Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

06

Phiên bản Dịch · 2055 chữ

Chương 5

Họ của Debbie là Hemlock cũng có nghĩa là cây độc cần, vì vậy cô bé ghét cái họ này lắm.

- Thử tưởng tượng xem, tên họ gì lại trùng với một loài cây độc như vậy?

- Hay chứ. Mình rất thích.

- Như vậy chứng tỏ khiếu thẩm mĩ của bạn dở òm.

Gia đình Debbie mới dọn đến thành phố này. Cô bé không có anh chị em. Ông bố thường xuyên bay khắp thế giới vì công việc. Từ khi sinh ra, Debbie theo cha mẹ thay đổi chỗ ở năm lần rồi.

Cô ta tỏ ra rất quan tâm khi biết tôi cũng luôn luôn phải di chuyển. Tôi không nói gì đến Gánh Xiếc Quái Dị, chỉ bảo phải đi theo cha, vì ông là người bán hàng lưu động.

Debbie bảo:

- Mình chưa bao giờ thấy ông già bạn, chỉ thấy anh trai bạn thôi.

Cô bé lầm Evra là anh trai tôi, nhưng tôi không cải chính.

- Ông già dậy sớm lắm. Ngày nào cũng ra đi từ trước trời sang, trở về nhà đã tối mịt rồi.

- Ông già để hai anh em một mình tại khách sạn à? Còn việc học hành thì sao?

Đánh trống lảng, tôi cầm lên một đôi găng tay hỏi:

- Giống đôi của bạn không?

- Gần giống. Đôi của mình màu tối hơn.

Chúng tôi sang quầy bán đĩa nhạc. Không đem theo nhiều tiền, nên tôi chỉ mua quà cho Evra, không mua gì ình.

Loanh quanh them mấy cửa hàng vẫn không tìm được đôi găng vừa ý Debbie, chúng tôi lang thang ngắm những nhọn đèn bắt đầu tỏa sáng trên đường phố và những quầy hàng.

Debbie nói:

- Mình yêu nhất thời điểm này của buổi chiều, giống như một thành phố bắt đầu đi ngủ, để một thành phố mới vươn vai thức dậy.

- Một thành phố dành cho những kẻ sống về đêm.

Vừa nói tôi vừa nghĩ đến ông Crepsley. Debbie chợt lom lom nhìn tôi:

- À này, quê bạn ở đâu? Qua giọng nói của bạn, mình không đoán được bạn người vùng nào.

- Tại mình đi hết nơi này tới nơi khác mà. Đủ nơi đủ chỗ.

- Bạn không muốn nói chứ gì?

- Ông già mình không cho.

- Vì sao?

- Không nói được.

Tôi cười yếu xìu. Nhưng Debbie đã chuyển đề tài:

- Khách sạn bạn ở có khá không? Trông có vẻ ngột ngạt quá hả?

- Không đâu. Ngon lành hơn những nơi trước nhiều. Nhân viên không nạt nộ, nếu bạn chơi đùa trong hành lang. Có cả những khách... Kì cục lắm.

Tôi kể cho Debbie nghe về tay khấch trọ dạo khắp khách sạn như... Người tiền sử. Cô bé rú lên:

- Ghê vậy? Bạn phịa rồi.

- Thật mà. Mình thề.

- Người ta không đá lão ra khỏi khách sạn sao?

- Theo họ, khách hàng là thượng đế. Muốn làm gì thì làm.

Debbie cười:

- Thế nào mình cũng phải tới nơi đo một lần.

- Nhưng đừng đến vào ban ngày.

Tôi vội nói, sợ Debbie đến trong lúc ma-cà-rồng Crepsley còn ngủ.

Chúng tôi thả bộ trở lại quảng trường. Tuy biết kết bạn với một con người bình thường là điều rất nguy hiểm, nhưng tôi thích được ở bên Debbie. Ngoài Evra, tôi không có người bạn nào cùng lứa tuổi.

Tới trước cửa nhà cô bé, tôi hỏi:

- Bạn sẽ nói sao với ông bà già về đôi găng tay?

- Thú thật chứ biết sao. Vừa nói vừa ho, để ba má tội nghiệp, không la vì cái tội làm mất quà của chú.

Tôi phì cười:

- Tinh quái thật

Debbie cũng cười:

- Mình là một loài rau đọc, bạn quên **? Vào nhà mình một chút không?

Tôi ngó đồng hồ. Giờ này cahwcs ông Crepsley đã đi khỏi khách sạn rồi. Không muốn Evra tưởng tôi lơ là với nó, tôi bảo Debbie:

- Muộn rồi. Mình phải về thôi.

