Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (18)

Phiên bản Dịch · 2472 chữ

Chương 168: Cổ nữ (18)

Nước mắt trên mặt Cao Thư Khải còn chưa khô, nháy mắt nhìn thấy Lâm Đạm lại bắt đầu rơi lã chã. Lý trí bị cậu vứt lên chín tầng mây rốt cuộc trở về, thúc đẩy cậu thật nhanh xoay người, vén vạt áo T-shirt lên lau nước mắt, trong lòng ngượng ngùng nghĩ: quá mất mặt, quá không uy vũ rồi!

Lâm Đạm nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của cậu một hồi, cười nhẹ một tiếng.

Tiếng cười của cô giống như ma chú, trong nháy mắt phá vỡ bóng tối lan tràn khắp ngõ hẻm, làm Mã Duệ và đám côn đồ đang ngốc trệ giật mình tỉnh lại, sau đó oa oa kêu quỷ.

"Cô ta còn sống, cô ta chưa chết! Gặp quỷ, chúng ta gặp quỷ!" Mã Duệ thương tích đầy người mà như không có cảm giác, thật nhanh bò dậy, lảo đảo chạy mất. Đám côn đồ đã sớm chạy tứ tán, nhưng không dám chạy về phía Lâm Đạm, mà hướng về phía ngược lại lao như điên, trên người còn tỏa mùi khai nồng nặc.

Ở xó xỉnh không ai phát hiện, một đám sâu đỏ đang chui vào kẽ hở trên tường, biến mất không thấy.

"Các cậu đang làm gì thế?" Lâm Đạm từ từ đi tới, Vu Diệp Oanh nửa bước không rời theo sau lưng cô, chỉ lộ ra nửa cái đầu, len lén quan sát Cao Thư Khải khóc bù lu bù loa mà vẫn giả như không có chuyện gì.

"Tớ nghe nói Mã Duệ muốn ra tay với cậu, nên chạy tới cứu cậu." Cao Thư Khải hoàn toàn không biết trên mặt mình vẫn còn một dòng nước mũi.

Lâm Đạm không ngại cậu bẩn chút nào, ngược lại ôn nhu nhìn cậu, "Cái này cho cậu," cô lấy ra một cái khăn tay trắng tinh, dặn dò: "Lau mặt chút đi."

"Mặt tớ thế nào?" Cao Thư Khải sờ sờ gò má, sau đó hóa đá.

Lâm Đạm trực tiếp đưa khăn lên lau mặt cậu, chờ cậu cầm lấy khăn mới buông tay ra, trong đôi mắt thâm thúy lóe lên ánh sáng vui thích. Khó trách Ngải Vũ thích gọi cậu là đồ ngốc, hôm nay nhìn, đúng là có chút ngốc thật!

Cao Thư Khải vội vàng lau lau, nhỏ giọng hỏi: "Cái khăn tay này có phải cái cậu dùng để lau mặt hôm khai giảng không?"

"Đúng vậy." Lâm Đạm gật đầu.

Cao Thư Khải đỏ lỗ tai, nắm chặt cái khăn tay không chịu buông tay, "Tớ, tớ giặt sạch rồi trả cậu nhé. Cậu sau này cách xa Mã Duệ ra một chút, cậu ta không phải người tốt. Tác phong sinh hoạt của cậu ta có vấn đề, thích cưỡng bách nữ sinh. Cậu sau này tự học buổi tối xong nên về nhà thật nhanh, đừng lang thang bên ngoài. Nếu cậu phải đi mua đồ, có thể, có thể tới tìm tớ, tớ đưa cậu đi."

Những lời này hao phí quá nhiều dũng khí của cậu, cậu nói xong thì hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của Lâm Đạm.

Lâm Đạm nhìn chằm chằm mái tóc vuốt keo trông như con nhím của cậu, nhanh nhẹn nói: "Được thôi, sau này làm phiền cậu rồi, bạn học Cao Thư Khải."

"Không phiền, không phiền đâu!" Cao Thư Khải khoát tay lia lịa, gò má nóng bừng.

Ngải Vũ dọc theo ngõ hẻm đuổi tới, tiếng hét cách đó không xa truyền tới: "Đồ ngốc, cậu lại chạy trốn rồi! Cậu có biết làm thế rất nguy hiểm hay không? Tôi sắp bị cậu làm cho tức chết!"

