Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (21)

Phiên bản Dịch · 2483 chữ

Chương 99: Tú nương (21)

Sống chung lâu với Lâm Đạm, Đỗ Như Yên biết cô là người rất thật thà, có sao nói vậy, sẽ không nói láo, càng không biết hứa hẹn chuyện mình không làm được. Cô nói cô có thể dùng kim thêu làm ra loại vải còn đẹp hơn vải phượng hoàng lửa, Đỗ Như Yên tin tưởng không hề nghi ngờ.

"Ngươi định thêu thế nào?" Sau khi về đến nhà, Đỗ Như Yên vội vã hỏi. Nếu Lâm Đạm có thể sản xuất vải vân hà hoặc vải ánh trăng, cho dù gấm Tứ Xuyên của tú trang Mạnh thị có khá hơn nữa, cũng không chiếm được thị trường vải vóc, càng không cướp được vị trí hoàng thương. Quý nhân trong cung trước giờ chỉ dùng vải vóc đẹp nhất, quý giá nhất, có vải vân hà, vải ánh trăng của Lâm Đạm như châu như ngọc phía trước, họ sẽ không thể nào dùng tạm vải vóc thứ đẳng. Như vậy, dù tú trang Đạm Yên kích thước không lớn, sản lượng không cao, cũng không phải nơi Mạnh Trọng có thể tùy tiện đụng vào.

"Trực tiếp ươm tơ tằm rồi thêu," Lâm Đạm đi vào hậu viện, Thúy Lan đang ươm tơ lập tức đứng lên, cao hứng gọi Đại tiểu thư. Nàng là nha đầu làm việc nặng đã lâu, đầu ngón tay tràn đầy vết chai, rất khó làm việc tỉ mỉ như thêu thùa, lúc này mới học dệt vải. Nhưng trước mắt mới học, nàng chỉ làm được công đoạn thứ nhất của dệt vải là ươm tơ, các bước phía sau còn phải từ từ.

Lâm Đạm gật đầu với Thúy Lan một cái, tiếp chuyện vài câu, lúc này mới cầm một bó tơ tằm, cẩn thận lựa ra một sợi trong đó, nói với Đỗ Như Yên: "Ngươi nhìn, chỉ thêu là dùng những sợi tơ này từng sợi từng sợi bện với nhau mà thành. Chỉ thêu nhỏ nhất cũng có mấy chục thậm chí mấy trăm sợi tơ tằm mà thành. Ngươi để sợi tơ này giữa không trung, mắt thường cơ hồ hoàn toàn không nhìn thấy, nhưng, khi ánh mặt trời chiếu vào, nó sẽ phản xạ ra ánh sáng trong suốt, giúp ngươi thấy được sự tồn tại của nó. Ta muốn chính là cảm giác nhìn như không tồn tại, nhưng thực ra mơ hồ có ánh sáng này."

Cô giơ tay lên, để sợi tơ tằm rủ xuống trên không trung, tơ tằm nhỏ tới mức tận cùng nếu không quan sát cẩn thận, thật sự rất khó phát hiện. Nhưng, khi bạn chuyển đổi góc độ để ánh mặt trời chiếu tới, sẽ phát hiện một chùm ánh sáng như ẩn như hiện trong không trung. Chính những sợi tơ tằm mang theo ánh sáng này, hợp thành tơ lụa mềm mại mịn màng giống mặt gương.

Đỗ Như Yên bừng tỉnh hiểu ra: "Đạm Đạm, ta biết ngươi muốn làm gì rồi. Nhưng, phải cần kim nhỏ bao nhiêu mới có thể xâu sợi tơ tằm này vào? Dùng từng sợi tàm ti một thêu lên vải, tạo thành hoa văn phiền phức, phải hao phí bao nhiêu thời gian và tinh lực? Như vậy có quá cực hay không?" Thẳng đến lúc này nàng mới hiểu được, vì sao tuyệt đại đa số tú nương còn chưa đầy năm mươi tuổi mà mắt đã mờ. Công việc thêu thùa này quá mức tỉ mỉ, làm việc với những thứ quá mức bé nhỏ.

