Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19 + 20

Phiên bản Dịch · 4050 chữ

19. "Sức mạnh của tình yêu thật kỳ diệu, dù có ở cách xa nhau bao nhiêu đi chăng nữa, người ta vẫn luôn có thể ở bên cạnh nhau mỗi khi họ nghĩ về nhau”.

Đó là thời điểm mà ngày đã làm xong phận sự của mình nhưng đêm vẫn chưa sắn sàng để tiếp quản thành phố.

Cuối chân trời, vầng dương đỏ ối đã núp bóng sau những đám mây xám, hân hoan chờ đón giây nghỉ ngơi sau một ngày rong ruổi trên bầu trời thành phố. Trên những tán cao của vòm cây cổ thụ trong công viên ven sông Sài Gòn, một tia nắng cuối ngày vẫn còn mải mê rong chơi quên giờ giấc. Chút ánh sáng le lói cuối cùng trong ngày dù đã nỗ lực hết mình nhưng vẫn không thể soi rõ gương mặt đang đăm chiêu của Phan. Anh đang ngồi trên ghế đá ven sông, lắng nghe tiếng còi tàu họa hoằn lắm mới hụ lên đầy sầu thảm và đơn độc như tiếng thở dài của kẻ lữ khách trên sa mạc. Ánh mắt Phan nhìn ra xa, nơi ánh đèn của nhà hàng nổi trên sông đang rọi xuống mặt nước tạo thành những quả cầu ánh sáng đỏ rực. Phan nhặt một chiếc lá rơi bên cạnh ghế đá anh đang ngồi và cố gắng ném đi thật xa. Chiếc lá xoay mình điệu nghệ trên không như thể mỉa mai sự cố gắng của Phan rồi đáp xuống ngay trước mặt anh. Cáu tiết, Phan vồ lấy nó một lần nữa, xé nát chiếc lá làm nhiều mảnh, và một lần nữa ném nó đi thật xa. Lần này, những mảnh vụn bay lên tung tóe, gió từ ngoài sông thổi ngược trở lại, hất đám mảnh lá vụn bay cả vào người, vào mặt Phan. Anh bật cười chua chát, “ Vậy đó, ngay cả một chiếc lá cũng không thèm nể mặt mình.”


“ Cứ vài tuần trước khi tàu của Ren của em trở về, mỗi ngày em lại ra đây ngồi, để những hình ảnh về Ren của em đổ đầy mọi ngóc ngách tâm trí, lan đến từng đầu ngón tay và dịu ngọt trên chóp lưỡi. Mỗi khi nhìn những con tàu trôi trên dòng sông này em lại nghĩ đến Ren của em đang lênh đênh trên một đại dương nào đó, cố gắng hoàn thành thật tốt công việc của mình, và biết đâu anh ấy cũng đang nhìn về phương đông và nghĩ về em? Em chưa bao giờ cô đơn từ khi có Ren dù anh ấy có đang ở bất kỳ đâu, và em nghĩ anh ấy cũng vậy. Sức mạnh tình yêu là ở đó đấy anh ạ. Sức mạnh tình yêu thật kỳ diệu, dù có ở cách xa nhau bao nhiêu đi chăng nữa, người ta vẫn luôn có thể bên cạnh nhau mỗi khi họ nghĩ về nhau. Em và Ren cũng vậy đấy!”

Phan nhớ lại những lời Nghi kể với anh khi cô dẫn anh ra đây lần đầu. nghi vẫn thường ra đây ngồi mỗi khi cô có chuyện buồn hoặc áp lực về công việc. Dần dà, Phan cũng chọn chỗ này như thể một góc riêng để anh có thể kiếm một khoảng lặng cho riêng mình mỗi khi có chuyện.

