Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (17)

Phiên bản Dịch · 2433 chữ

Chương 167: Cổ nữ (17)

Lâm Đạm dán băng cá nhân vào mu bàn tay Cao Thư Khải, sau đó đẩy cửa ra chuẩn bị rời đi, thì phát hiện Chu Nam và Ngải Vũ đang đứng bên ngoài, một người kết thủ ấn, một người kẹp linh phù, ánh mắt nhìn về phía cô tràn đầy phòng bị.

Bọn họ cũng biết mệnh của Cao Thư Khải có chút kỳ lạ, thời điểm bị thương cực dễ thu hút quỷ, cho nên mới vội vã chạy tới bảo vệ. Vốn bọn họ đã chuẩn bị xong để đại chiến với ác quỷ một trận, nhưng mà xuyên qua cửa sổ phòng y tế, họ phát hiện từng con bướm phát sáng đang bay lượn giữa đám ác quỷ, nuốt sạch bọn chúng từng chút một. Hình ảnh kia rất đẹp, cũng rất thảm liệt, ác quỷ thậm chí còn chưa kịp giãy giụa đã hóa thành sương mù tiêu tán.

Mà đầu sỏ Lâm Đạm vẫn còn đang liếm mu bàn tay Cao Thư Khải, biểu tình cực kỳ thích ý.

Ngải Vũ thiên phú rất cao, xưa nay được các đại thiên sư coi như tương lai của huyền môn. Nhưng, nếu bảo cô ta một hơi giết chết mười mấy con ác quỷ như Lâm Đạm thì không hề dễ dàng. Cô ta sớm đã suy nghĩ xong, nếu thực lực của mình không đủ, có thể lấy phù trấn quỷ của tổ sư gia ra, dán lên người Cao Thư Khải. Nhưng bây giờ, cô ta cái gì cũng chưa kịp làm, rắc rối đã được giải quyết xong xuôi. Ánh mắt cô ta nhìn Lâm Đạm hết sức phức tạp, có kiêng kỵ cũng có ngờ vực, vì vậy chặn đường đối phương lại, truy hỏi: "Tại sao cậu lại hút máu của Cao Thư Khải? Chẳng lẽ cậu cũng là âm vật?"

Lâm Đạm thử dò xét nói: "Chỉ có âm vật mới thích hút máu cậu ta sao?"

Ngải Vũ không chút tâm cơ đáp: "Thể chất cậu ấy cực âm, là vật đại bổ với âm vật. Cậu rốt cuộc là người hay quỷ? Hay là đang tu luyện tà công?"

Thể chất cực âm? Lâm Đạm lắc đầu một cái, biết đáp án này khẳng định là sai lầm. Ngược lại lời của người đàn ông quỷ dị nọ thì có thể tin hơn mấy phần. Chỉ tiếc cô không phải thiên sư, không hiểu coi bói, cuối cùng vẫn không nhìn ra mệnh của Cao Thư Khải kỳ quái chỗ nào.

Không có đầu mối gì từ chỗ Ngải Vũ, Lâm Đạm không dừng lại nữa, vòng qua hai người đi thẳng.

Ngải Vũ còn muốn đuổi theo, lại bị Chu Nam nắm cổ tay: "Đừng để ý Lâm Đạm, nếu cô ấy muốn giết Cao Thư Khải, vừa rồi chắc chắn không ra tay. Chúng ta vào xem chút đã, tránh cho âm vật lại tụ tập tới."

Ngải Vũ dậm chân, biểu tình có chút tức giận. Hai nửa lôi nửa kéo đi vào phòng y tế, chỉ thấy Cao Thư Khải đang cúi thấp đầu, dán môi vào miếng băng cá nhân, động tác có chút dè dặt. Nhìn thấy hai người bỗng dưng xuất hiện, cậu cứng đờ trong chốc lát, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, lười biếng nói: "Hai người tới rồi."

Ngải Vũ sải bước đi tới, định bóc băng cá nhân bình thường kia ra, thay bằng băng cá nhân đặc chế có thể ngăn cản mùi máu của mình.

