Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến (2)

Tiểu thuyết gốc · 2032 chữ

Nghe tiếng Trịnh Khải quát, đám binh sĩ dần lấy lại tinh thần, họ chịu xa lánh nơi đô thị trốn chui trốn lủi ở đây không phải là để phục hưng nhà Lê sao?

Các trưởng quan cũng cố gắng quát lớn:"Kẻ nào bỏ chạy, xử bắn".

Phía sau lập tức có vài hàng binh sĩ tách ra, họ cầm súng hỏa mai, sẵn sàng nổ súng bắn bất cứ ai dám bỏ chạy, họ chính là đội thân binh của Trịnh Khải.

Đáng tiếc giờ này mới ổn định đã chậm, Nguyễn Bình tiếp tục khai hỏa khẩu AWM trong tay, một viên đạn xé gió lao đi.

Lần này lại có thêm 8 người bị đục một cái lỗ hổng trên ngực, tạo nên một con đường diễm lệ bằng máu, khiến đám binh sĩ bên cạnh khiếp sợ không thôi.

"Bắn tự do" Thanh Mộc quát to, cầm khẩu K54 lao lên.

Gần như ngay lập tức, các binh sĩ chậm rãi tiến lên, họng súng đen xì liên tục phun ra những viên đạn Kim Loại.

Khoảng cách lúc này là 200m, một khoảng cách đủ để súng hỏa mai dàn hàng ngang bắn bừa nhưng là không đủ với binh sĩ của Trịnh Khải, các binh sĩ của hắn chỉ kịp nổ vài phát súng là chết, còn binh sĩ cầm trường thương không kịp dàn hàng ngang đã ăn vài phát đạn vào người.

"Tiến lên cho ta" các trưởng quan hét lớn, liều mạng lao lên.

Họ biết hiện tại nếu không liều mạng thì chỉ thành tấm bia sống mà thôi, dù sao hỏa lực hai bên quá chênh lệch.

"Xông lên" binh sĩ Trịnh Khải lúc này cũng huyết khí bừng bừng, liều chết lao lên.

Rất nhanh chóng, hàng đầu tiên, hàng thứ hai tiến lên giữa hỏa lực kinh khủng của M44 và xác của đồng đội.

Vài giây sau, hàng binh sĩ đầu tiên đã đến gần 50m với binh sĩ của Trần Phàm, có điều phía sau họ là một đống xác người mà vừa nãy họ còn là đồng đội, là anh em cùng sinh ra tử.

"Chết cho tao" một binh sĩ cầm kiếm lao đến, chặt đứt được yết hầu của một lính Trần Phàm, tên lính đó xoay người định chém thêm kẻ khác thì lưỡi lê đã đâm thủng lồng ngực của hắn.

Nhờ xác của khoảng 400 người, số binh sĩ Trịnh Khải đã tiếp cận được với binh sĩ Trần Phàm, lúc này mới thật sự là đại chiến.

Các đoàn đội tập trung hỏa lực của súng hỏa mai liên tục giữ vị trí với lính Trần Phàm, họ chỉ đứng từ xa nổ súng thôi, có điều bắn 10 phát thì trúng được 6 phát, dù sao độ chính xác của loại súng thô sơ này là cực kém.

"Chết" một hàng binh sĩ cầm trường thương phối hợp theo đoàn đội tiến đến, tuy vài người ngã xuống nhưng họ phối hợp rất ăn ý.

"Đùng đùng đùng" Vài tên lính trường thương ngã xuống, vài khác lại tiến lên, tinh thần quyết tử không chết không lui.

"Phụt" một tên lính Trần Phàm bị hai trường thương xiên chết, máu tươi chảy tí tách xuống đất, trông rất thảm.

Cảnh tượng như vậy diễn ra không được bao lâu, hầu hết là quân của Trần Phàm chiếm lợi thế.

Trịnh Khải từ xa mắt thấy tình hình không ổn quát khẽ:"Bách bộ hành dạ đâu?".

"Có thuộc hạ" một hắc y nhân xuất hiện, chẳng biết hắn xuất hiện lúc nào cũng không ai nghe tiếng động gì khác, tựa như hắn đã ở đó lâu lắm rồi vậy.

"Ngươi đi giết tên chỉ huy cho ta"

"Rõ" Hắc y nhân biến mất trong bóng tối, phảng phất hắn chẳng cần bước đi mà tự động biến mất.

Trần Phàm vẫn ngồi trên lưng ngựa, hắn đang cực kỳ buồn chán quan sát trận chiến.

