Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
2488 chữ

“Thư” của Đường Phong :

Nhớ lại nhiều năm trước, lần đầu tiên tôi nhìn thấy lão gia tử của tập đoàn. Một lão nhân tinh thần quắc thước, có vô hạn năng lượng. Chấp niệm của ông đối với khoa học ảnh hưởng sâu sắc tới tôi.

Năm đó tôi còn là một phụ tá của một gã nghiên cứu khoa học không tầm thường chút nào, ở một hội nghị giao lưu khoa học quốc tế biết đến ông ta. Ông ta nói chuyện rất nhiều với tôi, tỷ như triển vọng đối với khoa học kỹ thuật, cùng với khuynh hướng phát triển củakhoa học kỹ thuật. Với mỗi một quan điểm về mỗi mặt khoa học, cũng làm cho tôi có cực kỳ hứng thú. Mà khiến cho tôi si mê chính là là, chính là về truyền thuyết thần thoại viễn cổ , có thật sự tồn tại hay không? Có phải là từ một ít có trình độ văn minh cao thành lập hay không.

Thời học sinh của tôi, ngoại trừ học tập kiến thức khoa học văn hóa ở ngoài, thích nhất là nghe người khác kể chuyện thần thoại truyền thuyết kỳ quái thời xưa. Tỷ như khai thiên lập địa, Nữ Oa tạo người; tỷ như chuyện Võ vương phạt Trụ, Phong Thần thành tiên, hoặc là Tây Thiên lấy kinh, lập địa thành Phật.

Rất nhiều chuyện xưa, có thể đều do con người tưởng tượng, nhưng tưởng tượng lại vĩnh viễn cần thực tế trải qua làm cơ sở. Cho nên thỉnh thoảng tôi cũng sẽ nghĩ, những chuyện xưa này, nếu miêu tả sinh động, liệu có khả năng chính là chuyện một số cổ nhân đã tận mắt nhìn thấy?

Tôi không tin thuyết người ngoài hành tinh, bởi vì dù sao rất nhiều miêu tả đối với thần, đều là căn cứ vào tướng mạo người để triển hiện cho thế nhân. Nếu như là người ngoài hành tinh, với trình độ văn minh cao của bọn họ, làm những chuyện này chẳng có chút ý nghĩa nào. Giống như, bạn muốn trêu chọc một con chó, bạn không cần thiết phải giả dạng làm một con chó.

Mà những quan điểm này của tôi, rất giống với lão gia tử.

Lão gia tử nói với tôi, thật ra ông ta thì thân mạng bệnh nặng, đã có lúc sắp chết. Nhưng thời điểm ông ta sắp buông xuôi mạng sống, một lần vô tình, được một vị cao nhân điểm bát. Mà từ đó, một lần nữa khỏe lại. Cũng chính bởi vì chuyện này, thúc đẩy ông ta tìm đường tới thần thoại và khoa học.

Khoa học tương đối và thần thoại, tựa như lý tưởng và thực tế, tựa như lý tínhvà cảm tính. Giữa chúngvốn là mâu thuẫn. Cũng chính là căn cứ vào sự đối lập này, mà lại xuất hiện sự thống nhất tình cờ, mới tạo thành ttập đoàn Cự Lực hôm nay.

Nghe nói năm đó, thời điểm lão gia tử 50 tuổi, phát hiện ung thư dạ dày cấp tính. Mà khi đó ông ta, tế bào di căn đã tiến vào nhanh chóng mọc thêm, giai đoạn khuếch tán . Nhiều bệnh viện lớn chẩn đoán bệnh, đều dự đoán tuổi thọ sẽ không vượt qua 51 tuổi. Lúc này lão gia tử, tuyệt vọng. Bởi vì những năm đó, hóa trị còn là 1 phương pháp điều trị chưa được nghiệm chứng. Vì vậy, ông ta từ chối đề nghị phẫu thuật của người nhà cùng thầy thuốc.

