, mặc cho mình càn rỡ rơi lệ giống đứa bé, lại nhịn được không để cho mình đau khóc thành tiếng.

Thái hậu nghiêm túc nói: "Đứa bé, tất cả đều là mệnh, chúng ta nên đứng xem, bọn họ rốt cuộc muốn như thế nào." Trốn tránh không phải biện pháp, lại nói hiện tại cũng không phải là thời điểm trốn tránh. Ta gật đầu một cái, hai mắt đẫm lệ nhìn tất cả xảy ra trên đại điện.

Mấy trăm người trong phòng, ngoại trừ mấy nhân vật chính, người khác không còn chút thanh âm, có lẽ là tình huống quá mức phức tạp. Vậy mà. . . . Vậy mà tất cả thanh âm ta không muốn nghe lại không ngăn được truyền vào trong lỗ tai, tiếng cười nắm chắc phần thắng của Dực Phong, tiếng cười quyến rũ làm người ta mềm yếu của vũ nương Tây Vực và tiếng sát phạt mơ hồ từ ngoài điện truyền tới.

Gia Tĩnh đế cũng không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm ta, có thương tiếc, có dịu dàng, còn có tình yêu kiên định, ta quật cường quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn.

Thời khắc mấu chốt như vậy hắn chỉ lo nữ nhân, tình thế khẩn cấp, chẳng lẽ hắn thật muốn làm một Hoàng đế mất ngôi sao? Ta hận chính ta, thời khắc này vẫn còn suy nghĩ cho hắn.

Loạn binh bên ngoài rốt cuộc giết vào, dẫn đầu nghiễm nhiên là Phụ Ân Tướng quân Chu Mậu Hưng và Binh Bộ Thượng Thư Cát Tồn Trung. Phía sau còn có Binh Bộ Thị Lang Lưu Dương Lưu đại nhân đi theo. Nhìn bộ dáng vênh váo tự đắc, muốn bức vua thoái vị của mọi người, hắn rốt cuộc thở dài, khôi phục hình tượng quân vương mặt lạnh quá khứ: "Có lẽ mọi người đã tới đông đủ, cũng không biết còn có triều thần nào tham dự?" Lời này vừa nói ra, những quan viên dự tiệc lưa thưa đứng ra ngoài mấy người. Nhìn quan phục, nhị phẩm có hai, tam phẩm năm, tứ phẩm trở xuống ước chừng mười mấy, quả nhiên là có dự mưu có kế hoạch.

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Dực Phong và Sở Vương, ước chừng trước mắt là bọn họ đang ở vị trí trên,

Ta buồn bực: trưởng công chúa rõ ràng nói Binh bộ Cát đại nhân thần thần bí bí xuất hiện trong mật thất thư phòng của Hoàng thần tướng, chẳng lẽ. . . . Chẳng lẽ Cát đại nhân chơi gián điệp? Nếu sự thật là như vậy, Dực Phong và Sở Vương nhất định phải thua.

Quả nhiên, ở trong tiếng cười của Hoàng đế, tình huống chuyển tiếp đột ngột, có một bộ phận tướng lãnh cao cấp của Bộ Binh doanh và cấm quân thị vệ tiến vào, ở dưới sự lãnh đạo của Cát đại nhân, đột nhiên làm khó dễ binh lính của Phụ Ân Tướng quân lãnh đạo Kỵ Binh Doanh, không tới một khắc đồng hồ, màn kịch bức vua thoái vị này rốt cuộc kết thúc.

Hiện trường vẫn khẩn trương, bởi vì trưởng công chúa và Đại hoàng tử vẫn còn ở trong tay bọn họ. Hoàng đế cười lạnh nói với Dực Phong và Sở Vương mồ hôi dầm dề: "Các ngươi xem phía sau là ai?"

Một nhóm người chậm rãi đi vào cửa đại điện, lại là Triệu Hàm và tiểu thế tử của Sở Vương bị thị vệ cận thân của Hoàng đế bắt đi vào.