"Ánh mắt ta rất tốt, ngươi yên tâm." Lâm Đạm lơ đễnh khoát tay. Bởi âm thầm luyện tập nội công, ánh mắt của cô có thể thấy rõ vật trong bóng đêm đen nhánh, cho nên không cần phiền não về phương diện này.

Suy nghĩ một chút, cô kiên định nói: "Bất kể phải hao phí bao nhiêu thời gian và tinh lực, chúng ta phải làm ra loại vải tốt hơn, như vậy mới có thể yên thân gởi phận. Một cửa tiệm một khi có sản phẩm đứng đầu, lúc người khác tập kích đến, mới có thể đánh ra đòn sát thủ, đập nát âm mưu của họ."

Tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất, cô hết sức tin tưởng câu này.

Đỗ Như Yên động dung nói: "Đạm Đạm, ngươi nói quá đúng! Chúng ta phải làm ra đồ người khác không làm được, mới có thể trở thành tồn tại không thể thay thế. Đạm Đạm, sao ngươi lợi hại vậy? Thời điểm gặp khó khăn chẳng bao giờ thấy ngươi hoảng loạn, mà tích cực đi nghĩ phương pháp giải quyết, khó trách ca ta muốn ta theo ngươi học."

Đỗ Như Yên ở trong cung năm năm, thứ học được chỉ có lục đục đấu đá, ngươi lừa ta gạt. Những thứ đó khiến nàng nhìn thấy mặt trái của cuộc sống, nhưng khi ở cùng một chỗ với Lâm Đạm, nàng chợt phát hiện những chuyện trước kia làm nàng không ưa, chán ghét, thậm chí là sợ hãi lại coi là cái gì! Mạnh mẽ chân chính không phải ở bên ngoài, mà là trong nội tâm.

Mây đen bao phủ đỉnh đầu nàng lập tức tiêu tán, nàng giống như một con bọ lởn vởn quanh Lâm Đạm, nhìn cô nhuộm sợi tơ tằm thành đủ các loại màu sắc, nhìn cô dùng đá mài chiếc kim thêu vốn nhỏ thành nhỏ hơn, trong mắt tràn đầy khen ngợi.

Lâm Đạm là người mạnh mẽ nhất mà nàng từng gặp, không có một trong.

---

Khi Lâm Đạm còn đang từng đường chỉ mũi kim dệt vải, tú trang Mạnh thị đã lục tục đẩy ra hàng loạt vải phượng hoàng lửa với màu xanh lá cây, xanh da trời, tím... Bởi sản lượng không cao, một tháng chỉ có thể sản xuất năm cuộn, cho nên phu nhân tiểu thư Lâm An phủ cơ hồ vì cướp nó mà tranh đoạt vô cùng kịch liệt.

Người tới tú trang Đạm Yên đặt đồ thêu dần dần ít đi, thẳng đi sau đó suốt hai tháng không nhận được đơn đặt hàng. Mà tú trang Mạnh thị sẽ cách mỗi sáu ngày đặt một cuộn gấm Tứ Xuyên mới lên kệ hàng, phu nhân tiểu thư Lâm An phủ cứ sáu ngày tới chiếu cố nhà họ một lần, cho dù không giành mua được gấm Tứ Xuyên, cũng sẽ thuận tiện mua loại vải khác. Gấm Tứ Xuyên kiểu mới kéo lượng tiêu thụ của các loại vải vóc khác lên, giúp tú trang Mạnh thị đoạt hết việc làm ăn của các cửa hàng khác.

Không ngừng có người buôn vải tới tìm Mạnh Trọng hợp tác, nếu như có thể ra cái giá khiến gã hài lòng, việc làm ăn tự nhiên thông. Vì vậy dần dần, Lâm Đạm phát hiện cửa tiệm lại không có ai bước chân tới, ngay cả mấy tú nương vừa mới tuyển cũng lục tục rời đi, tìm đường sống khác. Tiếp tục như vậy nữa, tú trang Đạm Yên sớm muộn sẽ phải đóng cửa.

