Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến (3)

Tiểu thuyết gốc · 1032 chữ

Dương Bình nhìn M134 hướng thẳng đám lính đang cố thủ một góc, hắn cười gằn, quát to:"Nổ súng".

Tên lính phụ trách việc nổ súng nghe lệnh, lập tức bóp cò.

M134 chậm rãi xoay 6 nòng, 1 giây, 2 giây, 3 giây, tốc độ xoay đã đủ, lần lượt hàng trăm viên đạn khai hỏa không chút cố kỵ.

"Tạch tạch tạch tạch tạch tạch" M134 điên cuồng gầm thét, tiếng súng nghe rất đã tai tạo nên oanh động không nhỏ trên chiến trường.

Viên trưởng quan đang cố thủ một góc, bên cạnh hắn là hàng loạt binh sĩ cầm hỏa mai nhắm vào những tên lính mặc quân phục kỳ lạ.

Bỗng hàng loạt tiếng động vang lên, dẫu biết đây là chiến trường nhưng lại có tiếng động to như vậy thì đúng là kỳ lạ, theo bản năng viên trưởng quan vô thức quay đầu nhìn.

Lập tức, thân thể của hắn bị xé toạc ra, đúng vậy, là xé toạc!!!

Khi một cơ thể bị quá nhiều viên đạn ghim vào thì sẽ tạo thành ảo giác như vậy, tuy không phải chân chính xé cơ thể ra nhưng không chênh lệch nhiều lắm, lập tức nội tạng viên trưởng quan vung ra tứ phía, mơ hồ bị lực đẩy mạnh mẽ đẩy bay đi.

Phia sau hắn, các binh sĩ cũng cùng chung số phận, kẻ may mắn thì bị vài viên đạn thân thể cơ bản không tổn hại gì mấy, còn kẻ xui xẻo thì trúng hàng trăm viên đạn, cái chết rất khủng khiếp, dù sao tốc độ bắn 3000 viên/1 phút không phải là chuyện đùa.

"Phụt phụt phụt" hàng trăm binh sĩ mất sức chiến đấu ngã xuống tại chỗ, trước khi ngã xuống họ vẫn nghĩ rằng:"Đây là sức mạnh của thần linh chăng???".

Người phương Đông lúc này thì rất tôn thờ các vị thần linh, đại biểu là tiên nhân, người Tây Dương thì thờ Thiên Chúa, đại biểu là Đức Chúa Trời.

Nhưng rất nhanh, M134 mất đi hiệu quả, các binh sĩ Trịnh Khải nhanh chóng tản ra khiến hỏa lực của M134 giảm xuống rõ rệt, dù sao người có trí tuệ, không thể ngu ngốc mà đứng tại chỗ chịu trận.

Dương Bình thấy một màn như vậy cũng thở dài, đây là khuyết điểm duy nhất của M134, kém cơ động, đúng là hỏa lực mạnh thật nhưng nếu bắn hụt thì cũng chẳng nói làm gì, xem ra M134 cũng chỉ miễn cưỡng xem là mạnh chứ không phải có ưu thế tuyệt đối trên chiến trường.

"Tản ra, đừng tụ tập lại một chỗ, cái thứ khủng bố đó không di động nhiều được đâu"Một viên trưởng quan hét lớn một tiếng, thần sắc kinh hoảng.

Các binh sĩ nghe vậy cũng làm theo, rất nhanh M134 chẳng giết được nhiều người như ban đầu nữa.

Dương Bình có chút nuối tiếc nhưng không làm gì được, lúc này một âm thanh gầm thét lên làm mọi người cảm thấy đầu óc ong ong.

"Tất cả tránh ra cho ta, kẻ nào ngu ngốc không tránh thì chết". Trần Phàm cầm loa lờn hô to, lúc này hắn có chút tức giận vì bị ám sát, quyết định gia nhập chiến trường.

Mark IV chậm rãi lăn bánh, dọc đường binh sĩ thấy vậy cũng ngoan ngoãn né ra, dù sao chủ công của mình muốn xông pha chiến trường, thân là binh lính thì phải phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện, đây là nghĩa vụ của binh sĩ.

Mark IV thân hình đồ sộ tiến lên, binh sĩ đứng bên cạnh có thể nghe được cả tiếng động cơ đang vận chuyển.

Mark IV dù sao cũng là mẫu xe tank được Anh quốc cải tạo lại từ những lớp xe tank đầu tiên, ngoại trừ kiểu dáng của nó thì tốc độ cũng được cải tiến khá nhiều.

Rất nhanh chóng, Mark IV tiến đến, súng máy Lewis được gắn trên xe đã chuẩn bị để khai hỏa.

Trần Phàm vừa điều khiển xe tank vừa bắn súng máy là điều không thể, vì vậy Thanh Mộc phụ trách điều khiển súng máy, chỉ chờ lệnh của Trần Phàm là lập tức nổ súng.

Trần Phàm nhìn khung cảnh xung quanh qua lớp kính nhỏ, cảm thấy không sai biệt lắm, hắn quát:"Khai hỏa".

"Rõ" Thanh Mộc đáp, lập tức bóp cò súng.

"Tạch tạch tạch". Hàng loạt viên đạn không chút báo hiệu mà lao đến, những tên lính cầm trường thương, đao kiếm còn đang khiếp sợ với thứ to lớn này thì từng viên đạn đã ghim vào người chúng.

"Á á á á". Một tên lính hét lên, viên đạn mạnh mẽ đâm sâu vào chân hắn, chân hắn lập tức nát bấy, nhìn thấy cả xương trắng.

Người thì bị viên đạn đâm vào vai, xương vai bị vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, khiến hắn thống khổ đến nỗi ngất đi, những kẻ xung quanh hắn cũng cùng chung số phận, không ai là không bị thương.

Trịnh Khải nhìn qua kính viễn vọng, thấy một màn này thì lạnh cả người, là quái vật sao??? hay là người ngoài hành tinh đây??? quá khủng khiếp đi.

Trịnh Khải ngẫm lại một màn chiến đấu vừa rồi, đầu tiên là súng M44 là loại vũ khí quá mạnh, chưa nói đến uy lực chỉ cần tốc độ bắn đã vượt xa súng Tanegashima lỗi thời của quân đội hắn, tiếp theo là thứ nhìn như súng nhưng lại có thể bắn liên tục hàng trăm viên đạn chỉ trong vài giây, điều này làm hắn cực kỳ kinh ngạc, nếu không phải loại súng này không cơ động thì hắn hoài nghi liệu có 10 khẩu súng dạng này đánh 10 vạn binh sĩ cũng không thành vấn đề.

Tiếp theo là thứ to lớn đó, với lớp kim loại mà hắn không biết tên đã đủ để nó tung hoành chiến trường không ngán bất cứ kẻ nào, đó là quá đủ cho một đội quân kỳ lạ.

Bạn đang đọc Đế Quốc Nam Việt sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.