Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần một - Chương 21 ---> 26

Phiên bản Dịch · 4973 chữ

Chương 21

Tôi cảm thấy mình giống như Alex ở xứ sở thần tiên.

Khu vực ký túc xá chính tại Duke là nơi mang đầy phong vị đồng quê, gồm những ngôi nhà nhỏ hơn, cùng vài căn nhà tranh chứ không phải các tòa nhà kiểu Gothic thông thường. Sân Myers rợp bóng những cây sồi già cao vút và tán mộc lan rộng, bao quanh là vườn hoa được chăm sóc cẩn thận. Nét lốm đốm ấy chính là vẻ huy hoàng mà Chúa ban tặng.

Một chiếc BMW mui trần màu bạc đậu ở phía trước. Miếng đề can trên tấm hãm xung quanh có dòng chữ: CON GÁI VÀ TIỀN BẠC CỦA TÔI ĐÃ ĐẾN DUKE.

Bên trong, phòng khách của ký túc xá có sàn gỗ cứng được đánh bóng và thảm phương Đông trông có vẻ là hàng thật đã nhạt màu đáng kể. Tôi nhìn quanh trong khi đợi Mary Ellen Klouk. Căn phòng đầy những chiếc ghế đẩu, đi văng, tủ mốt cao bằng gụ đã “nhuốm màu thời gian”. Dưới cả hai cửa sổ chính đều có ghế băng.

Tôi đến được mấy phút thì Mary Ellen Klouk đi xuống cầu thang. Tôi đã gặp cô bé dăm lần trước chiều Chủ nhật hôm đó. Cô cao gần mét tám, tóc màu tro vàng, trông thật hấp dẫn - giống như những người phụ nữ đã biến mất một cách bí ẩn. Thi thể được tìm thấy bị chim thú trong khu rừng bao quanh Efland ăn nham nhở cũng từng là một phụ nữ tóc vàng xinh đẹp.

Tôi tự hỏi tên sát nhân có để ý đến Mary Ellen Klouk không. Tại sao hắn lại chọn Naomi? Hắn đưa ra lựa chọn cuối cùng thế nào? Cho đến nay đã có bao nhiêu phụ nữ bị chọn?

“Chào chú, Alex. Ơn Chúa, cháu mừng là chú ở đây.” Mary Ellen nắm tay tôi, giữ thật chặt. Gặp cô bé khiến những ký ức ấm áp nhưng cũng rất đỗi đau lòng lại ùa về trong tôi.

Chúng tôi quyết định ra khỏi ký túc xá để tản bộ trên khu đất thoai thoải của khuôn viên phía Tây. Tôi vẫn luôn yêu quý Mary Ellen. Cô bé là sinh viên ngành lịch sử và tâm lý học. Tôi nhớ rằng chúng tôi đã từng nói chuvện về phân tâm học suốt cả một đêm ờ D.C. Cô bé hiểu biết về chấn thương tâm lý cũng tương đương tôi.

“Xin lỗi cháu đã không có mặt ở đây khi chú đến Durham,” cô bé nói trong lúc chúng tôi hướng về phía Đông giữa những tòa nhà kiểu Gothic thanh lịch được xây dựng vào những năm 1920. “Thứ Sáu vừa rồi, em trai cháu tốt nghiệp trung học, Ryan Klouk bé bỏng. Thực ra thằng bé cao gần hai mét. Nặng gần một tạ như thể một chú báo tuyết. Ca sĩ chính của nhóm Scratching Blackboards. Cháu mới trở lại trường vào sáng nay, chú Alex ạ".

“Lần cuối cùng cháu thấy Naomi là khi nào?” Tôi hỏi Mary Ellen trong lúc băng qua một con phố xinh xắn tên là Wannamaker Drive. Không dễ chịu chút nào khi nói chuyện với bạn của Naomi trong vai một thám tử điều tra án mạng, nhưng tôi vẫn phải làm điều đó.

Câu hỏi vừa rồi của tôi dường như làm Mary Ellen đau nhói. Cô hít một hơi sâu rồi mới trả lời. “Sáu ngày trước, chú Alex ạ. Chúng cháu lái xe xuống đồi Chapel. Lúc ấy chúng cháu làm việc tại đó cho nhóm Mái nhà của nhân loại”.

