Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
3292 chữ

Thành phố X, một thành phố nhỏ miền Đông Bắc, thuộc khu tụ cư của Triều Tiên. Mặc dù phong cách kiến trúc, quy hoạch thành phố ở đây có nhiều điểm giống với những thành phố trong nước, nhưng bảng hiệu cửa hàng trên đường phố đều là chữ khoa đẩu. Một bộ phận thương nhân, vì thỏa mãn nhu cầu của đồng bào Hán tộc, còn cố ý ghi chú thêm tiếng Hán ở dưới khoa đẩu văn

Cấp dưới của Triệu Chí Bình: "Anh Triệu, anh xem , giống y như xuất ngoại ấy."

Triệu: "Đây thuộc về đặc sắc địa phương, dù sao cũng là khu tụ cư của dân tộc thiểu số, cậu xem những chuyện này đều là tình hình bình thường. Tuy viết như vậy , nhưng tuyệt đại đa số mọi người đều sử dụng tiếng Hán. Nhưng có một số người Triều Tiên, bởi vì vấn đề giáo dục, trình độ nắm vững Hán ngữ của thế hệ trước không cao lắm. Việc này sẽ nâng cao mức độ khó khăn trong tìm kiếm Đường Phong của chúng tôi."

Cấp dưới: "Anh Triệu, anh xem! Đằng kia cũng có không ít người nước ngoài kìa!"

Triệu: "Ở chỗ chúng tôi cậu chưa từng nhìn thấy hay sao? Trải nghiệm ít suýt xoa nhiều. Ở đây cách chỉ cách Nga, Triều Tiên mấy cây số, ở cửa khẩu trên đất liền, sẽ hay có người nước ngoài đến làm ăn, du lịch."

Cấp dưới: "Nơi này là thành phố trên đất liền ạ? Thế sao trên trời lại có hải âu thế?"

Triệu: "Chuyện này cậu không biết rồi? Ở đây có một cái có một con sông là biên giới giữa hai nước Trung Triều —— sông Đồ Môn, dĩ nhiên cũng tiếp giáp với Nga, mà khoảng cách từ sông Đồ Môn ra cửa biển, cũng chính là biển Nhật Bản, gần nhất chỉ có mười mấy cây số, cậu nói xem có hải âu không ? Mà tạo thành cục diện như thế này là do vấn đề lịch sử, có nói cậu cũng không hiểu. Cậu nhớ ở đây có một tên địa điểm nổi tiếng, tên là 'nhất nhãn vọng tôim quốc” là được."

Cấp dưới của Triệu Chí Bình, còn hỏi một số vấn đề về đân tộc ở đây. Sau khi Triệu Chí Bình giải đáp, hai người không khỏi bội phục kiến thức của Triệu Chí Bình. Mà trong lúc bọn họ vừa nói vừa cười, bàn luận những thứ này mới mẻ chuyện thời điểm, bất tri bất giác xe đã đi vào thị khu.

Cấp dưới: "Anh Triệu, chúng tôi hạ thủ từ đâu ạ?"

Triệu: "Đi tới trạmvận chuyển hành khách đường dài , hỏi xem xe khách ngày hôm qua từ tỉnh thành tới, mấy giờ đến. Xác định được thời gian, chúng tôi xem xem có nghĩ được cách gì lấy được video giám sát không ."

Mặc dù những gì Triệu Chí Bình nói nghe có vẻ rất miễn cưỡng, nhưng trên thực tế ,đối với tổ hành động đặc biệt "Thân kinh bách chiến", chuyện như vậy chỉ là chuyện bé như con kiến. Mà dựa vào nguồn lực của tập đoàn Cự Lực, phàm là vấn đề có thể dùng tiền giải quyết được đều không phải là vấn đề. Hai người cấp dưới rời đi không tới một giờ, đã nắm được trong tay hết thảy tài liệu Triệu Chí Bình cần.

Triệu Chí Bình nhận lấy điện thoại di động của một trong hai cấp dưới, trong đó chính là tất cả video tư liệu có liên quan đến Đường Phong.

