Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí mật trong chuông

Phiên bản Dịch · 1148 chữ

Nhạc Khởi nhịn đau thốt: "Ngươi có đao vòi voi uốn cong, ta có giản sáu cạnh chín đốt bay như sao sa". Song giản của gã dài hơn ba thước, tổng cộng có chín đốt nhỏ. Đốt chót đã bắn trúng Thiên Đao, cho nên song giản chỉ còn lại tám đốt.

Thiên Đao thở hì hục, khản giọng thốt: "Sư huynh...", rồi ngã uỵch xuống.

Đột nhiên khói dày trên thần đài cuốn trùm về phía Nhạc Khởi.

Nhạc Khởi cảnh giác, thấy Cổ Thần Cưu quỷ dị kia bay lướt lên, cánh sắt bao bọc xuống, tai gã nghe tiếng hét của Cao Vãn Tức: "Cẩn thận!".

Nhạc Khởi bắt chéo Bình lăng song giản, gắng gượng đỡ một chiêu, nào hay tả chưởng vốn đã bị đâm trúng, xương tỳ bà hồi nãy cũng bị đao chém, đâu siết chặt được, cây giản trong tay trái lập tức bị đánh văng đi.

Nhạc Khởi quát một tiếng, hữu giản đột nhiên túa thành tám đốt, rít gió bắn về phía Cổ Thần Cưu.

Cổ Thần Cưu đập cánh sắt vùn vụt, gạt tung hết mấy đốt giản. Nhạc Khởi vọt khỏi vòng chiến, lướt về phía cái chuông cổ. Cao Vãn Tức bay xéo giữa không trung, kêu lên: "Đừng sợ, ta đến gìúp ngươi...". Hắn đập một chưởng hùng hậu đánh "bình" một tiếng lên lưng Nhạc Khởi.

Nhạc Khởi rú lớn một tiếng, ngã dúi xuống đất, phun một ngụm máu tươi, định vùng vẫy đứng dậy thì lại ói máu, đau điếng gượng thốt: "Ngươi... không phải là người...", mới nói được năm tiếng là lại khạc máu.

Cổ Thần Cưu chầm chậm cởi bỏ mặt nạ sắt, để lộ cái đầu trọc lóc, chính là Thiên Nhẫn, chủ trì Dư Âm tự. Thiên Nhẫn cười khà khà: "Hắn là người mà, hắn là Cao Vãn Tức, nghĩa tử của huyện thái gia Nhạc đại nhân mà".

Cao Vãn Tức thở dài: "Bao nhiêu kẻ thổ hào côn đồ, ác bá dâm tăng đều phải có quan gia chống lưng, ta được nghĩa phụ phái đến kết giao với các ngươi để dò la 'Đại Đảm tướng quân' phái ai đến điều tra vụ gái nhà lành thất tung".

Thiên Nhẫn cười méo xệch: "Cao nhị thiếu gia chẳng lẽ mắng lão nạp là dâm tăng?".

Cao Vãn Tức cười cười: "Mở cửa miếu bắt cóc con gái, thu nhận tàng giấu hạng cặn bã, làm ô uế thánh địa Phật môn, không phải dâm tăng thì là gì?".

Thiên Nhẫn không nhịn được nữa: "Mỹ nữ bắt về thì tệ tự và huyện thái gia chia đều mà, Cao nhị thiếu gia nói vậy đã quá nặng lời rồi đó. Huống hồ Cao nhị thiếu gia chỉ thông tri cho bọn ta biết có người đến gây náo loạn, lại chẳng xuất thủ, hại cho nhị sư đệ phải chết, tam sư đệ bị thương, cũng thật...".

Cao Vãn Tức cười lạnh: "Nếu không có ta, ngươi có thể bắt đượt họ Nhạc kia sao? Không nắm chắc được chín phần, ta quyết không xuất thủ".

Chợt nghe tiếng bánh ròng rọc quay kèn kẹt liên hồi, cái chuông cổ kéo lên nửa thước, một luồng kiếm quang hung mãnh bắn như chớp xẹt, đâm phập vào ngực Thiên Nhẫn trước khi y kịp động đậy! Tiếp đó một thân ảnh thon thả lăn ra.