Cao Thư Khải sống chết không muốn, lập tức nhảy xuống giường, giơ tay lên thật cao, không nhịn được trách mắng: "Nhóc lùn, cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

"Cậu mới là đồ lùn thì có! Cậu quên chuyện một tháng trước rồi à? Cậu mau đổi băng cá nhân của tôi nhanh lên, bằng không quỷ tới tớ không cứu nổi cậu đâu!" Ngải Vũ nhảy lên muốn bắt lấy tay cậu, nhưng bởi chiều cao khiêm tốn, chỉ có thể thở hồng hộc mà nhìn.

Cao Thư Khải nhét tay vào túi quần, sải bước đi, chỉ để lại một câu làm người ta tức chết: "Ông đây không cần cậu cứu, ông cứ thích dùng băng cá nhân này đấy."

Ngải Vũ hai tay kết ấn, muốn cho cậu một bài học, lại bị Chu Nam kịp thời ngăn cản. Hai người đã cầm số tiền lớn của nhà họ Cao, phải phục vụ tốt vị thiếu gia này.

---

Tiết tự học buổi tối kết thúc, Lâm Đạm mang Vu Diệp Oanh đi ra từ cửa sau tương đối ít người. Một nữ sinh đứng chờ ngoài cửa, vốn định nói chuyện với Vu Diệp Oanh, phát hiện Lâm Đạm cũng có ở đó, liền giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, chạy bước nhỏ đi xa.

"Đó là bạn cậu à?" Lâm Đạm lơ đãng hỏi.

"Không phải bạn, mà là đồng loại." Vu Diệp Oanh kéo tay Lâm Đạm, nụ cười vui vẻ: "Bạn của tớ chỉ có cậu thôi."

Lâm Đạm xoa xoa đầu cô bé, không hỏi thêm nữa. Hai người tới siêu thị gần nhà mua thực phẩm đông lạnh, lúc đi ngang qua một hẻm nhỏ thì bị người cản đường, cầm đầu là Mã Duệ, sau lưng cậu ta là đám côn đồ đầu đường xó chợ, nhuộm tóc vàng, ngậm thuốc lá, bộ dáng thô bỉ.

"Lâm Đạm, làm người con gái của tôi đi, thế nào?" Mã Duệ đẩy hai thiếu nữ vào góc hẻm tối tăm.

Mấy thằng côn đồ quái gở nói: "Mau đồng ý đi, anh Mã của tụi tao có thể vừa ý mày là phúc khí của mày đấy. Mày có biết từ chối anh Mã của tụi tao sẽ phải nhận hậu quả gì không?"

Lâm Đạm bảo vệ Vu Diệp Oanh sau lưng, giọng trầm thấp: "Hậu quả gì?"

"Hậu quả chính là bị tụi tao chơi chết! Con nhỏ lần trước lỡ trật tay, anh Mã của tụi tao nói chuyện với nó rất hòa nhã, nó liền tới cho anh Mã của tụi tao một cái tát, còn mắng tụi tao lưu manh. Kết quả mày thử đoán xem? Con nhỏ đó bị mấy anh em tụi tao luân phiên rất nhiều lần, sau đó quỳ xuống đất cầu tụi tao thả nó đi. Tụi tao bảo nó uống nước đái nó liền uống nước đái, bảo nó sủa như chó nó liền sủa như chó, ngoan phải biết."

Mấy thằng côn đồ cười phá lên, cứ như kể chuyện gì thú vị lắm.

Mã Duệ hừ một tiếng, biểu tình có chút đắc ý.

Lâm Đạm chưa có phản ứng gì, Vu Diệp Oanh núp sau lưng cô đã giận tới phát run. Cô len lén lấy ra một con dao giấu trong cặp sách, mấy lần muốn xông ra, nhưng đều bị Lâm Đạm cản lại.

"Cậu đứng ở chỗ này đừng động, tớ có thể giải quyết. Nếu cậu bị bọn họ khống chế được, tớ còn phải quay ngược lại cứu cậu, lúc đó thì rắc rối to." Lâm Đạm nhỏ giọng dặn dò.