Mái nhà của nhân loại là một nhóm phục vụ cộng đồng với mục đích xây dựng lại nhà ở cho người nghèo. Naomi chưa bao giờ nhắc đến việc cô bé là tình nguyện viên của tổ chức này. “Sau đó cháu có gặp lại Naomi nữa không?” Tôi hỏi.

Mary Ellen lắc đầu. Cái chuông vàng lúc lắc trên cổ cô bé khẽ kêu leng keng. Đột nhiên, tôi có cảm giác rằng cô bé không muốn nhìn vào mắt tôi.

“Cháu e đó là lần cuối củng. Chính cháu đã báo cảnh sát, và cháu nhận ra rằng họ có quy tắc hai mươi tư giờ trong hầu hết các vụ mất tích. Naomi biến mất gần hai ngày rưỡi thì họ mới đăng bản tin. Chú có biết tại sao không?”

Tôi lắc đầu, nhưng không muốn phức tạp hóa mọi chuyện trước mặt Mary Ellen. Tôi vẫn không biết chính xác lý do tại sao lại có quá nhiều bí mật xung quanh vụ việc này. Tôi đã gọi cho thám tử Nick Ruskin sáng hôm đó, nhưng anh ta không bắt máy.

“Chú có nghĩ rằng việc Naomi mất tích có liên quan tới những người phụ nữ mất tích gần đây không?” Marry Ellen hỏi. Đôi mắt xanh chứa đầy nỗi đau đớn.

“Có thể có liên quan. Dù vậy không có bằng chứng xác thực tại vườn Sarah Duke. Thành thực mà nói thì có rất ít bằng chứng để điều tra, Mary Ellen ạ.” Nếu Naomi bị bắt cóc tại một vườn hoa công cộng ngay trong khuôn viên trường thì cũng không có nhân chứng. Cô bé đã ở trong khu vườn nửa giờ rồi trốn tiết học Hợp đồng. Casanova đã làm mọi việc hoàn hảo đến đáng sợ. Hắn như một bóng ma vậy.

Chúng tôi dừng lại sau khi đi trọn một vòng rồi trở về đúng vạch xuất phát. Khu ký túc xá còn cách chúng tôi khoảng hai, ba mươi mét qua một lối đi rải sỏi. Nơi đó có các cột àu trắng, hành lang lớn chứa đầy những bộ bàn và ghế chao được làm bằng liễu gai sáng bóng. Kiến trúc thời kỳ nội chiến kiểu này là một trong những sở thích của tôi.

“Chú Alex à, thực ra gần đây, Naomi và cháu không còn thân thiết như trước,” Mary Ellen đột nhiên tâm sự với tôi. “Cháu xin lỗi, cháu nghĩ chú nên biết điều đó.”

Mary Ellen vừa nghiêng người hôn lên má tôi vừa khóc. Sau đó, cô bé chạy lên cầu thang quét vôi trắng và biến mất vào bên trong.

Lại một bí ẩn nữa cần phải giải quyết.

Chương 22

Casanova dõi theo tiến sĩ Alex Cross. Đầu óc nhanh nhẹn, sắc bén của ông ta xử lý vèo vèo chẳng khác gì một chiếc máy tính tinh vi, có thể là máy tính chạy nhanh nhất trong toàn bộ vùng Tam giác Nghiên cứu không chừng.

Hắn ta lẩm bẩm, hãy nhìn Cross. Đến thăm bạn cũ của Naomi! Không tìm thấy gì ở đó đâu, ngài tiến sĩ. Ông chẳng ấm áp thêm chút nào đâu. Thực ra ông còn lạnh hơn nữa kìa.

Hắn theo sau Alex Cross với một khoảng cách an toàn trong khi ông loanh quanh trong khuôn viên trường Duke. Hắn đã đọc khá nhiều về Cross. Hắn biết tất cả về người nổi tiếng trong vụ lần theo dấu vết một kẻ bắt cóc, giết người tại Washington. Vụ việc được rất nhiều phương tiện truyền thông cường điệu ba hoa gọi là vụ án của thế kỉ.