Nhưng mà cô không hề nóng nảy chút nào, chỉ để ý an tâm ở nhà thêu thùa. Đỗ Như Yên mỗi ngày đều tới thăm cửa tiệm, hoặc ngồi trong phòng khách trống rỗng uống trà, hoặc dựa nghiêng bên cửa sổ ngắm phong cảnh, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nửa điểm hốt hoảng như trong dự đoán của mọi người cũng không.

Mạnh Trọng đứng ở lầu hai nhìn xuống, vẻ mặt hung ác.

Lý Tu Điển rót cho gã một chén trà nóng, cười nói: "Đỗ Như Yên dầu gì cũng do phế hậu nuôi lớn, tâm tính hết sức cứng cỏi. Ngươi muốn nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của nàng, sợ là không thể nào."

"Nàng ta chán nản thế nào thì liên quan gì tới ta? Đối thủ của ta tới giờ đều không phải nàng ta." Từ đầu đến cuối không phát hiện ra bóng Lâm Đạm, Mạnh Trọng trong lòng có chút bất an, nhưng lại kiềm chế xuống. Lần này, gã muốn xem xem, Lâm Đạm định xoay mình như thế nào.

---

Ba tháng sau, Lâm Đạm rốt cuộc hoàn thành vải vân hà và vải ánh trăng, đang chuẩn bị nghỉ ngơi cho khỏe, lại nghe thấy cách vách truyền tới tiếng huyên náo. Cô chuẩn bị leo đầu tường xem thử, thì thấy Tôn bá khẩn trương chạy vào hậu viện nhà mình, hốc mắt hồng hồng.

"Lâm cô nương, công tử xảy ra chuyện, cầu ngài đi nhìn hắn lần cuối đi."

"Ngươi nói gì?" Lâm Đạm chưa kịp truy hỏi, Trương Huệ đi vào sau Tôn bá đã sợ ngây người. Bà vạn không ngờ tới Tôn bá muốn gặp con gái mình vì loại chuyện này. Một người đang êm đẹp, sao nói không còn là không còn chứ?

Lâm Đạm lập tức thả ống tay áo đi ra ngoài, "Hắn ở nơi nào? Ta đi gặp hắn." Bất kể tại sao Tôn bá lại có yêu cầu kỳ quái này, cô đều không thể chối từ.

Hai người nhanh chóng ra cửa, chỉ thấy Đỗ Như Yên đã chờ trên xe ngựa, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, hiển nhiên vừa mới khóc, hai tay run lẩy bẩy, tựa như sắp tan vỡ. Lâm Đạm lập tức ôm nàng vào ngực nhẹ nhàng vỗ vỗ, kiên định nói: "Chúng ta đi xem ca ngươi trước đã, có lẽ tình huống chưa tệ hại tới vậy. Khóc không có ích lợi gì cả, càng ở thời khắc nguy cấp thế này, càng phải trấn định, nếu không làm sao nghĩ ra phương pháp cứu người?"

Đỗ Như Yên vội vàng lau nước mắt, dùng sức gật đầu. Chỉ cần có Lâm Đạm ở đây, nàng sẽ không sợ.

Tôn bá một bên đánh xe một bên giải thích: "Công tử vì cứu Đại Hoàng tử, bị cướp biển bắn trúng một mũi tên, đầu mũi tên ghim vào ngực trái, gần tim trong gang tấc. Hiện tại Đại Hoàng tử đã mang công tử về cứu chữa, công tử nói muốn gặp ngươi một lần nữa, để ta dẫn các ngươi đi." Nói xong lời cuối cùng, Tôn bá giọng nghẹn ngào, khó mà tiếp tục.

Đỗ Như Yên cắn chặt hàm răng, không để mình khóc nấc lên.

Duy chỉ có Lâm Đạm trấn định nhất, từ từ nói: "Gần tim trong gang tấc, nói cách khác trái tim chưa từng chân chính bị tổn thương? Người còn có thể cứu, các ngươi đừng có gấp, trước đi xem tình huống đã rồi nói sau."

"Được được được, chúng ta không gấp. Có thể cứu, nhất định còn có thể cứu." Đỗ Như Yên từ từ khôi phục trấn định, nhìn gò má bình tĩnh của Lâm Đạm, cảm giác an tâm hơn rất nhiều. Nếu không có Lâm Đạm, nàng hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.

