Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Phiên bản Dịch · 4855 chữ

Buổi sáng hôm sau, tại giao lộ cách Công ty Quảng cáo Thịnh Thải khoảng vài phút đi bộ, một chiếc xe BMW màu xám bạc đang đậu trên đường.

“Em đang bị như vậy mà còn muốn đi bộ một đoạn sao, hay anh trực tiếp chở em đến trước cửa cao ốc công ty nha.”

“Không cần, em muốn xuống xe ở chỗ này.” Đồng Ánh Diêu cự tuyệt đề nghị Lí Tắc Hàn, mở dây an toàn, cầm lấy cặp tài liệu.

“Nhưng anh sợ em đi xa sẽ mệt...”

Biết ý anh chỉ là gì; khuôn mặt nhỏ nhắn Đồng Ánh Diêu đỏ lên, không hờn giận nhìn anh. “Đều do anh hại, không biết khắc chế một chút.” Tuy rằng cô cũng rất say mê, nhưng hiện tại chân có chút yếu ớt.

Lí Tắc Hàn đau lòng vuốt mặt cô. “Còn chưa muốn công khai chuyện chúng ta quen nhau sao?”

“Ừ.” Cô còn chưa muốn công khai.

“Vậy thời điểm nào mới có thể công khai được đây?”

“Để em suy nghĩ lại sau nha.” Đồng Ánh Diêu muốn trốn tránh vấn đề nên xuống xe. “Em xuống đây, gặp ở công ty.”

Khi Đồng Ánh Diêu đi được vài bước, đằng sau có người định mở miệng kêu cô, nhưng đột nhiên nhìn thấy trên xe bước xuống một người đàn ông, người kia ngây ngẩn cả người.

Lí Tắc Hàn xuống xe gọi lại Đồng Ánh Diêu, rồi mới bước tới đưa cô hai túi giấy chứa tài liệu. “Em để rớt mấy cái này nè.” Nếu đưa cho cô ở công ty nhất định cô sẽ tức giận.

“Cám ơn.” Đồng Ánh Diêu nhận lấy.

“Hôm nay cố lên.” Anh xoa đầu cô.

“Anh cũng vậy.”

Lí Tắc Hàn cúi xuống hôn mặt cô, mới trở lại trên xe, hành động hai người thân mật, làm cho sắc mặt người đứng ở đằng sau nhìn thấy có vẻ lo lắng.

Buổi chiều khoảng ba giờ hơn, Đồng Ánh Diêu ở bên ngoài trở lại công ty, phát hiện tập tài liệu trên bàn về kế hoạch quảng cáo cho một công ty thời trang với Từ Phó Tổng Giám đốc ngày mai phải làm việc không thấy đâu nữa.

Cô vội vàng tìm trợ lý Đinh Tiểu Hủy, bởi vì phòng của cô không cho người khác vào, có phải lúc sắp xếp lại hồ sơ không cẩn thận cầm đi?

“Trưởng phòng, thực xin lỗi, buổi sáng em sắp xếp lại hồ sơ vốn đã không thấy.” Đinh Tiểu Hủy nói.

“Em không cầm đi? Vì sao lại không thấy đâu?” Đồng Ánh Diêu hơi khẩn trương, tuy rằng bản kế hoạch kia vẫn còn lưu trong máy tính, nhưng hai mươi mấy trang nội dung, trong đó đại khái có hơn một nửa là sơ đồ và tư liệu viết tay, bản kế hoạch này cô phải mất mấy ngày mới hoàn thành.

“Trưởng phòng, có thể buổi chiều ngày hôm qua khi thu dọn ra về, chị không thấy rõ ràng, cho nó là tư liệu không cần thiết nên đã không cất đi hay không?”

“Không có khả năng, nếu là tư liệu muốn hủy, nhất định chị sẽ xem lại một lần, chị sẽ không đem bản kế hoạch quan trọng như vậy mà bỏ đi.” Đem tư liệu không cần xem lại một lần nữa trước khi hủy, là thói quen đã được hình thành qua nhiều năm của cô, cô khẳng định mình không có khả năng đem bản kế hoạch kia trở thành tư liệu không cần đã đánh mất.

