Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (19)

Phiên bản Dịch · 2561 chữ

Chương 169: Cổ nữ (19)

Giờ nghỉ trưa, Mã Duệ rốt cuộc được mẹ mình tìm thấy, mang tới trường nói chuyện với chủ nhiệm lớp.

"Tin vịt con trai tôi hút thuốc phiện do ai truyền ra? Cô Trần, cô phải cho tôi một câu trả lời! Còn nữa, cô nhìn vết thương cả người con trai tôi đi, nhất định là có người trong lớp đánh! Tôi hỏi nó nó còn không dám nói, cô Trần, cô nhất định phải giúp tôi tìm ra người kia, tôi phải tố cáo!" Mẹ Mã không chịu bỏ qua kêu la.

Mã Duệ rúc vào bên người bà ta, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Cô Trần có chút nhức đầu, nhưng vẫn hòa nhã an ủi mẹ Mã. Mẹ Mã càng lớn lối hơn, kéo con trai ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng tới phòng học, cũng không để ý mọi người ở đây đều đang ngủ trưa, đẩy cửa ra lạnh lùng nói: "Ngày hôm trước các cô cậu ai đánh con trai tôi? Thức thời thì đứng ra cho tôi!"

Cao Thư Khải ngủ rất say, lúc này còn chưa tỉnh, tự nhiên chẳng có ai đứng ra hết. Ngược lại Mã Duệ thì rụt rè e sợ liếc Lâm Đạm một cái.

Mẹ Mã theo tầm mắt con trai nhìn sang, không biết nghĩ đến cái gì, trong nháy mắt lửa giận bốc cao ba trượng: "Được lắm, lại có thêm một tiểu yêu tinh! Nữ sinh bây giờ càng ngày càng không có lòng tự trọng, cả ngày chỉ biết đánh phấn bôi son. Con trai tôi chính là bị thứ người như vậy làm hư, chuyện nó bị đánh trăm phần trăm không thoát khỏi quan hệ với cô, mau theo tôi ra ngoài..."

Lời bà ta còn chưa dứt, chỉ thấy ngoài cửa có một nữ sinh dáng dấp thanh thuần đáng yêu đi tới.

"Dì La, chúng ta lại gặp nhau rồi." Nữ sinh nghiêng đầu chào hỏi bà ta, trên mặt giữ nụ cười khách khí, bộ dáng nhìn qua rất khôn khéo.

"Cháu tới làm gì?" Mẹ Mã chắc hẳn biết cô, biểu tình khoe khoang ngang ngược cứng lên trong chớp mắt.

"Cháu tới hỏi thăm sức khỏe bạn học Mã Duệ." Thiếu nữ bước nhỏ tới bên người Mã Duệ, nhỏ giọng hỏi: "Bạn học Mã Duệ cậu khỏe không?"

Mã Duệ dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô, có chút khinh miệt, cũng có chút nghi ngờ. Cậu ta hoàn toàn không rõ tại sao người này còn dám xuất hiện trước mặt mình. Nhưng rất nhanh cậu ta đã hiểu ý đồ của thiếu nữ là gì. Chỉ thấy cô lấy ra từ trong túi một con dao gọt hoa quả sắc bén, trực tiếp đâm vào bụng cậu ta, sau đó rút ra đâm tiếp, một dao tiếp một dao, cơ hồ không ngừng nghỉ. Một hơi đâm hơn ba mươi dao, cô mới lui ra mấy bước, nhìn hai bàn tay dính đầy máu tươi của mình.

"Mình làm được." Cô dùng giọng thấp không thể nghe nỉ non, sau đó quay đầu nhìn về phía Vu Diệp Oanh, lộ ra nụ cười sáng rỡ.

Mã Duệ ôm bụng chậm rãi ngã xuống, máu tươi tràn khỏi cổ họng, làm cậu ta muốn kêu cũng không được. Cậu ta chỉ có thể mở to hai mắt, không dám tin nhìn thiếu nữ. Người này đã từng quỳ xuống trước mặt cậu ta, liếm chân cậu ta như chó, vì sao bây giờ dám cầm dao đâm cậu ta?

Cậu ta đau tới ngạt thở, cảm giác sợ hãi sâu đậm xông thẳng lên đầu.

