Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tín

Phiên bản Dịch · 3379 chữ

Ngày X tháng X năm 2019, 9 giờ sáng. Phòng họp của tổ hành động đặc biệt tập đoàn Cự Lực. Người chủ trì: giám sát trưởng Từ Hướng Hải, nhân viên tham dự hội nghị: Tổ tưởng tổ hành động: Triệu Chí Bình và cấp dưới.

Một đoạn ghi chép cuộc họp đơn giản của nội bộ tập đoàn Cự Lực, bắt đầu câu chuyện mới này của chúng ta.

Từ Hướng Hải: "Hôm nay triệu tập mọi người đến, là có một thông báo bất thường quan trọng. Chúng tôi yêu cầu các anh điều động tổ hành động, tiến hành tìm kiếm "Đường Phong", hiện tại 63 tuổi, là công nhân viên kỳ cựu của nội bộ tập đoàn chúng ta, thuộc sự quản lý của tổ kỹ thuật phát triển X, còn thường gọi là tiểu tổ thăm dò khoa học thần bí."

Nói đến đây giám sát trưởng Từ Hướng Hải mở máy chiếu trong phòng họp. Hiển thị trên màn hình chính là tư liệu và ảnh chụp của Đường Phong.

Từ: "Đường Phong, bởi vì thuộc bộ phận cơ mật trong tập đoàn, ông ta và tập đoàn đã ký cam kết bảo mật. Nhưng trước khi ông ta mất tích, không hề báo cáo với lãnh đạo chủ quản, đồng thời cũng không liên lạc được với bản thân ông ta. Thông qua xác nhận, bạn bè và người thân của người này đều không cách nào liên hệ được. Bởi vì vấn để bảo mật nội bộ, chúng tôi không thể nói tường tận tầm quan trọng của việc tìm kiếm ông ta với các anh. Bây giờ tôi sẽ miêu tả quan hệ xã hội và bối cảnh của ông ta cho các anh một lượt, thuận tiện ghi chép lại."

Từ Hướng Hải, ấn bút laser trong tay, lật sang trang chiếu mới. Đồng thời một bản báo cáo thân phận tường tận xuất hiện trên màn hình. Thông tin về quê quán, nơi ở, người thân của Đường Phong, thậm chí là ảnh của họ, đều xuất hiện trước mắt tổ hành động đặc biệt.

Sau vài lần Từ Hướng Hải mở trang chiếu mới, thậm chí đến cả hành ảnh thường ngày của Đường Phong cũng xuất hiện ở đây, Như ngày nào, thời gian nào, gặp mặt với người nào, ăn những cái gì. Ảnh chụp, video, định vị vệ tinh, bất luận là hữu hình hay vô hình, đều không cách nào che giấu.

Từ: Phía dưới là định vị và thông tin gần đây nhất của Đường Phong. Lần cuối cùng ông ta xuất hiện trong kho dữ liệu của tập đoàn là ba ngày trước, lúc tan làm, giống như ngày thường, đồng phục của tập đoàn và túi công văn. Định vị cuối cùng là hai ngày trước, ở thành phố của một tỉnh ở Đông Bắc. Quan trọng là, thông qua vi deo giám sát, lúc ông ra rời đi, mang theo một chiếc hộp màu trắng, trong hộp chính là sản phẩm mẫu nghiên cứu khoa học của chúng tôi."

Từ Hướng Hải, tiếp tục đổi trang, cho đội hành động hình dáng của một chiếc hộp màu trắng. Hộp không lớn, hình vuông, chỉ chừng 15 cm. Xem ra, thứ ở bên trong rất nhỏ. Xét theo tính chất của tập đoàn Cự Lực, giám sát trưởng đích thân chủ trì cuộc họp, lại thêm chiếc hộp rất nhỏ, rất nhiều người có mặt ở đó điều hiều, trang bị bên trong, nhất định là vật quan trọng không thể so sánh với vật thường.

Từ: "Từ giây phút này trở đi, các anh lập tức xuất phát, nhất định phải tìm đường Đường Phong và đồ trong chiếc hộp đó. Thời hạn là ba ngày! Thông tin cụ thể, các anh không cần lãng phí thời gian ghi nhớ, lát nữa sẽ gửi tới điện thoại của Triệu Chí Bình. Tổ hành động các anh, nhân viên sẽ được Triệu Chí Bình gửi cho. Được rồi, tan họp, lập tức hành động!"