“Em cũng không biết.”

“Xảy ra chuyện gì, phát sinh cái gì?” Có mấy đồng nghiệp tiến vào hỏi, có phải có vấn đề gì xảy ra hay không? Biết tư liệu Đồng Trưởng phòng không thấy, mọi người đều rất kinh ngạc, nhưng bọn họ đề nghị Đồng Trưởng phòng nên cẩn thận tìm lại lần nữa, dù sao công ty không có người lấy đi bản kế hoạch kia, có thể là Đồng Trưởng phòng bỏ quên ở đâu đó thì sao. Nhưng nếu trở thành tư liệu bỏ đi, chỉ sợ cơ hội tìm lại rất nhỏ.

Đồng Ánh Diêu thở nặng nề khó nhọc, hiện tại phải làm lại sao? Tuy rằng tư liệu liên quan còn, nhưng làm lại kịp sao? Nhưng nếu không làm gấp, ngày mai cô dùng cái gì mà bàn luận kế hoạch với Từ Phó Tổng Giám đốc đây?

“Đồng Trưởng phòng, cô thử tìm lại một lần nữa xem sao?”

“Đúng rồi, bản kế hoạch kia tên gì, mọi người chúng ta cùng nhau tìm.”

“Cám ơn ý tốt của mọi người.” Đồng Ánh Diêu mở ra tư liệu liên quan, quyết định thật nhanh nói: “Tôi quyết định làm lại.” Mặc kệ là cô hay Tiểu Hủy không cẩn thận đánh mất, tóm lại đã mất chính là đã mất, cô muốn truy rốt cuộc là do ai đều đã không hề có ý nghĩa gì nữa, chỉ có thể làm lại.

“Trưởng phòng, bên trong không phải có rất nhiều tư liệu viết tay sao? Trước đây chị đã tốn rất nhiều thời gian mới làm xong, bây giờ phải làm lại có kịp không? Chị có muốn hủy cuộc hẹn ngày mai với khách hàng hay không?” Đinh Tiểu Hủy hỏi.

“Không cần.” Trừ phi có việc gì rất lớn phát sinh, nếu không cô cũng không muốn dời lại cuộc hẹn với khách hàng, “Hôm nay chị nhất định sẽ làm lại xong.”

“Nơi này phát sinh việc gì?” Hạ Kế Quang từ văn phòng đi ra, thấy có rất nhiều nhân viên ở trong phòng Đồng Ánh Diêu, biết bản kế hoạch ngày mai trình cho khách hàng không còn thấy nữa, anh cảm thấy có chút kinh ngạc, dựa vào thái độ làm việc cẩn thận của Ánh Diêu từ trước cho đến bây giờ sẽ không có khả năng phát sinh loại sự tình này.

“Tìm khắp hết chưa?” Anh hỏi Đồng Ánh Diêu.

“Dạ rồi.”

“Có thể bị ai lấy đi sao?”

“Chắc là tôi không cẩn thận đem chúng thành giấy bỏ rồi.” Đồng Ánh Diêu trả lời.

Hạ Kế Quang suy tư hỏi.“Hiện tại giải quyết như thế nào?”

“Tôi quyết định làm lại.” Nghe đáp án như thế, Hạ Kế Quang không hề cảm thấy kinh ngạc, gặp sự tình sẽ không ngạc nhiên, sẽ không kích động, bình tĩnh xử lý rất quyết đoán, đây là sự hấp dẫn của cô.

Anh cười cười, động viên nói: “Cố lên!” Rồi mới rời đi.

Mặc dù có người mở miệng nói muốn hỗ trợ, nhưng Đồng Ánh Diêu đều từ chối, dù sao tư liệu kia có rất nhiều phức tạp, cô không thể một lời nói cho hết, tuy rằng tư liệu viết tay không còn, nhưng còn trong trí nhớ trong đầu cô.

Mọi người đi ra khỏi phòng cô, để cô tập trung làm lại bản kế hoạch kia, hy vọng ngày mai có thể xong.