Lâm Đạm bỗng nhiên ghé lại gần lỗ tai Cao Thư Khải, từ từ nói: "Bạn học Cao Thư Khải, sau khi trời tối cậu cũng không nên lang thang bên ngoài, nếu như cậu phải tới nơi nào, hãy gọi tớ, tớ sẽ bảo vệ cậu. Chẳng qua cậu phải trả thù lao, nhé?" Cô nhẹ nhàng cầm cái tay bị thương của cậu, ánh mắt thèm khát dừng tại chiếc băng cá nhân nào đó.

Đầu Cao Thư Khải đã nóng hỏng. Cậu cảm giác thứ Lâm Đạm thổi vào tai mình không phải hơi ấm, mà là ngọn lửa, lỗ tai cậu, gò má cậu, đầu quả tim cậu, đều bị cô đốt cho cháy rụi. Cậu hoàn toàn không có cách nào tìm tòi nghiên cứu thâm ý trong lời nói của cô nữa, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô biến mất trong bóng đêm.

Lâm Đạm không nhanh không chậm bước đi, Vu Diệp Oanh lon ton theo sau.

Đi tới chỗ sáng hơn, Lâm Đạm quay đầu lại hỏi: "Người bạn cậu vừa kết giao có phải nữ sinh Mã Duệ bắt nạt lần trước không?"

Vu Diệp Oanh lập tức đỏ mắt, gật đầu nói: "Đúng, chính là cậu ấy. Cậu không biết đâu, tử cung của cậu ấy bị rạn nứt, cả đời cậu ấy bị tên súc sinh kia làm hỏng! Tớ lần đầu tiên thấy cậu ấy đã biết, cậu ấy là đồng loại của tớ. Ánh mắt vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng ấy chỉ có người bị tổn thương mới có."

Lâm Đạm thở dài một cái, ôm thiếu nữ khóc không ra tiếng vào lồng ngực.

---

Hôm sau, Mã Duệ xin nghỉ ốm, lại qua mấy ngày, cậu ta mang cái mặt nhợt nhạt cùng vành mắt xanh đen tới lớp. Thời điểm nhìn thấy Lâm Đạm, cậu ta không nhịn được rụt bả vai, bộ dáng chịu đủ kinh sợ. Lâm Đạm chẳng qua nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, cậu ta lập tức vùi đầu, chật vật không chịu nổi chạy về chỗ ngồi của mình.

Cậu ta thở hổn hà hổn hển mấy hơi, bình phục trái tim đang đập loạn, lúc này mới mở ra sách vở chuẩn bị sẵn trong ngăn bàn ra, sau đó ngạc nhiên há to mồm, phát ra âm thanh hít khí vụn vỡ. Chỉ thấy trong ngăn bàn cậu ta có một cái tay gãy, phần thịt tiếp xúc với ánh sáng trong nháy mắt nhanh chóng thối rữa thành vũng máu, rậm rạp chằng chịt con sâu bốc mùi hôi tanh bò ra từ vũng máu ấy, bò lên sách, lên ngón tay cậu ta. Đau đớn ray rứt cuốn tới, quen thuộc như vậy, đáng sợ như vậy!

Mã Duệ dùng hết sức lực đóng ngăn bàn, khàn cả giọng hô: "Trong bàn học của tôi có sâu, chúng nó muốn ăn tôi! Cứu mạng với!" Cậu ta liên tiếp lùi về sau, vô tình ngã nhào trên đất, lại bò dậy thật nhanh, lảo đảo chạy trốn.

Cậu ta vừa chạy vừa hô to, cứ như điên vậy. Bạn học trong lớp nhìn cậu ta, chờ cậu ta chạy xa mới bắt đầu ồn ào nghị luận. Bạn ngồi cùng bàn cậu ta mở ngăn bàn, buồn bực nói: "Không có gì cả mà! Sâu ở đâu ra cơ chứ?"

"Tớ thấy tinh thần cậu ta có chút không bình thường!"

"Hình như do hút thuốc phiện ấy!"

"Không thể nào?"