Qua một lúc lâu mẹ Mã mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra. Bà ta nhào qua ôm lấy con trai, hốt hoảng luống cuống hô cứu mạng. Chủ nhiệm lớp lập tức cởi áo khoác xuống, dùng sức che lại vết thương cho Mã Duệ. Các bạn học khác bắt đầu thét chói tai, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.

"Gọi xe cứu thương, sau đó báo cảnh sát! Mau lên!" Chủ nhiệm lớp toát mồ hôi lạnh đầy đầu. Sự việc nghiêm trọng thế này xảy ra ngay trong lớp học của cô, cô cũng phải chịu trách nhiệm liên đới!

Bạn học trong lớp đều là các cô cậu học sinh vừa qua THCS, chưa từng gặp tràng diện này bao giờ, nào nhớ tới gọi điện thoại. Cũng may Ngải Vũ và Chu Nam thường thấy loại chuyện kinh khủng thế này, chỉ hơi ngẩn người liền lấy điện thoại di động ra chuẩn bị bấm số.

Thiếu nữ hành hung căn bản không có ý định chạy trốn, chỉ ôm đầu gối ngồi xổm ở cửa phòng học, nhìn chằm chằm vào Mã Duệ. Cô tựa hồ đang đợi Mã Duệ tắt thở, lại tựa hồ đang hưởng thụ quá trình giãy giụa trong thống khổ của cậu ta, đôi mắt sáng ngời lóe lên ánh sáng quỷ dị.

Tay cô còn đang nắm chặt con dao, nếu Mã Duệ bị thương không nặng, trong chốc lát không chết được, cô sẽ tùy thời bổ dao. Các bạn học muốn chạy trốn, nhưng hoàn toàn không dám đến gần cửa trước nơi cô đang ngồi xổm, chỉ có thể chạy về phía cửa sau. Lâm Đạm ngồi ngay gần cửa sau, nhẹ nhàng đè lại cánh cửa, cắt đứt đường đi của mọi người.

Năm sáu nam sinh lại gần muốn kéo chốt cửa, mà không lay chuyển được cô chút nào.

"Lâm Đạm cậu mau thả chốt cửa ra! Để bọn tớ ra ngoài!" Mọi người cũng sắp điên rồi.

"Chuyện gì đấy?" Cao Thư Khải mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy một đám bạn học vây quanh người Lâm Đạm, hình như đang bắt nạt cô, không chút nghĩ ngợi liền cầm chổi lên mắng: "Nhiều nam sinh như vậy vây quanh một nữ sinh, các cậu định làm gì hả? Muốn đánh nhau thì đến tìm ông đây này, ông đây lúc nào cũng hầu nhá!"

"Anh Khải, giờ đã là lúc nào rồi mà anh còn định anh hùng cứu mỹ nhân! Mã Duệ bị người ta đâm chết rồi!" Một nam sinh run giọng nói.

"WTF! Chuyện gì vừa xảy ra thế hả?" Cao Thư Khải lúc này mới phát hiện Mã Duệ cả người nhuốm máu đang nằm rạp đến đất hít thở ngắt quãng, dường như sắp chết.

"Bạn học Cao Thư Khải, làm phiền cậu lấy điện thoại của Ngải Vũ lại." Lâm Đạm một tay đè cánh cửa, không để các bạn học trong lớp ra ngoài, một tay lấy di động của Chu Nam, ngăn cản cậu gọi cho cảnh sát.

Cao Thư Khải không còn kịp suy tư nữa, thân thể đã hết sức nghe lời lấy điện thoại di động của Ngải Vũ đi.

Mắt thấy sắp gọi được cho 120, điện thoại lại bị người lấy đi, Ngải Vũ vừa tức vừa gấp, cắn răng nói: "Cao Thư Khải cậu đừng nháo, mau đưa điện thoại cho tớ! Để lỡ nữa Mã Duệ sẽ toi mạng đấy!"

Cao Thư Khải cầm điện thoại di động, vẻ mặt khó xử. Cậu có thể thề với trời, cậu thật sự không muốn ngăn cản Ngải Vũ cứu người, chẳng qua không có biện pháp từ chối yêu cầu của Lâm Đạm mà thôi. Cậu bây giờ lập tức gọi 120 còn kịp không? Nghĩ như vậy, cậu lập tức bấm số.

