Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (13)

Phiên bản Dịch · 2568 chữ

Chương 91: Tú nương (13)

Từ khi Hứa Thiến mặc chiếc váy hoa tử đằng đi dạo trên phố, Lâm An phủ bất thình lình lưu hành trào lưu dùng vải mỏng làm thành hoa giả rồi đính lên váy. Nhưng vô luận người khác bắt chước ra sao, cũng không thể vượt qua tay nghề của Lâm Đạm, ngược lại có vẻ học mót, thành trò cười cho thiên hạ.

Một ngày này, Lâm Đạm nghỉ ngơi đủ rồi rốt cuộc cầm kim chỉ lên, chuẩn bị bắt đầu, Đỗ Như Yên ngồi đối diện cô, cặn kẽ giải thích tình huống khách hàng: "Đơn hàng này của Chu tiểu thư nhà Bố chánh sử, nàng vốn định nhờ ngươi làm một chiếc váy thêu hoa xinh đẹp, bị ta từ chối. Ta nói chiếc váy hoa tử đằng kia ở tiệm chúng ta là độc nhất vô nhị, trên đời chỉ có một cái, tuyệt không lặp lại. Chúng ta sẽ phục vụ nàng giống như phục vụ Hứa Thiến, căn cứ tình hình của nàng làm một chiếc váy mà chỉ nàng mặc mới xinh đẹp nhất, người khác bắt chước không được. Nàng nghe xong rất cao hứng, thống khoái cho tiền đặt cọc. Nhớ tới cũng buồn cười, hiện tại tú nương khắp phố đều đang học ngươi, làm hoa giả đính trên váy, nhưng học không giống, ngược lại rất tục. Đóa hoa giả lớn như vậy đính trên váy là cảm giác gì ngươi tưởng tượng nổi không? Còn khoa trương hơn hoa đỏ trước ngực tân lang nữa, mặc vào người béo thêm mấy vòng!"

Đỗ Như Yên cười một hồi, lúc này mới cầm giấy lên nói: "Ta đọc cho ngươi yêu cầu của Chu tiểu thư. Nàng muốn mặc chiếc váy này đi leo núi trong tết mùng chín tháng chín, nhưng nàng tương đối gầy, hơn nữa rất sợ lạnh, cho nên muốn ngươi làm váy dày một chút, nhưng vẫn giữ được cảm giác phiêu dật. Vừa phải dày, vừa phải nhẹ nhàng, có chút khó khăn nha!"

Lâm Đạm lắc đầu nói: "Không sao cả, tự ta có ý tưởng rồi. May váy dày thành phiêu dật, vậy phải tốn thêm công sức ở chất liệu. Tướng mạo nàng thế nào, thích màu gì, có hình vẽ gì tham khảo không?"

"Nàng người mặc dù gầy, gò má cũng rất phúng phính, ánh mắt vừa tròn vừa lớn, đáng yêu cực kỳ. Nàng thích màu hồng, hình vẽ con bướm."

"Vậy thì may cho nàng một bộ váy bách điệp." Lâm Đạm đánh nhịp.

"Aiz, không được không được, ngươi không thể làm váy bách điệp được." Đỗ Như Yên vội vàng khoát tay: "Ta vừa hỏi thăm được một tin, Lý Giai Dung cũng đặt may một chiếc váy bách điệp ở chỗ Mạnh Tư, cũng định đi leo núi nhân tết mùng chín tháng chín. Hai nhà các nàng đều là danh gia vọng tộc tại Lâm An phủ, ngày leo núi nhất định sẽ hẹn đi cùng nhau, vậy chẳng phải đụng hàng sao?"

Lâm Đạm lơ đễnh nói: "Không sao hết, nếu đụng hàng với người khác, ta còn cân nhắc đổi, chứ đụng hàng với Mạnh Tư, ta nhất định không đổi."

Nhớ tới những ngày gần đây, tú trang Mạnh thị thả ra tin đồn kỹ thuật thêu của mình bình thường, chỉ biết đi đường ngang ngõ tắt, Lâm Đạm có chút không thoải mái. Cô mặc dù đã mài mòn đi tính tình thô bạo, song trong xương vẫn giữ nguyên một loại sức mạnh không chịu thua, không chấp nhận cúi đầu. Mạnh Tư nếu không làm khó cô, cô cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc đối phương. Nhưng trước mắt, Mạnh Tư rất rõ ràng đang nhằm vào cô, vậy cô sẽ không trốn tránh.

