Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai lấy cắp bánh nhân trái cây? (Who Stole the Tarts?)

Phiên bản Dịch · 2497 chữ

Khi Alice và Sư tử đầu chim tới nơi thì vua và Hậu Cơ đã ngự trên ngai vàng. Một đám đông xúm xít quanh họ, gồm các loài chim, thú nhỏ và toàn bộ các quân bài. Đứng trước Vua và Hoàng hậu là viên cận thần J Cơ bị xiềng, có hai tên lính đứng cạnh hai bên. Thỏ Trắng đứng gần Vua, một tay cầm kèn và tay kia cầm cuộn giấy da dê. Một chiếc bàn kê giữa sân tòa trên đó bầy một đĩa bánh nhân trái cây to. Đĩa bánh trông rất ngon khiến Alice cảm thấy đói cồn cào. "Ước gì họ xử án ngay đi để đến giờ giải lao còn ăn bánh chứ!" Alice nghĩ. Nhưng hình như mong ước đó chẳng có cơ hội thành hiện thực. Thế là cô đành nhìn ngó xung quanh để giết thời gian.

Alice chưa bao giờ được dự một phiên tòa nào cả nhưng cô đã đọc nhiều cuốn sách viết về các vụ xét xử và cô rất hài lòng nhận ra rằng cô biết hầu hết chức danh của những người ở đây. "Kia là thẩm phán, vì ông ta có bộ tóc giả to đùng" Cô tự nói với mình.

Vị thẩm phán đó chính là Vua Cơ. Vì phải đội chiếc vương miện trên bộ tóc giả nên trông ông ta chẳng có vẻ thoải mái chút nào và chắc chắn những thứ đó không hề thích hợp với ông.

"Còn kia là hội thẩm đoàn. Đó là mười hai con vật" (Alice buộc phải nói hội thẩm đoàn là những con vật vì bạn thấy đấy, chúng đều là chim và thú). Alice nói đi nói lại câu này đến hai, ba lần vì cô cảm thấy rất hãnh diện khi nghĩ rằng ở tầm tuổi cô, rất ít đứa con gái biết được những điều đó. Alice nghĩ : "Mặc dù hội thẩm đoàn toàn là những con vật nhưng chắc chúng cũng sẽ làm tốt mọi việc."

Mười hai vị trong hội thẩm đoàn đang bận rộn viết gì đó lên các tấm bảng đá.

- Họ đang làm gì thế nhỉ? Đã có gì để cho họ viết đâu vì phiên tòa vẫn chưa bắt đầu mà - Alice thì thầm hỏi Sư tử đầu chim.

- Họ viết tên của họ, vì họ sợ sẽ quên mất tên mình trước khi phiên tòa kết thúc - Sư tử đầu chim cũng thì thầm đáp.

- Ngu ngốc! - Alice phẫn nộ hét to, nhưng cô lập tức im bặt vì Thỏ trắng quát:

- Trật tự! Trong tòa mọi người phải trật tự!

Nhà vua đeo kính lên, ngó nghiêng xem ai đang nói chuyện.

Thế rồi Alice thấy tất cả các thành viên hội thẩm đều viết: "Ngu ngốc!" lên tấm bảng đá của họ. Cô nhìn thấy rất rõ điều ấy chẳng khác nào cô đang ở sát bên vai họ. Thậm chí cô phát hiện thấy một vị thành viên hội thẩm còn không biết viết chữ "ngu ngốc" và anh ta phải hỏi người bên cạnh. "Thế này thì những tấm bảng của họ sẽ chỉ toàn những thứ vớ vẩn trước khi phiên tòa kết thúc!" Alice nghĩ.

Một thành viên hội thẩm dùng một cây bút chì để viết và cây bút miết lên tấm bảng đá tạo ra tiếng kêu ghít-ghít rất chói tai. Tất nhiên là Alice không sao chịu nổi. Cô đi vòng ra phía sau tòa án và dừng ngay đằng sau anh ta rồi nhanh chóng giật lấy chiếc bút chì. Cô làm việc đó quá nhanh đến nỗi viên hội thẩm bé nhỏ đáng thương (anh ta chính là Bill, con thằn lằn Bill) không phát hiện ra và anh ta cứ nhìn ngó khắp nơi để tìm bút chì. Bill phải dùng ngón tay để viết trong suốt thời gian còn lại nhưng tất nhiên là anh ta chẳng viết được chữ nào cả vì ngón tay không để lại dấu vết gì trên bảng.