Triệu Chí Bình nhìn qua nội dung trong điện thoại di động, chỉ chỉ biểu ngữ cuối phòng họp, nói với mọi người:

"Nhìn thấy rồi chứ? Trung thành! Năng suất! Nghiêm cẩn! Vừa rồi các cậu đã nghe giám sát trưởng nói rồi chứ, lần này do địch thân tôi dẫn đội, bây giờ chúng ta bắt đầu chia tổ, lập tức hành động..."

Sau khi chia tổ, Triệu Chí Bình lại tiến hành phân chia nhiệm vụ cho cấp dưới. Tiếp đó, thành viên tổ hành động lục tục ra khỏi phòng họp, ai nấy trở về cương vị của mình chuẩn bị công việc. Lúc này, điện thoại của Triệu Chí Bình vang lên.

"Tổ trưởng Triệu, tôi là Từ Hướng Hải, cậu họp xong tới gặp tôi một chuyến."

Triệu Chí Bình: "Được! Lãnh đạo."

Mấy phút sau, Triệu Chí Bình đến phòng làm việc của Từ Hướng Hải. Đây không phải là lần đầu tiên Triệu Chí Bình tới phòng làm việc của Từ Hướng Hải, mỗi lần tới đây, đều là lạnh nhạt ngồi xuống nói chuyện. Mà cuộc họp này, làm cho Triệu Chí Bình ý thức được tầm quan trọng của sự việc, hắn quy củ đứng trước bàn Từ Hướng Hải.

Từ: "Tiểu Triệu, cậu tới công ty mấy năm rồi. Cậu biết đấy, đúng lý ra, chúng tôi cũng coi như tương đối quen biết. Thậm chí còn có lục gọi nhau là huynh đệ."

Triệu: "Đúng vậy, lãnh đạo! Đó đều là ngài để mắt đến tôi."

Từ: "Cậu là người có năng lực, tôi rất thưởng thức người có năng lực. Nhưng lần này, tôi không hy vọng cậu làm hỏng chuyện, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn! Chuyện này, liên quan đến cơ mật của tập đoàn, lãnh đạo phía trên rất coi trọng. Ngoài ra, chuyện này, chỉ có nội bộ các cậu được biết, không được phép lộ ra ngoài, đồng thời không được phép để cho người ngoài giới biết, cậu có hiểu không?"

Triệu: "Vâng! Tôi hiểu. Nhưng có một vấn đề.”

Từ: "Cậu nói đi, chỉ cần là việc tôi có thể làm được, tập đoàn sẽ toàn lực ủng hộ các cậu."

Triệu: "Cảm ơn lãnh đạo! Là như thế này, trong cuộc họp, tôi chỉ nhìn thấy cái cái hộp đó, nhưng thứ bên trong là cái gì, chúng tôi không biết, nếu như Đường Phong đổi cái hộp, chúng tôi căn bản không thể tìm được đồ vật bên trong."

Từ: "Tôi đã đoán trước rồi, vốn dĩ tôi gọi cậu tới, chính là để cho cậu xem một chút bên trong là cái gì."

Từ Hướng Hải xoay màn hình máy tính làm việc trên bàn về phía Từ Hướng Hải.

Từ: "Cậu thấy chưa? Đây là một tảng đá hình trái tim, bề ngoài có nhiều vòng hình trái tim nhỏ dần về phía trong. Chiều dài chiều rộng ước chừng 4. 5 cm, dầy ước chừng 3 cm. Màu trắng gạo, đường viền màu đỏ nâu sẫm. Gặp nước, cả tảng đá sẽ biến thành màu đỏ nâu sẫm. Tôi không thể cho cậu hình, cậu cần dùng c trí nhớ hơn người nhớ lấy."

Triệu: "Tôi nhớ rồi, lãnh đạo. Đây chẳng qua chỉ là một tảng đá, thoạt nhìn không phải thiết bị khoa học kỹ thuật gì , tôi thuận tiện muốn hỏi có gì quan trọng sao?"

Từ: "Theo truyền thuyết, viên đá này được đặt gọi là trái tim của Trường Bạch sơn. Mà cậu biết đấy,nhiều truyền thuyết cũng có căn cứ nhất định, mà viên đá này, là chúng tôi phát hiện mấy năm trước. Chỗ quan trọng bên trong , cậu không cần hiểu. Đây là tài sản quan trọng của tập đoàn, cậu chỉ cần tìm thấy nó là được."

Triệu: " Vâng!"

Sau khi nói chuyện xong với Từ Hướng Hải, Triệu Chí Bình rời khỏi phòng làm việc.