Sài Gòn thật kỳ lạ, người ta luôn có thể sở hữu một góc riêng mình ở đâu đó trong lòng thành phố. Ngay sát bên những trung tâm thương mại ồn ào, những náo nhiệt tưởng như chẳng bao giờ ngủ vẫn có những khoảng không yên tĩnh như thể trong rừng thẳm. Nơi mà tiếng còi tàu xe ồn ã chẳng bao giờ có thể ảnh hưởng được đến những kẻ xa rời trần tục. Công viên ven sông Sài Gòn này cũng vậy. Chỉ cách đường Tôn Đức Thắng rầm rập xe container tải trọng lớn khoảng ba mét về phía sông là một không gian hoàn toàn khác hẳn. Tiếng sóng vỗ ì oạp vào bờ át đi cả tiếng xe cộ ồn ã và xua đi hết mọi lo toan thường nhật khiến nơi đây trở thành thánh địa cho những kẻ đi tìm chốn yên bình. Phan vẫn đang ngồi yên trên ghế đá, những dòng chữ trong mail Nghi gửi trưa nay mải miết chạy trong đầu anh như thể một đoàn quân đang tập trận.

“ Em yêu Ren, bằng thứ tình yêu tôn thờ của fan dành cho thần tượng, bằng đức tin của con chiên dành cho Chúa trời và sự hàm ơn của kẻ mang ơn dánh cho cứu tinh của đời mình. Với em, Ren không chỉ là người yêu, là lẽ sống, là triết lý, là tôn giáo… mà anh ấy là tất cả những gì ít ỏi duy nhất em tự tin rằng mình sở hữu trong cuộc đời.

Ren là một trong những điều đẹp nhất mà em cất giữ và trân trọng, dù nói một cách nào đó, Ren luôn mang hình hài của sự tổn thương không thể cứu rỗi. Những ngày em cô đọc nhất, sợ hãi nhất, đắm chìm trong những ký ức đau buồn nhất, thì Ren đã luôn lặng lẽ ở bên em. Không động viên, không an ủi, chỉ là lặng lẽ ở bên để em biết rằng em luôn có một ai đó ở bên cạnh. Những đêm muộn, cả hai ngôi cạnh nhau, Ren hay hát cho em nghe, giọng Ren ấm, say, nồng nàn và da diết. Ren hay hát cho em nghe bài Trở về mái nhà xưa. Và những lúc như thế em lại nghiêng đầu dựa vào Ren, hát thì thầm bằng cái giọng buồn bã của đứa trẻ bị bỏ rơi:” Ôi lãng du quay về điêu tàn”… Ren cất giữ của em rất nhiều những bí mật, những ước mơ đã tắt lụi của một cô bé u sầu mười sáu tuổi. Tất cả những điều đã chết hoàn toàn, khi ba mẹ em đột ngột mất đi. Em là một cô gái dễ bị tổn thương nhưng khó vỡ, nhạy cảm nhưng hoang dại, thờ ơ nhưng mạnh mẽ. Tuy thế, với Ren, em cũng chỉ là một cô gái phải đơn độc trưởng thành và gánh vác trên vai thứ trách nhiệm nhiều hơn số tuổi của mình. Vì thế, không chỉ có em trân trọng Ren, mà anh ấy cũng trân trọng và giữ gìn em như một báu vật dễ vỡ.

Kể từ ngày Ren xuất hiện trong cuộc sống của mình, em đã tập làm quen với việc thay đổi bản thân mình để thích nghi thói quen, sở thích của Ren một cách hoàn toàn tự nguyện. Mỗi khi ờ bên cạnh Ren, em tập làm quen với những bản ballad nhẹ nhàng, em học để có thể thì thầm hát cho anh ấy nghe, để có thể cùng bình luận với anh ấy về ca từ đẹp đến nức lòng và rực rỡ, và để có thể vừa nghe vừa bật khóc một mình mỗi khi em cô đơn và nhớ Ren da diết…

Nói vậy để anh hiểu, với em Ren có ý nghĩa như thế nào? Em thuộc về Ren như một lẽ đương nhiên phải thế và em hoàn toàn mãn nguyện với điều đó.

Chỉ trừ…

Ba năm sau ngày định mệnh giúp em và Ren gặp nhau đó, chúng em đã làm tình với nhau và ngay sau đó nhận ra mình đã sai lầm. Em biết mình chưa hề sẵn sàng, và có lẽ không bao giờ có thể thoải mái sẵn sàng sau cái đêm mưa đáng quên đó, nhưng em không có thói quen từ chối Ren bất kỳ điều gì. Hay đúng hơn là em không cho phép mình được từ chối khi Ren muốn. Sai lầm nối tiếp sai lầm, đó là lần đầu tiên của Ren và anh ấy quá nôn nóng, lóng ngóng khiến em bị đau. Em đã hét lên, đẩy Ren ra bằng tất cả sức lực mà em có rồi ôm mặt khóc. Ren hoảng hồn, anh ấy lao đến ôm em vào lòng và nói những lời an ủi, nhưng anh ấy nào có biết rằng không phải chút đau đớn thể xác hiện tại mà chính nỗi đau tầm hồn xưa cũ ùa về đã đánh em ngã gục. Từ đó, em không bao giờ còn có thể “ ướt” được nữa, không bao giờ còn có thể làm tình được nữa.