Ở thời gian tánh mạng ông ta cuối cùng, ông ta không lựa chọn đoàn tụ cùng người nhà, ngược lại lựa chọn đi tớimột nơi chưa từng đi đến—— Trường Bạch Sơn, tới lại cả đời này.

Trường Bạch Sơn, từ xưa tới nay đều là lãnh thổ của Trung Quốc, mà ở Trường Bạch Sơn cũng có không ít thần kỳ truyền thuyết xưa. Là hồ núi lửa duy nhất ở trong nước, là rừng rậm tự nhiên hiếm có ở trong nước, ông ta vốn sống lâu ở phương Nam, sinh ra một loại nguyện vọng.muốn đi Bắc Phương

Trong quá trình du hý ở Trường Bạch Sơn, ông ta nói cụ thể với tôi, nói chỉ là, ông ta đến một nơi gọi là "Kim Ngọc Câu". Ông ta ở đó ở một thời gian, bởi vì nơi đó thuộc về một nhánh núi Trường Bạch Sơn, có một ngọn núi gọi là Đại Đỉnh Sơn, mặt đông của núi là một mỏ vàng cổ xưa, mặt tây có rất nhiều mã não. Cho dù đã khai thác mấy trăm năm nay, người vẫn có thể ở vài chỗ, tình cờ phát hiện miếng nhỏ quặng vàng hoặc là quặng mã não

Nhưng nói, sản xuất mã não ở đây, còn xa mới bằng sản xuất ở những địa khu khác. Nơi này sản xuất mã não, tính chất thiên cứng rắn, đồng thời sắc trạch cũng chưa đủ tốt. Cho nên rất nhiều dân bản xứ, đào được quặng mã não, đều bán cho một số thợ thủ công để chế tạo con dấu, chứ không điêu khắc những vật nhỏ chi tiết.

Mặc dù như thế, dân bản xứ, vẫn rất thíchvới những thứ này Mà lão gia tử, cũng hy vọng có thể thông qua năng lực của mình, lên núi đi tìm đến một khối mã não.

Thời điểm lão gia tử vào núi, ước chừng là cuối hạ, cỏ cây bên trong núi đang trong thời điểm xanh tươi. Nếu hơi lơ là, sẽ lạc đường.

Trước khi xuất phát, ông ta cũng đặc biệt xin một gã dân bản xứ, vẽ ra bản đồ cho ông ta. Mặc dù không phải là rất chi tiết, nhưng chừng đại khái 5k, vuông trên bản đồ đều có ghi chú.

Tin rằng rất nhiều người, đều đã có kinh nghiệm đi khu du lịch núi. Cái gọi là ngựa chạy vào núi thì chết, chính là, phạm vi năm cây số ở vùng núi, so với đồng bằng, là có nhiều chỗ rất nhiều biến số.

Lão gia tử, cầm tấm bản đồ kia, đầu tiên là đi hai ngày ở trong núi, tiến độ rất chậm, vừa đi vừa thử đào. Mà ở trước khi ông ta tiến hành đào bới, còn cần xử lý thảm thực vật cùng bộ rễ trên mặt đất. Ngày kế, có thể đi vào được năm trăm thước công việc "Tầm bảo", coi như nhanh.

Điều này làm cho lão gia tử thân mắc ung thư, rốt cục cảm thấy lực bất tòng tâm mà ngã xuống.

Lão gia tử bởi vì vấn đề thể lực, tạm thời nghỉ ngơi ở nhà một người đồng hương ở địa phương. Tên đồng hương này, là một nông dân bình thường hơn 50 tuổi. Bởi vì hay nát rượu, thích đánh bạc, cho nên vợ con cũng bỏ đi, chỉ còn lại một mình ông ta. Mà ông ta cũng ở đây say rượu, thích nhất chính là nói hưu nói vượn với người ta. Người trong thôn, cũng gọi đùa ông ta là "đại nói nhảm" .

Tối hôm đó, lão gia tử ở nhà nghỉ ngơi, mà ở cùng cái bên trong nhà Đại Nói Nhảm, đang ngồi ở bên cạnh bàn, uống chút rượu ăn lạc rang. Không có gì chuyện có thể nói rõ ràng hổ, liền chủ động nói đến ông ta ở nơi này trong núi nghe nói truyền thuyết.