Đỗ Như Yên dùng sức vỗ bàn một cái, đồng ý nói: "Được, không đổi thì không đổi, chúng ta đấu chính diện với Mạnh Tư một lần! Nếu váy bách điệp của ngươi làm tốt hơn Mạnh Tư, ngày đó Chu tiểu thư đụng hàng với Lý Giai Dung có phải sẽ khiến nàng ta khóc lên không nhỉ? Ha ha ha..."

Nếu nói Mạnh Tư là tử địch của Lâm Đạm, thì Lý Giai Dung chính là cừu địch của Đỗ Như Yên, có thể bêu xấu đồng thời hai người, không còn gì tốt hơn được nữa.

Lâm Đạm cầm lấy đơn đặt hàng nhìn một chút, âm thầm nhớ số đo của Chu tiểu thư, sau đó để hai vị di nương mang kén tằm bảo tồn trong kho đi nướng. Hai vị di nương mặc dù không biết cô định làm gì, nhưng không hề hỏi mà đi luôn. Từ khi Lâm Đạm bắt đầu kiếm tiền, cái nhà này lấy cô làm trung tâm, cô thích làm cái gì thì làm cái đó, không ai có dị nghị gì hết.

"Ngươi muốn tự kéo tằm dệt vải sao, có phải hơi trễ rồi không?" Đỗ Như Yên chần chờ nói.

"Không, ta định cắt kén tằm ra, kéo thành sợi tơ tằm, đơn độc may một lớp vải lót lồng vào bên trong áo, như vậy có thể giúp váy vừa giữ ấm vừa nhẹ nhàng. Thời điểm mặc bẩn rồi có thể lấy lớp lót ra, chỉ rửa phần áo chùm bên ngoài là được." Lâm Đạm đơn giản giải thích.

"Ý ngươi là, ngươi dùng sợi tơ tằm làm áo bông?" Đỗ Như Yên bừng tỉnh hiểu ra, nàng hoàn toàn không nghĩ tới sợi tơ tằm có thể dùng hết như sợi bông, nhét vào trong quần áo giữ ấm. Sợi tơ tằm nhẹ hơn sợi bông nhiều, từng tầng từng tầng chồng lên nhau, độ dày giống nhau song sức nặng chỉ bằng một phần mười sợi bông, thậm chí là một phần hai mươi, nhìn ra dày cộp, nhưng nhẹ nhàng ấn một cái lại thành mỏng như cánh ve. Như vậy, cảm giác dày có, cảm giác nhẹ nhàng cũng có, còn rất giữ ấm. Đến mùa xuân, mùa hè hay mùa thu, còn có thể lấy lớp lót ra, thành áo mỏng mặc, hết sức tiện lợi.

"Đạm Đạm, người khác đều nói kỹ thuật thêu của ngươi không tốt, nhưng thắng ở tâm tư linh hoạt, lời này quả thật đúng một nửa! Cái đầu của ngươi hay thật!"

"Cảm ơn, đầu ta đúng là dễ dùng." Lâm Đạm không chút nào xấu hổ gật đầu. Bất kể biến thành ai, lưu lạc tới phương trời nào, vũ khí an thân lập nghiệp duy nhất của cô, chính là bộ óc thông minh này.

Đỗ Như Yên nghĩ ngợi trong chốc lát, vỗ tay nói: "Nếu Chu tiểu thư mặc vào thấy thoải mái, chúng ta liền làm một loạt vải giữ ấm kiểu này đi bán, đây là mặt hàng không tệ. Mà làm vải giữ ấm bằng tơ tằm có phức tạp không?"

"Tương đối tốn công tốn sức, tổng cộng có sáu công đoạn, nếu muốn sản xuất với số lượng lớn, còn phải mời thêm nhiều tú nương hỗ trợ. Chờ tú trang của chúng ta mở rồi nói sau, ngươi có thể ghi chú vào trước." Lâm Đạm hết sức bình tĩnh khoát tay.

Đỗ Như Yên vừa gật đầu vừa ghi chép lại vào cuốn sổ nhỏ của mình, trong lòng tràn đầy bội phục với Lâm Đạm. Lâm Đạm vừa có tay nghề, vừa có đầu óc, gặp khó khăn còn có sự dẻo dai không sợ khổ không chịu thua. Đi theo bên người cô, Đỗ Như Yên học được thật nhiều, tràn đầy hi vọng với tương lai. Nếu không có Lâm Đạm, nàng sợ rằng vẫn còn đáng oán trời trách người, ủ rũ qua ngày, sao có thể biết được niềm vui sướng khi phấn đấu tiến lên.