Tụi em thử nhiều cách khác nhau, thậm chí dùng đến thuốc nhưng đều không được. Nhưng anh biết không, có một điều lạ lùng là em chẳng hề lấy đó làm buồn cho bản thân mình. Em chỉ thương cho Ren và có chăng là đôi chút áy náy vì không thể hoàn toàn thuộc về anh ấy như em mong muốn.

Em vẫn tin rằng mình không thể làm tình với bất kỳ ai nữa. Nhưng rồi một lần nữa, em đã lầm. ( Có vẻ như em luôn sai lầm) Vì chính anh, hoặc vì rượu, cuối cùng chúng ta cũng làm chuyện đó. Em không nhớ lúc đó em uống bao nhiêu rượu, có lẽ anh cũng không nhớ mình đã làm gì đâu nhỉ? Chính em cũng không nhớ gì, cho đến sáng hôm sau thức dậy…

Em biết chắc, chúng ta đã chẳng làm gì nhau, chì vì nỗi đau mất mát quá lớn, cộng với rượu đã thủ tiêu mọi cảm giác khác của em. Anh nhỉ? Đó mới chính là thủ phạm…

20 “Hạnh phúc đôi khi là những điều thật giản đơn”.

Chỉ mất hơn mười hút thì chiếc A340 đạt được độ cao cần thiết và bắt đầu lao về phương Bắc, lầm lũi bay đi trong màn đêm đen đặc như mực tàu. Mặc dù màn hình LCD trước mặt thông báo rằng chiếc máy bay thân rộng có bốn động cơ của hãng Airbus đang lao đi với vận tốc lên đến gần 1000km/h nhưng Phan vẫn thấy dường như nó còn quá chậm chạp. Bản hòa tấu của những ngón tay gõ liên hồi lên thành ghế không khiến cho tâm trạng Phan khá hơn chút nào.

Mùi thức ăn tỏa ra thơm nức từ chiếc hộp thực phẩm mà cô tiếp viên xinh xắn vừa mang tới đã đánh thức vẻ háu đói của dạ dày. Nó nhắc Phan nhớ rằng, từ trưa tới giờ anh chưa ăn gì. Lúc chiều, sau khi nhận được điện thoại của Việt, Phan vội vàng lao về nhà cất đồ, gọi cho ông bạn là phóng viên của tờ tạp chí hàng không để nhờ đặt vé và gọi taxi ra sân bay ngay mà quên béng chuyện ăn uống. Làm nghề của Phan đôi khi cũng có những lợi thế nhất định, bằng những mối quan hệ của mình, người ta có thể có được rất nhiều đặc quyền, đặc lợi không ngờ tới. Phan gọi cho anh chàng phóng viên của tờ tạp chí hàng không, anh ta chuyển tiếp nội dung cuộc gọi cho một ông sếp lờn trong ngành hàng không mà anh ta quen biết, thế là chỉ trong vòng ba mươi phút, chỗ của Phan đã được đặt trước. Thậm chí anh chỉ cần mang chứng minh thư tới để check in là đủ. Nhưng cho dù Phan có là gì của ông sếp lớn hãng hàng không đó đi nữa, thì anh cũng chịu, không thể bắt con chim sắt bay nhanh hơn được. Mặc dù đó mới là điều mà anh mong ước lúc này. Phan uể oải đặt hộp cơm lên mặt bàn, dù rất đói nhưng anh chẳng có chút tâm trạng nào để làm vui lòng anh bạn dạ dày của mình cả.