Cùng lúc đó, Đỗ Như Tùng đang chỉ mũi tên trước ngực mình, ráng mở miệng: "Đại phu, Lâm cô nương và muội muội ta sắp tới rồi, phiền ngươi cắt bỏ phần thân tên lộ ra ngoài, khoác thêm một cái áo cho ta, ta sợ hù dọa các nàng."

"Cắt bỏ thân tên, chờ lát nữa ta rút mũi tên ra kiểu gì? Ta thấy ngươi không muốn sống nữa rồi." Đại phu lắc đầu từ chối, biểu tình có chút tức giận.

Đại Hoàng tử mắt đỏ hồng nói: "Nếu có thể thuận lợi rút đầu mũi tên ra, ngươi có thể sống, bây giờ ngươi đừng nghĩ mấy thứ đó nữa."

Đỗ Như Tùng lắc đầu cười khổ, hắn biết mình đối mặt với điều gì. Đầu mũi tên vốn có móc câu, thời điểm nhổ ra nhất định sẽ xé theo một tầng máu thịt, mà vết thương của hắn chỉ cách tim nửa tấc, rút ra một cái, tim nhất định bị vỡ, người nào còn có thể sống? Trừ phi đại phu có thể không rút tên, mà trực tiếp cắm nó sâu vào bên trong, đâm rách da phía sau lưng, từ chỗ đó lôi nó ra ngoài. Nhưng, làm thế này còn khó hơn cả việc rút ra, sức lực cần dùng lớn hơn, ai cũng không có cách nào đảm bảo trong quá trình đâm tên có thể giữ lực độ và hai tay ổn định. Nếu lực độ lúc mạnh lúc yếu, hai tay đong đưa trái phải, mũi tên sẽ đung đưa giống như vậy trong người, tạo thành vết thương còn lớn hơn, chỉ cần hơi lệch chút nữa, đụng phải tim hoặc mạch máu khác, cũng là con đường chết.

Nghĩ tới đây, Đỗ Như Tùng nhìn về phía Đại Hoàng tử, biểu tình hết sức tự trách: "Ta có phải quá ích kỷ hay không? Ta không nên để Như Yên và Lâm cô nương nhìn thấy bộ dáng này của ta. Bỏ đi, ngươi đưa các nàng trở về thôi. Nếu ta chết, cầu ngươi chiếu cố các nàng thật tốt."

Đại Hoàng tử cắn răng nói: "Nếu ngươi chết rồi, ta sẽ không thèm quản các nàng đâu, cho nên ngươi tốt nhất còn sống cho ta! Người đã tới, còn đưa về làm gì, có các nàng đứng một bên nhìn, ngươi chịu đi chết sao? Ngươi phấn chấn lên cho ta!"

Đại phu không khỏi tiếc nuối lắc đầu: "Nếu lực của mũi tên lớn hơn một chút, trực tiếp xuyên qua cơ thể Đỗ công tử bắn ra, vết thương dễ xử lý hơn nhiều. Ta thấy mũi tên này chưa từng làm tim bị thương, nhưng nếu chúng ta cứng rắn rút mũi tên ra ngoài, ngược lại sẽ làm thương thế trầm trọng hơn. Aiz, lão phu theo nghề thuốc mấy chục năm, chưa từng thấy qua tình trạng khó giải quyết như vậy. Mũi tên này rút ra không được, không rút ra cũng không được, khó khăn a!"

Đỗ Như Tùng muốn khoát tay, nhưng phát hiện mình không còn khí lực, chỉ có thể nhắm mắt cười khổ: "Vậy thì giữ lại nó đi, chờ ta gặp Như Yên và Lâm cô nương rồi nói sau." Hắn vốn không nên tìm Lâm Đạm tới, nhưng trước khi chết, hắn khát vọng được gặp mặt cô một lần nữa, khát vọng đến mức chỉ cần nghĩ tới cô, trái tim liền tiếp tục đập.

Hắn yên lặng nói với mình dưới đáy lòng: Thôi, lại ích kỷ một lần đi, dù sao chỉ còn một lần cuối cùng này thôi...

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 350

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.