Lâm Đạm bỏ điện thoại của Chu Nam vào túi áo, lạnh lùng nói: "Không ai được gọi điện báo cảnh sát! Gọi rồi, cả đời này của Phương Di sẽ bị hủy. Cậu gọi là Phương Di đúng không?" Cô nhìn về phía thiếu nữ ngồi ở cửa.

Thiếu nữ khéo léo gật đầu, sau đó lộ nụ cười e thẹn rụt rè với cô.

"Nó giết người, giết người phải đền mạng! Báo cảnh sát đi, mau báo cảnh sát đi chứ! Cao Thư Khải, dì cầu cháu, mau gọi điện thoại cấp cứu đi!" Mẹ Mã gào ầm lên, nhưng hoàn toàn không dám nhấc tay lên. Chỉ cần bà ta buông tay, con trai bà ta sẽ bị chảy khô máu mà chết.

Cao Thư Khải cầm điện thoại di động, chốc chốc nhìn Ngải Vũ, chốc chốc nhìn Lâm Đạm, cuối cùng vẫn không thể bấm số cấp cứu. Không biết tại sao, cậu càng tin tưởng lời Lâm Đạm nói hơn, chủ yếu nhất là, cậu cảm thấy Mã Duệ có ngày hôm nay là đáng đời. Chỉ riêng việc cậu ta có ý với Lâm Đạm, thậm chí định bắt cóc cô, cậu ta chết nhiều thêm mấy lần nữa Cao Thư Khải cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái.

Tất cả mọi người đều lâm vào điên dại, hoặc hốt hoảng, hoặc luống cuống, duy chỉ có Chu Nam chú ý tới —— khi thiếu nữ đâm dao đầu tiên, quanh thân Lâm Đạm liền bắt đầu bay ra rất nhiều điểm sáng màu tím nhạt, những điểm sáng này bay lượn khắp phòng học, thậm chí khắp sân trường, chui vào cơ thể mọi người.

Chu Nam dán một tấm phù cách ly lên người, tránh khỏi sự xâm phạm của điểm sáng, nhìn gần thì phát hiện, những điểm sáng này chính là những con côn trùng có cánh, không biết chúng có tác dụng gì.

Ngải Vũ tựa hồ bị Lâm Đạm chọc tức, hoàn toàn không chú ý tới côn trùng đến gần, chỉ lo cướp điện thoại di động trong tay Cao Thư Khải. Chu Nam yên lặng thở dài một hơi, sau đó đi tới, dán một tấm phù sau lưng cô ta, vốn định cho Cao Thư Khải thêm một tấm, thì phát hiện sớm có mấy con chui vào cơ thể cậu rồi. Bọn chúng hình như thích cậu hơn cả, cứ quanh quẩn bay lượn quanh người cậu, tạo thành một vòng sáng.

Cảnh tượng lộng lẫy huyền ảo là vậy, nhưng chỉ có người trời sinh mang mắt âm dương như Chu Nam và Ngải Vũ mới có thể nhìn thấy.

"Lâm Đạm, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Tiếng thét trong phòng học chói tai như vậy, bạn học lớp bên cạnh khẳng định cũng nghe thấy, bọn họ tất sẽ báo cảnh sát, cậu ngăn cản cũng vô ích. Cậu và Mã Duệ có đụng chạm, việc này tôi biết, nhưng cậu không thể thấy chết mà không cứu." Chu Nam tỉnh táo mở miệng.

Lâm Đạm vẫn đè cánh cửa, gằn từng chữ: "Tôi chỉ giải quyết rắc rối mà thôi."

"Cái cậu gọi là giải quyết rắc rối chính là mặc kệ Mã Duệ đau đớn như vậy sao? Cậu biết mà, chuyện này cậu không thể tự giải quyết được! Bên ngoài chắc có người báo cảnh sát rồi, cảnh sát rất nhanh sẽ tới, cậu mở cửa ra đi. Cậu ngăn cản mọi người thực hiện hành vi cấp cứu cũng coi như phạm tội đấy."

Lúc Chu Nam nói chuyện, Ngải Vũ mới hậu tri hậu giác phát hiện trong phòng học đầy điểm sáng màu tím lộng lẫy.