Phan nhìn sang bên cạnh, cô gái trẻ ngồi bên cạnh anh đang nghiêng hẳn người sang phải và thoải mái dựa đầu vào vai bạn trai để tìm kiếm giấc ngủ. Hãnh diện vì được tin tưởng và chở che cho bạn gái, gương mặt cậu bạn trai sáng ngời và cố gắng giữ vai thật vững để bạn gái có thể yên giấc. Bắt gặp ánh mắt của Phan, anh chàng khẽ mỉm cười đáp lại cái gật đầu cúi chào của Phan rồi tiếp tục tập trung vào cuốn tạp chí hàng không mà anh đang đọc dở. Phan cũng khẽ mỉm cười, hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều thật giản đơn. Dù đã cố gắng kìm chế, nhưng trong lòng anh vẫn thoáng đôi chút ghen tị với sự yên bình, hạnh phúc của cả hai người xa lạ.

Phải mất hai tiếng nữa Phan mới có mặt ở sân bay Nội Bài và mất thêm ít nhất gần hai giờ đi taxi nữa thì anh mới có thể có mặt ở bệnh viện được. Giờ này chắc hẳn bệnh viện đã đóng cửa rồi, nhưng Phan sẽ phá cửa, sẽ đột nhập, sẽ trèo rào,… sẽ làm bất cứ điều gì để có thể vào trong.

Bệnh viện, Phan rất ghét bệnh viện. Mặc dù anh từng là cựu sinh viên trường Y. Đã từ rất lâu rồi, Phan tránh hết mức có thể việc phải ngửi thấy mùi Chloramin B và đối diện với những chiếc áo blouse trắng. Bệnh viện, hai từ đó gợi lại trong Phan những ký ức mà anh đã cố quên đi nhưng không được. Bệnh viện, cũng trong một đem như đêm nay, anh đã mất đi người anh yêu nhất để rồi sau đó, anh sống trong những chuỗi ngày của u sầu và hối hận khôn nguôi.

Phan nhắm mắt lại, anh cố dỗ mình vào giấc ngủ để quên đi những dòng ký ức cứ chực chờ bùng nổ như thể hơi gas trong chai nước ngọt bị xóc thật mạnh. Nhưng cuối cùng, Phan biết là anh đã thật bại. Nhất là sau khi anh chàng trẻ tuổi bên cạnh khẽ rướn người bật đèn đọc sách của mình lên. “ Tôi không làm phiền anh chứ?” Nhận thấy ánh mắt của Phan vừa hé mở, anh chàng trẻ tuổi dễ mến áy náy như thể hành động vừa rồi của mình đã làm Phan thức giận. “ Tôi không sao”.Phan mỉm cười.


- Sao em không đi cùng anh? Chính em là người đã lên kế hoạch cho chuyến đi này cơ mà? Giờ thì mọi thứ đã chuẩn bị xong hết và em thì quyết định ở lại?

Phan nằm nghiêng trên giường, gối tay lên đầu và ngắm nhìn Dung chuẩn bị đồ cho chuyến đi Sapa. Chuyến đi lẽ ra là của hai đứa, nhưng giờ thì chỉ có mình anh bởi Dung quyết định không đi nữa.

- Chẳng phải em đã giải thích hết với anh rồi hay sao? Em xin lỗi.

- Đôi khi những lời nói xin lỗi khiến anh bực mình. Thay vì xin lỗi, sao em không cố làm điều em đã hứa?

- Em thề là em rất buồn khi không thể đi cùng anh. Nhưng em không thể đi được. Em có việc và em buộc phải ở lại Hà Nội.

Em xin lỗi.

- Sao em cứ cố tỏ ra bướng bỉnh với anh như vậy nhỉ? “ Em có chút việc gấp” là lý do mà ai cũng có thể đưa ra mà không hề biết rằng nó chẳng bao giờ đủ để thuyết phục bất kỳ ai.

- Phan. Không phải là em không muốn đi. Anh biết là em rất muốn đi với anh mà. Có điều…

- Có điều gì chứ? Lý do,lý do, lý do, anh ghét những lý do. Em có thể cho anh một vài lý do vì sao anh vẫn tiếp tục đi Sapa mà không có em nào?

- Là bởi anh đã hứa với anh Huy chuyến đi Sapa này từ lâu. Là bởi vì anh luôn mơ ước được đến tận những nơi xa xôi để khám bệnh cho người nghèo. Là bởi anh thích chụp những ảnh và Sapa mùa này rất đẹp. Là bởi…

- Là bởi anh không thể làm gì khác khi em cứ khăng khăng bắt anh phải đi một mình?

