Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những kẻ trộm nghĩa hiệp

Tiểu thuyết gốc · 2483 chữ

Đức Thái Tổ(1) độ(2) chúng sinh,

Trong ngoài một cõi thái bình nhiều năm.

Cựu triều(3) bạc đức còn căm,

Bao năm mưa dầm(4) gọi là trung hưng(5).

Phận cỏ cây, sức có chừng,

Liệu thân này chỉ mong ngừng cơn mưa.

1 Thái Tổ chỉ Mạc Thái Tổ.

2 độ: theo nhà Phật, có nghĩa là cứu giúp.

3 cựu triều: nhà Lê Sơ.

4 mưa dầm: mưa kéo dài nhiều ngày, thường trên diện rộng; chỉ giai đoạn từ khi Nguyễn Kim gây dựng lại nhà Hậu Lê cho đến khi chiếm lại được Đông Kinh, lại làm chủ Đại Việt thì đất nước bị tàn phá bởi loạn Nam- Bắc triều.

5 trung hưng: sau thời kì suy yếu, thì hưng thịnh trở lại như xưa. Nghĩa bóng là chỉ việc họ Trịnh khởi binh nhiều năm giành lại Đông Kinh cho nhà Lê.

**Chương 1

Những kẻ trộm nghĩa hiệp**

Khi Trịnh Tùng chiếm lại Đông Kinh cho nhà Lê, rất nhiều người họ Mạc bị giết. Một số quan lại trung thành tiếp tục cùng dòng họ nhà Mạc chạy loạn, một số người tuẫn tiết cùng triều đại. Số khác thì tham sống sợ chết mà hàng phục nhà Lê và chúa Trịnh. Chính những quan lại này là mục tiêu của những phần tử quá khích, những thế lực trong phủ chúa Trịnh hay trong triều đình nhà Lê. Họ và gia đình được bảo toàn tính mạng nhưng cuộc sống thường nhật không yên…

Họ tuy có cuộc sống nằm ngoài thế sự, vì chúa Trịnh sẽ không bao giờ trọng dụng những con người như vậy. Nhưng hay được anh hùng hảo hán hỏi thăm về tiền của có trong nhà.

Một nhà quan lại như vậy thường có nhiều người hầu và binh lính canh gác.

Ánh trăng vằng vặc sáng tỏ nhiều ngóc ngách trong phủ. Ngọn lửa bập bùng cháy lan ra theo bóng người rượt đuổi trong đêm. Đêm nay, một nhóm người hay “hỏi thăm” các quan lại ra tay. Ánh đuốc sáng không bắt kịp bóng người lướt qua vội, vì họ có thân thủ không tầm thường. Những tên lính, người hầu cầm đuốc chạy trong khuôn viên nhà lo lắng cho số phận mình nếu không bắt được hai kẻ đột nhập. Một người lính hét to:

- Đại nhân ban thưởng cho bất kì ai bắt được một tên trộm!

Hai toán lính chạy từ hai phía đến chặn hai người mặc đồ đen. Cả hai quay lại thì chúng chạy tới tạo thành một tam giác bao vây. Cả hai đành bỏ túi vải xuống mà chuẩn bị cho một cuộc chiến.

Một người áo đen rút sau lưng ra hai thanh kiếm, với một giọng đanh thép: “Đánh thôi”.

Cả hai áo đen cùng ẩu đả với bọn lính, nhưng không chủ đích đả thương ai, chỉ đoạt vũ khí của họ. Như cách người này kề kiếm ngay cổ một người lính, rồi không dùng cạnh sắc mà dùng mặt kiếm đánh vào cổ tay để dọa người lính tự làm rơi kiếm. Người áo đen còn lại thì dùng một kiếm, nửa chừng đang đánh với hai người lính thì dùng roi da quấn lấy lưỡi kiếm của đối phương rồi hất tung nó ra phía sau. Nhưng cũng có vài người lính, họ buộc phải đả thương, rồi họ xin lỗi ngay. Việc họ xin lỗi khiến những người lính của phủ quan cảm thấy lạ, nên tấn công có phần không quyết liệt như trước. Cứ dùng dằng mãi nên hai người áo đen không thể thoát khỏi vòng vây.