- Tùy bạn. Ngày mai, nếu rảnh cứ đến chơi. Lúc nào mình cũng ở nhà.

- Không đi học sao?

- Sắp nghỉ lễ rồi. Má bảo, chờ tới năm mới đi học luôn cho khỏe.

- Nhưng bạn lại có thể lang thang đi mua găng tay?

- Má đâu biết là mình đi bộ. Mình bảo là đi taxi đến thăm nhỏ bạn. Lúc về mình cũng... Đi bằng taxi. Hì hì!

- A ha! Bắt quả tang nói láo nhé. Mình có bằng chứng để tống tiền bạn rồi đấy.

- Dám không? Mình sử dụng phép thuật của phù thủy biến bạn thành con cóc ngay. Nhớ ghé thăm mình, mới về đây nên mình chưa có nhiều bạn. Ở nhà suốt, nản lắm. - Nhưng bạn sẽ bảo là gặp mình ở đâu? Trên taxi à?

- Phải đấy, mình quên vụ này...

- Nhất là mình lại... Hơi bị xinh trai nữa.

- Quá xinh chứ. Hay để mình đến chỗ bạn, rồi đi xem phim. Mình sẽ nói với má là gặp bạn trong rạp hát.

Tôi nói số phòng, rồi dặn them:

- Nhưng khoảng 6 giờ chiều bạn hãy tới là tốt nhất.

Debbie nhịp chân trên bực cửa, ngập ngừng:

- Nhưng...

- Nhưng sao?

- Cậu không mời mình à?

- Mời?

- Mời mình đi xem phim.

- Nhưng Debbie mới bảo...

- Khổ quá Darren! Con gái không bao giờ mời con trai.

Tôi ngẩn tò te:

- Vậy sao?

- Bạn mù tịt hả? Để mình bày cho: Debbie ơi, bạn có muốn cùng mình đi xem phim trong? Nói đi.

- OK. Debbie, bạn có đi xem phim với mình không?

- Để mình suy nghĩ đã.

Nói xong con nhóc mở khóa cửa, rồi biến ngay vào trong nhà.

Con gái khiếp thật!

Chương 6

Vào phòng, thấy Evra đang xem TV, tôi hỏi:

- Có gì lại không?

- Chẳng có gì.

- Ông Crepsley có “nhớ” tớ không?

- Gần đây ông ấy hành động kỳ lạ lắm. Hình như ông ta cũng chẳng cần quan tâm đến sự vắng mặt của cậu.

- Mình biết. Thậm chí ông ta cũng không thúc giục mình uống “thuỷ ngân đỏ” nữa.

- Nhưng dù không có ông Crepsley, cậu cũng phải uống chứ.

- Có thể. Đêm nay mình sẽ lẻn vào một phòng, xin chút máu của một khách trọ ngủ say.

- Phải hết sức thận trọng, nếu cậu bị bắt là ông Crepsley bị bại lộ liền.

- Hả? Bắt tớ? Đừng có mà mơ. Tớ vù vào, biến ra như bóng ma, làm sao bắt được.

Quả vậy, tôi đã từng làm như thế. Khoảng hai giờ sáng là thời điểm quá dễ dàng với một người có những khả năng đặc biệt như tôi: Ghé tai sát cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong. Tôi có thể phân biệt trong phòng có mấy người, ngủ lơ mơ hay ngủ li bì. Khi phát hiện một cánh cửa không khoá, bên trong chỉ một ông với tiếng ngáy như sấm, tôi lẻn vào và rút đầy một ống tiêm nhỏ. Evra hỏi: - Mai có chương trình gì đặc biệt không?

Tôi cho nó biết cuộc hẹn với Debbie và hẹn cô bé đi xem phim. Evra hớn hở cười hỏi:

- Cậu có cuộc hẹn hò rồi à?

- Hẹn hò khỉ mốc gì. Tụi này chỉ đi xem phim thôi.

- Chỉ xem phim thôi! Con trai con gái đi xem phim là hẹn hò chứ là gì?

- Ừ thì hẹn hò, nhưng chẳng đi đến đâu hết.

- Tại sao?

- Tớ là một ma-cà-rồng nửa mùa, cô bé là một người bình thường.

- Có sao đâu, miễn là cậu đừng cắn cổ con bé là ổn rồi.

- Ha ha, nhưng năm năm nữa con bé hết là con bé, còn tớ vẫn cứ là một thằng nhóc như thế này, cậu quên điều đó à?

Evra lắc đầu:

- Sao cậu lo xa thế? Ở gần ông Crepsley lâu quá, cậu cũng bi quan nhăn nhó giống ông ta mất rồi.

Tôi thở dài:

- Có lẽ cậu nói đúng.

