Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 25

Phiên bản Dịch · 552 chữ

Hội Trưởng Anh.

Nghe tiếng gọi, Phong Anh giật mình, cắt trúng tay, máu bắt đầu chảy ra, Phong Anh nắm lấy ngón tay bị cắt trúng, la lên:

-á.

-Ơ, Hội trưởng, cậu sao vậy?

Quỳnh Hương lo lắng chạy đến, cầm lấy tay Phong Anh, khuôn mặt đầy sự lo lắng. Phong Anh trả lời:

-Không sao- rồi quay sang nhìn Hương.-Không phải cậu sợ máu hả.

-Đúng là sợ, nhưng không phải nhìn thấy máu tí là xỉu, chỉ là lần trước bất ngờ thấy cô bé đó chảy máu nhiều quá nên mình mới xỉu.

Ân Di lúc đó vừa đi xuống bếp, thấy Hương nắm lấy tay Anh thì quát lên:

-Làm gì thế hả, bỏ tay ra!

Quỳnh Hương đỏ mặt, vội bỏ tay ra, rồi bắt đầu giải thích:

-Hội trưởng cắt trúng tay nên...

- cái gì, Anh cắt trúng tay hả??

Nó nhanh chóng "lết" đến chỗ Phong Anh và đẩy Quỳnh Hương ra. Cô nhóc nắm tay Anh, đưa lên xem rồi hỏi:

-Làm gì mà để đứt tay vậy hả?

bất ngờ bị ÂN Di nắm tay, Anh giựt tay ra rồi nói:

-Không sao.

-người ta quan tâm mà cũng không được.

-Không cần, đi rửa mặt đi.

-Xí, tui rửa mặt rồi, có cơm chưa.

-à, Di, sáng nay ăn bánh xèo đó em.- Hương nói.

-bánh xèo á!-Di la lên-ơ, mà sao chị biết là bánh xèo.

-Hội trưởng để bọc bột bánh xèo ở đây nè, nhìn là biết à.

-Hừm, vậy cho chị 3 cái nghen ANH.-rồi Di hí hửng ngồi vào bàn.

-Phong Anh, bạn lấy băng dán cá nhân bằng vô trước đi, mình giúp bạn làm bánh.

Hương nhanh nhẹn đến bên Anh:

-Mình xắt cà rốt cho.

-Cảm ơn.

Và thế là cả hai cùng nhau làm vui vẻ trong lúc có kẻ nào đó ngồi sau lưng, chằm chằm nhìn hai người, khuôn mặt phụng phịu, bí xị.

-Chà, mùi gì mà thơm quá vậy ta?

Ông Hùng từ trên nhà bước xuống, Quỳnh Hương nhanh chóng quay lại chào lễ phép:

-Cháu chào bác.

-Ukm, ai đứa đang làm món gì mà thơm thế.

-Dạ, bánh xèo bác ạ.

-Ừ, ủa, Di, sao thế, sao cái mặt con mới sáng sớm phụng phịu quá zậy.

-Chú Hùng ơi, buồn quá đi à !!!

-Chú chơi với cháu nha.

-Không chịu đâu, cháu muốn Anh à!!

Phong Anh nghe câu nói nũng nịu của nó, quay lại nhìn, ngớ cả ra " con nhỏ này thực sự là học sinh cấp 3 hả trời".

-Thôi nào, em nó phải làm bánh mà Di.

-BA...A...a..-Phong Annh gọi ông Hùng-sao ba lại gọi con là "em nó " với con nhóc đó trong khi bạn con còn đang đứng đây hả.-Anh bây giờ tự nhiên thấy quê quê.

-có gì sai đâu, sao phải xấu hổ, con trai.

-BA.

-Em nó quê lắm rồi, bác đừng chọc nó nữa.-Ân Di nói, mục đích "nói cho bõ tức".

-ĐỒ...Nhóc...con... thối...-PHong anh ngiến răng, bực mình.

-ấy ấy, đùa thôi mà ,đừng có vậy chứ.-ÂN Di nói.

-Thôi, không giỡn nữa, giờ ba lại phải ra cửa hàng rồi đây.

-Bác không ăn sáng hả bác.

-À, không cần đâu, mấy đứa chơi vui vẻ.

Bạn đang đọc Nhóc Là Em Giả Bộ Hay Thực Sự Không Biết Tôi Yêu Em của (franAndy)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.