"Cậu lại hạ cổ!" Ngải Vũ thật sự giận muốn bùng nổ, chạy tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy khắp sân trường đều có điểm sáng màu tím trôi dạt, giống như đom đóm đầy trời trong đêm hè, đẹp không thể tả, nhưng cũng quỷ dị vô cùng.

"Đây là cổ gì? Cậu mau giải cổ cho mọi người đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cậu!" Ngải Vũ lật cổ tay một cái, từ không trung bất ngờ xuất hiện một thanh kiếm gỗ đào.

"Gỗ đào ngàn năm?" Con ngươi Chu Nam hơi co lại, biểu tình ngạc nhiên. Theo cậu biết, sư phụ Ngải Vũ không môn không phái, sở học quá mức phức tạp, đạo thuật không tính là tốt, càng chưa nói tới của cải không đến mức quá phong phú. Nếu không phải Ngải Vũ thiên phú cực cao, tốc độ tu hành nhanh chóng, hai thầy trò họ bây giờ sợ rằng còn không có gì để ăn. Gỗ đào ngàn năm là chí bảo huyền môn, đừng nói một tán tu (người tu luyện đơn độc nhỏ lẻ), ngay cả thế gia mấy trăm năm cũng không thể lấy ra được.

Vấn đề ở chỗ, thanh kiếm gỗ đào của Ngải Vũ do đâu mà có? Còn nữa, pháp thuật tụ lý càn khôn đã sớm thất truyền, cô làm thế nào để vô căn cứ lấy nó ra ngoài? Trong đầu Chu Nam hiện ra rất nhiều nghi vấn, căn bản không tâm trí đâu mà quan tâm sống chết của Mã Duệ nữa.

Ngải Vũ lúc này mới phát hiện mình dưới tình thế gấp gáp đã làm lộ một bí mật lớn, biểu tình nhất thời cứng ngắc.

Chỉ trong thời gian ngắn nói mấy câu này, các bạn học trong lớp lần lượt từng người ngã xuống, ngay cả chủ nhiệm lớp và mẹ Mã đang giúp Mã Duệ bịt vết thương cũng mơ màng nhắm mắt lại.

Ngải Vũ còn tưởng rằng những người này đã chết, giơ kiếm đâm về phía Lâm Đạm. Cao Thư Khải sợ hãi cả kinh, căn bản không kịp suy nghĩ nhiều liền chạy tới trước người Lâm Đạm, muốn thay cô đỡ kiếm, lại không ngờ có người còn nhanh ngang cậu. Hai người đồng thời cất bước, đồng thời đến trước người Lâm Đạm, sau đó đụng phải nhau, đồng thời ngã lùi ra ngoài, vừa vặn bại lộ Lâm Đạm ngay trước mũi kiếm của Ngải Vũ.

Vu Diệp Oanh sắp bị Cao Thư Khải làm cho tức chết đến nơi, che cái trán đỏ bừng, thét to: "Lâm Đạm, mau tránh ra!"

Động tác của Ngải Vũ tuy mau, nhưng trong mắt Lâm Đạm lại quá chậm. Cô chỉ tùy ý khoát tay liền bắt được mũi kiếm, ngăn trở công kích. Dương khí mãnh liệt từ thân kiếm tỏa ra làm lòng bàn tay cô bị thương, phát ra mùi khét gay mũi. Cô ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái, buông mũi kiếm ra, lợi dụng quán tính khiến Ngải Vũ hung hăng lao tới đi thân thiết với cánh cửa.

Ngải Vũ không phanh kịp, hung hăng đụng phải cánh cửa, lúc quay đầu lại mắt đã đầy sát khí. Bị kiếm gỗ đào đả thương, rất hiển nhiên, bây giờ Lâm Đạm căn bản không tính là người. Không phải là người, vậy thì dễ nói rồi, trảm yêu trừ ma trước giờ là trách nhiệm của người trong huyền môn. Có kiếm gỗ đào ngàn năm nơi tay, lại có đạo thuật tổ sư gia truyền thụ, cô ta còn sợ gì nữa?

Ngải Vũ mặt lạnh lần nữa lao qua tấn công, Cao Thư Khải và Vu Diệp Oanh vùng vằng bò dậy, muốn đi cứu Lâm Đạm, nhưng rất nhanh té ngã trên đất, chỉ chốc lát sau liền mất đi ý thức.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 544

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.