"Đạm Đạm ngươi thật giỏi nha! Sao ngươi biết làm hay vậy?" Đỗ Như Yên bị chạm tới cõi lòng, đi vòng qua khung thêu, cười hì hì hôn chụt Lâm Đạm một cái.

Lâm Đạm vẫn làm việc như cũ, không thèm phản ứng, Đỗ Như Tùng vừa mới nhảy lên đầu tường lại lúng túng ho khan một cái. Tiểu cô nương này vốn do hắn phát hiện trước, sao bây giờ lại thành bạn tốt của em gái hắn chứ?

"Yên Nhi, di mẫu mấy hôm nay thi thoảng cảm phong hàn, thân thể khó chịu, muội đi tới đạo quan nhìn dì một cái đi. Ca gần đây bề bộn nhiều việc, không thể trở lại, hết thảy đều giao cho muội đó." Hắn thúc giục: "Hành lý ca thu dọn thay muội rồi, muội nhanh nhanh về thay bộ quần áo, Tôn bá sẽ đánh xe ngựa đưa muội lên núi."

Nghe nói dì mình bị bệnh, Đỗ Như Yên không dám chậm trễ, vội vàng chạy về. Lâm Đạm mở ra cửa hông, nhìn xe ngựa của nàng rời đi, rồi nhìn Đỗ Như Tùng cưỡi ngựa đi ra, mở miệng: "Đỗ công tử, đồ ngươi muốn làm xong rồi, ta đi lấy cho ngươi."

Đỗ Như Tùng lập tức siết chặt dây cương, ngừng ở ven đường.

Chốc lát, Lâm Đạm mang một cái bọc to đưa hắn, nghiêm túc dặn dò: "Đỗ công tử, ngươi nhất định phải sống trở về."

Cô đã sớm nhìn ra, Đỗ Hoàng hậu bị bệnh là giả, mang Đỗ Như Yên đi đạo quan an trí thích đáng mới là thật. Đoạn tuyệt và xơ xác tiêu điều trong mắt Đỗ Như Tùng căn bản không hề che giấu, đây là ánh mắt mà chỉ có binh lính chuẩn bị ra chiến trường mới có.

Đỗ Như Tùng hơi sững sờ, thoáng cái cười lên, nghiêm túc trả lời lại: "Ta sẽ." Hắn nhận lấy bọc, cánh tay bị sức nặng ngoài ý muốn ép tới trầm xuống, trong lòng không khỏi thấy kinh dị.

"Mau đi đi, chiến sự không đợi người." Lâm Đạm thúc giục một câu, Đỗ Như Tùng lập tức đè xuống tâm tư tìm tòi nghiên cứu, vội vã đánh ngựa rời đi.

---

Cùng lúc đó, Lý Giai Dung đang cùng Mạnh Tư thảo luận nên làm váy mới như thế nào.

"Tranh bách điệp vờn hoa đương nhiên xinh đẹp, nhưng có hơi nhàm chán, vì sao muội không lấy vải thưa cắt thành hình con bướm, rồi đính lên váy? Như vậy chẳng phải càng thêm linh động hơn sao?" Lý Giai Dung mặt đầy hưng phấn đề nghị.

"Tranh bách điệp vờn hoa vừa có thải điệp (bướm nhiều màu), vừa có hoa cỏ, tại sao lại nhàm chán?" Mạnh Tư mặt đầy kháng cự. Cho dù tất cả tú nương của Lâm An phủ đều đang bắt chước cách làm của Lâm Đạm, nàng nhất quyết không a dua. Nàng có thể bại bởi bất kỳ người nào, nhưng không thể thua Lâm Đạm, trong đó có cả nguyên nhân thù hận gia tộc, nhưng sâu bên trong, nàng có một loại kiêng kỵ và bài xích không thể hiểu được với Lâm Đạm.