- Em đã xin lỗi rồi mà Phan? Chúng ta đã nói chuyện này từ sáng tới giờ đấy.

- Có phải anh đang yêu một cô gái có sở thích nói lời xin lỗi không? Liệu có phải em đang có ý định xin lỗi vì lỡ nói lời xin lỗi anh lúc nãy không?- Phan trở nên gay gắt.- Anh chẳng thỏa mãn với bất kỳ câu giải thích nào của em cả. Không một câu nào cả.- Phan cố tỏ ra bướng bỉnh.

- Phan này! – Dung ngước mặt lên, cô mỉm cười trược sự bướng bỉnh của trẻ con của anh nhưng ánh mắt cô thoáng buồn. –Nếu em làm gì có lỗi với anh thì anh luôn sắn lòng tha lỗi cho em chứ?

- Đừng ngốc như vậy!- Phan thở dài, anh không bao giờ có thể giận cô quá năm phút.- Sao anh có thể giận em cơ chứ? Anh yêu em còn không hết mà.

Dung mỉm cười, Phan không thể biết rằng đó là nụ cười cuối cùng của cô mà anh còn có thể nhìn thấy.


- Thầy xin lỗi. Cô ấy nhập viện quá trễ và thấy chẳng làm gì khác được. Cô ấy mất quá nhiều máu.

Bác sĩ Nguyễn Nam nhìn Phan buồn bã, sự cảm thông với nỗi đau của cậu học trò cưng khiến ông không hề tỏ ra giận dữ khi Phan tự ý lao vào phòng mổ của ông mà không được phép. Phan đang chống hai tay lên bàn mổ, phía trước mặt anh, chiếc giường mổ vẫn còn sáng đèn, hắt một quầng sáng trắng lên mặt giường còn bê bết máu. Bệnh nhân vừa được mổ xong, anh đã lao vào nên giường vẫn còn chưa dọn dẹp và dính đầy máu. Màu máu như càng thêm tươi thắm dưới ánh đèn mổ sáng trắng hắt ngược lên gương mặt hốc hác, đau khổ của Phan làm bức tranh thêm phần u ám. Mái tóc Phan bết đầy đất cát, thân hình run run trong bộ đồ cáu bẩn sau một chuyến hành trình dài bằng ô tô từ Sapa về Hà Nội.

Bác sĩ Nguyễn lắc đầu thở dài.

- Con đi về nghỉ ngơi đi. Thầy xin lỗi. Thầy đã làm tất cả những gì có thể…

- Không! Thấy chưa làm hết sức mình. Đó là một ca mổ rất đơn giản cơ mà?

- Nó chỉ đơn giản khi cô ấy nhập viện sớm hơn. Cô ấy bị băng huyết vì nạo thai ở một cơ sở nạo thai chui. Tay bác sĩ ở đó cũng

từng là học trò của thầy. Thầy xin lỗi.

- Con sẽ giết hắn.- Phan gằng giọng, cằm anh bạnh ra vì hàm răng cắn chặt vào nhau run run.

- Con hãy để pháp luật làm điều đó. Việc con cần làm bây giờ là trở về nhà. Con đã quá mệt mỏi rồi. Nếu con có đi thăm cô ấy, hãy thắp giùm thầy một nắm hương. Tội nghiệp, cô ấy còn quá trẻ.


Ngày…

Mình đã bị chậm một tuần rồi, hy vọng mọi chuyện không tệ như mình nghĩ. Ừ! Thì mình đã làm chuyện ấy, chỉ một lần duy

nhất khi anh ấy say rượu. Mình thuộc về anh ấy và trước sau gì chuyện đó cũng sẽ xảy ra. Có điều mình mong rằng nó sẽ xảy ra ở đêm tân hôn hơn. Mình không hề hối hận nhưng mình rất lo. Mình có nên nói với anh ấy không nhỉ.


