Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến (5)

Tiểu thuyết gốc · 1379 chữ

Khải Minh trong bộ hắc kỵ sĩ nhìn rất đẹp trai, đáng tiếc khuôn mặt của hắn lại bị che lại.

Hắn phất tay, lập tức đám kỵ binh tăng nhanh tốc độ, mỗi người đều cầm thanh trường thương dài 2 mét, mũi thương bén nhọn tới cực điểm, đoán chừng sắt thép cũng bị xuyên thủng.

Thời đại này đã có yên ngựa cùng bàn đạp nên việc điều khiển ngựa rất dễ dàng, binh sĩ cũng có thể giữ vững cơ thể khi ngồi trên yên ngựa.

10 phút sau, Khải Minh đã thấy các binh sĩ mặc quân phục kì lạ, bên cạnh còn có một khẩu pháo kiểu dáng nhỏ gọn, nhìn có vẻ bắn ra đạn pháo sát thương rất yếu, điểm này làm hắn càng thêm tự tin hơn.

"Khai hỏa". Dương Bình nhìn kính viễn vọng nói, tầm bắn của pháo giá cứng là 600 mét, hắn đoán chừng khoảng cách giữa hai bên cũng tầm 500 mét rồi.

"Đùng" viên đạo pháo xoay tròn ầm ầm văng ra khỏi họng pháo, các kỵ sĩ nhìn vậy cũng chỉ tỏ ra khinh thường, dù sao họ cũng không biết pháo giá cứng là thứ gì.

"Không tốt" Khải Minh cảm thấy một dự cảm không lành khi thấy pháo của đối phương khai hỏa, nhưng đáng tiếc, đã trễ.

Viên đạn pháo bay rất nhanh, nó không làm cho người ta cảm giác sợ hãi cho đến khi thật sự đối mặt với nó, 17 tên kỵ binh hàng đầu tiên bị pháo đập vào, nổ tung thành từng mảnh.

Những viên đạn pháo rơi xuống đất tạo thành những vụ nổ nhỏ, mặt đất bị xới tung lên, đất đá xen lẫn bụi đất văng ra khiến ngựa bị hoảng sợ húc đổ kỵ binh xuống đất.

50 khẩu pháo lần lượt khai hỏa không ngừng nghỉ, mỗi lần như vậy lại có hàng chục sinh mệnh ngã xuống.

Đến lúc này các kỵ binh đã thấy sự đáng sợ của pháo, khuôn mặt họ bắt đầu sợ hãi nhưng được ẩn trong lớp giáp, Khải Minh quát lớn:"Vừa di chuyển vừa tránh đạn pháo, cố giữ vững ngựa không để nó mất kiểm soát!".

Mệnh lệnh của Khải Minh trong trường hợp này là rất đúng, các kỵ binh nghe vậy cũng đều làm theo, thoáng chốc hiệu quả của pháo suy yếu, các kỵ binh bắt đầu tản ra tạo thành những khoảng trống, họ cố tản ra rộng nhất có thể.

"400m....300...200...150...không tốt!!!" Dương Bình biến sắc, quát to:"Pháo binh lui về, bộ binh dàn hàng theo hình tròn, đừng để kỵ binh đánh dọc theo sườn".

Thời Napoleon, do sự ra đời của súng hỏa mai nên các trận hình xuất hiện, đầu tiên phải kể đến đó là trận hình vuông.

Trận hình vuông là các binh sĩ xếp theo hình vuông, tuy nhiên binh sĩ chỉ phải tấn công theo phía trước, không thể xoay ngang để đối phó với kỵ binh, ưu điểm của trận hình chữ nhật là các binh sĩ được luân phiên tấn công, hàng đầu tiên bắn rồi cúi xuống để hàng thứ hai bắn, nếu gặp trận hình kẻ địch thì thiệt hại sẽ được giảm xuống thấp nhất có thể vì hàng đầu tiên sẽ đỡ đạn cho phía sau.

Hỏa lực của trận hình vuông thấp hơn so với trận hình chữ nhật, trận hình chữ nhật ưu điểm là binh sĩ đều đồng loạt nổ súng, hỏa lực tất nhiên sẽ mạnh hơn nhiều nhưng đồng dạng cũng thương vong nhiều hơn.

Trận hình tròn chính là dùng để đối phó với kỵ binh, binh sĩ xếp thành một hình tròn, phía trong có thể xếp thêm binh sĩ tùy ý, miễn sao không để lọt cho kỵ binh xông vào là được.

"Rõ" các binh sĩ đồng thanh hô to, họ nhanh chóng xếp thành một hình tròn thêm sự chỉ huy của các trưởng quan, còn pháo binh thì được bao bọc trong đó để tránh kỵ binh địch truy kích.

