Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15 - 16

Phiên bản Dịch · 1193 chữ

Chương 15

- Cái kéo ở trên nóc tủ ấy, cạnh cái tủ lạnh. - Tôi bảo Lauren. Chúng tôi đã thảo luận khá lâu trên đường về nhà nên hủy tấm ảnh như thế nào là hay nhất. Và đây là cách chúng tôi cho là khả dĩ nhất.

- Cậu có chắc sẽ không sao chứ? - Lauren vẫn lo lắng.

- Tớ hy vọng thế. - Tôi nói.

Tôi đọc mảnh giấy nhắn dán trên tủ lạnh.

- Mẹ tớ nhắn bố và mẹ đưa Vicky đi mua đồ. Tớ nghĩ đây là lúc thích hợp nhất để làm việc đó đấy.

Tôi chỉnh lại ngay ngắn cặp mắt kính trên mũi. Sau đó tôi trải rộng tấm ảnh ra cái bàn bếp.

Lauren đưa cho tôi cái kéo.

Tôi cười nhăn nhó.

- Tay tớ run quá.

Tôi nuốt ực một cái.

- Bắt đầu.

Tôi xoay xoay cái ảnh, không biết nên cắt từ đâu trước. Thực ra tôi đang băn khoăn. Tôi không biết liệu điều gì xảy ra nếu tôi cắt nó. Con bọ ngựa có nhảy bật ra khi tôi cắt vào chỗ chấm?

Tôi nhắm mắt lại rồi bắt đầu cắt. Tôi cắt rất nhanh. Tôi sợ.

Không thấy tiếng quạt cánh.

Tôi mở mắt ra và cắt tiếp. Lần này tôi cắt nó thành hai mảnh.

- Cậu có làm được không? - Lauren hỏi.

Tôi nhìn hai mảnh ảnh.

- Tớ cũng không biết nữa.

- Cậu đã chắc chưa?

Tôi gật đầu.

- Tớ nghĩ tớ làm được.

- Cẩn thận nhé. Giữ chắc kính của cậu. - Lauren nhắc nhở.

Bụng tôi thót lại.

- Tớ sẽ cẩn thận. - Tôi đẩy kính trễ xuống. Rồi tôi khẽ liếc qua kính nhìn xuống mảnh ảnh bên trái.

Tôi quay đầu ra chỗ khác, kéo vội kính lên.

- Nó vẫn còn ở đó. - Tôi rên rỉ.

- Không sao, không sao. - Lauren trấn tĩnh tôi. - Cậu cứ bình tĩnh. - Nhưng rõ ràng giọng cô ấy chẳng bình tĩnh chút nào. - Có lẽ chúng ta phải cắt nhỏ nữa.

Lauren cầm kéo lên.

- Lần này để tớ cắt. - Cô ấy cắt một vòng nhỏ xíu rồi nhìn sang tôi. - Cậu quay đi chỗ khác được không? Cậu mà cứ chằm chằm nhìn tấm ảnh làm tớ không yên tâm, kể cả cậu vẫn đeo kính.

Tôi quay mặt đi.

Xoẹt. Xoẹt. Xoẹt. Mỗi tiếng xoẹt tôi càng thấy lo sợ hơn.

Tôi nghe tiếng Lauren đặt kéo xuống bàn. Rồi có tiếng xé.

- Cậu làm gì thế? - Tôi hỏi.

Tớ xé nó ra. Làm thế nhanh hơn là cắt. - Cô giải thích.

Roạt…t…t.t. Tôi ghét cái âm thanh này còn hơn cả tiếng kéo cắt. Một giọt mồ hôi lăn xuống má tôi. Tôi chùi bàn tay rịn mồ hôi vào quần.

Tôi vẫn nghe tiếng Lauren xé giấy xoàn xoạt, xoàn xoạt, xoàn xoạt.

Nó mà còn ở đó thì sao nhỉ?

Nhỡ chúng tôi chỉ làm mọi chuyện xấu đi thì sao?

Nhỡ chúng tôi lại làm con vật cáu lên thì sao?

- Đã xong. - Lauren thông báo. - Cậu quay lại được rồi.

Tôi quay lại, thở phào. Giữa bàn là một đống vụn giấy. Mỗi mẩu chỉ nhỏ bằng móng tay út của tôi.

Mặt Lauren đỏ bừng.

- Tớ không muốn phải lặp lại điều này.

- Tớ nghĩ tớ sẽ kiểm tra lại chúng. - Tôi nói. Tôi hy vọng cô ấy sẽ nói tôi không phải làm thế.

Nhưng Lauren lại gật đầu. Tôi biết cô ấy đúng. Chúng tôi nên thận trọng, phải chắc chắn là con vật đã biến khỏi.

