Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thảm Sát (1)

Tiểu thuyết gốc · 1139 chữ

"Tùng,tùng,tùng,tùng".

Từng hồi trống liên tục vang lên giữa doanh trại, lúc này bất kể binh sĩ đang làm gì cũng dừng lại, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về quảng trường.

Nói là quảng trường thật ra là một bãi đất trống được dùng để duyệt binh tạm bợ mà thôi, binh sĩ xếp thành 100 hàng dọc, mỗi hàng có 200 binh sĩ đứng tại chỗ, thần sắc ai cũng nghiêm nghị.

Quân phục của quân Đại Hoa đã được cải tiến, từ việc phải mang áo giáp sắt, kiếm hay đao ra trận thành mang áo sơ mi, đầu đội mũ sắt nhằm để bảo vệ đầu khi bị đao chém, tay cầm súng hỏa mai, lưng đeo balô xanh, bên hông thì có túi thuốc súng, quân phục màu xanh lục, trên vai có quân hàm.

Đại Hoa Đế Quốc chia quân đội làm các cấp bậc như sau:Binh Nhất, Binh Nhì, Đô Đốc, Hạ Sĩ Quan, Sĩ Quan, Thiếu Úy, Trung Úy, Thượng Úy, Đại Úy, Thiếu Tá, Trung Tá, Thượng Tá, Đại Tá, Thiếu Tướng, Trung Tướng, Thượng Tướng, Đại Tướng.

Trong 100 hàng dọc đa phần đều là Binh Nhất và Binh Nhì, dù sao thì Đại Hoa cũng áp dụng kĩ thuật mới chưa lâu nên quân đội hiện chưa có cấp bậc cao, Đại Tướng Bàng Hải là cao nhất bấy giờ.

Các Đô Đốc trong mỗi hàng lần lượt điểm danh quân số xong đều báo cáo lại cho các Sĩ Quan.

Sở Hiên khẽ gật đầu, hô to:"Các chiến sĩ, đây là trận đánh đầu tiên của các ngươi trên đất nước Kozen này, mỗi người các ngươi đều có quyền được thăng chức, tăng lương mỗi khi giốt kẻ địch, tất cả cùng tiến lên vì một đất nước Đại Hoa hùng mạnh".

Đám binh sĩ đồng thanh hô to:"Đại Hoa Đế Quốc muôn năm !!! Giết hết lũ Kozen".

Tiếng quát to đồng loạt hô lên, một cỗ khí thế ngất trời tỏa ra bốn phương tám hướng, tiếng quát to làm các loài động vật như thỏ, chim gần đó hoảng sợ.

"Tiến lên". Sở Hiên quát, vung tay lên chỉ thẳng về phía trước, đó chính là nơi ngôi làng của Hải Vân.

Ngô Châu đang ngồi trên ghế gỗ, hai mắt vô thần nhìn về phương xa, cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt hơn xâm chiếm tất cả tâm trí của ông, ông mở miệng thì thào:"Ngôi làng này xong rồi.....Hải Vân cũng lành ít dữ nhiều....chung quy đây là sự sắp đặt từ trước...giỏi cho đế quốc Mãn Hoa...cho dù xuống địa ngục ta cũng không bỏ qua các ngươi....".

Ngô Châu gằn từng chữ, đám lão giả trố mắt nhìn nhau, họ cũng không hiểu trưởng làng bị gì nữa.

Đúng lúc này, một tiếng nổ vang phá tan sự tĩnh mịch của buổi trưa trong làng.

"Ầm".

Một căn nhà bằng gỗ nằm ở giữa làng lập tức bị đánh nổ thành từng mảnh vỡ, hai mẹ con trong nhà chết ngay lập tức, cánh tay, chân bị đứt gãy văng ra ngoài, máu tươi nhầy nhụa nhuộm đỏ một góc của căn nhà gỗ đã sụp.

Ngô Châu thở dài một hơi, lẩm bẩm:"Cuối cùng đã đến...".