Ban đầu khi binh sĩ Trịnh Khải ập đến thì bên Trần Phàm có chút thua thiệt, nhưng cận chiến một thời gian thì quân Trịnh Khải liên tục bị đẩy lui, nhìn tình hình thì chắc một tiếng nữa là phân ra thắng bại.

Trần Phàm quan sát cho có thôi chứ thật ra hắn còn rất nhiều át chủ bài, vả lại 2,5 vạn binh sĩ chẳng thể nào thua 3000 binh sĩ cả, hắn chỉ quan sát xem hai bên chiến đấu thế nào thôi chứ trận chiến này đã được phân thắng bại từ đầu.

Trần Phàm nhìn thử Radar 3z, đột nhiên có vô số chấm tròn màu đỏ đang điên cuồng lao tới chỗ hắn, các chấm đỏ này tránh xa hai quân đang giao chiến mà chỉ lao tới đây.

Trần Phàm biết có chuyện không ổn, hắn quát:"Có kẻ địch sắp đến , các ngươi mau chạy lại đây".

Thanh Mộc hô to:"Rõ" rồi chạy nhanh đến, tay cầm AK 47-VIP sẵn sàng nổ súng.

Thanh Mộc hướng thẳng về phía trước, thần sắc nghiêm trọng hẳn lên.

Trần Phàm nhìn chấm đỏ trên Radar 3z ngày càng gần, hắn thoáng nghiêm túc, nhìn sơ qua xung quanh.

Vì là rừng nên có rất nhiều gốc đại thụ, điều mà Trần Phàm lo sợ nhất lúc này là những chấm đỏ là thích khách.

Thích khách thời này leo trèo, bay nhảy trên cây rất giỏi, vì đặc thù nghề nghiệp nên họ chỉ mặc hắc y, toàn thân phủ một màu đen kit chỉ lộ ra cặp mắt để quan sát.

Vài giây sau, chấm đỏ đã cách chỗ Trần Phàm tầm 20m, hắn nhìn xung quanh nhưng không có kẻ địch nào mà chỉ có tiếng gió kêu xào xạc trên những tán cây.

Thanh Mộc mười phần nghiêm túc nhìn qua ống ngắm nhưng chẳng thấy ai, cánh tay của hắn đã bắt đầu mỏi khi cầm súng thời gian quá lâu.

Đột nhiên Trần Phàm cảm thấy nguy cơ tiềm tàng, theo bản năng hắn lao về phía sau.

Chỗ hắn vừa đứng có một mũi tên cắm xuống, mũi tên này được chế tạo cực kỳ tỉ mỉ, đầu kim loại sắc nhọn, thân tên được làm bằng đồng, đầu mũi tên thoạt nhìn được mài nhẵn bóng nhưng khi cắm vào một cái lá trên đất thì cái lá đó nhanh chóng bị hắc ám lan toàn thân lá, sau đó chiếc lá bốc hơi phảng phất như chưa từng tồn tại.

Trần Phàm thần sắc ngưng trọng hẳn lên, hắn dám chắc đám sát thủ này là của tên Trịnh Khải đó.

Trần Phàm mở Hành Trang tìm thử xem có đồ vật nào chống lại được đám này không, dù sao đang ở trong rừng, sát thủ lại bay nhảy trên các cành cây thì có 10 đôi chân chạy cũng không thoát, còn đàm lính thì thuần túy phản ứng không bằng đám sát thủ này.

Ánh mắt Trần Phàm lóe sáng, tựa như là thấy đồ vật cần tìm, hắn nhanh chóng lấy đồ vật đó ra.

Một chiếc xe tank Mark IV hiện lên giữa khu rừng, đúng, chính là xe tank!!!

Mãi đến chiến tranh thế giới thứ 1 nước Anh mới vác xe tank ra vậy mà ở thế kỷ 18 lại có e tank, nếu để người ở thế kỷ 21 nghe điều này thì họ sẽ chửi bạn là "Bệnh Thần Kinh" nhưng đây đúng là có thật.

Mark IV hiện lên làm đám sát thủ sợ hãi đến tột cùng, ngay cả đám binh lính cũng thuần thần sắc sợ hãi và kinh hoảng vì một khối kim loại đột nhiên xuất hiện giữa hư không.

Đám sát thủ thoáng kinh hoảng trong 2 giây rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, dù sao cả đám đều là "Bách Bộ Hành Dạ", không phải đám lâu la tập làm sát thủ nên rất nhanh những mũi tên được tẩm thuốc đã xé gió lao đến thêm một lần nữa.