Thấy Triệu Hàm bị bắt, Lưu thị rốt cuộc không nhịn được nữa, nhào tới: "Đừng bắt con của ta." Lại bị phụ thân Lưu Dương giữ chặt: "Đừng đi qua, yên tâm, còn có trưởng công chúa và Đại hoàng tử ở trong tay chúng ta đấy."

Sở Vương già rồi mới có con, cho nên mới có ý nghĩ xằng bậy thế này, vậy mà giờ phút này nhi tử ở trong tay người ta, nhất thời hối hận không ngừng, biết rất rõ ràng mình làm chuyện này, nhi tử cũng sẽ không an toàn, lại sợ giấu đi nhi tử thì khiến người hoài nghi, làm cho hoàng đế biết.

Lưu thị chỉ là khóc đến thê thê thảm thảm, ta cũng không đành lòng nhìn Triệu Hàm bị giết trong cuộc âm mưu này, càng không muốn nhìn trưởng công chúa hương tiêu ngọc vẫn, chỉ cố nén bi thống, nghiêm túc nhìn nhất cử nhất động của bọn họ.

Chỉ thấy hai nhóm người trong sân đều là địch không động, ta không động. Đang đợi đến lo âu, nhạc công lại cười nói nhỏ với Dực Phong: "Tín thân vương gia, nãy giò ta có một vấn đề vẫn chưa hỏi, không phải ngươi nói xong chuyện rồi, sẽ cho muội muội của ta làm hoàng hậu sao, tại sao lại không bỏ được tiện nhân chánh phi kia của ngươi?"

Dực Phong dừng lại: "Nàng rốt cuộc là chánh phi của Bổn vương, sao có thể nói bỏ liền bỏ? Đến lúc đó vị trí Hoàng quý phi, nhất định là không thiếu muội muội ngươi."

Lưu thị vừa nghe, hốc mắt lại đỏ hồng lên: "Vương Gia, vậy thiếp phi thì sao? Thiếp phi một lòng một dạ với vương gia. Nào giống tiện nhân kia, mất nết lăng loàn ở ngoài." Hừ, ta cười lạnh, tiện nhân này, lần này lại đâm chọt chỗ đau của Vương Gia nhà ngươi, rõ ràng là hắn đưa ta vào trong ngực Gia Tĩnh đế. Lần này Vương Gia nhà ngươi tức chết thôi.

Dực Phong còn chưa lên tiếng, Lưu Dương đã cười lành lạnh nói: "Hiền tế, nhạc phụ như ta cũng giúp ngươi một tay, ngươi cũng nên cho nữ nhi của ta một chút thể diện chứ?"

Thật là châm chọc, đại sự chưa thành đã thảo luận vấn đề chia của, chia của không đều sẽ làm cho người ta có cơ hội có thể dùng.

Quả nhiên, khi bọn họ phân tâm, Chu Tam, Chu Bột, cung nữ xinh đẹp cùng làm khó dễ, lập tức nhạc công và vũ nương thấy tình huống không đúng, đại chiến mấy chục hiệp liền bay ra ngoài điện, trốn mất tiêu.

Huynh muội họ vừa đi, tình hình lập tức sáng tỏ, chỉ chốc lát trưởng công chúa và Đại hoàng tử lần lượt được cứu trợ. Dực Phong, Sở Vương cùng cả đám tòng nhân loạn đảng mới vừa đi vào trong điện, tất cả đều bị bắt.

Hoàng Đế Gia Tĩnh hớn hở ra mặt: "Trẫm đã sớm kế hoạch một lưới bắt hết đám giặc các ngươi, lúc này trẫm sớm có thể ngủ an ổn rồi." Hừ, ngươi thật rất có tâm kế, đã sớm biết thần tử có dị tâm, không tiếc hy sinh một phần binh lính Bộ Binh doanh, để gậy ông đập lưng ông, con chim sẻ lớn này, quả nhiên giọt nước không lọt.

Thái hậu thấy tình thế sáng tỏ, lôi kéo tay của ta nhẹ nhàng đi về vị trí phượng tọa.