Vậy hãy xem ai giỏi hơn trong trò chơi này? Hắn muốn hét to cho tiến sĩ Cross nghe thấy. Tôi biết ông là ai. Ông lại chẳng biết cái quái gì về tôi. Sẽ không bao giờ biết.

Cross dừng lại. Ông lấy một mảnh giấy từ trong túi quần sau ra ghi chép.

Gì thế, tiến sĩ? Nghĩ ra điều gì quan trọng rồi sao? Tôi nghi lắm. Thực đấy.

FBI, cảnh sát địa phương, tất cả bọn họ truy lùng tôi nhiều tháng nay. Tôi nghĩ họ cũng ghi chú đấy, nhưng không ai trong số họ tìm ra được điều gì…

Casanova nhìn theo Alex Cross tiếp tục đi bộ dọc theo khuôn viên trường cho đến khi ông đi khuất tầm mắt. Ý nghĩ Cross sẽ lần ra dấu vết của hắn và bắt giữ hắn thật là hoang đường. Điều ấy sẽ không xảy ra đâu.

Hắn cười thành tiếng, rồi lại phải cố nén cười vì vào chiều Chủ nhật khuôn viên trường khá đông đúc.

Không ai có manh mối, tiến sĩ Cross. Ông không nhận ra sao?... Đó chính là manh mối!

Chương 23

Tôi lại làm thám tử đường phố một lần nữa.

Tôi dành hầu hết buổi sáng thứ Hai để phỏng vấn những người có quen biết Kate McTiernan. Nạn nhân mới nhất của Casanova là một bác sĩ thực tập năm đầu tiên, bị bắt cóc tại căn hộ của mình ở vùng ngoại ô đồi Chapel.

Tôi cố gắng lập hồ sơ tâm thần của Casanova, nhưng không có đủ thông tin. Chấm hết. FBI không giúp đỡ gì tôi. Nick Ruskin vẫn chưa trả lời những cuộc điện thoại của tôi.

Một giáo sư tại trường Y Bắc Carolina nói với tôi, Kate McTiernan là một trong những sinh viên tận tâm nhất mà bà đã từng giảng dạy hai mươi năm qua. Một giáo sư khác tại trường cho rằng Kate thông minh và rất tận tụy, nhưng “cô ta có tính khí bất thường”.

Ở điểm này có nhiều ý kiến đồng tình. Ngay cả những bác sĩ thực tập đang cạnh tranh với Kate cũng đồng ý rằng Kate McTiernan thật khác người. “Cô ấy là người phụ nữ không chú trọng đến bản thân mình nhất mà tôi từng gặp,” một nữ bác sĩ thực tập nói với tôi. “Kate là người sống rất có mục tiêu, cô ấy biết điều đó nhưng cũng có khi tự cười chính mình.” Một người khác nói, “Cô ấy là người tuyệt vời lắm. Việc cô ấy mất tích khiến tất cả mọi người trong bệnh viện đều đau buồn.” “Cô ấy là người thông minh và rất mạnh mẽ.”

Tôi gọi cho Peter McGrath, một giáo sư lịch sử, anh ta miễn cưỡng đồng ý gặp tôi. Kate McTiernan đã hẹn hò với anh ta trong gần bốn tháng, nhưng mối quan hệ của họ đã đột ngột kết thúc. Giáo sư McGrath cao ráo, vẻ ngoài to khỏe giống vận động viên thể thao, và có phần độc đoán.

“Có thể nói đánh mất cô ấy là tôi đã phạm sai lầm to lớn,” McGrath thừa nhận với tôi. “Và tôi đã phạm sai lầm đó. Nhưng tôi không thể tiếp tục với Kate được nữa. Cô ấy là người thích thử nghiệm. Chắc chắn cô ấy là người có ý chí mạnh nhất trong tất cả những người tôi từng gặp, dù đàn ông hay phụ nữ. Ôi Chúa ơi! Tôi không thể tin rằng điều này lại xảy ra với Kate.”

Khuôn mặt anh ta nhợt nhạt, rõ ràng đã bị chấn động vì Kate mất tích. Ít nhất thì đó là điều anh ta thể hiện ra.