Trần Phàm cười nhạt, mở nắp Mark IV ra rồi tiến vào, đậy nắp lại.

"Keng" tiếng va chạm giữa mũi tên với vỏ thép của xe vang lên liên tục, đừng nói là những mũi tên kim loại này, ngay cả pháo giá cứng cũng đừng hòng đục được một lỗ thủng nhỏ này trên Mark IV, vì đơn giản đây chính là xe tank, vỏ ngoài khoác lên một lớp kim loại, chỉ có pháo chống tank mới làm nó vỡ nát được nhưng thế kỷ 18 thì lấy pháo chống tank ở đâu ra cơ chứ???

Nhận thấy mũi tên không hiệu quả, đám sát thủ biết kế hoạch đã hoàn toàn thất bại, định liều mạng thì hàng loạt tiếng nổ súng vang lên biến chúng thành một cái sàng.

Chính là Thanh Mộc nổ súng, đừng xem thường AK47- VIP, đây là vũ khí được chính hệ thống cải tạo lại, tốc độ bắn không thua gì súng máy, lúc này nó điên cuồng nhả ra những viên đạn kim loại xoay tròn.

"Phụt" Đám sát thủ bị đánh thành đống thịt vụn, kẻ thì bị nổ tung đầu, người thì bị mở vài lỗ máu trên bụng, ngực.

"Chạy mau" tên đội trưởng hét lớn nhưng đáng tiếc đã muộn, đám binh sĩ của Trần Phàm với M44 cũng bắt đầu khai hỏa, đám sát thủ chỉ còn cách bay nhảy né tránh nhưng đoán chứng là không cầm cự được bao lâu.

Về phía trung tâm chiến trường thì cũng sắp kết thúc, Dương Bình thấy chủ công bị tập kích cũng rất tức giận, hắn quyết đĩnh chơi khô máu với đám người này.

Từng khẩu M134 (Gatling) được lấy ra, những chiếc xe đẩy( Xe có hai cái bánh lớn để di chuyển, một cái bệ đỡ để M134 đặt lên, tác dụng của nó là để nâng M134 lên cho vừa tầm bắn, tác dụng thứ hai là dùng để di chuyển vì nó rất nặng, 2 người cũng phải miễn cưỡng mang lên chứ đừng nói vừa ôm M134 vừa bắn như phim Rambo hay game Đột Kích đâu) được lấy ra.

Từng khẩu M134 với 6 nòng xoay hiện lên hùng vĩ dưới lớp ánh sáng của buổi trưa, nó như một con quái vật ngủ say chỉ chờ để xoáy nát kẻ địch.

Nhìn những khẩu M134, Dương Bình có chút tự hào trong lòng, hắn được chức Thiếu Úy coi như là cao nhất trong quân đội của Trần Phàm, có điều dưới ánh sáng của Thanh Mộc, Nguyễn Bình thì hắn có chút lu mờ.

Mãi đến khi hắn được Trần Phàm giao những khẩu M134, hắn yêu thích nó không thôi, đơn giản là nó đẹp và hùng vĩ, thể hiện đúng bản chất hoang dã của một khẩu súng thực thụ chứ hắn không biết nổ súng ra sao, Thao Trường cho hắn cách sử dụng nhưng không cho hắn hình ảnh đầy đủ chi tiết về súng.

Dương Bình chà xát tay, ánh mắt nhìn M134 như nhìn mỹ nữ, thời này thì chưa có xe máy hay ô tô, thú vui của đàn ông đơn thuần là súng đạn và đánh nhau mà thôi.

Rất nhanh chóng, đám binh lính hướng M134 về đám binh lính cầm súng hỏa mai đang tụ tập lại một chỗ, đạn đã được lên sẵn chỉ chờ bóp cò mà thôi.

Vì để tránh sức giật quá đà của M134(Sức giật thật sự trong hiện thực nhé các bạn, không phải như game Đột Kích một người một súng vừa bắn vừa chạy như siêu nhân đâu) bắt buộc phải có hai người trong lúc nổ súng.

Một người ở phía sau giữ chặt đuôi súng, bóp cò để nổ súng, một người nửa quỳ, cầm thật chặt thân súng để tránh độ giật và điều chỉnh tầm đạn.

Về việc M134 bị giật văng khỏi xe đẩy thì có hai thanh dây thép ở giữa xe, dùng để giữ chặt thân súng lại.

Bạn đang đọc Đế Quốc Nam Việt sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.