Gia Tĩnh đế lạnh lùng nói: "Nhốt tất cả đám giặc có tham dự chuyện nào vào trong thiên lao, giết cửu tộc. Sở Vương Trần Chương, tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội. Tín vương Trần Dực Phong và mọi người trong phủ, trừ chánh phi Trương thị Linh Tuyết, kẻ khác đều chém hết. Trương thị Linh Tuyết, hiền lương thục đức, nhập chủ trung cung, trở thành hoàng hậu."

Lời vừa nói ra, các qua trong điện đều nói: "Bệ hạ, vạn vạn không thể."

Cát Thượng Thư đã 70 tuổi, bởi vì trời sanh tính sáng sủa, lại mới vừa lập công lớn, nói thẳng: "Bệ hạ, vạn vạn không thể, loạn thần tặc tử, tội không thể tha thứ, Tín thân vương phi Trương thị, tuy được bệ hạ thích, thi ân ngoài vòng pháp luật, bọn thần tất nhiên không lời nào để nói, nhưng nhập chủ trung cung, tất nhiên vô cùng không ổn, kính xin bệ hạ nghĩ lại."

"Xin bệ hạ nghĩ lại." Chúng thần cùng nhau quỳ gối van xin.

Gia Tĩnh đế giận dữ: "Trẫm muốn tự chọn thê tử, còn cần các ngươi gật đầu? Tất cả mọi người đều quên truyền thuyết phượng hoàng sao? Ban đầu các ngươi còn luôn miệng bảo trẫm cưới nàng làm hậu, hôm nay thì không được rồi hả? Trẫm nói rồi, cứ làm như thế, nếu ai dám nói lời phản đối, tất cả xử trí như loạn đảng." Quần thần thấy mặt rồng giận dữ, tất nhiên không nói.

Sau khi thất bại Dực Phong bị buộc quỳ dưới đất, chưa nói lời nào, giờ phút này ngẩng đầu lên cười nói: "Ha ha, Trần Kiệt, không ngờ kẻ không tim không phổi như ngươi cũng là người si tình, ngươi đối đãi Linh Tuyết như thế, cho là đưa chức hoàng hậu thì nàng sẽ cúi đầu sao? Ngươi nhìn lầm nàng!"

Ta cười lạnh nhìn tất cả, nhẹ nhàng đẩy tay Thái hậu ra. Cười như không cười nhìn Gia Tĩnh đế: "Hắn nói đúng, các ngươi chỉ biết có muốn ta làm hoàng hậu hay không, lại không hỏi xem ta có làm hoàng hậu hay không. Ta nói thiệt cho các ngươi biết: ta không muốn làm hoàng hậu. Nói cho hết lời rồi, các ngươi muốn như thế nào thì như thế đó."

Gia Tĩnh đế trầm thống nhìn ta: "Linh Tuyết, trẫm đã nói, trước kia trẫm thừa nhận không đúng, nhưng sau này trẫm thật có lòng đối đãi nàng. Nàng còn muốn trẫm làm gì?"

Ta cười cười: "Ta không muốn ngươi làm gì, nếu như nhất định phải làm, có thể thả Triệu Hàm hay không? Nó còn nhỏ, Tín thái phi bảo ta vô luận như thế nào cũng phải giữ tánh mạng của Dực Phong, hôm nay hắn phạm vào sai lầm lớn như thế, nhất định là quốc gia không tha, nhưng đứa bé còn nhỏ, nó là vô tội, ngươi có thể tha nó một mạng hay không, về sau ta nhất định dạy nó làm người, mong ngươi thành toàn."

Nhìn ta mở miệng gọi hoàng đế là ngươi, chúng thần đều hít vào vài ngụm khí lạnh, ta không quản xem bọn họ nhìn thế nào, chỉ nhìn hắn làm sao đáp.

Gia Tĩnh đế thấy ta đã quyết ý, cuối cùng thở dài: "Nếu như nàng thật không muốn làm hoàng hậu, chúng ta về sau hãy nói, Triệu Hàm. . . . Trẫm liền giữ lại một cái mạng cho nó, ngộ nhỡ tương lai nó có lòng tạo phản, trẫm nhất định không tha cho nó."

Gửi thanks

Bạn đang đọc Nửa Đời Sau Của Ta của Ta Không Phải Thiên Sứ Của Ngươi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.