Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 1029 chữ

Lâm Ân Di (15t) tính cách con nít, thích mê mấy thứ đẹp đẽ, hào nhoáng nói tóm gọn là mắc tiền. Ham chơi hơn ham học. Thích chế ra mấy thứ đồ ngớ ngẩn, vô dụng. Đôi khi lầm tưởng mình là thiên tài.

Lâm Phong Anh (16t), Thuộc kiểu người nghiêm túc, khó chịu nhưng đổi lại học rất giỏi cộng với vẻ bên ngoài đẹp trai, là hội trưởng trường An Nam. Ba là Lâm Thái Hùng (39t) chủ 1 cửa hàng tạp hóa.

Trần Trí Hoàng (16t) bạn Phong Anh. thuộc kiểu người tiêu tiền không biết tiếc, gia đình không quản nổi nên cho đi du học từ lúc vào lớp 10. Đẹp Trai, Kiêu Ngạo, tự cho mình là "vua" của cả thế giới. Là con người không dễ gì từ bỏ mục đích. ba mẹ là chủ tịch và giám đốc tập đoàn thời trang lớn nhất nước.

Trần Chí Huy, em trai Trí Hoàng (15t). Trái ngược hoàn toàn với ông anh của mình. học giỏi, xem Phong Anh như thần tượng của mình.

Hồng Quỳnh Hương (16t) Học giỏi, xinh đẹp, thùy mị, dịu dàng...yêu thầm Phong Anh từ năm lớp 8. là hội phó trường An Nam.

mở đầu:

Ân Di vốn dĩ là con của ông chủ quản lý một nhà hàng ở bên Anh. Năm lớp 9 được Lâm Hải Hưng-ba Di cho về Việt Nam học ở Ninh Thuận tại nhà bà chị họ. Nhưng vì nhà chị họ gần biển cà ná nên Ân Di suốt ngày đi tắm biển, chẳng lo học hành. Vì thế, 1 lần nữa, cô nhóc sau khi học hết lớp 9, bà chị họ đã được "lệnh" đưa Ân Di lên sài gòn, ở đó có người quen để gửi Ân Di.

Và rồi, sau khi nhận bằng tốt nghiệp cấp 2, bà chị họ cấp tốc đưa tiền và địa chỉ nhà "người quen" gì đó, sắp xếp hành lí rồi đón xe để Ân Di tự đi đến đó. Bà chị họ đành để cô em họ kia tự lực cánh sinh vì nhà có 1 mình chị, đi rồi ai coi nhà nên đành vậy.

Cuối cùng, Ân Di cũng đứng được trên đất sài gòn, nhìn xe cộ qua lại mà hoa cả mắt. Cô nhóc cùng túi hành lí bắt taxi, theo cái địa chỉ chị họ đưa, rồi chẳng mất nhiều thời gian, Ân Di cũng đã đến nơi. Chiếc taxi quẹo vào phía trong đường Hai Bà Trưng, ngay ở đầu đường, cô nhóc đã bị lóe mắt bởi cái căn biệt thự to tướng, đẹp mê li đó. Vì thế, Di cứ xoay đầu lại nhìn cái biệt thự mãi cho tới khi đến nơi. Chiếc xe dừng lại, sau khi thanh toán tiền đầy đủ, Ân Di bước xuống xe và đi vào tiệm tạp hóa Lâm Thái Hùng. Chắc là quen với cái kinh nghiệm đi ở nhờ nhà người ta rồi nên cô nhóc chả biết ngại, hỏi:

-Cho cháu hỏi, có chú Lâm Thái Hùng không ạ.

Từ trong 1 căn phòng nào đó, có 1 người đàn ông bước ra, đưa mắt nhìn Ân Di rồi vui vẻ đi tới:

-Cháu là Ân Di phải không. Chú là Thái Hùng đây, hôm qua anh Hưng đã nói với chú về cháu rồi.

-Vâng ạ.

-À, chú đưa cháu về nhà nghỉ ngơi trước.

-Không phải mình đang ở nhà sao chú?

-không, đây là cửa hàng thôi, chú đưa cháu về đó nhé.

-A, dạ.

-Tư, trông tiệm cẩn thận, tôi đi về nhà một chút.

Từ bên trong, 1 người đàn ông khoảng 26 tuổi đi ra, tay ôm 1 thùng đồ, vừa mở thùng xếp đồ lên kệ, vừa trả lời:

-Vâng, anh cứ đi đi.

Nhận được câu trả lời, ông Hùng xách lấy túi đồ cho Ân Di rồi bảo Ân Di đi theo sau. từ cửa hàng, đi thẳng sang bên đường rồi tiếp tục đi xuống phía dưới thêm 4 căn nhà nữa là tới 1 căn nhà màu xanh dương, có cái cổng mọc đầy hoa tigôn rất đẹp. Ông mở cổng rồi đưa đứa cháu vào nhà. Ân Di vừa đi vào nhà thì nhìn thấy có 2 căn phòng đối diện với nhau, ông Hùng bảo cô vào căn phòng bên phải rồi xách đồ vô cho cô.

Căn phòng vừa thoáng mát, vừa đẹp mắt, gọn gàng, Ân Di nhìn mà không biết ai ở trong căn phòng này mà nó gọn gàng đẹp đẽ thế. đang mải suy nghỉ thì ông Hùng nói:

-Cháu cứ ở phòng này đi. Phòng đối diện là phòng chú. à, chú còn có 1 thằng con trai tên Phong Anh. Vì trước kia, ta mang ơn ba cháu, 2 anh em kết nghĩa với nhau nên cháu cứ xem con chú là em họ cháu đi, không sao đâu.

-Dạ.

-À, nếu cháu đói thì cứ xuống dưới bếp lấy bánh trong tủ lạnh ăn đi.

-Có kem không chú.

-không, không! chú biết cháu không ăn được kem mà. ngoài cửa hàng thì có bán nhưng không cho cháu được đâu.

-ơ dạ.- miệng thì "dạ" nhưng tâm thì lầm bầm "là ba nói cho chú biết chứ gì. Ở Anh không ăn được vì ba cấm, lén ăn ba cũng biết, giờ qua bên đây rồi, ở nhà chị họ thì gần đó không có ai bán, lên tới sài gòn vẫn không được ăn. Kem ơi, tao làm gì mày mà mày nỡ không để cho tao ăn hả".

-Ân Di này!-tiếng gọi của chú Hùng làm cây kem trong đầu biến mất, cô nhóc ngước mặt nhìn.- 5 ngày nữa Phong Anh mới về, nó đi thi Văn quốc gia, vậy nên tạm thời cháu không gặp nó đâu.

-Vâng.

-5 ngày nữa cũng là ngày nhập học. tối về, cháu nhớ đưa hồ sơ cho chú để chú nộp cho trường.

-cháu nhớ rồi.

-Vậy giờ chú ra cửa hàng đây.

-vâng ạ. chú cứ đi đi, cháu mệt quá đi nghỉ trước đây.

Bạn đang đọc Nhóc Là Em Giả Bộ Hay Thực Sự Không Biết Tôi Yêu Em của (franAndy)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.