Vu Diệp Oanh ngưng run rẩy, nắm chặt con dao trong tay, gật đầu một cái nhẹ không thể thấy.

Lâm Đạm lúc này mới nhìn về phía Mã Duệ, từng câu từng chữ nói: "Người và cầm thú không thể làm bạn, xin lỗi, lời mời của cậu tôi không thể đồng ý."

Biểu tình đắc ý của Mã Duệ đông lại trên mặt, qua mấy giây cậu mới nhổ điếu thuốc lá trong miệng ra, nghiêm giọng nói: "Con mẹ nó chứ, hay cho đồ đê tiện không biết xấu hổ! Mấy người chúng mày mau bắt nó đến nhà khách lần trước cho tao, bồi nó chơi thật vui vào!"

Mấy thằng côn đồ vốn thèm thuồng Lâm Đạm xinh đẹp không dứt lập tức xúm lại, muốn bắt hai người lên xe, mang tới nơi khác □□. Lâm Đạm không chạy trốn cũng không né tránh, mặc cho đám người này nhào tới. Khi bọn chúng bắt được cánh tay cô, thân thể cô bỗng nhiên chia năm xẻ bảy, máu tươi tung tóe.

Chân tay cụt và thịt vụn rải đầy đất, tản ra mùi máu tanh nồng nặc, dọa đám côn đồ sợ chết khiếp. Chẳng qua chỉ đụng nhẹ một chút, sao người lại vỡ rồi? Bọn họ chỉ muốn chơi một chút, có muốn giết người đâu! Cho dù dốt nát nữa, tàn nhẫn nữa, bọn họ cũng chưa từng thấy qua tình cảnh máu tanh thế này bao giờ, phòng tuyến trong lòng nháy mắt bị đánh tan.

"Anh Mã, chúng ta, chúng ta giết người!" Không biết ai khóc sướt mướt hô.

Đám côn đề đứng trong vũng máu phát run, biểu tình một người so với một người càng sụp đổ.

Mắt thấy máu tươi hướng mình chảy xuôi, Mã Duệ lui thật nhanh về phía sau, sau đó bắt đầu thét chói tai. Cậu ta dẫu sao chỉ là một thiếu gia nhà giàu, nào đã từng gặp qua cảnh tượng thảm liệt đến vậy? Cậu ta rất hưởng thụ cảm giác đùa bỡn người khác, nhưng không có nghĩa rằng lá gan của cậu ta lớn tới mức có thể thân tại địa ngục mà mặt không đổi sắc.

Hẻm nhỏ bây giờ đã biến thành luyện ngục, bốn phía bị bóng tối bao phủ, dưới chân trải đầy máu tươi cùng thịt vụn, cho dù bộ phim kinh dị khủng bố nhất, cũng không thể tạo ra hiệu quả chân thật đến mức này. Mã Duệ liên tiếp lùi về sau, cuối cùng đụng phải vách tường, máu tươi hướng cậu ta vọt tới, dính ướt mũi giày, men theo ống quần cậu ta leo lên.

Cậu ta bị dọa sợ tới vỡ gan, vội vàng khom người muốn phủi máu đi, sờ một cái lại phát hiện, đó nào phải máu tươi gì, rõ ràng là hàng tỉ con sâu màu máu. Chúng lít nhít bao trùm lên cơ thể cậu ta, chui sâu vào da thịt, khiến cậu ta đau đớn chết đi sống lại.

Mấy côn đồ kia cũng gặp phải tình huống tương tự. Bên ngoài cơ thể chúng bị sâu máu bao trùm, nỗi thống khổ bị gặm nhấm từng chút xíu một cứ một lần lại một lần cọ rửa thần kinh chúng, khiến chúng sống không bằng chết.

Trong ngõ hẻm không ngừng truyền ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, mấy bóng người vặn vẹo bị đèn đường chiếu lên tường, người qua đường đi qua thấy thế hoàn toàn không dám lại gần. Ngay tại lúc đám người Mã Duệ cho rằng mình sẽ bị sâu ăn hết, một đám thiếu niên xách gậy gộc vội vã chạy đến, không nói hai lời liền đánh tới.