Ngày…

Hôm nay mình đã định nói với Phan nhưng không được. Nhìn niềm vui ánh lên trong mắt anh ấy khi thông báo với mình rằng anh ấy lại đủ điểm giành được học bổng kỳ này mình lại không nỡ. Phan đã từng nói với mình về ước mơ được lên miền núi khám chữa bệnh cho người dân ở đấy và giờ anh đang trên đường thực hiện ước mơ đó. Nếu Phan biết được mình có bầu thì sao? Anh ấy sẽ bỏ học, sẽ làm mọi thứ để lo cho mình. Còn mình? Mình muốn trở thành một nhà báo giỏi, mình muốn được viết tất cả những gì mình thấy , mình nghe, mình cảm nhận được. Nhưng nếu mình để lại cái bầu này, cả mình, cả Phan sẽ mất tất cả. Mình nên làm gì?


Ngày…

Phan của em!

Em xin lỗi vì đã để anh đi Sapa một mình. Giá mà anh biết được rằng em đã mong được đi cùng anh biết bao nhiêu? Nhưng em không thể. Em xin lỗi anh một lần nữa đây, em lại xin lỗi anh một lần nữa quyết định này của em đây. Nhưng em không thể giữ đứa bé lại, anh chưa sẵn sàng để bước ra đời còn em chưa sẵn sàng để làm mẹ.

Em biết anh sẽ giận em lắm và sẽ không bao giờ đồng ý nếu anh biết những việc em sẽ làm vào ngày mai. Đó là lý do vì sao em sẽ làm chuyện này một mình.


Ngày…

Sáng nay nắng đẹp quá. Chắc Phan đã tới Sapa rồi. Có lẽ anh đang chụp hình, hoặc đang chuẩn bị cho buổi khám bệnh đầu tiên trong cuộc đời mình. Chắc chắn Phan sẽ học được nhiều điều ở một bác sĩ giỏi như anh Huy, những điều mà bất kỳ một cậu sinh viên Y năm 2 nào cũng chưa thể biết được. Mình biết Phan quá nóng lòng với công việc làm bác sĩ của mình nhưng anh đang hạnh phúc với điều đó.

Cố lên nhé anh yêu!

Chúc anh may mắn, Phan của em. Và chúc cả em may mắn nữa chứ…

Xin lỗi anh, Phan của em.

Mẹ xin lỗi, con yêu!!!


Phan thả cuốn nhật ký xuống bàn, rượu chảy tràn trên mặt bàn, ướt nhem cả từng trang giấy trắng. Những trang giấy vốn đã có nhiều chỗ bị nhòe đi vì nước mắt của Dung rơi xuống.

“Mình đã bị chậm một tuần rồi…”

“Phan muốn trở thành bác sĩ, còn mình mơ ước được là một nhà báo giỏi.”

“ Nếu mình để lại cái bầu này, cả mình, cả Phan sẽ mất tất cả.”

“ Anh chưa sẵn sàng để bước ra đời còn em chưa sẵn sàng để làm mẹ”.

“Chúc anh may mắn, Phan của em. Và chúc cả em may mắn nữa chứ…”

“ Xin lỗi anh, Phan của em.”

“Mẹ xin lỗi, con yêu!!!”

Chẳng ai có thể đong đếm được nỗi đau khi những giọt nước mắt rơi. Chỉ có điều, khi đàn ông khóc, nỗi đau đó phải là nỗi đau đớn tột cùng!!!


“ Cám ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ của hãng hàng không Việt Nam Airline. Chuyến bay của chúng tôi vừa đưa quý khách tới sân bay Nội Bài- Hà Nội. Bây giờ là 22h 45 phút giờ địa phương và nhiệt độ bên ngoài đang là 18 độ C. Xin chân thành cảm ơn và mong được gặp lại quý khách.”

Tiếng loa thông báo kéo Phan ra khỏi dòng hồi tưởng, anh vội rời khỏi ghế ngồi, một tay vừa bấm nút mở điện thoại một tay vội tháo dây an toàn. Phan cố lao ra thật nhanh về phía cửa ra vào. Vừa chạy vừa thốt lên những lời xin lỗi, vừa cố luồn lách ra cửa thật nhanh. Bây giờ đã quá khuya rồi và anh không thể bỏ phí một giây phút nào nữa. Câu hỏi vì sao Ngọc mất tích cả tuần nay, vì sao cô đột ngột xuất hiện và phải nằm trong phòng cấp cứu khiến đầu anh như muốn nổ tung.

Bạn đang đọc Nói là anh nhớ em đi của Phan Anh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.