Tôi kết thúc một ngày bằng việc ăn tối một mình trong quán bar ồn ào tại thị trấn đại học ở đồi Chapel. Có những đám sinh viên đại học, và một bàn bi-a đông người, nhưng tôi chỉ ngồi một mình nhâm nhi bia, bánh nhân thịt và pho mát béo ngậy, đắm chìm trong những suy nghĩ ban đầu về Casanova.

Một ngày dài đã làm tôi kiệt sức. Tôi nhớ Sampson, lũ trẻ, ngôi nhà của tôi ở D.C. Một thế giới thanh bình không có quái vật. Dù vậy, Scootchie vẫn còn mất tích. Mấy phụ nữ trẻ khác ở Đông Nam cũng thế.

Tôi lại nghĩ đến Kate McTiernan, và những gì tôi đã nghe nói về cô ngày hôm nay.

Đây là cách giải quyết vụ án - hay ít nhất là cách mà tôi luôn giải quyết chúng. Thu thập dữ liệu. Phân tích dữ liệu. Cuối cùng, chỉ ra những mối liên quan.

Casanova không chỉ bắt cóc những phụ nữ đẹp về thể xác, tôi đột nhiên nhận ra khi ngồi trong quán. Hắn bắt cóc những phụ nữ đặc biệt nhất mà hắn có thể tìm thấy. Hắn chỉ bắt những phụ nữ hoàn hảo… những phụ nữ mọi người đều thèm muốn nhưng không ai có được.

Hắn đang sưu tập họ ở đâu đó ngoài kia.

Tại sao lại là những phụ nữ đặc biệt? Tôi tự hỏi.

Chỉ có một câu trả lời hợp lý. Bởi hắn tin rằng mình cũng đặc biệt.

Chương 24

Tôi định quay trở lại hỏi Mary Ellen Klouk lần nữa, nhưng rồi đổi ý mà trở về ký túc xá Washington Duke. Một vài tin nhắn đang chờ đợi tôi.

Tin nhắn đầu tiên là của một người bạn trong sở cảnh sát Washington. Ông ta đang xử lý những thông tin cần thiết để tôi lập hồ sơ có nghĩa về Casanova. Tôi mang theo máy tính xách tay và háo hức sớm được làm việc.

Một phóng viên tên là Mike Hart đã gọi cho tôi bốn lần. Tôi nhận ra tên anh ta, và tôi biết tờ báo của anh ta - National Star, một tờ lá cải của Florida. Biệt danh của anh chàng phóng viên này là Hart Không Tim. Tôi không trả lời tin nhắn của Không Tim. Tôi từng bị lên trang nhất của Star một lần, và một lần là quá đủ rồi.

Cuối cùng thám tử Nick Ruskin cũng trả lời một trong các cuộc gọi của tôi. Anh ta để lại một tin nhắn ngắn ngủi. Chúng tôi không có tin gì mới. Sẽ cho anh biết sau. Tôi thấy thật khó tin. Tôi không tin tưởng thám tử Ruskin cũng như người cộng sự trung thành Davey Sikes của anh ta.

Tôi ngủ chập chờn trên chiếc ghế bành ấm cúng trong căn phòng, nhưng lại gặp cơn ác mộng sống động khủng khiếp. Quái vật thoát ra khỏi bức tranh của Edvard Munch đuổi theo Naomi. Tôi không đủ sức để giúp cô bé, tất cả những gì tôi có thể làm là chứng kiến cảnh tượng rùng rợn trong bộ phim kinh dị. Một nhà tâm lý học lành nghề không khó diễn giải giấc mơ đó.

Tôi thức dậy và có cảm giác ai đó đang ở trong cùng căn phòng khách sạn với mình.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay vào báng khẩu súng lục ổ quay và giữ thật im. Tim tôi đập thình thịch. Người ta có thể vào phòng bằng cách nào?

Tôi từ từ đứng lên nhưng vẫn khom người đề phòng bị bắn. Trong bóng tối nhá nhem tôi căng mắt ra nhìn xung quanh.