Tổ hành động đặc biệt tập đoàn Cự Lực, đối nội, đối ngoại, trên danh nghĩa là tổ 2 phòng bảo vệ, phụ trách công việc bảo vệ an ninh cho tập đoàn. Mà trên thực tế, bọn họ là cơ quan hành động tập đoàn. Không phụ trách những công việc bảo an thông thường, ngược lại, lại làm một chuyện không được đế người khác biết. Điều tra, tìm chứng chứng, là công việc thường làm nhất, chuyện tranh đất nhà Hướng Lão Đinh mà Hướng Chi Tiền nói đến chính là bọn họ làm, mà chuyện càng bí mật hơn chính là ám sát. Phàm là chuyện cần bọn họ ra tay, tất nhiên là một mấy chuyện không hợp quy cả.

Triệu Chí Bình trở lại ngồi trước bàn làm việc của mình, chuẩn bị mở tài liệu về Đường Phong trong máy tính ra xem. Đúng lúc đó một cấp dưới của cậu ta , cầm một văn kiện bước vào.

Cấp dưới: " Tổ trưởng Triệu, vụ án của Lão Đinh đã hoàn toàn kết thúc . Chúng tôi dùng mấy tháng, đã lấy được đầu của lão kia rồi, phía công an chúng tôi cũng đã giải quyết rồi."

Triệu: "Ừ, làm không tệ, lấy được đầu thế nào?"

Cấp dưới: "Nhất định anh không tưởng tượng ra được, tôi xin từ tập đoàn một thiết bị phát tán vật chất phòng xạ, sau đó đem nó giấu trong phòng lão Đinh, lão này cứ như vậy lặng yên không tiếng động mà chết."

Triệu: "Sau nàychuyện có thể giải quyết bằng tiền, không cho phép làm như vậy, tập đoàn đang chuyển đổi hình thức, xảy ra chuyện, tôi cậu đều không gánh được đâu."

Cấp dưới: "Ừm, lần sau tôi sẽ chú ý."

Sau khi cấp dưới rời đi, Triệu Chí Bình tiếp tục xem xét liệu về Đường Phong tài. Căn cứ vào thời gian Đường Phong tan làm và thời gian định vị ở thành phố vùng Đông Bắc kia, anh ta phát hiện một cái vấn đề. Hai địa điểm cách xa nhau hơn 2000 cây số, mà Đường Phong xem chừng là lên đường cả đêm. Mà định vị thực tế cuối cùng, vị trí của Đường Phong, là một nơi tập trung cực nhiều khách sạn nhà nghỉ ở địa phương đó.

Triệu Chí Bình lập tức tắt máy tính , gọi thư ký của anh ta tới đặt chuyến bay sớm nhất.

Một giờ sau, Triệu Chí Bình cùng hai cấp dưới, ngồi trên trên máy bay, sau khi máy bay tiến vào trạng thái bay ổn định, anh ta mở ra tài liệu của Đường Phong một lần nữa.

Người giống như Đường Phong, vì tập đoàn cẩn trọng cực khổ cả đời, nhất định là được lãnh đạo cực kỳ coi trọng. Nhưng tại sao ông ta lại lựa chọn đánh cắp tài vật của công ty ở độ tuổi sắp về hưu, chạy trốn cả đêm? Chẳng lẽ là bởi vì tiền? Hoặc là bị người bức bách?

Triệu Chí Bình nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra nguyên cớ, quyết định nhắm hai mắt lại, yên tĩnh chờ máy bay hạ cánh.

Đông Bắc thời điểm này đã sớm vào thu. Vừa bước xuống sân bay, Triệu Chí Bình không khỏi lạnh run cả người. Triệu Chí Bình vừa tính dùng Tam Tự Kinh nguyền rủa cái tiết trời quỷ quái này, một chiếc SUV sang trọng đã đi tới. Hóa ra là xe của chi nhánh công ty tại địa phương , đã sớm chờ ở sân bay theo yêu cầu của tập đoàn.

Xe thuê của công ty phục vụ rất chu đáo, ngoại trừ giao chìa khóa cho cấp dưới của Triệu Chí Bình, bọn họ còn giải thích rõ những đồ dùng chuẩn bị sẵn trong xe. Quần áo ấm, các thiết bị truyền tin, vật dụng cắm trại.

Tài xế: "Các anh muốn tới Đông Bắc tự lái xe đi cắm trại dã chiến sao? Đi lúc này khác gì đi hành xác vậy."