"Cậu không biết à? Lúc cậu ta học THCS chỉ thích chơi với đám côn đồ ngoài đường, sinh hoạt rất loạn. Nếu cậu ta hút thuốc phiện, tớ chẳng thấy lạ chút nào!"

"Vậy chúng ta mau đi thông báo cho cô Trần đi!"

Phòng học nháy mắt rối loạn hết cả lên, có người chạy ra ngoài đuổi theo Mã Duệ, có người tới phòng nghỉ giáo viên tìm chủ nhiệm lớp, có người nhân cơ hội "đào ngũ". Lâm Đạm từ đầu đến cuối không hề để tâm, cầm sách tiếng Anh trong tay lẩm nhẩm đọc, khẩu âm là lạ, chọc Vu Diệp Oanh che miệng cười không ngừng.

Sau khi tan học, Ngải Vũ chặn Lâm Đạm trong nhà vệ sinh nữ, giọng hết sức nghiêm nghị: "Cậu lại hạ cổ với bạn học trong lớp! Tiếp tục như vậy nữa, Mã Duệ sẽ bị cậu làm cho phát điên! Cậu ta rốt cuộc đã làm cái gì, mà cậu đối phó cậu ta như vậy? Cậu ta chẳng qua là người bình thường, cậu không nên làm quá mức!"

Lâm Đạm một câu cũng lười nói với Ngải Vũ. Cô nhóc này coi mình là sứ giả chính nghĩa không bằng, chuyện gì cũng phải tới quản.

"Này, tôi đang hỏi cậu đấy? Mã Duệ đắc tội cậu chỗ nào?" Ngải Vũ thấy Lâm Đạm từ đầu đến cuối không nói lời nào, muốn tiến lên kéo đối phương lại.

Lâm Đạm nhẹ nhàng tránh cô ta, từ từ nói: "Chuyện của tôi không phiền cậu quan tâm."

"Ít ngày trước tôi đã gia nhập cục trọng tài huyền môn, nếu cậu gây hại tới người bình thường, tôi có tư cách quản! Cậu không nên tùy tiện vận dụng năng lực của mình đi nhiễu loạn trật tự thế tục!" Ngải Vũ ngôn từ chính nghĩa nói.

Lâm Đạm không thèm để ý tới cô ta, chỉ chuyên tâm rửa tay.

Ngải Vũ giận đến nghiến răng, giễu cợt nói: "Cậu chỉ là một cổ nữ, ngay cả vu sư cũng không phải, làm việc không nên quá ngông cuồng. Thiên sư chân chính không phải người cậu có thể đối phó, có lẽ thực lực của tôi không bằng cậu, nhưng huyền môn có rất nhiều người có thể thu thập cậu đấy! Tôi đã cảnh cáo cậu hai lần, lần tiếp theo, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu! Cổ của Mã Duệ, cậu tốt nhất nhanh chóng giải cho cậu ta đi!"

Lâm Đạm ngẩng đầu lên, từ từ nói: "Cậu không phải thực lực rất mạnh sao? Cậu ta trúng cổ hay không chẳng lẽ cậu không nhìn ra à? Thiên sư đúng là rất lợi hại, các người tự xưng là chân nhân, cứ như cao nhân nhất đẳng, nhưng trên thực tế, các người vẫn là con người mà thôi, không thể siêu phàm thoát tục được. Trên trái đất nếu không có côn trùng, cậu biết nó sẽ biến thành bộ dáng gì không?"

Ngải Vũ gắt gao nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào.

Lâm Đạm tiếp tục nói: "Không có côn trùng, cây cối không thể sinh sản, thổ địa và nguồn nước không thể được tinh lọc, thế giới này sớm muộn sẽ có ngày hủy diệt. Người là linh trưởng vạn vật, danh hiệu này do các người tự phong đấy chứ? Nhưng các người thử nhìn xem, không có loài người, trái đất vẫn quay, thời gian vẫn trôi, sinh vật vẫn phát triển như thường, thậm chí còn khỏe mạnh hơn, tốt đẹp hơn. Cho nên cuối cùng, loài người mới là giống loài dư thừa trên thế giới này, kém hơn cả sâu bọ. Cảm giác ưu việt, kiêu ngạo và tự hào của cậu từ đâu mà tới? Cổ nữ thì làm sao? Cổ nữ cường đại chân chính, đủ để mang toàn bộ huyền môn xuống địa ngục."