Tấm rèm cửa sổ bằng vải hoa sặc sỡ chưa kéo hết xuống, ánh sáng từ bên ngoài vẫn đủ để tôi nhận dạng được. Bóng lá nhảy múa trên bức tường phòng khách sạn. Ngoài ra không còn cái gì có vẻ đang di chuyển.

Tôi giương khẩu súng lục Glock kiểm tra phòng tắm. Sau đó là tủ quần áo. Tôi bắt đầu cảm thấy mình hơi ngớ ngẩn, cứ cầm súng đi quanh phòng khách sạn thế này, nhưng tôi chắc chắn mình đã nghe thấy tiếng động!

Cuối cùng tôi phát hiện một mảnh giấy dưới cửa ra vào nhưng vẫn đợi vài giây sau mới bật đèn. Chỉ để cho chắc.

Một tấm ảnh đen trắng đập vào mắt tôi. Những liên tưởng và xâu chuỗi tức thì hiện ra trong tâm trí. Đó là tấm bưu thiếp thời thuộc địa Anh, có thể là đầu những năm 1900. Vào thời điểm đó, người phương Tây sưu tập các bưu thiếp này như một thứ giả nghệ thuật nhưng chủ yếu vì chúng mang nội dung khiêu dâm nhẹ. Chúng đã kích thích các nhà sưu tập nam những năm đầu thế kỉ.

Tôi cúi xuống để nhìn rõ tấm ảnh cũ hơn.

Tấm ảnh chụp một thị tỳ đang hút một điếu thuốc Thổ Nhĩ Kỳ trong tư thế nhào lộn đáng ngạc nhiên. Cô gái da đen, trẻ trung xinh đẹp; có lẽ giữa tuổi thiếu niên. Cô khỏa thân đến thắt lưng, bầu ngực tròn căng lộn ngược thỗn thện trong bức ảnh.

Tôi lấy bút chì lật ngược tấm ảnh.

Có một chú thích in gần chỗ dán tem: Thị tỳ với vẻ ngoài xinh đẹp và trí thông minh tuyệt vời được đào tạo cẩn thận để làm thê thiếp. Họ học cách nhảy sao cho đẹp mắt, chơi nhạc cụ thật hay, và để viết những vần thơ trữ tình sắc sảo. Họ có giá trị nhất trong hậu cung, là kho báu lớn nhất của hoàng đế.

Chú thích được đánh dấu bằng mực cùng với một cái tên được in sẵn. Giovanni Gi o Casanova de Seignalt.

Hắn biết tôi đang ở Durham này. Hắn biết tôi là ai.

Casanova đã để lại một tấm danh thiếp.

Chương 25

Mình vẫn còn sống.

Kate McTiernan ráng mở mắt từ từ trong một căn phòng lờ mờ sáng… ở một nơi nào đó.

Sau khi chớp mắt vài cái, cô tin rằng mình đang ở trong một khách sạn mà cả đời không thể nhớ đã vào như thế nào. Một khách sạn thực sự kỳ lạ trong bộ phim nghệ thuật còn kỳ lạ hơn của Jim Jarmusch. Mặc dù vậy, cũng chẳng sao. Ít nhất thì cô đã không chết.

Đột nhiên, cô nhớ mình đã bị bắn thẳng vào ngực. Cô nhớ ra kẻ đột nhập. Cao… tóc dài… giọng nói dịu dàng, thân mật… thú tính khủng khiếp.

Cô gượng đứng dậy nhưng gạt ý định đó ngay lập tức. “Ối,” cô kêu to. Cổ họng khô rát, giọng nói khản đục ong ong trong đầu cô. Cô có cảm giác cần phải cạo lưỡi.

Mình đang ở địa ngục. Ở tầng thấp nhất trong Địa ngục của Dante, cô nghĩ, và bắt đầu run rẩy. Những gì xảy ra trong khoảnh khắc này thật đáng sợ, nhưng cô thấy kinh khủng, đột ngột đến nỗi không biết phải làm gì.