Đầu tiên sau khi Đường Phong xuống xe, đi theo một người đàn ông ước chừng 50 tuổi, sâu già mầu giáp khắc, mặc quần jean, đi tới ven đường dừng một chiếc màu đen xe việt dã. Thông qua video còn có thể thấy được, lái xe cũng là một người đàn ông, nhưng thoạt nhìn rất trẻ tuổi. Ba người đơn giản kêu đi qua, Đường Phong móc ra một thứ trong túi công văn mang theo người cho đối phương xem, nhưng bởi vì vấn đề góc độ, tạm thời vẫn không thể xác nhận thứ Đường Phong cầm trong tay có phải thứ trong cái hộp màu trắng hay không.

Sauk hi người lái chiếc xe việt dã xác nhận, ba người cùng nhau ngồi xe rời đi. cấp dưới của Triệu Chí Bình làm việc rất nhanh nhẹn, bọn họ biết, trong nhiều tình huống, lãnh đạo chỉ cần kết quả, mà không cần biết quá trình. Bọn họ thông qua liên hệ với phòng kỹ thuật của tập đoàn, điều dụng mạng cương thi trải rộng cả nước tìm kiếm có thể hệ thống video, theo dõi chiếc xe việt dã thần bí và những người nọ.

Cuối cùng, bọn họ xác nhận, chủ chiếc xe việt dã, đã báo án mất trộm từ tháng trước. Mà căn cứ video giám sát biểu hiện tuyến đừog, điểm dừng cuối cùng của chiếc xe này chính là một huyện thành cách đây 30 cây số. Mà sau khi chiếc xe tiến vào huyện thành đó, địa điểm có khả năng nhất chính là một nhà máy phân hóa học bỏ hoang.

Ba người xác định vị trí cuối cùng, không còn kịp thưởng thức phong cách thành phố chung quanh, liền vội vã rời đi. Mặc dù đường đi chỉ có 30 cây số, nhưng bởi vì cách xa đường cao tốc, quốc lộ, tỉnh lộ, chỉ có thể thông qua một chút đường huyện xuyên thôn mà đi, khiến cho thời gian bọn họ hành trình gia tăng rất nhiều.

Nhà máy phân hóa học này, thoạt nhìn mới xây với 7, 80 mười năm thay mặt, từ rộng rãi đại môn cây cột, còn có to lớn lính gát cửa thất có thể thấy được, nơi này đã từng là một nơi huy hoàng. Nhưng hôm nay, đổ nát thê lương, cỏ dại sinh sôi. Trong đại viện phòng làm việc lâu cùng hán phòng cửa sổ, tất cả đều không có thủy tinh. Bởi vì nhiều năm không tu sửa, chỉ có thể mơ hồ phân biệt được con đường đất trong đám cỏ dại.

Từ cửa cửa lớn đến trong đại viện, có thể nhìn thấy rõ ràng vết bánh xe, mặc dù không quá lâu, có thể dễ dàng nhìn ra vết cỏ dại bị đè xuống. Nhưng như cũ có thể nhận ra từ hình dáng gẫy đổ của cỏ dại.

Ba người dừng xe ở cửa đại viện, chuẩn bị xuống xe đi bộ đi vào. Đẻ đề phòng chuyện bất ngờ,Triệu Chí Bình còn cố ý để một gã cấp dưới ở lại trông chừng xe, tránh tình huống đối phương xuất hiện chạy trốn hoặc là giành xe. Bước đầu dự tính bên trong có ba người, còn đối phó với ba người bình thường này , bất cứ người nào trong tổ hành động cũng đủ rồi.

Triệu Chí Bình lấy ra hai cây cố định lều, mà cấp dưới của anh tôi là lấy ra một chiếc xẻng quân dụng. Hai người cẩn thận, đi theo vết bánh xe đi vào trong xưởng.

Vết bánh xe ở cửa lớn cuối cùng quẹo trước một khu nhà ở. Ở chỗ khúc quẹo ở khu nhà ở, Triệu Chí Bình ở trước , ra dấu tay với cấp dưới sau lưng, ý bảo anh tôi dừng lại. Cấp dưới thấy thế, vuốt trong tay kia đem chiếc xẻng quân sự công nghiệp đi tới bên cạnh Triệu Chí Bình.

Hai người nhìn thấy chiếc xe việt dã đã xuất hiện trong videođang dừng ở ven đường. Mà từ vị trí đỗ xe, hình như bọn họ đã đi vào khu nhà ở đối diện kia. Triệu Chí Bình hướng cấp dưới khiến cho một màu sắc, cấp dưới lập tức hiểu, phục thân thể nhanh chóng áp sát phía sau xe việt dã, sau khi xác định chung quanh không có ai, nhanh chóng liếc mắt nhìn bên trong xe, đồng thời ra dấu OK với Triệu Chí Bình.