Nói xong những lời này, Lâm Đạm không khỏi ngẩn người, rốt cuộc phát hiện sự khác lạ của mình. Bắt đầu từ khi nào, cô lại phân mình và loài người ra làm hai? Cô xoa xoa thái dương, sắc bén nhìn Ngải Vũ một cái mới rời đi.

Ngải Vũ sửng sốt một lúc lâu mới hô với bóng lưng cô: "Tôi ngược lại muốn xem cậu mang cả huyền môn xuống địa ngục như thế nào! Người điên không biết trời cao đất dày!"

Bóng người đàn ông quỷ dị xuất hiện sau lưng Ngải Vũ, ánh mắt hết sức hung ác. Mang toàn bộ huyền môn xuống địa ngục? Ý nghĩ này sao mà mê người vậy cơ chứ? Lâm Đạm không hổ là Lâm Đạm, cho tới giờ chưa từng khiến hắn thất vọng. Khi Ngải Vũ xoay người lại, phát hiện ra hắn, biểu tình âm u của hắn đã được ấm áp ôn hòa thay thế, sau đó tựa hồ rất nghiêm túc nghe đồ tôn nhỏ than phiền.

Đoạn nhạc đệm này không làm ảnh hưởng tâm tình cả ngày của Lâm Đạm. Cô thông qua weixin của Cao Thư Khải, thêm cậu thành bạn bè, thừa dịp nghỉ ngơi buổi trưa, tới ngân hàng gần đó làm một tấm thẻ tiết kiệm, gửi số thẻ cho chủ nhiệm lớp. Qua không lâu, một số weixin khác xin làm bạn bè của cô, tên hiển thị là "Anh trai chân dài".

Cô bỏ qua mấy lần, đối phương kiên nhẫn không bỏ cuộc gửi lời mời, cho đến lần cuối cùng đổi tên thành "Người hảo tâm", Lâm Đạm mới bừng tỉnh hiểu ra, sau đó vội vàng add đối phương và thận trọng cảm ơn.

"Không, tôi không cần cô báo đáp gì cả. Cô nghiêm túc học tập đã là hồi báo lớn nhất với tôi rồi." Người hảo tâm gửi tới những lời này.

Lâm Đạm nghiêm trang trả lời: "Tôi sẽ."

Bên kia do dự rất lâu mới nói: "Năm ngàn đồng có đủ cho cô tiêu không? Tôi có thể đưa thêm cho cô."

"Không cần, tôi sẽ kiếm việc làm thêm."

"Đừng, cô ngàn vạn lần đừng đi làm thêm. Lịch học của cô rất kín, ban ngày học ở trường, buổi tối vẫn phải tham gia tiết tự học buổi tối, lấy đâu ra thời gian làm thêm? Cô cứ đi học chăm chỉ, cái khác không cần suy nghĩ tới. Đi làm thêm có thể đợi đỗ đại học rồi nói, bây giờ còn quá sớm. Đúng rồi, cô nhất định phải chú ý an toàn, gần đây trị an không tốt lắm."

Lời dặn dò tha thiết làm ấm ánh mắt Lâm Đạm, cũng làm lòng cô ấm áp, cô hơi hơi cong môi, nghiêm túc trả lời: "Được, tôi không đi."

Đầu kia lần nữa rơi vào yên lặng, qua rất lâu mới gửi tới một câu: "Không nên yêu sớm, trừ phi nam sinh kia rất cao lớn cường tráng, có cảm giác chính nghĩa, gia đình giàu có, mới có thể bảo vệ cô."

Lâm Đạm theo bản năng nhìn Cao Thư Khải một cái, sau đó đáp: "Được, không yêu sớm."

Cao Thư Khải bị cô nhìn lông tơ dựng đứng, qua một lúc lâu mới vùi đầu vào khuỷu tay, rầu rĩ nói: "Cậu cứ trả lời weixin của cậu đi, còn nhìn tớ làm gì? Cậu nhìn tớ rốt cuộc là có ý gì, a a a a..."

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 533

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.