Xương cốt cô cứng đờ, đau đớn, khắp người nhức mỏi. Cô e lúc này đến quả tạ năm mươi cân cô cũng khó lòng nâng nổi. Đầu nặng trình trịch, sưng lên như trái cây chín nẫu, đau khủng khiếp, nhưng cô vẫn nhớ như in cái kẻ đã tấn công mình. Hắn ta cao, khoảng gần một mét chín, vẫn còn trẻ, vô cùng khỏe mạnh, ăn nói rõ ràng. Các hình ảnh đã mờ nhạt, nhưng cô hoàn toàn chắc chắn những gì mình nhớ là đúng.

Cô nhớ thêm vài chi tiết về cuộc tấn công quái dị trong căn hộ của mình. Hắn dùng một khẩu súng phóng điện hay cái gì đó giống vậy để làm cô bất tỉnh. Hắn cũng dùng chloroform, hoặc có thể là halothane. Chắc đó là lý do khiến đầu óc cô đau nhức.

Đèn đóm trong phòng vẫn được bật một cách có chủ đích. Cô nhận thấy chúng được dẫn từ công tắc điều chỉnh sáng tối có vẻ hiện đại được lắp vào trần nhà. Trần nhà rất thấp, có lẽ dưới hai mét.

Căn phòng trông như thể vừa mới được xây, hoặc tu sửa. Nó được trang trí trang nhã giống như cách mà nếu có tiền bạc và thời gian thì cô sẽ trang trí căn hộ riêng như vậy… Một chiếc giường bằng đồng thật. Chiếc tủ ngăn kéo kiểu cổ màu trắng có tay cầm bằng đồng. Một bàn trang điểm với lược tròn, lược thẳng, gương bằng bạc. Có những chiếc khăn đầy màu sắc thắt trên cột giường giống như cách mà cô vẫn làm trong căn nhà của mình. Điều đó đột nhiên làm cô cảm thấy thật kỳ lạ. Rất kỳ lạ.

Căn phòng không có cửa sổ. Cách duy nhất ra ngoài là một cửa ra vào bằng gỗ nặng nề.

“Cách trang trí hay đấy,” Kate lẩm bẩm. “Tâm thần giai đoạn đầu. Không, giai đoạn cuối mới đúng.”

Chiếc tủ quần áo nhỏ khép hờ khiến cô nhìn thấy những gì bên trong. Nó làm cô phát bệnh.

Hắn mang quần áo của cô đến nơi kinh khủng này, nhà tù kỳ lạ này. Tất cả quần áo của cô đều ở đây.

Vận hết chút sức lực còn lại, Kate McTiernan cố ngồi thẳng trên giường. Nỗ lực vừa rồi làm tim cô đập nhanh hơn, và tiếng tim đập thình thịch cũng khiến cô sợ hãi. Tay chân cô như bị bó chặt vào vật nặng.

Cô hết sức tập trung, mắt gắng nhìn vào cảnh tượng đáng kinh ngạc. Cô không rời mắt khỏi tủ quần áo.

Cô nhận ra rằng quần áo trong tủ không hoàn toàn là của cô. Hắn đã ra ngoài mua quần áo giống của cô! Đúng với sở thích và phong cách của cô. Những bộ quần áo trong tủ còn mới tinh. Cô thấy vài chiếc mác lủng lẳng ở áo váy. Hãng The Limited. Hãng Gap ở đồi Chapel. Những cửa hiệu mà cô vẫn mua sắm.

Mắt cô lia ngược lên nóc chiếc tủ ngăn kéo màu trắng khá cổ bên kia phòng. Nước hoa của cô cũng ở trên đó. Nỗi ám ảnh. Cuộc đi săn. Thuốc phiện.

Có phải hắn đã mua tất cả những thứ đó cho cô?

Cạnh giường là cuốn All the Pretty Horses, y chang cuốn sách mà cô mua trên phố Franklin ở đồi Chapel.

Hắn biết tất cả về mình!

Chương 26

Bác sĩ Kate McTiernan ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy. Lại ngủ thêm chút nữa. Cô tự chế giễu mình. Gọi mình là “cô nàng lười nhác”. Cô không bao giờ ngủ nướng. Từ trước khi vào trường y cũng vậy.