- Đúng quá chứ có lẽ gì nữa.

- Tớ sẽ phải làm gì. Trước đây chưa bao giờ tớ hẹn hò với ai.

- Mình cũng vậy. Nhưng mình nghĩ, cậu phải chuyện trò vui vẻ, duyên dáng lên. Phải biết khôi hài, đối xử ân cần như một người bạn tốt... Rồi...

- Rồi sao?

Evra chu môi như sắp hôn ai. Tôi quăng cái gối ngay “mỏ” nó:

- Rất tiếc đã kể chuyện này cho cậu.

Nó nghiêm mặt nói:

- Giỡn tý thôi mà. Nhưng mình dặn nhé: Đừng cho ông Crepsley biết. Có thể ông ấy sẽ kéo tụi mình đến một thị trấn khác hay một khách sạn khác ngay.

- Đúng vậy. Mình sẽ không hé môi chuyện Debbie khi có mặt ông ta. Nhưng thời gian này ông Crepsley cũng ít chuyện trò với tụi mình, cứ như ông ta đang sống trong một thế giới khác vậy.

Tôi đâu ngờ - chẳng bao lâu nữa - tôi, Evra và cả Debbie đều dự phần trong cái thế giới đó.

Ngày hôm sau thời gian chậm hơn rùa bò. Ruột gan tôi nóng như lửa đốt. Đã vậy, Evra luôn mồm tính giờ.

- Còn năm tiếng nữa.

- Bốn tiếng.

- Ba tiếng rưỡi.

Rất may tôi không có nhiều quần áo để lựa chọn. Quanh đi quẩn lại chỉ độc nhất bộ đồ hải tặc. Vậy mà cũng mất mấy giờ ngắm vuốt mới xong.

Evra nắc nỏm động viên:

- Yên tâm đi. Trông cậu bảnh tới mình còn phải mê, nói gì Debbie.

Sướng mê, nhưng tôi cũng cười cười quát nó:

- Câm đi, ngốc.

- Thì câm. Nhưng này, cậu có muốn mình biến đi nơi khác, trước khi cô nàng đến không?

- Chi vậy?

- Có thể cậu không muốn có mặt mình.

- Mình muốn giới thiệu hai người với nhau. Cô bé tưởng cậu là anh mình mà...

- Nhưng cậu sẽ cắt nghĩa sao...

- Cắt nghĩa cái gì?

Evra vuốt ve mấy cái vẩy trên cánh tay:

- Ngoại hình của mình.

- Ồ...

- Mình có thể làm cô bé sợ. Rất nhiều người đã khiếp đảm khi lại gần mình. Vì vậy tốt nhất là...

- Nghe đây. Cậu là bạn thân nhất của mình, đúng vậy không?

Nó cười ngượng ngập:

- Đúng. Nhưng...

- Không “nhưng” gì hết. Mình rất mến Debbie, nhưng nếu cô ấy không chịu nổi bề ngoài của cậu: Dẹp!

- Cảm ơn Dar

Evra thì thầm.

Trời vừa sụp tối, ông Crepsley thức dậy. Trông ông ma-cà-rồng hốc hác quá. Tôi dọn đồ ăn cho ông (thịt ba rọi muối, xúc xích, thịt lợn băm). Ông ăn vội vàng rồi ra đi trước khi Debbie tới. Trong lúc ông ngốn ngấu ăn, tôi đã hỏi: - Ông có khoẻ không?

- Khoẻ

- Trông ông khiếp quá. Gần đây ông có dùng “thuỷ ngân đỏ” không?

- Ta không có thời gian. Có thể đêm nay.

- Cháu đã lấy được một chút của khách trọ. Đủ để cháu khoẻ mấy tuần.

- Tốt.

Ông lơ đãng nói, gần như không nghe thấy tôi nói gì.

Crepsley vừa ra khỏi phòng, tôi và Evra ngồi trước màn hình chờ TV chờ Debbie. Sau một lúc dài như mấy tiếng, tôi càu nhàu:

- Cô ả ình rơi rồi.

Evra cười lớn:

- Bình tĩnh. Cậu mới chờ chưa được mười phút mà. Còn sớm chán.

Tôi nhìn đồng hồ. Evra nói đúng: Còn sớm thật. Tôi bảo:

- Chắc mình làm hỏng chuyện quá. Chưa bao giờ đi chơi với bạn gái, mình sẽ ú ớ đến làm cô bé tưởng mình là thằng dở hơi mất.

- Đừng suy diễn nữa. Cứ bình tĩnh, chẳng có gì phải lo hết.

Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa, tôi nhảy vội ra đón Debbie.

Bạn đang đọc Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan của Darren Shan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongNgạoThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.