"Tranh bách điệp vờn hoa đã sớm quá hạn," Lý Giai Dung mở rương quần áo của mình ra, oán thán: "Muội nhìn thử này, ta tùy tiện chọn mấy bộ ra đều thêu tranh bách điệp vờn hoa cả, không phải thải điệp nhẹ nhàng bay thì chính là trăm hoa đua nở, muội không thể sáng tạo ra cái gì đó mới giống Lâm Đạm sao? Ta cũng muốn mặc bộ quần áo không giống với người khác, ta cũng muốn thành đối tượng cho tất cả mọi người bắt chước. Người ta may hoa giả, chúng ta liền may bướm giả, như vậy mới đẹp và mới lạ đúng không? Mạnh Tư, không phải ta nói muội, nếu muội cứ cố chấp như thế tiếp, sớm muộn có một ngày bại bởi Lâm Đạm cho xem. Lâm Đạm mới học thêu thùa không bao lâu, đúng là kém hơn muội, nhưng kỹ thuật thêu có thể thông qua chăm chỉ khổ luyện để cải tiến, còn ý tưởng độc đáo và tâm tư linh hoạt không phải ai cũng có thể học được. Về điểm này, muội không bằng Lâm Đạm, muội thiếu thiên phú so với nàng, nên càng phải cố gắng hơn mới đúng!"

Lời cuối cùng tạo thành đả kích lớn với Mạnh Tư. Nàng ánh mắt tối sầm, giãy giụa hồi lâu mới nói: "Được, ta làm theo lời tỷ."

Lý Giai Dung lập tức cao hứng, cầm tay Mạnh Tư nói: "Vậy là đúng rồi! Bất kỳ kỹ xảo nào đều là học vấn, học vấn thì không có biên giới, chúng ta phải thời thời khắc khắc học lấy sở trường của người khác để bổ sung cho mình, đây mới là đạo học tập."

Mạnh Tư bề ngoài đồng ý, trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

---

Mấy ngày sau, Đỗ Như Yên còn ở trên núi bầu bạn với Đỗ Hoàng hậu, Đỗ Như Tùng lại thừa dịp đêm tối tới, gõ cửa sau Lâm phủ.

"Ngươi sống trở về rồi đấy à!" Lâm Đạm giơ tay chào hỏi một tiếng.

Chào kiểu gì vậy? Đỗ Như Tùng lắc đầu mỉm cười, giọng ôn như: "Không sai, ta đã trở lại." Hắn lấy một cái túi nhỏ trong ngực ra: "Đây là chiến lợi phẩm của ta, cho ngươi."

Lâm Đạm mở túi ra nhìn, bên trong là một tượng trẻ bằng vàng lớn bằng ngón tay cái, cái đầu tròn trịa kết hợp với cái bụng tròn tròn, mười phần đáng yêu. Cô lập tức trả túi về, khoát tay nói: "Cái này quá quý trọng, ta không thể lấy. Ngươi đưa cho Như Yên đi."

Đỗ Như Tùng kéo tay cô qua, cường ngạnh nhét túi vào lòng bàn tay cô, từng câu từng chữ nói: "Ta đã chuẩn bị quà cho Như Yên rồi, cái này là của ngươi. Ngươi xem," Hắn chỉ áo giáp trên người mình: "Ngươi cứu ta một mạng, ta chẳng qua cho ngươi một tượng trẻ con bằng vàng thôi, trong lòng vẫn còn thấy thẹn đây này. Nếu ngày sau ta có thể trở lại Kinh thành, ta nhất định sẽ thực hiện một nguyện vọng cho ngươi, đây là cam kết của ta."

Lâm Đạm lúc này mới phát hiện áo giáp trên người hắn từ chỗ đầu vai tới thắt lưng bị cướp biển hung hăng chém một đao, da trâu bị chém rách, cuộn lên, lộ ra mảnh sắt đen thui bên trong. Nếu không có tầng sắt này bảo vệ, hắn bây giờ rất có thể đã thành một cỗ thi thể.

"Vậy ngươi nhất định phải liều mạng vào, tranh thủ sớm ngày trở lại Kinh thành. Ta chờ ngươi tới chống lưng cho ta đó." Lâm Đạm nghiêm túc nhắc nhở, chọc Đỗ Như Tùng cười rộ.

"Được, ta nhất định nhớ lời dặn dò của ngươi." Hắn không nhịn được xoa xoa đầu tiểu cô nương, lúc này mới sải bước dời đi. Bóng đêm chậm rãi lan tràn, nuốt trọn bóng lưng nhuộm đầy khí huyết sát của hắn.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 487

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.