"Hừ, vô dụng mà thôi, bây giờ các ngươi sẽ biết sự lợi hại của trọng kỵ binh". Khải Minh hừ lạnh một tiếng, quát to:"Binh sĩ nghe lệnh! cùng tấn công vào một chỗ".

"Rõ, thưa đô úy" Các kỵ binh đồng thanh quát to, họ là binh sĩ được chính Trịnh Khải lựa chọn để huấn luyện riêng, mỗi ngày họ đều luyện tập cùng nhau, tinh thần đoàn kết và sự ăn ý đã đạt mức cao nhất rồi.

Các kỵ binh bắt đầu tập trung vào một chỗ, tạo thành hình một thanh kiếm, không một người làm trái mệnh lệnh, phảng phất như tuy là rất nhiều người nhưng thật ra chỉ có một.

Về phía binh sĩ Dương Mộc, thần sắc ai cũng khó coi, hiển nhiên đây là một tràng tử chiến, đối mặt với 2000 trọng kỵ binh thì với số quân chỉ vài trăm kết cục là cái chết đang chờ sẵn, tâm trạng mọi người đều nặng nề.

Dương Mộc thần sắc âm trầm, trong lòng thì đang đếm khoảng cách khi hai bên chạm nhau, mồ hôi ướt đẫm áo, tim đập thình thịch, khi đối mặt với tử vong hầu như ai cũng muốn tìm một đường sinh cơ nhưng đáng tiếc, hắn không tìm thấy cơ hội nào để đột phá cả.

"Tiếp tục như vậy thì chỉ còn toàn diệt, mình nên làm gì đây???" Dương Mộc thở dài một hơi, mồ hôi tay đã ướt đẫm khẩu K54 trong tay khi nào cung không biết.

"Giếttttt". Tiếng hò reo vang trời, đám kỵ binh dần đẩy nhanh tốc độ, Dương Bình lúc này nhìn ra sơ hở, quát:"Khai hỏa".

"Đùng đùng đùng" các binh sĩ thần sắc âm trầm lần lượt bóp cò súng, họ biết hôm nay không thể thoát khỏi đây nhưng sự kỷ luật vẫn khiến họ tuân theo quân lệnh, không người nào bỏ chạy.

"Keng keng keng" Điều bất ngờ xảy ra, súng M44 vậy mà lại không xuyên qua được lớp giáp sắt, chỉ có vài viên đạn ghim sâu vào lớp giáp nhưng vẫn không xuyên qua được, 16 kỵ binh bị lực va đập văng ra khỏi yên ngựa, còn lại vẫn bình yên vô sự.

"Chết" một kỵ binh hét to, đâm trường thương vào ngực của một binh sĩ, binh sĩ trừng mắt nhìn hắn rồi ngã xuống.

Đối mặt với trọng kỵ binh thì bộ binh chẳng có một chút sức chống cự nào, binh sĩ hầu hết bị đâm chết ngay lập tức khi bị trường thương đâm vào người.

Hàng đầu tiên của trận hình tròn có 4 hàng, vậy mà thoáng chốc đã ngã xuống 3 hàng, chỉ còn hàng cuối cùng đang dần lui về phía sau cố nổ súng nhằm ngăn chặn bước tiến của địch nhưng bất thành.

"Chết đi" Khải Minh đâm trường thương vào một viên trưởng quan, viên trưởng quan bị đâm trúng trái tim, ngã xuống ngay lập tức.

Đám kỵ binh sau khi mở 4 hàng thì từ từ tản ra nhằm giết các binh sĩ bên trong, đây là một tràng thảm sát đúng nghĩa đen của nó khi mà bộ binh chẳng có cách nào chống lại kỵ binh cả.

Máu tươi văng khắp nơi, các cảnh giết chóc cũng rất ghê rợn, người thì bị đâm nát đầu, người thì bị chọc vào cổ họng, kẻ thì bị đâm nát cổ, tràng diện hoàn toàn mất khống chế.

Dương Bình nhờ các binh sĩ trung thành mở một con đường máu, nhờ vậy hắn bỏ chạy được, hắn cũng không dám quay đầu lại nhìn xem.

15 phút sau, 500 binh sĩ Dương Bình mang đi toàn diệt, có những kẻ may mắn chỉ bị thương nhưng do đám kỵ binh hành quân gấp cũng không rảnh giết hết.

"Tiến về phía trước, Trịnh tướng quân đang chờ chúng ta" Trịnh Khải ra lệnh, bộ giáp đen trên người hắn đã bị nhiễm một tầng máu đỏ tươi, hai màu đen đỏ giao nhau càng làm bộ giáp thêm vẻ ghê rợn.

Bạn đang đọc Đế Quốc Nam Việt sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.