Mã Duệ bị hung hăng đánh vào lưng thiếu chút nữa miệng phun máu tươi, thời điểm ngã xuống đất mới phát hiện, trên người mình nào có con sâu nào, chỗ chân tay cụt và thịt vụn cũng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, cứ như cảnh tượng luyện ngục trước đó chưa từng tồn tại.

Cậu ta chảy nước mắt may mắn, định thần nhìn lại thì phát hiện Cao Thư Khải đang vác một ống thép, hung tợn nhìn mình chằm chằm.

"Lâm Đạm đâu?" Cậu cắn răng nghiến lợi mở miệng.

"Lâm Đạm?" Mã Duệ theo bản năng nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện trong ngõ hẻm trừ mình và một đám đàn em, căn bản không còn ai khác. Lâm Đạm và Vu Diệp Oanh bị họ ngăn trong góc biến mất một cách không giải thích được, hơn thế, cậu ta thậm chí còn hoài nghi hai người rốt cuộc có từng xuất hiện hay chưa. Nhưng thứ chân tay cụt, thịt vụn, sâu máu rốt cuộc là tồn tại chân thực hay chỉ đơn giản là ảo giác?

Mã Duệ kinh sợ, lục tục bò dậy, phát điên tìm loạn trong ngõ hẻm, lật tung mỗi xó xỉnh một lần, ngay cả thùng rác cũng không bỏ qua, nhưng hoàn toàn không tìm thấy dù chỉ cái bóng của Lâm Đạm và Vu Diệp Oanh. Cậu ta bứt tóc, giọng hoảng hốt: "Lâm Đạm đâu? Sao không thấy cô ta? Cô ta chưa chết sao? Tao chính mắt trông thấy cô ta bị băm thây rồi! Chúng mày cũng thấy đúng không? Đúng không?" Cậu ta dùng sắc lay động đám đàn em, khiến họ trong nháy mắt xụi lơ.

Tất cả đám người này đều bị dọa sợ, ba hồn bảy vía sợ rằng cũng bay mất một nửa rồi.

Nghe nói Lâm Đạm chết, đôi mắt Cao Thư Khải trở nên đỏ thẫm, vác ống thép đánh về phía Mã Duệ, lực đạo càng ngày càng hung mãnh, hận không thể đánh chết cậu ta tại chỗ. Đàn em cậu mang tới ngẩn ra, qua một lúc lâu mới nhào qua cản cậu, trong miệng không ngừng khuyên can: "Anh Khải, anh đừng xúc động! Anh đã qua mười bốn tuổi, giết người là phải đền mạng đấy. Vì hạng người cặn bã này mà hủy tương lai của mình là không có lợi!"

"Hắn giết Lâm Đạm! Cậu không nghe thấy sao? Hắn bảo hắn giết Lâm Đạm!" Vì phòng ngừa bị bắt cóc, Cao Thư Khải được huấn luyện quân sự từ nhỏ, thân thể còn khỏe mạnh hơn đa số người trưởng thành, nào phải người một đám thiếu niên có thể ngăn được?

Cậu hung hăng đánh Mã Duệ, vừa đánh vừa rơi lệ đầy mặt. Đàn em của cậu không có cách nào, không thể làm gì hơn là cầm điện thoại ra gọi cho cảnh sát.

Vào lúc này, một giọng nói êm ái từ đầu hẻm bỗng truyền tới: "Các cậu đang làm gì thế này? Đánh hội đồng?"

Nghe giọng nói từng vang lên vô số lần trong lòng mình, Cao Thư Khải làm rơi ống thép trong tay, dè dặt quay đầu lại, thấy Lâm Đạm một tay xách túi sủi cảo đông lạnh, một tay dắt Vu Diệp Oanh, đang đứng dưới cột đèn đường nhìn mình.

Cô vẫn an tĩnh như vậy, xinh đẹp như vậy, vẫn còn sống, như thường lệ lặng lẽ tỏa sáng.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 540

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.