Đại Nói Nhảm nói đến, nơi này chính là Trường Bạch Sơn nhánh núi, từ xưa tới nay đã có người khói ở chỗ này cuộc sống. Mà nơi này có một truyền thuyết. Nghe nói trênTrường Bạch Sơn , có đám thần tiên. Trong số thần tiên, rất nhiều là địa tiên chúng tôi thường nói, cũng chính là hồ, hoàng, thường, mãng, liễu một loại động thực vật đắc đạo mà tụ ở chung một chỗ.

Trong quần tiên, nhất phú năng lực lãnh đạo thật ra là một nữ thần thời kỳ thượng cổ. Lúc Bàn Cổ khai thiên lập đại, tạo thành một ngọn núi lửa ở Trường Bạch Sơn. Núi lửa thường xuyên thỉnh thoảng phun trào, chảy ra nham thạch nóng chảy cùng vật chất đọc, tạo thành nguy hại đối với dân chúng chung quanh cùng động thực vật.

Mà nữ thần vì bảo vệ sinh linh địa phương khỏi nổi khổ bị đồ thán. Dâng tánh mạng của mình, dùng thân thể của mình đóng băng ngọn núi lửa. Vì vậy, mới có Thiên Trì Trường Bạch Sơn ngày hôm nay. Truyền thuyết kể, thời điểm nữ thần chết, dùng máu trong tim của mình huyễn biến thành một món pháp khí,lưu lại nhân gian.

Pháp khí đó dân chúng gọi là "Trái tim Trường Bạch Sơn", nghe nói thông qua pháp khí, có thể theo dõi Thiên giới, còn có thể tiến hành trao đổi với thần tiên trên trời, giúp người lấy được cái này pháp khí đắc đạo thành tiên.

Trái tim Trường Bạch Sơn, toàn thân là màu đỏ sậm, không có ai biết nó thất lạc ở nơi nào. Mấy trăm năm trước, có người phát hiện Kim Ngọc Câu đồng thời có dấu mỏ vàng và mã não, cho nên rất nhiều người cũng tới nơi này đãi vàng. Có một số người, là muốn thông qua đãi vàng, đào mã não mà giàu có, còn có một chút người chính là muốn đến tìm kiếm trái tim Trường Bạch Sơn.

Dần dần, mấy trăm năm trôi qua. Cũng không có người tìm được trái tim Trường Bạch Sơn, vì vậy mọi người dần dần quên lãng truyền thuyết này, chỉ có một số ít người biết. Rất nhiều người ở đây, trong vòng ba đời, đều tới được ngoại địa thiên. Dân bản xứ rất ít, mà Đại Nói Nhảm, chính là dân bản xứ thuần chánh. Ngày hôm nay, những lúc ông ta thỉnh thoảng cùng người khác nói truyền thuyết này, người khác cũng sẽ cười nhạo ông ta bị bệnh, vì vậy mới cái biệt hiệu này.

Lão gia tử sau khi nghe Đại Nói Nhảm kể chuyện này, cũng không có cảm thấy Đại Nói Nhảm nói nhảm. Ngược lại cực kỳ hứng thú đối với nội dung chuyện xưa. Có lẽ trái tim Trường Bạch Sơn, là thật sự tồn tại. nếu như hình dáng màu sắc của nó giống với mã não, có lẽ nó đang ẩn thân ở Kim Ngọc Câu. Nếu như tìm được trái tim Trường Bạch Sơn, cũng liền có thể nhìn thấy thần tiên, đồng thời bệnh của mình liền được chữa rồi, tại sao không đi thử một chút?

Lão gia tử một lần nữa xốc lại tinh thần, đổi mục tiêu của mình thành tìm kiếm trái tim Trường Bạch Sơn. Ông ta mang hết thảy có thể lợi dụng gì đó, lần nữa trở lại trong núi, bắt đầu công việc tầm bảo.