“Trưởng phòng, thật có lỗi, đêm nay em có việc quan trọng, cho nên không có thể ở lại giúp chị được, chị có giận em không?”

“Không sao, chị tự làm một mình được rồi.” Trên thực tế nếu Tiểu Hủy mở miệng muốn ở lại giúp cô, cô cũng sẽ kêu cô ấy tan tầm trước, dù sao có rất nhiều việc cô phải tự mình làm.

“Cám ơn Trưởng phòng, em ra ngoài đây.”

“Ừ.” Đinh Tiểu Hủy nhìn sâu vào mắt Đồng Ánh Diêu đang cúi đầu chuẩn bị làm lại bản kế hoạch, đôi môi hơi cong lên, muốn cười nhưng không cười nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng cô.

Đến thời gian tan tầm, rất nhiều đồng nghiệp lục tục bước vào phòng động viên Đồng Ánh Diêu cố lên, Lương Như Phượng cũng đến, còn mang theo bình “Yêu can”. _ (hình như nước tăng lực, bổ gan) _

“Mình sợ cậu thức đêm mệt nhọc, uống nó trước đi.” Đồng Ánh Diêu bật cười. “Sao cậu lại có cái này? Phụ nữ có thai không thể uống lung tung nha.”

“Chồng mình tới đón, tiện thể mình nhờ anh ấy mua đến.”

“Cám ơn cậu, nhanh về đi, mình OK.” Bạn tốt tri kỷ làm cho cô cảm động.

“Cố lên.” Sau khi Lương Như Phượng rời đi, Đồng Ánh Diêu đem toàn bộ năng lực tập trung vào bản kế hoạch, cô đã chuẩn bị sẵn sàng ở lại công ty qua đêm.

Khi Lí Tắc Hàn trở lại công ty đã là tám giờ tối, tất cả nhân viên công ty đều đã ra về, Tiểu Mã chờ anh trở về, đem tư liệu anh cần giao cho anh, thuận tiện nói với anh chuyện Đồng Trưởng phòng.

Lí Tắc Hàn bảo Tiểu Mã ra về trước, còn mình ở lại đi qua tìm Đồng Ánh Diêu.

“Tư liệu bản kế hoạch đưa cho anh một ít, anh giúp em.” Nhìn thấy cô ra bên ngoài cửa văn phòng nhìn quanh, anh không hờn giận nói: “Không cần nhìn, mọi người đều đã về, bây giờ còn là lúc nào mà em lại để ý quan hệ chúng ta có sáng tỏ hay không.”

Đồng Ánh Diêu liếc trắng mắt. “Anh cũng mệt mỏi một ngày, về trước nghỉ ngơi đi, em làm một mình được rồi.” Cô biết anh hôm nay đi Nghi Lan xử lý công việc.

“Anh không mệt, nhanh đưa tư liệu cho anh.”

“Không cần.”

“Đồng Ánh Diêu, thời điểm này sao em làm một mình được? Để anh giúp em, hai người cùng nhau làm sẽ nhanh hoàn thành.” Biết cô rất độc lập, nhưng anh rất muốn giúp cô.

“Không cần, việc này hơi phức tạp, một mình em làm được.” Dù sao trước kia cô cũng không phải chưa từng ở lại công ty thức đêm tăng ca.

“Loại kế hoạch này trước kia anh cũng đã từng làm qua, sẽ không phức tạp lắm đâu.”

“Không cần mà, anh về nghỉ trước đi.” Đồng Ánh Diêu kiên trì nói. Cho dù anh muốn hỗ trợ, cuối cùng cũng phải do chính cô vẽ ra, anh nhất định cũng chỉ có thể ở lại chỗ này thức đêm với cô thôi, như vậy rất vất vả, huống hồ anh hôm nay chạy cả một ngày, mệt chết đi. “Anh nhanh về đi, đừng làm rộn em.”

Bị cự tuyệt lần nữa, Lí Tắc Hàn tức giận. “Đồng Ánh Diêu, em rốt cuộc cho anh là ai? Có nghĩ anh là bạn trai em không?”

“Là bạn trai thì như thế nào?” Cô không hiểu ý tứ của anh.