Cô dần cảm thấy đầu óc sáng suốt và tỉnh táo, kiểm soát được bản thân hơn, ngoại trừ việc mất khái niệm về thời gian. Cô không biết lúc này là buổi sáng, buổi chiều hay ban đêm. Hay hôm nay là ngày nào.

Cho dù thằng con hoang ấy là ai thì hắn đã ở trong căn phòng bí ẩn, đáng khinh bỉ này trong khi cô ngủ. Ý nghĩ ấy khiến cô thấy phát ớn. Có mẩu giấy đặt trên cái bàn cạnh giường ngủ, nơi mà cô dễ dàng nhìn thấy.

Một lá thư tay. Đầu thư viết Kate yêu dấu. Tay cô run lên khi đọc tên của chính mình.

Tôi muốn em đọc bức thư này, để em có thể hiểu rõ tôi hơn cũng như các quy định chung trong nhà. Đây có lẽ là bức thư quan trọng nhất mà em từng nhận được, do đó em cần đọc cẩn thận. Và hãy nhớ cho kĩ.

Không, tôi không hề điên khùng hay mất kiểm soát. Trên thực tế, tôi hoàn toàn ngược lại. Hãy dùng trí thông minh xuất chúng để chấp nhận rằng tôi không điên, và tôi biết chính xác những gì mình muốn. Hầu hết mọi người đều không biết những gì họ muốn.

Em có vậy không Kate? Chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau. Đó là một chủ đề cần một cuộc thảo luận sinh động và thú vị. Em có biết những gì mình muốn không? Em đạt được chưa? Tại sao không? Vì lợi ích xã hội? Mà xã hội của ai? Chúng ta đang sống cuộc đời của ai?

Tôi không định giả vờ rằng em hạnh phúc khi ở đây, nên sẽ không có màn chào mừng giả tạo đâu. Không có giỏ trái cây tươi và rượu sâm banh bọc trong giấy bóng kính. Như chẳng bao lâu nữa em sẽ nhận thấy, hoặc đã nhận thấy, tôi đã cố gắng hết sức khiến cho em thoải mái khi ở đây. Đây chính là một điểm quan trọng, có lẽ là điểm quan trọng nhất trong nỗ lực đối thoại đầu tiên giữa chúng ta.

Em sẽ không ở đây lâu đâu. Em sẽ ra khỏi đây - nếu, NẾU - em lắng nghe những gì tôi nói… vì thế hãy lắng nghe cho kĩ nhé Kate.

Em vẫn nghe đấy chứ? Hãy lắng nghe đi, Kate. Xua đi những giận dữ chính đáng và những thanh âm hỗn loạn trong đầu mình. Tôi không điên khùng hay mất kiểm soát.

Đây là điểm chính: Tôi là người kiểm soát! Thấy sự khác biệt chưa? Tất nhiên là em thấy. Tôi biết em thông minh như thế nào. Sinh viên đạt giải thưởng quốc gia và những điều đại loại như vậy.

Quan trọng là em phải biết với tôi, em đặc biệt đến thế nào. Đó là lý do tại sao em hoàn toàn an toàn khi ở đây. Đó cũng là lý do tại sao, cuối cùng em sẽ ra khỏi đây.

Cũng phải nói rằng tôi đã chọn em từ hàng ngàn phụ nữ trước mắt. Tôi biết, em sẽ nói “tôi may mắn đấy nhỉ”. Tôi biết em hài hước, và hay giễu cợt thế nào. Tôi thậm chí còn biết rằng em dùng tiếng cười để vượt qua những thời điểm khó khăn. Tôi bắt đầu hiểu em nhiều hơn bất cứ ai từng hiểu em. Cũng gần giống như em hiểu chính mình vậy, Kate.

Bây giờ là đến tin xấu. Và Kate này, những tin tiếp theo cũng quan trọng chẳng kém gì những tin tốt tôi đã nêu ở trên.

Đây là những quy tắc của ngôi nhà, và em cần phải nghiêm túc tuân theo:

1. Nguyên tắc quan trọng nhất: Em không bao giờ được tìm cách chạy trốn - nếu không tôi sẽ xử lý em chỉ trong vài giờ, dù điều đó có đau đớn cho cả hai chúng ta đến thế nào. Tin tôi đi, chuyện này có tiền lệ rồi đấy. Cố tình chạy trốn sẽ không được tha thứ.