Buổi sáng một hôm, lão gia tử lên đường. Mà đi lần này, chính là năm ngày...

Ngàythứ ba ở trong núi tầm bảo, lão gia tử bởi vì vấn đề sức khỏe, lần nữa ngã xuống. Ông ta co rúc ở một to lớn thụ trong động, chờ đợi tử thần phủ xuống. Nhưng lão gia tử không biết là, cái này thụ động ở nhiều năm trước, là một hang của một con gấu. Theo loài người phạm vi hoạt động gia tăng, một số động vật tự nhiên cũng dần dần cách xa nơi mình vốn sinh tồn. chứng cớ uy nhất lưu lại chứng cớ, chính là trên vỏ cây, còn có dấu vuốt của động vật.

Màn đêm từ từ phủ xuống, lão gia tử không có sức đi đốt lửa. Chỉ có cách phủ thêm tất cả quần áo lên người, chuẩn bị ở chỗ này nuôi hảo tinh thần trở đường. Thời điểm lão gia tử cảm thấy mình sắp đi vào mộng đẹp, ông ta nghe đến bên ngoài phát ra tiếng động lạ.

Tiếng động lạ, soạt soạt, từ xa đến gần. phảng phất là một chỉ không biết nói sinh vật gì gì đó, ở xuyên qua rậm rạp thảm thực vật hướng phương hướng của mình đi tới. Buổi đêm tĩnh lặng, âm thanh kỳ lạ, khiến cho lão gia tử lần nữa tỉnh táo lại. Ông ta bò đến cửa động, thò đầu ra, muốn nhìn một chút dị hưởng truyền tới phương hướng, là cái gì ở hướng ông ta di động.

Một đôi mắt xanh biếc! Dưới ánh trăng mơ hồ có thể thấy được thân thể cực lớn! Một con gấu!

Lão gia tử không kịp nhìn kỹ rõ ràng bộ dáng con gấu kia, đơn giản mang theo ít đồ, liền lăn một vòng ra từ một cửa hang khác. Đen nhánh trong rừng rậm, mỗi một buội cây thực vật, đều được ông ta chạy trốn trở ngại. Có có thể trật chân té bước chân ông ta mạn đằng thực vật, còn có có thể hoa thương thân thể ông ta thấp lùn bụi cây. Cứ như vậy, không biết bao nhiêu lần ngã nhào bò dậy, bao nhiêu lần quát thương lau, khiến cho ông ta dần dần chạy ra khỏi khu vực trên bản đồ ông ta mang theo.

Một hang núi! Dưới ánh trăng chiếu rọi, lão gia tử mơ hồ phát hiện nó. Ông ta hoảng không trạch lộ chạy đi vào, giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, muốn trốn vào đi nghỉ ngơi một chút.

Hang núi không lớn, ước chừng chỉ lớn bằng một chiếc xe taxi. Đồ lão gia tử mang theo lúc chạy trốn, thuận tay ném trên đất. Tiếp, trong lúc ông ta chuẩn bị tựa vào tường. Phía sau lưng của ông ta cảm giác, truyền cảm giác khác lạ. Vốn phải là vách đá cứng rắn, nhưng lúc ông ta dựa vào, lại cảm giác là mềm.

Tuy nói cảm giác này có thể miêu tả, nhưng thân thể ông ta đã không nghe sai sử. Nặng nề một dựa vào! Khiến cho cả người ông ta, cũng rơi vào bên trong vách đá.

Ông ta theo bản năng nhắm hai mắt lại, ném tới thạch bích mặt khác. Thời điểm ông ta mở mắt một lần nữa, "ánh nắng" đầy trời khiến cho ông ta ngây dại.

Đó là một thế giới xán lạn, hoặc là nói, ông ta lập tức từ ban đêm đến ban ngày. Chung quanh còn là cảnh vật xanh um tươi tốt, một người tiên phong đạo cốt đứng sừng sững ở trước mặt ông ta.

Bạn đang đọc Những Câu Chuyện Đô Thị Khó Nói Thành Lời của Bình Trang Bách Thảo Khô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hanyu
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.