Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8 (Kết)

Phiên bản Dịch · 918 chữ

"Bác sĩ Nam, bệnh án các thứ thế nào? Viện trưởng vừa..."

"Anh yên tâm, xong cả rồi."

"Chậc, cám ơn cậu giúp tôi nhé, mà xe cậu hỏng rồi đúng không? Tôi đưa cậu về?"

"No, thanks. Anh đi mà đón nữ hoàng của mình đi."

Mỉm cười chào tạm biệt, cậu thong thả rời đi.

Đứng ở trạm chờ, Thịnh Nam bắt đầu hoài niệm tháng ngày còn là học sinh, sinh viên... Hầy, phát khóc mất thôi.

Xe đến, chậm rãi đi lên.

"Bác tài, còn nhớ cháu không?"

Bác tài khi những năm ấy đến giờ vẫn vậy, chỉ là tóc đã thêm vài sợi trắng.

"Cái mặt nữ sinh kia có hóa thành tro tao cũng nhận ra!"

Đấy đấy, cái kiểu chọc ngoáy nỗi đau người khác mãi không sửa!

Thịnh Nam không lựa góc cũ để ngồi nữa, trực tiếp ngồi hàng đầu gần bác tài.

"Trước cứ lông bông suốt ngày, giờ trưởng thành rồi nhỉ, có vợ con gì chưa?"

"Cháu mới có 25, tuổi xuân phơi phới vợ con làm gì cho mệt."

Bác tài nheo mắt, nói lại:"Bác quên, phải hỏi là lấy chồng chưa mới đúng nhỉ!".

"Sao bác biết hay vậy! Bác điều tra cháu!"

"Ông mày thèm vào, trước mày với thằng nào còn thuê cả xe bác mày hôn hít thây!"

.... WTF!!!!!! Ra là hắn thuê!!! Aaaa!!! Thảo nào đến trạm cuối rồi xe vẫn chạy!! Không ai đuổi xuống!

Lại nhắc đến hắn, tim cậu ẩn ẩn đau, xong mới dần lắng xuống. Kì thật cậu đang phân vân có phải mình thật sự gay khi đã thử hẹn hò với vài người đàn ông nhưng không hề có chút hứng thú...

Hầy, thật vi diệu.

"Cậu là Trần Thịnh Nam??"

Giật mình quay ra sau, câu trên là của cậu trai ngồi sau hỏi cậu.

"Vâng?"

Lúc này cậu trai mới bỏ kính ra, một đôi mắt đen sâu hoẳm, sắc hệt như mắt... hắn khiến cậu có chút bối rối.

"Cậu còn nhớ Trịnh La Đăng chứ?"

Sao có thể quên đây?

8 năm quý báu của tôi vẫn không thể xóa nhòa này!

"Vâng, có gì sao?"

"Tôi là anh trai em ấy. Cậu có thể dành chút thời gian để nói chuyện không?"

Nhìn ánh mắt cương nghị kia, cậu thầm biết không có khả năng từ chối rồi...

"La Đăng bị bệnh."

Tưởng như một giây vừa rồi tim cậu ngừng đập.

"Bệnh gì?? La Đăng bị bệnh gì??"

"U não.. em ấy có một khối u não... thật ra ông nội tôi cũng bị u não, nhưng bố và tôi không hề có dấu hiệu nào của u não nên đã mừng, tưởng nó không di truyền mà chủ quan. Thật ra em tôi sớm đã có những dấu hiệu của u não, nhưng nó sống khép kín, lại ít khi bộc lộ ra... nó cứ giấu nhẹm đi. Xong, khi nó đột nhiên ngất đi trên đường về nhà mới vội vàng đi khám mới nhận ra... La Đăng... đối với nó, khoảng thời gian có cậu ở bên là mảnh kí ức quan trọng nhất trong cuộc đời nó. Tôi biết, những lần đi chuyến xe bus này cốt chỉ để lén lút mua thuốc giảm đau giấu đi tất cả... Nó ra đi trên mặt vẫn là nụ cười, anh chắc chắn là nó nghĩ đến em nên mới vậy... Đâu có rảnh nhớ đến ông bố, thằng anh này... Chậc, tình yêu dẫm đạp tình thân mà..."

Tuy chưa nói hết, nhưng anh vẫn dừng lại đợi cậu lau nước mắt.

"Nó nợ em một lời yêu, chỉ có lời này thôi cũng không có khả năng nói được, lại phải để anh trai nói hộ... Nó thật nhút nhát hay ngu ngốc?"

Cố gắng lắm mới ngưng khóc được, nghe đến đây Thịnh Nam càng khóc lợi hại hơn, không kiêng nể há miệng gào thật lực.

Hắn ấy, hắn từ đầu đến cuối là thằng khốn nạn!

Cái thằng rảnh ruồi mới đầu không cho cậu ngồi rồi lại cưỡng chế ép cậu ngồi!

Cái tên luôn hờ hững với vui tao nhã của cậu!

Hắn! Trịnh La Đăng ấy! Cái tên ấy là người mà Trần Thịnh Nam yêu!!

Hắn không nói lời nào bỏ đi xe bus, không một lời chào bỏ rơi cậu.... Hắn đi rồi, hắn đi rồi.

Đến khi tiếng khóc lạc âm, cái rát ở cổ họng mới khiến cậu im im đi.

"Cám ơn em, rất cám ơn em.......................... đã cùng anh diễn một cảnh rất đạt!!! Em khiến anh tự tin về trình độ diễn sâu của mình!!! Há há há!!! Lựa chọn theo ngành điện ảnh là quá đúng!!"

Mặt cậu nghệt ra... vô cùng thốn! Thế tất cả chỉ là hư cấu???

"Khụ, thật ra nó có bệnh là thật nhưng mà 8 năm qua chữa xong bên Mỹ rồi, giờ đang điều hành một chi nhánh của công ty Trịnh Dương ở bên đó. Nó nhờ anh qua đây đưa em qua đó để... cưới, ngốc ạ."

Mụ nội nó!!!

Làm ông mày tụt cảm xúc thảm hại!! Hỏng hết hình tượng bác sĩ điềm đạm thanh cao rồi!!

Ghét nhất tên Trịnh La Đăng!

À, nhầm, yêu nhất!

_ Chính văn hoàn__

T/g: Có thể coi là HE thay vì OE đúng không :v

Tung bông cho tác phẩm thứ 4 được Sơ hoàn thành tử tế :v

Bạn đang đọc Những Chuyến Xe Bên Em của Trang Sơ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.