- Quan nội chính, đọc cáo trạng đi - Vua ra lệnh:

Thỏ trắng liền thổi ba tiếng kèn rồi mở cuộn giấy da dê và đọc:

"Hoàng hậu Cơ làm bánh trái cây,

Vào một ngày nắng hè oi ả.

Cận thần J Cơ đã ăn trộm bánh

Lại còn mang tất cả bánh đi!"

- Hãy cân nhắc bản phán quyết của các ngươi đi! - Vua nói với hội thẩm đoàn.

- Chưa xong ạ, chưa xong ạ! - Thỏ trắng vội vã ngắt lời - Còn nhiều việc phải làm trước khi phán quyết!

- Thế thì gọi nhân chứng đầu tiên đi - Vua ra lệnh.

Thỏ trắng lại thổi ba tiếng kèn rồi kêu to:

- Nhân chứng đầu tiên.

Nhân chứng đầu tiên chính là Người làm mũ. Anh ta bước vào phòng xử án với một tay cầm tách trà và tay kia cầm một mẩu bánh phết bơ.

- Thưa Đức vua, xin người thứ lỗi cho tôi vì đã mang những thứ này vào đây, nhưng tôi chưa uống hết tách trà thì đã bị đưa đến đây - Người làm mũ phân trần.

- Lẽ ra ngươi phải uống hết trà trước khi đến đây chứ. Thế ngươi bắt đầu uống trà từ lúc nào? - Vua hỏi.

Người làm mũ nhìn Thỏ rừng lúc này đang khoác tay Chuột Sóc bước vào phòng xử án ngay đằng sau mình.

- Ngày mười bốn tháng ba, tôi nghĩ đúng là ngày đó - Người làm mũ nói.

- Ngày mười lăm chứ - Thỏ rừng lên tiếng.

- Ngày mười sáu - Chuột sóc tiếp lời.

- Ghi vào đi - Vua bảo đoàn bồi thẩm. Các hội thẩm viên hăng hái ghi tất cả ba ngày trên vào bảng rồi cộng lại và quy thành shilling và penny (22)

(22) Đơn vị tiền tệ của Anh.

- Phải bỏ cái mũ của ngươi ra chứ - Vua bảo Người làm mũ.

- Không phải mũ của tôi - Người làm mũ nói.

- Thế thì đúng là mũ ăn cắp rồi! - Vua kêu lên và quay sang hội thẩm đoàn và lập tức hội thẩm đoàn vội ghi lại sự kiện đó.

- Tôi đội mũ để bán. Tôi chẳng có cái mũ nào cho riêng mình cả. Tôi là Người làm mũ mà - Người làm mũ giải thích.

Nghe vậy, Hoàng hậu lập tức đeo kính lên và bắt đầu nhìn Người làm mũ trừng trừng, mặt mày anh ta tái nhợt đi, người run lẩy bẩy.

- Hãy đưa ra bằng chứng đi và đừng có sợ run lên như thế, nếu không ta sẽ hành quyết ngươi ngay tại chỗ đấy - Vua bảo Người làm mũ.

- Nhưng câu nói của Vua chẳng khiến người làm chứng thêm can đảm chút nào. Anh ta cứ ngọ nguậy hết chân này đến chân kia và lo lắng nhìn Hoàng hậu. Trong lúc bối rối lẽ ra phải cắn và miếng bánh thì anh ta lại ngoạm một miếng to tướng vào tách trà.

Đúng lúc đó, Alice cảm thấy trong người cô đang diễn ra một sự biến chuyển rất kỳ lạ khiến cô vô cùng hoảng hốt. Cuối cùng cô nhận ra là mình lại đang to dần lên và ý nghĩ đầu tiên của cô là phải ra khỏi phòng xử án. Nhưng sau đó, cô lại quyết định cứ ở lại chừng nào căn phòng này vẫn còn chứa được cô.

- Xin cô đừng ép vào người tôi như thế - Chuột sóc ngồi bên cạnh Alice kêu lên - Tôi không thở được nữa rồi.

- Nhưng tôi chẳng biết làm thế nào cả. Tôi đang to lớn lên mà. - Alice nói.