Tôi kéo trễ kính xuống. Những mẩu giấy này rất nhỏ. Tôi rất khó nhìn rõ.

Tôi nhoài lên bàn.

Tôi vẫn chưa yên tâm lắm.

Một dòng mồ hôi chảy xuống cằm tôi rồi nhỏ thành vũng trên bàn. Tôi cúi thấp xuống, thấp nữa. Mắt gí sát lại gần, gần nữa.

Mạch máu căng lên giần giật trong tai tôi.

- Cẩn thận nếu không…

Lauren chưa kịp cảnh cáo hết thì đã quá muộn.

Một cái càng nhỏ xíu bật vào mặt tôi.

Cặp kính của tôi bay vèo lên.

Tôi nghe tiếng rơi độp xuống sàn.

- Lauren! Nhặt cho tớ cái kính! - Tôi la thất thanh.

- Nó đâu rồi? - Cô cũng hét lên, nằm bò ra sàn nhà tìm kính.

- Tớ không biết! Nhanh lên!

Mỗi mẩu giấy chĩa ra một cái cẳng bé xíu.

Những cặp mắt tí hon nhìn trừng trừng vào tôi.

Những cặp càng cứng bật tanh tách.

Chúng bò lúc nhúc đầy bàn.

Hàng trăm con.

Hàng trăm con bọ ngựa càng cụp tí hon!

chương 16

- Chúng trở lại rồi!

- Hả? Chúng? - Lauren ré lên.

- Chúng đang tràn ra từ những vụn giấy. - Tôi hét.

- Ôi, không! - Lauren rên rỉ. - Chúng ta phải làm gì bây giờ?

- Phải tìm kính của tớ!

- Tớ đang tìm dưới gầm bàn.

- Khoan đã! - Tôi kêu lên. Nhưng quá muộn rồi.

Lũ bọ ngựa đang rầm rập bò xuống chân bàn… về phía Lauren. Cả phòng bếp tràn ngập âm thanh đập cánh đáng sợ.

Tôi vớ cái khăn lau đĩa chụp lên những con quái vật nhỏ.

- Chạy khỏi đấy ngay! Chúng đang bò tới chỗ cậu đấy!

Lauren nhảy bổ từ gầm bàn ra.

- Chúng tới chỗ mình! Chúng tới chỗ mình! - Cô la hét, nhảy tưng tưng. - Tớ thấy như chúng bám trên tóc tớ! - Rồi cô chúi ra trước, vỗ lấy vỗ để vào đầu.

- Bình tĩnh nào! - Tôi hét Lauren. - Để tớ xem xem nào! Tiếng đập cánh mỗi lúc một to. Tôi khó mà tập trung suy nghĩ.

Lauren tiếp tục hoảng loạn lúc lắc đầu.

- Tớ không thể đứng yên được nữa đâu Wes. Tớ không thể! Làm gì đi! Xin cậu đấy!

Tôi phải lấy tay giữ yên đầu Lauren. Đám bọ ngựa xanh lét đã phủ đầy đầu cô ấy, chúng luồn vào dưới tóc ngày một dày đặc.

Tôi ra sức gạt chúng xuống nhưng không được, chúng bật càng ra chĩa vào tay tôi.

- Nhanh lên! Ra bồn rửa bát!

- Nước! - Lauren la to.- Tuyệt vời. Chúng ta sẽ rửa trôi chúng đi.

Tôi vặn vòi nước lạnh ra hết cỡ rồi đưa đầu Lauren vào.

Tôi ngoái lại nhìn cái bàn. - Ôi, không! Tôi thấy một con bọ ngựa bật tách khỏi mặt bàn, bay vù lên không trung. - Chúng bay được!

- Không ăn thua. - Tiếng Lauren từ phía bồn rửa bát. - Tớ vẫn cảm thấy chúng. Chúng bắt đầu cắn!

- Không, được chứ Lauren. - Tôi nói, mắt nhìn lên đầu cô. - Tớ thấy chúng đang ngã liểng xiểng.

Tôi thấy nhói một cái sau gáy. Rồi đến trán. Tiếp theo là mũi. Một bên tai.

Lũ bọ ngựa đã bám đầy đầu tôi.

Chúng bò tán loạn trên đầu tôi.

Chúng châm vào da tôi.

Tôi nhảy cẫng lên, rối rít vò đầu.

Rồi tôi nghe có một tiếng kêu đáng sợ.

Và tôi biết chúng tôi đã tới số.

Bạn đang đọc Những Chuyện Kì Bí Của Stine (Ác mộng trong không gian ba chiều) của R.L.Stine
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.