Ở phía sau, một loạt cung được giơ lên. Viên quan đòi đoạt mạng hai kẻ đột nhập. Tên lính đứng hàng đầu giương cung mà nhắm vào người dùng song kiếm. Nguyễn Thị Duệ là người ấy. Nàng không biết mạng sống của mình ngàn cân treo sợi tóc.

Mũi tên lao gần tới Thị Duệ. Thì bị một mũi tên khác đánh bật ra. Thị Duệ vui vẻ quay lại với ánh mắt cười. Một tên lính nhảy lên rồi vung kiếm chém xuống đầu Thị Duệ. Thì người áo đen còn lại rút roi da đeo bên hông mà vung ra. Roi da cuốn vào cổ tên lính. Tên lính bị kéo giật ngược về đổ lên một toán lính. Thị Duệ và người đó tựa lưng vào nhau, cùng vào thế thủ. Người đó là Trịnh Thị Ngọc Trinh. Nàng nói: “Yên tâm đi, chị còn có em mà!”.

Lần lượt trong hàng từng tên lính bị bắn tạo thành lối đi. Toán lính hiểu được rằng hai người áo đen có trợ thủ. Nhìn thấy tên lính trong góc giương cung, thì Thị Duệ hét to: “Cẩn thận!”. Người áo đen thứ ba vừa nhảy xuống từ mái nhà, vừa giương cung. Đó là Giáng Hương, người em họ của Thị Duệ. Người thứ tư nhảy xuống theo Giáng Hương, trông có vẻ vụng về. Đó là Hồng Hoa, người bạn tâm giao của chị em Thị Duệ.

Giáng Hương bắn trúng ngay trán tên cầm cung trong góc. Thị Duệ trách móc:

- Không giết người mà.

Ngọc Trinh và Hồng Hoa đồng thanh:

- Không còn cách nào khác!

Giáng Hương ném cung, rút hai cây trâm cài tóc khoảng nửa mét ra rồi đổ một lọ nước lên. Cô xông vào chém tên lính khiến hắn ôm vết thương ngã xuống, co giật, ứa nước bọt. Hồng Hoa vừa rút kiếm vừa lấy một ống trúc ra nhắm bắn thì một mũi kim bay thẳng đến cánh tay đang cầm kiếm của một người lính. Trong tích tắc người đó cũng bị trúng độc rồi làm rơi kiếm.

Cả bốn ẩu đả với bọn lính.

Trông Hồng Hoa như thể cầm kiếm chỉ để phòng thân, cô chỉ sử dụng những mũi kim tẩm độc. Ba người kia đang đánh thì có hai đường tên bắn xuống khiến bọn lính náo loạn. Bốn người xách hai túi vải chạy vội ra. Thị Duệ vừa chạy vừa hét lớn cảnh báo: “Coi như sự trừng phạt cho kẻ bỏ thánh thượng, mà theo giặc Lê!”.

“Tiền của bất chính của bọn phản chủ phải chia cho dân nghèo”, Thị Duệ đã nhiều lần cho là như vậy. Suy nghĩ thế, nên nàng cùng nhóm chị em của mình thường cướp giàu giúp nghèo. Họ cũng thường lén lút cho người nghèo khổ, nạn nhân vùng thiên tai, đặc biệt là những gia đình ở giáp khu vực nhà Mạc và nhà Lê thường giao tranh.

Ngoài cánh đồng phi lao, gió thổi lồng lộng. Hai túi vải được ném xuống bờ cỏ xanh. Bốn cô gái tháo khăn che mặt, vui vẻ ôm nhau vì lại vừa cướp được và thoát nạn.

Một tráng sĩ vừa tháo khăn che mặt vừa thân thiện mỉm cười, để lộ vài cái răng đen. Đó là Trịnh Tráng. Một tráng sĩ khác cao ngạo dùng kiếm hất túi vải. Ngọc Trinh buồn rầu thở dài vì biết hai người anh trai tìm được mình, đồng nghĩa với việc cô phải trở về Đông Kinh(6) . Biết ý em mình, lại muốn dùng dằng ở lại, Tráng bèn nói:

- Lệnh cha khó cãi... Em đã có một năm làm điều em muốn rồi.

Những người “chị em gái” quay nhìn Ngọc Trinh như muốn tìm câu hỏi. Ngọc Trinh nói với một giọng điệu nặng nhọc:

- Em phải về kinh đô cùng các anh trai...