Vị trí bọn họ ẩn nấp, là một khúc quanh của một tòa nhà văn phòng trong khu đó, chiếc xe việt dã cách bọn họ không tới 10 m, mà ngược lại xe việt dã chưa đủ mười thước địa phương chính là một khu nhà ở khác. Nhìn vị trí, hai người Triệu Chí Bình, muốn áp sát tới là cực kỳ nguy hiểm. Chung quanh vừa không có bất kỳ kiến trúc cao lớn hoặc là thực vật ngăn che, nếu như hơi lơ là, sẽ bại lộ.

Triệu Chí Bình quan sát nhanh tình hình xung quanh, cũng chuẩn bị xông tới. Trong lúc anh tôi sắp bước ra khúc quanh, lại nhanh chóng thu trở lại, đồng thời anh tôi còn không quên ra hiệu cho cấp dưới phía trước có người. cấp dưới của Triệu Chí Bình, hết sức cảnh giác, nhìn thấy ám hiệu của lãnh đạo cho mình, nhanh chóng đi tới phương hướng có thể có người, điều chỉnh tư thế nấp, đồng thời chỉ nắm vũ khí trong tay.

Hai người đi ra từ khu nhà ở , một là người đàn ông mặc áo khoác đi cùng Đường Phong từ thành phố tới (từ sau sẽ gọi là 'Giáp' ), người còn lại chính là cái đó tài xế trẻ tuổi lái xe việt dã (sau đây sẽ gọi là 'Ất' ).

Tài xế trẻ tuổi Ất đi ở phía trước, người đàn ông mặc áo khoác phía sau cũng bước nhanh đi theo ra ngoài. Giáp gọi lại, Ất ngừng lại.

Giáp: " Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Tại sao cậu lại muốn hạ độc thủ ông tôi (Đường Phong) như vậy?"

Ất: "Lão già đó không phối hợp."

Giáp: "Không phải tôi nói với cậu rồi sao? Chúng tôi chỉ cần Trái tim Trường Bạch Sơn, không cần tổn hại người vô tội. Chẳng lẽ cậu đã quên lời thề của chúng tôi sao?"

Ất: "Lời thề? Ha ha, anh tưởng bọn họ đều là cọng hành cả sau? Không nói gạt anh, hiện tại có một người Nga muốn mua vật này, ra giá cho tôi 300 vạn, chỉ cần đồ, không cầv người! 300 vạn nhé! Cả đời tôi cũng không kiếm được!"

Giáp: "Tại sao cậu có thể thấy lợi quên nghĩa như thế?Tín ngưỡng của cậu đâu?"

Ất: "Tín ngưỡng? Tín ngưỡng gì chứ? Nan giả? Nếu các anh là nan giả , sẽ để cho cái đó lão bất tử nói chot ôi biết, chứng minh như thế nào cái đó đồ là thật hãy nói!"

"nan giả" ? Triệu Chí Bình nghe đến đó, lẩm bẩm trong lòng

Giáp: "Cái gì mà các anh với tôi chứ? Không phải cậu cũng vậy sao?"

Ất: "Tôi không hiểu đám lý luận đó của các anh, có thể ăn thay cơm sao? Người nào thành tiên thành thần? Người nào trường sanh bất lão? Nếu không phải người mua Nga kia cho tôi tin tình báo, để cho tôi đi làm chuyện này, tôi mới thèm dính vào bầy thần côn các người đấy."

Giáp: "Tôi thật là mắt bị mù!"

Nói tới chỗ này, người đàn ông mặc áo khoác tức giận xông về tài xế trẻ tuổi, muốn cướp lấy trái tim Trường Bạch Sơn trong túi của anh ta. Hai người cậu tới tôi đi tư đánh, mà lúc này hai người Triệu Chí Bình lại ở trong bóng tối, lẳng lặng quan sát. Vẫn có độ cao cảnh giác trạng thái Cấp dưới của Triệu Chí Bình, nắm chặt chieesch xẻng quân sự công nghiệp trong tay, chuẩn bị tùy thời động thủ.