Cấp dưới Triệu Chí Bình: "Ừ, tự chúng tôi có sắp xếp."

Tài xế thấy ba người bọn họ không muốn nói, đành đưa giấy xác nhận cho một người trong số họ ký tên,sau đó tự đi thuê xe đi về.

Triệu Chí Bình đứng trên con đường trung tâm giữa sân bay, nhìn thấy lá phong phủ khắp núi đồi, liền dùng điện thoại chụp một bức hình, ghi lại khung cảnh xinh đẹp ấy. Vàng, đỏ, còn có một bộ phận màu xanh biếc, tất cả thực vật đều ở đây đặc thù thời tiết đổi lại mới giả bộ. Mặc dù Triệu Chí Bình đã tới Đông Bắc mấy lần, nhưng đến đây vào mùa lá đỏ đầy núi như vậy là lần đầu tiên.

Đầu tiên Triệu Chí Bình đến địa điểm cuối cùng mà định vị biến mất, trạm xe lửa phụ cận một chỗ vắng vẻ nhưng lại náo nhiệt quán trọ tụ tập khu. Giơ lên túi, tiếng rao hàng đồ, ngoài đường phố lãm khách, một màn này mạc tựa hồ cũng giống như ở 90 niên đại một dạng, cùng sự phát hiện này thay mặt hóa tỉnh hội không hợp nhau. Duy nhất để cho anh ta cảm thấy mình còn ở trong xã hội hiện đại chính là chiếc xe hơi nơi xa kia từng ngọn cao lâu cùng ven đường.

Khách sạn Lữ Hướng một cái phố trong khai, con đường càng ủng chận, định, ba người đem xe dừng đến ven đường một chỗ đậu xe thượng xuống. Ven đường một vị 50 chừng trung niên đại thẩm hướng bọn họ đi tới.

Đại thẩm: "Các anh thuê phòng hả? Phòng đơn, nhà WC riêng, máy tính, lên mạng thì 50 đồng một phonf, tới xem một chút đi?"

Triệu Chí Bình: "Có cần chứng minh thư không?" Triệu Chí Bình hỏi như thế, nhưng thật ra là muốn xem xem có thể tra được tin tức của Đường Phong hay không.

Đại thẩm: "Các cậu cũng không mang à? Nếu là có một cũng được a, nếu không công an kiểm tra, chúng tôi đâu gánh được. Các cậu có một chứng minh thư là được, những người khác còn có thể nói là khách. Nhưng thế thì các cậu thì phải ở chung một chỗ."

Triệu Chí Bình: "Không ai mang cả." Triệu Chí Bình tùy tiện phịa chuyện.

Đại thẩm: "Ây dà, sao các cậu lại thế chứ! Được rồi, đến đây đi, tôi cho các cậu mượn cái thẻ căn cước, nhưng tôi nói trước, ở đây tuyệt đối cấm gái gú bài bạc ma túy đấy nhé!”

Triệu Chí Bình: "Được!"

Đại thẩm dẫn nhóm người Triệu Chí Bình tới một chỗ cư dân bên trong lầu khách sạn. Trên đường, Triệu Chí Bình còn hướng vị đại thẩm này hỏi thăm một chút tình hình ở địa phương.

Ở đây có rất nhiều khách sạn không hợp pháp, tới nơi này dừng chân, cũng bình thường là vì đi làm tiết kiệm tiền ở tại nơi này. Còn có nhỏ nhất một nhóm người, là bởi vì mình không cách nào thông qua hợp pháp thân phận ở trọ người, tới nơi này tìm kiếm trụ sở. Có người, có thể 1, 2 ngày rồi rời đi, có vài người, ở chỗ này liền mấy tháng.

Đi tới bên trong nhà, đại thẩm hướng bọn họ đơn giản giao cho một cái bên trong nhà thiết thi, chuẩn bị rời đi, Triệu Chí Bình lần nữa gọi bà ta lại.

Triệu: "Tôi muốn hỏi thăm một người, thím có thể giúp tôi xem một chút không ?" Triệu Chí Bình vừa nói, vừa lấy hình của Đường Phong ra cho bà ta xem.

Bà ta lắc đầu: "Chưa từng trông thấy, đến đây khi nào? Chắc là ở đây không ? Chúng tôi chung quanh đây, tất cả lớn nhỏ lữ điếm mười mấy nhà, ai biết ở đâu nhà đây."