Đám lão giả còn chưa kịp phản ứng lại thì liên tiếp những tiếng nổ ầm ầm truyền đến, từng căn nhà gỗ, nhà gạch ngói trong làng đều bị nổ tung thành từng mảnh vỡ, tiếng kêu khóc vang trời, người bi kẹt trong những ngôi nhà vỡ la hét cầu cứu.

Ngôi làng lâm vào hỗn loạn, có thiếu niên đang đi dạo thì bỗng cơ thể bị vỡ tan từng mảnh, xương cốt, máu tươi trộn lẫn với nội tạng văng ra khắp nơi, đám người bên cạnh đều sợ hãi bỏ chạy vào trong rừng, họ biết kẻ địch đã đến, nếu ở trong làng thì chỉ có kết cục chết.

Có đứa bé 2 tuổi, mẹ nó đang mua chút thực phẩm thì sạp hàng bên cạnh bị nổ tung, mảnh vỡ của viên pháo văng vào bụng cô, mẹ đứa bé nhìn mảnh vỡ ghim vào trong bụng của mình, cười thảm một tiếng, máu tươi phun ra như suối từ miệng vết thương, cô từ từ nhắm hai mắt lại, từ biệt cõi trần.

Đứa nhóc khóc oa oa chạy lại thì thấy mẹ nó không cử động nữa, đứa bé không biết gì mà lay lay xác của cô liên tục, đúng lúc này một tiếng "Cạch" vang lên.

Trên ngực đứa bé có thêm một lỗ thủng, đứa bé oa oa khóc thêm vài tiếng rồi chết, trước khi chết hình ảnh cuối cùng của nó là cảnh một thanh niên chỉa một thứ kì lạ vào người nó rồi nó chết.

Thanh niên cười ha hả, hô to:"Các ngươi cứ chạy đi...săn giết như vầy mới thú vị chứ...haha".

Đám binh sĩ kế bên cũng cười ha hả tán thưởng thanh niên rồi chia nhau truy sát dân làng, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Có anh thanh niên muốn chống lại kẻ địch, anh cầm một cây gậy gỗ định lao đến thì "Bùm" một tiếng, sau lưng của anh bị đục một cái lỗ nhỏ, anh thanh niên nhắm mắt lại chết ngay tại chỗ.

Có cô vợ của một thanh niên, chồng thì bị kẻ địch giết chết, cô cười thảm định cắn lưỡi tự sát thì hai người lính lao đến trói cô lại.

Người lính trẻ cười ha hả nói:"Làm gì mà khóc lóc om sồm thế em ? để anh giúp em cho".

Người lính bắt đầu khóa nhỏ trên quần dài, kô ra côn thịt gân guốc, hắn không chút chần chừ mà đút thẳng côn thịt vào tiểu huyệt của cô.

Cô gái than khóc dữ dội, chưa kịp hoàn hồn thì người lính già cũng đút côn thịt vào miệng cô, hai côn thịt to đùng liên tục thụt ra thụt vào khiến cô cảm nhận nỗi tuổi nhục, căm phẫn nhất trên đời này kể từ khi cô sinh ra.

10 phút sau cả hai đồng thời bắn tinh, một vào tiểu huyệt một vào miệng, người lính trẻ cười nhạt, nhặt khẩu súng lên hướng thẳng vào đầu cô và bóp cò.

"Đùng" một cái, đầu cô bị vỡ nát ngay lập tức, cô nhắm mắt xuôi tay khi vừa bị lăng nhục, chết một cách cực kì thống khổ.

Người lính già hơi nhíu mày hỏi:"Sao không giữ lại ???".

Người lính trẻ cười nói:"Giữ làm gì ? vào doanh trại có được chơi nó đâu mà giữ ?".

Người lính già gật đầu không nói gì thêm, cả hai tiếp tục cuộc thảm sát này.

Bạn đang đọc Nô Dịch Vũ Trụ sáng tác bởi thaynhonn

Truyện Nô Dịch Vũ Trụ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.