Hai người cậu kiếm tôi giành, không biết sao, viên trái tim Trường Bạch Sơn rơi khỏi tay của hai người. Triệu Chí Bình thấy rõ ràng, chính là viên đá kia, trái tim Trường Bạch Sơn, hướng nó rơi chính là hướng của cấp dưới Triệu Chí Bình. Tài xế trẻ tuổi nhìn thấy tảng đá từ trong tay trơn tuột, thuận thế đấm một đấm vào mặt người đàn ông mặc áo khoác. Người đàn ông mặc áo khoác bụm mặt, đau đớn ngồi chồm hổm xuống, chỉ có thể mặc cho tài xế trẻ tuổi đi lấy.

Mà giờ khắc này, đúng lúc tài xế trẻ tuổi sắp bắt được viên đá kia, cấp dưới của Triệu Chí Bình đột nhiên từ phía dưới bên phải của anh ta, đập cho tài xế trẻ tuổi một cái xẻng. Trong nháy mắt nhìn thấy cấp dưới động thủ, Triệu Chí Bình cũng cầm hai cây đinh vọt ra.

Cùng với tiếng tài xế trẻ tuổi ngã xuống, người đàn ông mặc áo khoác cũng phát hiện có hai người xa lạ ẩn nấp. Người đàn ông mặc áo khoác, thậm chí còn chưa kịp phát ra một tiếng la lên, liền xoay người bạt cước bỏ chạy. Triệu Chí Bình chạy bên người tài xế trẻ tuổi vừa bị đánh ngã, quát cấp dưới "Đuổi theo" ! Cấp dưới lập tức tâm lĩnh thần hội đuổi theo hướng người đàn ông mặc áo khoác.

Triệu Chí Bình ngồi xuống, sờ mạch cổ tài xế trẻ tuổi, phát hiện anh ta đã bị một đòn nghiêm trọng của cấp dưới đánh gục. Không thể làm gì khác hơn là, đi tìm tảng đá. Triệu Chí Bình dùng thiết bị liên lạc mang theo, gọi một người khác cấp dưới lái xe đi vào, vừa tìm kiếm kỹ lưỡng trong bụi cỏ khô. Ước chừng 2, 3 phút sau, cấp dưới lái xe chạy đến, Triệu Chí Bình cũng tìm được tảng đá trong đám có dại. Mà cùng lúc đó, một cấp dưới khác hổn hển chạy lại từ đằng xa.

Cấp dưới: "Anh Triệu, tìm được tảng đá chưa? Lão già kia đi đứng còn nhanh nhẹn lắm, hơn nữa hình như rất quen thuộc chỗ này, quặt vài lần liền biến mất. Không tìm được."

Triệu: "Không tìm được tính , vật tới tay là được. Cậu xem một chút, cậu ra tay nặng quá! Trực tiếp đánh chết anh ta!"

Cấp dưới: "Xin lỗi anh Triệu, phản ứng bản năng, lần sau tôi sẽ chú ý. Đúng rồi trái tim Trường Bạch Sơn gì đó, là cái gì thế ạ?"

Triệu Chí Bình lấy ra viên đá kia, cho cấp dưới nhìn qua một chút rồi để lại trở về trong túi, nói:

"Nhiệm vụ chúng ta lần này chính là tìm tảng đá, chỉ có điều cấp bậc các cậu quá thấp, không thể tiết lộ với các cậu. Các cậu cũng đừng hỏi. Người này chớ để ý, đi vào tìm Đường Phong."

Hai gã cấp dưới theo mệnh lệnh của Triệu Chí Bình, đi theo anh ta cùng đi vào khu nhà ở cũ nát mà người đàn ông mặc áo khoác và tài xế trẻ tuổi vừa đi ra.

Ba người từ đuôi đến đầu, tìm từng gian. Đang ở lầu ba cuối hành lang, bọn họ phát hiện Đường Phong ở một gian cũ rách phòng làm việc.

Đường Phong đưa lưng về phía cửa, hai tay hai tay bắt chéo sau lưng, bị trói trên ghế làm việc kiểu dáng ngày xưa, đầu cúi gục. Mà dưới chân ông ta, túi công văn đang nằm ở một bên, vật phẩm bên trong túi tán lạc đầy đất. Triệu Chí Bình nhìn thấy cảnh này, biết Đường Phong dữ nhiều lành ít, nhưng vẫn không buông tha hi vọng. Đi về phía Đường Phong, vừa đi vừa kêu một tiếng tên của anh ta.