Thị Duệ định nói thì Ngọc Trinh xua tay ngăn lại. Ngọc Trinh biết cho dù có cố gắng thế nào thì lần này, nàng cũng phải nhất định theo các anh trở về. Tráng quay sang ba người:

- Còn mọi người? Không lẽ cứ muốn sống cuộc đời “hành hiệp” như vậy à?

Thị Duệ rất ít khi gặp Trịnh Khải. Nên nàng không để ý cái gù ở kiếm của Trịnh Khải được tết rất tỉ mỉ và gắn một miếng ngọc nhỏ xanh nước. Nếu nàng quan sát tốt hơn thì có lẽ nàng không thất vọng về sau, khi biết thân phận thật sự của anh em họ. Chứng tỏ vào lúc này, tuy nàng có chí của kẻ trượng phu nhưng suy nghĩ, nhận thức cũng còn hời hợt, thiếu sâu sắc.

Thị Duệ lắc đầu. Giáng Hương giải bày:

- Tụi em cũng nghĩ rồi, nếu cứ bắt phạt bọn quan nhà Mạc đầu hàng nhà Lê mãi thì cũng không ổn.

Trịnh Tráng, Trịnh Khải ngạc nhiên nhìn Ngọc Trinh. Nàng tránh ánh mắt các anh trai mình.

- Phải đó. Nói một cách dễ nghe là cướp giàu giúp nghèo. Nói khó nghe là đạo tặc.

Trịnh Tráng thẳng thắn quá khiến các cô gái mếch lòng. Thị Duệ giải thích thêm:

- Chúng em sẽ lên Cao Bằng rồi tính tiếp, thánh thượng ở đó mà.

Trịnh Tráng ngại ngùng mở lời:

  • Thị Duệ… Chúng ta có thể nói chuyện riêng không?

Giáng Hương liền nắm lấy tay Hồng Hoa đi ra. Cả hai mỉm cười ra chiều tinh ý, vì đoán biết hai người có tình cảm với nhau. Trịnh Khải dắt Ngọc Trinh đi hướng khác, cũng muốn nói vài lời riêng.

- Bọn họ không biết thân phận thật sự của em sao?- Trịnh Khải.

- Em không muốn mọi chuyện càng trở nên phức tạp. Chị Thị Duệ không thích người họ Trịnh chúng ta- Ngọc Trinh.

- Nàng ấy cũng chưa từng hỏi chuyện anh Tráng sao?- Trịnh Khải.

Ngọc Trinh gật đầu vẻ chán chường. Đó mới là điều đáng quan tâm… Thị Duệ đối đãi với bạn bè chân thành, không tính toán, không dò xét vì Thị Duệ luôn tin sống trong thời loạn này, ai cũng khổ như nhau. Thị Duệ không thể nào đoán được người chị em vào sinh ra tử với mình có thể có thân phận gì.

- Thánh thượng cũng rất lo cho em nên sai bọn anh đến đón về- Trịnh Khải.

Ngọc Trinh bất ngờ bởi thông tin này. Có phải bởi vì gần đây thánh thượng có tình ý với nàng mà người quan tâm nàng nhiều hơn? Đây không phải là lần đầu tiên nàng bỏ trốn. Nàng bỏ trốn lần đầu vì không muốn làm hoàng hậu rồi quen biết nhóm người Thị Duệ. Lần này, nàng bỏ trốn khỏi hoàng cung nhà Lê vì thật lòng không muốn bị ép phải sinh cho vua Lê một đứa con. Nhà vua không phải là đấng lang quân mà nàng hằng mong. Tuy nhiên cũng có những lần nhà vua ngốc nghếch cố gắng lấy lòng một hoàng hậu như nàng. Nghĩ đến đây, nàng mỉm cười. Có lẽ nàng sẽ chấp nhận số phận từ đây…

Bên này, Trịnh Tráng tâm tình cùng Thị Duệ, vì cũng đã lâu hai người không gặp nhau. Những gì chàng muốn nói không phải về thân phận của mình, mà là vấn đề chàng đã thê tử nhưng vẫn muốn kết tóc se duyên cùng nàng. Với chàng mà nói, chuyện này thật sự rất khó mở miệng.

- Nhà Lê ở Đông Kinh quan tâm chăm sóc đến người dân lắm, ở đó cuộc sống tốt hơn nơi nhà Mạc cát cứ.