2. Quy tắc đặc biệt này chỉ dành cho em thôi Kate: Em không bao giờ được dùng các chiêu karate với tôi. (Tôi suýt mang theo đồng phục của em, bộ đồng phục karate trắng tinh ấy, nhưng sao lại phải xúi giục em chứ.)

3. Em không bao giờ được kêu cứu - Em kêu cứu là tôi biết ngay - và em sẽ bị trừng phạt với khuôn mặt và bộ phận sinh dục bị biến dạng.

Em muốn biết nhiều hơn - em muốn biết tất cả mọi thứ cùng một lúc. Nhưng như vậy không được. Đừng cố gắng tìm hiểu em đang ở đâu. Em không đoán ra đâu, chỉ tổ khiến em nhức đầu vô ích thôi.

Bây giờ cứ thế đã. Tôi đã nói với em nhiều hơn cần thiết. Em hoàn toàn an toàn ở đây. Tôi yêu em nhiều hơn em tưởng. Tôi nóng lòng chờ đến lúc chúng ta nói chuyện, một cuộc nói chuyện thực sự.

Casanova

Và mày đang quẫn trí một cách tuyệt vọng! Kate McTiernan nghĩ khi cô đi lại quanh căn phòng khoảng năm mươi mét vuông. Nhà tù ngột ngạt của cô. Địa ngục trần gian của cô.

Cơ thể cô như đang nổi lềnh phềnh, như bị bao quanh bởi chất lỏng nhớt ấm. Cô tự hỏi liệu có phải mình đã bị chấn thương đầu trong cuộc tấn công.

Cô chỉ có một suy nghĩ: làm thế nào để chạy trốn. Cô bắt đầu phân tích tình hình theo mọi cách có thể. Cô đảo ngược những giả định thông thường, và phân tích từng chi tiết.

Chỉ có một cánh cửa gỗ dày, hai lần khóa.

Không có cách nào ra khỏi đây trừ phi qua cánh cửa đó.

Không! Đó chỉ là cách phán đoán thông thường. Phải có một cách khác.

Cô nhớ lại một câu đố giải quyết tình huống trong khóa học đại học vô bổ về logic mà cô đã từng theo học trước đây. Câu đố bắt đầu với mười que diêm được sắp xếp theo chữ số La Mã trong một phương trình toán học:

XI + I = X

Vấn đề là làm sao sửa lại phương trình thành đúng mà không chạm vào bất cứ một que diêm nào. Không thêm vào những que mới. Không rút đi bất kỳ que nào.

Không một phương án dễ dàng.

Không một giải pháp khả thi.

Rất nhiều sinh viên không thể giải được câu đố nhưng cô đã phát hiện ra cách giải tương đối nhanh chóng. Lời giải chính ở chỗ không ai ngờ tới. Cô giải quyết nó bằng cách đảo ngược giả thuyết thông thường. Cô lộn ngược trang giấy lại:

X = I + IX

Nhưng cô không thể làm cho căn phòng giam cầm mình lộn ngược. Hay, biết đâu đấy? Kate McTiernan kiểm tra từng tấm sàn và mỗi một phân tường. Gỗ có mùi rất mới. Có lẽ hắn là thợ xây, chủ thầu, hoặc kiến trúc sư chăng?

Không lối thoát.

Không một giải pháp khả thi.

Cô không thể, sẽ không chấp nhận câu trả lời.

Cô nghĩ đến việc quyến rũ hắn ta - nếu cô miễn cưỡng phải làm điều đó. Không. Hắn quá thông minh. Hắn sẽ biết. Tệ hơn nữa, cô sẽ biết.

Nhất định phải có cách. Cô sẽ tìm ra.

Kate nhìn chằm chằm vào mảnh giấy trên bàn cạnh giường ngủ.

Em không bao giờ được tìm cách chạy trốn - nếu không tôi sẽ xử lý em chỉ trong vài giờ.

Bạn đang đọc Nụ hôn của Casanova của James Patterson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.