Đường Phong không có có bất kỳ phản ứng nào, khi Triệu Chí Bình đi tới trước mặt Đường Phong, phát hiện tóc trên đầu ông ta vẫn còn nhỏ máu tươi. Triệu Chí Bình móc ra một đôi gang tay y tế, đeo trên tay, một cái tay che lỗ mũi, một cái tay nâng đầu Đường Phong.

Không có có bất kỳ phản ứng nào Đường Phong, thoạt nhìn chỉ như bất tỉnh. Cũng giống như lúc kiểm tra tài xế trẻ tuổi, Triệu Chí Bình kiểm tra nhịp tim nhịp tim củaĐường Phong. Đường Phong đã chết.

Triệu Chí Bình phân phó cấp dưới, lục soát thi thể Đường Phong cùng mỗi một cái góc nhỏ trong phòng. Một gã cấp dưới, từ một góc phòng, phát hiện chiếc hộp trắng bọn họ đã nhìn thấy trong cuộc họp, bên trong đã trống không. Một gã khác cấp dưới, phát hiện trong di vật của Đường Phong một đống công việc văn thư không có gì ý nghĩa cùng một chiếc bút ghi âm. Trong túi Đường Phong không có tiền, đoán chừng sớm bị tài xế trẻ tuổi kia cầm đi. Còn lại bên trong, chỉ có thẻ căn cước của Đường Phong, mấy tờ chi phiếu, mấy tờ thẻ hội viên cùng một tấm hình chụp với con trai ông ta.

Triệu Chí Bình nhận lấy bút ghi âm của Đường Phong, ra lệnh cấp dưới đem những đồ đạc khác của Đường Phong gói lại mang đi, ba người rồi rời khỏi khu nhà ở. Đi ra khỏi cửa, một gã cấp dưới của Triệu Chí Bình hỏi tài xế trẻ tuổi thi thể nên làm thế nào. Triệu Chí Bình bình thản nói: "Ác nhân tự có ác báo, để cho anh ta thối rữa ở đó đi."

Triệu Chí Bình mở điện thoại di động, lấy ra trái tim của Trường Bạch Sơn, thông qua APP công việc, chụp một tấm hình gửi cho giám sát trưởng Từ Hướng Hải.

Rất nhanh, Từ Hướng Hải trả lời: "Người đâu?"

Triệu: "Chết rồi, không phải do chúng tôi làm."

Từ Hướng Hải: "Còn những thứ đồ khác thì sao?"

Triệu: "Ngoại trừ một số giấy tờ, không có gì khác, tôi cũng mang đi, chuẩn bị mang về cho ngài."

Từ: "Đồ tìm được là tốt rồi, nhiệm vụ hoàn thành rất xuất sắc, trở lại thì thông báo cho tôi, lập tức lên đường."

Triệu Chí Bình, không có tiết lộ chuyện bút ghi âm với Từ Hướng Hải. Thông qua người đàn ông mặc áo khoác cùng tài xế trẻ tuổi, anh ts biết, trong chuyện này nhất định còn có bí mật. Mà anh ta,lần đầu tiên bởi vì tò mò mà làm trái với khẩu hiệu công việc.

Trên đường trở về, Triệu Chí Bình vẫn luôn không nói gì. Một tên cấp dưới hỏi Triệu Chí Bình:

"Anh Triệu, cái bút ghi âm đó không cần chúng tôi để vào túi sao?"

Triệu: "Đồ bọn họ nghiên cứu khoa học dùng, cũng là đồ tốt, tôi còn không có thứ đồ chơi này. Tôi để lại, sau này đi họp cần ghi âm cái gì, không cần đưa lên."

Cứ như thế, mấy tiếng sau sau, ba người đi lên máy bay trở về tổng bộ.

Trên máy bay, bởi vì vấn đề cấp bậc, Triệu Chí Bình một mình ngồi ở khoang hạng nhất. Anh ta lấy ra chiếc bút ghi âm, lấy tai nghe, đeo lên tai…

Bên trong bút ghi âm truyền đến giọng nói của Đường Phong:

Nếu như tôi xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tôi hy vọng có thể có người biết, mà người này, tôi không hy vọng là người của tập đoàn Cự Lực...

Bạn đang đọc Những Câu Chuyện Đô Thị Khó Nói Thành Lời của Bình Trang Bách Thảo Khô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hanyu
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.