- Cô không có quyền lớn lên ở đây - Chuột sóc nói.

- Đừng có nói vớ vẩn. Anh biết không, anh cũng đang to lớn lên đấy - Alice nói liều.

- Đúng vậy, nhưng tôi lớn lên với tốc độ bình thường chứ không phải cái kiểu nhố nhăng như cô. - Nói xong Chuột sóc giận dỗi và đứng lên đi về phía bên kia phòng xử án.

Trong khoảng thời gian đó, Hoàng hậu không hề rời mắt khỏi Người làm mũ và ngay khi Chuột Sóc sang phía bên kia phòng, bà ta bảo một trong các nhân viên tòa án:

- Hãy mang đến cho ta danh sách các ca sĩ đã hát trong buổi hòa nhạc gần đây nhất!

Nghe vậy, Người làm mũ khốn khổ run lên bần bật đến nỗi cả hai chiếc giày của anh ta bắn ra khỏi chân.

- Hãy đưa ra bằng chứng đi. Nếu không ta sẽ cho hành quyết ngươi bất kể ngươi có run sợ hay không. - Vua bảo Người làm mũ.

- Thưa Đức vua, tôi chỉ là một kẻ nghèo khổ - Người làm mũ bắt đầu nói giọng run rẩy - Đã hơn một tuần nay thậm chí lâu hơn nữa, tôi chưa hề được uống trà. Mẩu bánh mì phết bơ của tôi càng ngày càng mỏng còn trà thì loãng trông cứ lấp la lấp lánh toàn nước...

- Cái gì lấp lánh? - Vua hỏi.

- Nó bắt đầu bằng trà (23) - Người làm mũ đáp

(23) Từ "lấp lánh" tiếng anh là "twinkling" bắt đầu bằng chữ cái T. Chữ T phát âm giống từ trà là "tea".

- Tất nhiên là từ lấp lánh bắt đầu bằng chữ T rồi. Nhà ngươi coi ta là thằng đần đến nỗi không biết điều đó ư? Tiếp tục đi!

- Tôi là một người nghèo khổ - Người làm mũ tiếp tục - Tất cả mọi vật đều lấp la lấp lánh... Chính thỏ rừng nói thế.

- Tôi không nói - Thỏ rừng vội vã ngắt lời.

- Anh có nói - Người làm mũ nói.

- Tôi phủ nhận điều đó. - Thỏ rừng cãi.

- Nó đã phủ nhận rồi. Thôi bỏ phần này đi. - Vua phán.

- Thôi được. Thế thì là Chuột sóc nói - Người làm mũ nhìn quanh lo lắng xem Chuột sóc có phủ nhận điều đó không, nhưng Chuột sóc chẳng bác bỏ gì hết vì nó đang ngủ say.

- Sau đó tôi cắt thêm một ít bánh mì phết bơ - Người làm mũ tiếp tục.

- Nhưng tên Chuột sóc nói gì? - Một vị hội thẩm hỏi.

- Tôi không nhớ - Người làm mũ đáp.

- Ngươi phải nhớ nếu không ta sẽ cho hành quyết ngươi đấy. - Vua tuyên bố.

Người làm mũ khốn khổ đánh rơi cả chiếc tách uống trà và mẩu bánh mì phết bơ. Anh ta quỳ một bên gối rồi nói tiếp:

- Thưa Đức vua, tôi là một người nghèo.

- Nghèo ngôn từ. Ngươi nói năng vô cùng kém cỏi - Vua nói.

Đến đây, một con chuột lang bỗng nhiên vỗ tay, lập tức nó bị các nhân viên trong tòa trấn áp luôn (Từ trấn áp thật ra cũng không đúng lắm và bởi vì thật khó mà tìm được một từ chính xác để diễn tả hành động của các nhân viên nói trên. Vì thế tôi chỉ có thể mô tả lại những hành động mà các nhân viên kia đã làm đối với chú chuột lang: họ có một cái túi vải bạt to. Họ tống chú chuột lang vào đó, ấn cái đầu chuột lang vào trước rồi họ dùng dây buộc miệng túi lại, sau đó họ ngồi lên túi có chú chuột trong đó).