Thị Duệ không đồng tình:

- Nhưng tất cả đều đặt dưới bàn tay của Trịnh Tùng. Chàng đừng buồn như vậy, chúng ta rồi sẽ gặp lại mà!

Trịnh Tráng nói thêm:

- Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở quán trọ của Hồng Hoa, hãy đợi ta đưa Ngọc Trinh về nhà. Nàng phải hứa là sẽ đợi ta đó!

Trịnh Tráng định nắm tay Thị Duệ thì nàng rút tay lại.

- Nam nữ nên có khoảng cách, gần quá thì không hay.

Thị Duệ không thích cái cách Tráng xem mình nhỏ bé như Trinh. Tráng có thể xem Trinh như thế vì cô ấy là em gái, còn nàng đâu phải em gái của chàng.

Thị Duệ chợt thấy. Ánh trăng tròn. Trịnh Tráng quay lại nhìn. Trịnh Tráng và Thị Duệ cùng ngắm trăng mà giấu điều mình muốn nói. Bởi cả hai nghĩ rằng họ chỉ tạm xa nhau về khoảng cách địa lí… Bỗng Tráng không nhìn thẳng vào mắt Thị Duệ như ban nãy nữa, chàng mở lời:

- Nàng hứa đi! Dẫu mai này thế nào, nàng cũng chỉ nghĩ đến ta như trên cao kia chỉ có một vầng trăng.

Trịnh Tráng tha thiết lắm mà vẫn không dám nhìn biểu hiện của nàng. Thị Duệ mỉm cười, không cố ý khoe những cái răng đều tăm tắp màu đen của mình. Nàng tháo cây trâm cài tóc bằng gỗ ra khiến tóc xõa xuống. Thị Duệ cài vào búi tóc của Trịnh Tráng, vốn đã cài trâm, thì Trịnh Tráng nghiêng đầu ra.

- Ai lại đi cài trâm nữ nhi lên đầu!

- Trâm hỡi là trâm, vô duyên bạc phước nên người chẳng ưng.

Trịnh Tráng vội cài trâm vào búi tóc khiến Thị Duệ phì cười. Trong giây lát, chàng nhìn thấy một màu đen trên khuôn mặt nàng, từ tóc, từ mắt, từ răng. Nàng ngả đầu lên bả vai chàng. Chàng thở dài vì nghĩ mình sắp lại thua nàng rồi:

- Là thân con gái, dẫu có chút võ nghệ, các nàng cũng nhớ giữ mình.

Thị Duệ không hài lòng định nói rồi bị Trịnh Tráng ngắt lời. Tráng nói tiếp:

- Không phải lúc nào ta cũng ở bên nàng.

Thị Duệ có phần không hài lòng tỏ rõ qua nét mặt, Tráng vội giải thích vì sợ mất lòng.

- Có những chuyện đàn ông làm được, đàn bà con gái làm không được.

Thị Duệ mím môi cười hiểu chuyện rồi khẽ gật đầu. Nàng đợi chờ điều gì đó có ý nghĩa, mà chàng lại cứ chần chừ. Phải chăng chàng giấu nàng điều gì? Như là chàng đã có thê tử? Ra là thế mà chàng không dám hứa hẹn điều gì.

  • Chúng ta sẽ sớm gặp lại chứ?- Thị Duệ thật lòng hỏi.

Trịnh Tráng bất ngờ vì câu hỏi của nàng.

  • Sẽ sớm thôi. Một ngày không xa.

Thị Duệ mím môi cười mãn nguyện với chàng.

Một ngày không xa không chỉ một thời điểm cụ thể nên việc chờ đợi không có nhiều ý nghĩa. Một cách mơ hồ, nàng lo sợ về thời điểm hai người gặp lại. Trong những năm tháng này, Đại Việt một dải sơn hà bị chia năm xẻ bảy, nên người dân không thể có cuộc sống yên ổn. Nàng và Tráng có là gì đâu mà thoát khỏi định mệnh chung ấy…

6 Đông Kinh: là tên gọi của kinh thành Thăng Long, do vua Lê Lợi thay đổi.

Bạn đang đọc Nữ trạng nguyên - Cập nhật sáng tác bởi codinhvan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codinhvan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.