Triệu: "Tới đây hai ngày trước, đoán chừng cũng không dùng thẻ căn cước. Như vậy đi, chúng tôi cuộc sống địa không quen, tôi tặng thím chút tiền đi lại, giúp tôi hỏi thăm một chút."

Triệu Chí Bình vừa nói, vừa từ móc trong ví ra 1000 tệ.

Bà ta nhìn xuống tiền trong tay Triệu Chí Bình, lại ngẩng đầu nhìn ba người bọn họ, rồi nói:

"Các cậu là ai? Tiền này tôi muốn cũng không dám lấy."

Triệu: "Thím đừng lo lắng, chúng tôi không phải người xấu, cũng không phải là công an. Chẳng qua là người này trộm điện thoại di động của tôi, mà trong điện thoại di động mặt có tài liệu kinh doanh quan trọng của tôi. Điện thoại di động có phần mềm phòng trộm, địa điểm lưu lại cuối cùng chính là chung quanh đây, hình cũng là điện thoại di động tự động chụp gửi cho tôi. Tôi theo dấu tín hiệu GPS điện thoại di động tìm đến nơi này, hy vọng có thể tìm được đầu mối."

Đại thẩm: "Vậy các cậu tìm cảnh sát đi! Tìm tôi làm được gì?"

Triệu: "Đã tìm cảnh sát rồi, nhưng tốc độ của bọn họ quá chậm, Điện thoại mất 2ngày rồi , thêm hai ngày nữa, tôi sợ đơn hàng của chúng tôi hỏng mất."

Đại thẩm lần nữa nhìn một chút ba người bọn họ cùng tiền trong tay Triệu Chí Bình: "Được rồi, tôi giúp cậu hỏi thăm một chút. Nhưng tìm được hay không tôi không dám nói ."

Triệu: "Không có sao, tôi tin tưởng thím có thể tìm được, tiền thím cầm, không có sao."

Bà ta vui vẻ nhận lấy tiền, ra khỏi phòng trọ của ba người Triệu Chí Bình.

Ước chừng một giờ sau, bà ta vui vẻ trở về.

Đại thẩm: "Huynh đệ, cậu nói người kia, tôi hỏi được cho cậu rổi!"

Triệu: "Ở đâu?"

Đại thẩm: "Người đi rồi, là ở khách sạn đối diện chúng tôi, mới rời đi từ hôm qua. Đúng như cậu nói, ông ta không có mang thẻ căn cước, nhưng là nghe nói ở người kia ở nhà kia lữ điếm có người chờ hắn, người kia hình như là người Triều Tiên , ông chủ khách sạn bên kia nói, nghe hắn gọi điện thoại bô bô."

Triệu: "Thím à! Cảm ơn thím quá, thím có thể thuận tiện dẫn chúng tôi đi xem một chút không ?"

Đại thẩm thấy chuyện này đã thành, trong túi tiền cũng có rơi xuống, liền hớn hở dẫn theo ba người Triệu Chí Bình đi sang khách sạn Đường Phong ở. Đón anh ta ở cửa chính là một người đàn ông trung niên. Đang nghe quá Triệu Chí Bình lai ý sau, cũng nói cho bọn họ một vài tin tức về Đường Phong.

Người đàn ông trung niên: "Lúc ông ta tới, có một người Triều Tiên đã chờ sẵn. Ông ta không có mang thẻ căn cước, dùng thẻ căn cước của người Triều Tiên đó ở cùng với nhau. Tôi không chắc chắn bọn họ đi đâu, chẳng qua là nghe người Triều Tiên đó gọi điện thoại nói mua cái gì đường dài xe đò phiếu, đi đến thành phố X biên giới Trung, Nga Triều.

Nghe xong người đàn ông trug niên nói, Triệu bày tỏ muốn đi xem căn phòng của bọn họ ở một chút. Nhưng bị người đàn ông trung niên từ chối, bởi vì buổi trưa hôm qua Đường Phong rời đi, chiều hôm qua đã có mới ở khách tiến vào.

Triệu Chí Bình ba người, ở hướng hai vị lữ điếm lão bản sau khi nói cám ơn, lập tức trả phòng rời đi.

Đích đến là thành phố X, thời gian không đợi người, mỗi một giờ bọn họ chậm trễ, cũng có thể bỏ lỡ khả năng lấy lại trái tim của Trường Bạch Sơn trở về.

Bạn đang đọc Những Câu Chuyện Đô Thị Khó Nói Thành Lời của Bình Trang Bách Thảo Khô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hanyu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.