Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công lược thiếu niên tự kỷ (6)

Phiên bản Dịch · 837 chữ

Edit: Saya

Thời gian trôi đi, hơn nữa động tĩnh này cũng không nhỏ, phòng bếp tiếp tục nghênh đón vị khách thứ ba, Ngụy quản gia.

Ông vội vàng nâng Tư Lê dậy, tỉ mỉ kiểm tra từng chỗ trên người hắn, sợ hắn dập đầu bị thương nơi nào, nhìn đi nhìn lại ước chừng ba lần, xác nhận Tư Lê không có việc gì, ông mới thở phào một cái.

Quay đầu lại nhìn về phía Thiên Tầm trên mặt đất, tuy tuổi tác ông đã lớn nhưng khứu giác vẫn nhanh nhạy như cũ, mùi máu tươi nồng đậm trong không khí làm ông không khỏi nhíu mày: “Bị thương có nghiêm trọng không?”

Thiên Tầm lắc lắc đầu, nhàn nhạt mà nói: “Tư Lê không có việc gì thì tốt.”

Ánh mắt nàng gắt gao khóa chặt Tư Lê, nhưng thấy sắc mặt thiếu niên có chút tái nhợt, thân hình khẽ run rẩy được Ngụy quản gia đỡ lấy, Thiên Tầm thở dài một tiếng, “Phiền ngài mang Tư Lê ra ngoài trước.” Cuối cùng, nàng lại bổ sung: “Chờ tôi ở nhà ăn.”

Cũng may Ngụy quản gia chiếu cố Tư Lê mười mấy năm, đối phương tuy rằng có chút phòng bị không vui, nhưng rốt cuộc vẫn không kháng cự, để Ngụy quản gia đưa mình rời đi.

……

Khi Thiên Tầm lại xuất hiện lần nữa trong tầm mắt hai người, tay bị thương đã được băng bó kỹ, nàng bưng khay bày điểm tâm sáng các màu tinh xảo, dùng dao nhỏ điêu khắc thành mấy con động vật nhỏ thú vị, mấy thứ này giống như dùng để dỗ trẻ con vậy.

Ngụy quản gia cười cười, bất động thanh sắc xoay người rời đi, để lại không gian riêng cho bọn hắn.

Tư Lê nhìn thoáng qua tay Thiên Tầm, rồi mới thu hồi tầm mắt, ánh mắt dần dần trở nên trống rỗng, càng thêm ảm đạm, không chút ánh sáng.

Đứa nhỏ này lại tự nhốt chính mình lại.

Thiên Tầm than nhẹ không tiếng động, bày đồ vật trên khay ra sau, đi đến bên cạnh Tư Lê, kêu: “Tư Lê.”

“……”

Động tác hắn hơi máy móc quay đầu nhìn về phía Thiên Tầm, vẫn tiếp tục trầm mặc không nói.

Nhìn trong mắt hắn vẫn không thấy bóng dáng mình như cũ, Thiên Tầm cũng không nhụt chí, không tức giận, gương mặt xinh đẹp ôn nhu mà lịch sự nhã nhặn, khóe miệng mang ý cười nhẹ: “Ăn bữa sáng đi.”

Vốn tưởng rằng khiến nam chủ đại nhân ăn cơm lại phải phí tâm sức một phen, cũng không nghĩ tới hắn vô cùng phối hợp bắt đầu ăn, toàn bộ quá trình không có nói với Thiên Tầm quá một câu, nhưng bầu không khí kia lại hài hòa kỳ lạ.

Ăn xong, Tư Lê lại trốn về phòng ngủ của mình, ai cũng không để ý tới.

Theo cốt truyện, Tư Lê thích vẽ tranh.

Trưa hôm đó, Thiên Tầm tìm quản gia lấy được một bộ dụng cụ vẽ tranh, rồi mới đem giá vẽ để ở phòng ngủ của Tư Lê.

Đúng vậy, nàng chuẩn bị vẽ tranh trong phòng nam chủ đại nhân.

Thiên Tầm vẫn luôn cho rằng kỹ nhiều không áp thân (?), hơn nữa do nhu cầu công tác của nàng, cho nên dù là nhiệm vụ tầm trung thì vẫn là nhiệm vụ ở ngoài, nàng đều tận lực học các loại kỹ năng cùng tài nghệ, thông thạo tất cả.

Ánh mặt trời buổi chiều tươi đẹp mà ấm áp, xuyên qua cửa sổ sát đất dừng trên người Tư Lê, dáng người cao lớn của thiếu niên phảng phất như được mạ lên một tầng ánh sáng vàng, tóc đen mềm mại như nước nhiễm vài tia sáng, áo len rộng thùng thình nổi bật dưới ánh nắng, dường như có thể thấy sợi len thật nhỏ bay múa xung quanh.

Gương mặt thiếu niên vốn trắng nõn tinh xảo, da thịt thắng tuyết, biểu tình tự cao tự đại, trên người nhuộm dần ánh sáng vàng chói, khiến Thiên Tầm không khỏi nghĩ đến nhiệm vụ huyền huyễn thiếu niên tinh linh mình đã từng đã làm, điệu bộ càng dụ người hơn.

Thiên Tầm nhắm mắt, khi mở lại lần nữa, bút vẽ trong tay cũng bắt đầu chuyển động, động tác mây bay nước chảy như điệu múa quẹt lên giấy vẽ.

Hai giờ sau, Thiên Tầm buông bút vẽ trong tay, tay hoạt động có chút cứng đờ, xoa nhẹ cái cổ từ lúc bắt đầu vẽ tranh vẫn luôn vẫn duy trì một tư thế, đợi hết thảy hoàn tất, nàng mới vừa gỡ bức tranh trên giá vẽ xuống, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tư Lê.

Nàng ngồi xổm xuống, khoe bức tranh trong tay, lúm đồng tiền như hoa: “Đoán xem hắn là ai?”

Bạn đang đọc Nữ phụ pháo hôi: Tay không phá CP của Tiêu Khinh Tùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BanSachuchoe
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.