Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công lược thiếu niên tự kỷ (9)

Phiên bản Dịch · 898 chữ

Editor: Saya

Đôi mắt thiếu nữ bỗng hơi cong lên, sáp lại gần, dùng ngữ điệu kéo dài nhẹ nhàng nỉ non bên tai Tư Lê: “Vui thật, anh có thể ỷ lại em như vậy.”

Bên tai là điểm mẫn cảm của Tư Lê.

Thiên Tầm vừa nói xong, hắn liền đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt vừa ngủ dậy lại mông lung sạch sẽ như chú nai tơ, cứ như vậy rơi vào trong mắt thiếu nữ. Nhìn thấy Tư Lê ngốc manh như vậy, tâm tình Thiên Tầm vui vẻ bao nhiêu cũng miễn bàn, nhịn không được cười ra tiếng: “Tư Lê, chào buổi sáng.”

1,Ngốc manh: Ngốc nghếch đáng yêu

Ý thức được mình còn đang ôm đối phương, thiếu niên phản xạ có điều kiện mà nhảy dựng lên trên giường, chân trần lùi đến trước cửa sổ sát đất, kéo ra một khoảng với Thiên Tầm, đôi mắt nhập nhèm trong phút chốc trấn tĩnh lại, nhưng rất nhanh lại bắt đầu coi trời bằng vung.

Thiên Tầm cười cười thoải mái, bước ra khỏi giường, mặc lại quần áo lúc trước khi nàng đến, “Em về phòng rửa mặt, thay quần áo, lát nữa tới tìm anh.”

Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Lâu nhất sẽ không quá hai mươi phút.”

……

Trên đường Thiên Tầm tới tìm Tư Lê, gặp Ngụy quản gia.

“Người của Diệp gia tới rồi.”

Biệt thự Tư gia lầu một.

Khi Thiên Tầm đi đến phòng khách, trừ Diệp phụ, nàng còn nhìn thấy một thiếu nữ mặc một cái váy xốp màu trắng, nàng đoán, người này hẳn chính là Ninh Khê, nữ chủ của nguyên tác.

Khó hình dung được chính là, Tư lão gia tử lại cũng ngồi ở trên sô pha, nhóm người này như là đang chờ nàng.

“Tư lão gia tử, phụ thân.” Nàng theo thói quen mỉm cười lễ phép.

Đôi mắt lão nhân cực uy nghiêm trên sô pha như mỉm cười mà nhìn Thiên Tầm, vẫy tay với nàng: “Tới đây, ngồi bên cạnh gia gia nào.”

Diệp phụ nghe thấy xưng hô như vậy, nhịn không được nhìn lại Thiên Tầm, ý kinh ngạc cùng khiếp sợ trong mắt không cần nói cũng biết: Không nghĩ tới nha đầu này nhìn thế mà đã được Tư lão gia tử thừa nhận rồi?

Trên mặt Thiên Tầm vẫn duy trì nụ cười khéo léo như cũ, nhưng mà ý cười lại chưa đạt tới đáy mắt, tinh tế nhìn lại, trước mắt chỉ có xa cách cùng lạnh nhạt.

Nàng theo lời ngồi xuống, rất biết nghe lời mà kêu: “Tư gia gia.”

Nhận thấy được tầm mắt liên tiếp quét tới của Ninh Khê, Thiên Tầm ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, cười khẽ hỏi: “Vị tiểu thư này là ai vậy?”

Không ai trả lời câu hỏi của nàng.

Nhưng Tư lão gia tử lại lên tiếng: “Thiên Tầm này, phụ thân cháu vừa rồi nói cho ta, cháu không phải là nữ nhi của Diệp gia, nha đầu bên cạnh hắn mới là thiên kim chân chính. Đối với việc này, cháu cảm thấy thế nào?”

Diệp phụ không biết Tư lão gia tử nhìn trúng Thiên Tầm hoàn toàn không phải bởi vì quan hệ với Diệp gia, mà là do lúc sau điều tra nàng mới biết được Thiên Tầm là người Diệp gia, cho nên khi nghe Tư lão gia tử thuật lại, Thiên Tầm cảm thấy có chút buồn cười.

Mặt Thiên Tầm không đổi sắc, ngữ khí lạnh nhạt: “Vậy cháu xin nhờ Tư gia gia làm chủ.”

Không có biểu cảm không thể tin tưởng cùng cuồng loạn bởi vì biết thân phận của nàng trong tưởng tượng, Diệp phụ đột nhiên có chút không hiểu nữ nhi mình đã nuôi dưỡng mười mấy năm.

“Phụ thân cháu nói, Tư gia của ta lựa chọn cháu, chỉ bởi vì cháu là nữ nhi Diệp gia, nếu vậy thì giờ phút này đổi thành thiên kim chân chính cũng giống nhau, cháu nói như thế nào?”

Tư lão gia tử lần nữa dò hỏi ý kiến nàng, Thiên Tầm thật ra có chút không quá rõ ràng ý đồ của ông ở đâu.

Thiên Tầm giương mắt, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, “Cháu là cháu, cô ấy là cô ấy.”

Đột nhiên như nghĩ đến cái gì, nàng lại mở miệng bổ sung, ngữ khí tự nhiên mà hào phóng: “Nếu Tư gia gia muốn cháu rời đi, cháu sẽ tự rời đi, tuyệt đối không có nửa câu oán hận. Rốt cuộc, cháu cũng không phải nữ nhi chân chính của Diệp gia.”

Tư lão gia tử nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, không biết suy nghĩ cái gì. Sau đó lại dời tầm mắt trên người Ninh Khê, nếp nhăn trên mặt mang theo ý cười, nhưng lại là lạnh nhạt, ẩn chứa vài phần châm chọc.

Thiên kim chân chính này, đẹp thì đẹp, nhưng lại quá không phóng khoáng.

Không thích hợp với cháu trai ngoan của ông.

Thiên Tầm nhìn xung quanh một lượt, hoặc cười nhạt, hoặc không cười, hoặc khuôn mặt co quắp, hoặc khinh thường, chậm rãi cười: “Tư gia gia, ngài đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Bạn đang đọc Nữ phụ pháo hôi: Tay không phá CP của Tiêu Khinh Tùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BanSachuchoe
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.