Cao Vãn Tức giận dữ thét lên, lăng không bay đến, tung hết chưởng này đến chưởng nọ, đánh một hơi mười bảy chưởng, có điều chiêu nào cũng hụt, Lâm Túy đều kịp thời tránh né. Cao Vãn Tức quật đất đá lõm sâu mười bảy lỗ, đến chưởng thứ mười tám thì Lâm Túy dán mình vào tường đứng dậy, song chưởng giật một cái, đoản kiếm cột trên tay trái lao từ xà nhà chui tọt vào ống tay áo, đoản kiếm trên tay phải cũng rút khỏi mình Thiên Nhẫn bay về.

Cao Vãn Tức thấy Lâm Túy đã thu hồi được song kiếm, không thể truy kích nữa, thoái lại mấy bước im ỉm chực chờ, nghiến răng hỏi: "Thì ra ngươi thực là 'Nữ thần bộ' dưới tay 'Đại Đảm tướng quân'!".

Lâm Túy cười tươi: "Đại Đảm tướng quân phái Nhạc Khởi đến, ông ta không yên tâm vị 'Tiếu kiểm lãnh huyết' đó cao ngạo quá thành ra sơ suất, cho nên kêu ta theo canh chừng".

Cao Vãn Tức thở dài một hơi: "Ta nghĩ chẳng có ai có thể nhấc cái chuông lớn đó lên".

Lâm Túy vuốt vuốt tóc, cười nói: "Ta cũng không nhấc nổi, bất quá trước khi chuông rớt xuống ta đã bắn phi kiếm vào trục quay treo chuông, ta ở bên trong vẫn có thể khống chế kéo chuông lên xuống.

Nhãn thần thông minh trong ngần của nàng chăm chú nhìn Cao Vãn Tức: "Lúc Sở Sơn đến ngôi miếu này, cái chuông cổ đang ụp một người phải không? Hắn đại khái đã tình cờ phát hiện bí mật này, cho nên các ngươi giết người bịt miệng có phải không?".

Mặt mày Cao Vãn Tức giống như một tên hề nhăn nhó cười thảm: "Trừ song chưởng của ta ra, ngươi bất tất phải hỏi gì khác". Song chưởng của hắn như hai cánh bướm vỗ lên vỗ xuống, múa may quay cuồng.

Nhãn thần của Lâm Túy ngời sáng như mũi kiếm.

Bất kể song thủ bay múa làm sao đi nữa, ánh mắt của nàng càng kiêu ngạo, càng trong sáng, càng sắc bén.

Cao Vãn Tức quát lớn một tiếng, hắn quyết định liều một phen.

Hắn quát lớn chính là muốn lướt lên đánh, không ngờ sau lưng cũng có một tiếng hét. Hắn giật nảy mình, vội xoay người lại, thấy Nhạc Khởi chính là kẻ đã thét. Đến khi hắn xoay về lần nữa thì bỗng thấy dưới sườn lòi ra thêm hai vật.

Chuôi kiếm.

Chuôi kiếm còn dính liền với sợi xích bạn nhỏ nhắn.

Đầu kia của xích bạc còn siết trong bàn tay thon thả của Lâm Túy.

Chuôi kiếm ở trước ngực mình, còn lưỡi kiếm... Nghĩ tới đó, hăn chợt cảm thấy một cơn đau kịch liệt như một ngọn sóng dữ ùa xô đến khiến cho thần trí tiêu tán hoàn toàn, cuối cùng ngã ngửa xuống đất.

Thiên Tâm song chưởng máu chảy đầm đìa và hai tên chú tiểu chân mềm nhũn ra, không ngừng run lẩy bẩy, bên ngoài tiếng niệm Phật vẫn vang vọng, đằng trong khói hương đã tản dần. Nhạc Khởi rên khẽ: "Thì ra nàng là...".

Lâm Túy lại cười.

Nụ cười của nàng đẹp đến mức khiến cho Nhạc Khởi đang đau đớn mà cũng nảy sinh một thứ cảm giác say đắm mê mệt.

Bạn đang đọc Nữ Thần Bộ của Ôn Thuỵ An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.