"May mà mình được thấy cảnh này" Alice nghĩ: "Mình đã nhiều lần đọc báo, phần mô tả các vụ xử có viết: 'Nếu cứ cố làm gì đó, như vỗ tay tán thưởng chẳng hạn là lập tức bị các nhân viên phiên tòa trấn áp ngay' ... Cho đến tận bây giờ mình mới hiểu thế nào là trấn áp."

- Nếu đó là tất cả những gì ngươi biết thì ngươi có thể lui xuống. - Vua đáp.

- Tôi không thể xuống hơn được nữa. Vì ngài thấy đấy, tôi đã đứng ở sàn nhà rồi - Người làm mũ nói.

- Thế thì ngươi có thể ngồi xuống - Vua đáp.

Đến đây, lại một con chuột lang khác vỗ tay hoan hô và thế là nó cũng bị trấn áp ngay lập tức. "Thế là hết cả chuột lang! Bây giờ phiên tòa sẽ ổn hơn đây" Alice nghĩ.

- Tôi muốn dùng cho xong bữa trà của mình - Người làm mũ nói, mắt vẫn lo ngại liếc nhìn Hoàng hậu, bà này đang đọc danh sách các ca sĩ.

- Ngươi có thể đi được rồi - Vua bảo Người làm mũ và thế là Người làm mũ cuống quýt chạy khỏi phòng xử án vội đến nỗi không kịp xỏ lại giày.

- Hãy đuổi theo hắn ở ngoài kia và chặt đầu hắn đi. - Hoàng hầu nói với một nhân viên nhưng khi nhân viên đó ra đến cửa thì đã không thấy bóng dáng Người làm mũ đâu nữa.

- Cho gọi nhân chứng tiếp theo! - Vua ra lệnh.

- Nhân chứng tiếp theo là bà đầu bếp của Nữ công tước. Alice đoán ra ngay được nhân chứng thứ hai chính là bà đầu bếp trước cả khi bà ta bước vào phòng xử án, bởi vì cô thấy những con vật đứng gần cửa đều nhất loạt hắt hơi. Quả nhiên bà đầu bếp bước vào phòng xử án, tay cầm lọ hạt tiêu.

- Hãy trình bằng chứng của ngươi ra - Vua ra lệnh.

- Không có - Bà đầu bếp nói.

Vua băn khoăn nhìn Thỏ Trắng, còn Thỏ Trắng thấp giọng nói:

- Đức vua phải kiểm tra nhân chứng này mới được.

- Ừ, đúng là ta phải làm thế. Vua nói, giọng uể oải. Tay khoanh trước ngực, Vua nhíu mày nhìn bà đầu bếp cho tới khi đôi mắt gần như nhắm tịt lại và bằng một giọng trầm trầm vua hỏi:

- Bánh nhân trái cây làm bằng gì?

- Thành phần chính là hạt tiêu - Bà đầu bếp trả lời.

- Đường mật chứ - Một giọng ngái ngủ ngay sau lưng bà ta.

- Bắt lấy tên Chuột sóc, chém đầu tên Chuột sóc! Đưa Chuột sóc ra khỏi phòng xử! Trấn áp nó đi! Cấu véo nó và vặt râu nó đi! - Hoàng hậu hét lên.

Cả phòng xử án náo loạn đến vài phút. Chuột sóc bị đưa ra khỏi phòng và đến lúc tòa ổn định trật tự thì bà đầu bếp đã biến mất.

- Chẳng sao cả - Vua nói và thở phào nhẹ nhõm rồi ra lệnh - Cho gọi nhân chứng tiếp theo.

Rồi vua ghé tai Hoàng hậu thấp giọng:

- Này hậu yêu quý, Hậu phải thẩm vấn kỹ nhân chứng tiếp theo này đấy. Cuộc thẩm vấn làm ta nhức đầu quá đi mất!

Alice sốt ruột nhìn Thỏ trắng đang dò dẫm lần theo bản danh sách và cô hồi hộp tự hỏi không biết nhân chứng tiếp theo là ai. "Đến bây giờ họ vẫn chưa thu được bao nhiêu bằng chứng" Alice đang nghĩ như vậy thì bỗng giật mình và vô cũng ngạc nhiên khi nghe Thỏ trắng xướng to hết mức cái tên "Alice".

Bạn đang đọc Những Cuộc Phiêu Lưu Của Alice Ở Xứ Sở Thần Tiên của Lewis Carroll
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ayakawa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.