“Nếu chúng ta là người yêu của nhau, ngẫu nhiên ỷ lại bạn trai một chút cũng sẽ không sao, để cho anh giúp em, cùng nhau hoàn thành.” Anh đi qua dịnh lấy tư liệu, không ngờ cô đem tư liệu lấy đi, làm cho anh cực kỳ giận.

“Anh là bạn trai em, đúng vậy, nhưng rõ ràng đây là chuyện em có thể tự mình xử lý, vì sao muốn ỷ lại anh?” Huống chi đây là lỗi cô, cô phải có trách nhiệm làm lại bản kế hoạch thật tốt. “Anh vẫn nên về đi thôi, tự em làm được rồi.”

“Em thật sự thích làm trái lại lời anh sao?”

“Lí Tắc Hàn, trừ phi anh cho rằng năng lực em không đủ, nếu không mời anh về đi”

“Em cho rằng là vì cái gì anh mới giúp em?” Anh đau lòng, muốn giúp cô không được sao? Người phụ nữ này đến lúc này vẫn còn muốn cùng anh đấu võ mồm.

“Em không biết.” Giờ phút này cô không có khả năng lý giải ý tưởng anh. “Nếu anh muốn tìm một bạn gái có thể để anh bảo hộ, thực thật có lỗi em không phải, một lần nữa đề nghị anh tìm bạn gái khác.” Có lẽ là đấu khí đi, tuy rằng biết mình không nên nói như vậy, nhưng cô không hiểu anh vì sao lại đem cô trở thành một phụ nữ nhu nhược, cô không thích cái dạng này.

Lí Tắc Hàn không nghĩ tới cô lại có thể nói ra lời này, người phụ nữ này rốt cuộc có thích anh hay không? Bằng không sao lại đem lòng tốt của anh chà đạp thành như thế này.

“Là anh tự mình đa tình, nhưng em đối với anh một chút ý tứ cũng không có sao?” Khuôn mặt anh tuấn kia có vẻ bị thương, bởi vì cô lại bảo anh đi tìm bạn gái khác một lần nữa. “Anh không phải loại đàn ông gặp một người yêu một người, anh không đa tình như vậy, nếu em cảm thấy sự quan tâm của anh thật phiền, anh đi đây.”

Anh không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi phòng cô.

Sáu năm nay, bọn họ cãi nhau vô số lần, nhưng lần này thật làm cho người ta hoàn toàn cảm thấy thất vọng. Nhìn Lí Tắc Hàn đi ra ngoài, Đồng Ánh Diêu cảm thấy lòng mình bị nhéo đau, cô biết anh tức giận thật sự, tuy rằng muốn mở miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì với anh?

Vừa mới nãy thật ra cô chọc giận anh vì anh đem cô trở thành người ngu ngốc cái gì đều làm không tốt, rồi muốn cho anh trở về nghỉ ngơi sớm một chút bởi vì anh ở lại cũng không giúp được việc gì, chắc anh cũng không nghĩ là cô thật tình muốn anh đi tìm bạn gái mới đi, hơn nữa không phải bọn họ thường cũng cãi nhau như vậy sao? Anh làm chi tưởng thật, lại còn tức giận như vậy?

Còn nói cô không thích anh, như vậy anh có nghĩ đến cô vì sao làm việc nguyên ngày đã mệt chết, lại chưa bao giờ từ chối anh lần nào khi mời cô đến nhà ngủ đêm, khiến cho mình càng mệt thêm? Chẳng lẽ cô không nói ra, anh sẽ không biết sao? Quả nhiên là đại tinh tinh từ vườn bách thú chạy ra.

Ngay từ đầu anh nói muốn quen nhau, cô không phải đã nói với anh bọn họ sẽ không đi đến đâu sao, quả thế, bọn họ mới quen nhau không bao lâu anh liền giận cô như vậy, cho dù hai người ở trên giường cỡ nào phù hợp, nhưng bọn họ cuối cùng cũng không thể dựa vào loại quan hệ này mà duy trì đoạn cảm tình cho đến cuối đi?

Nhận thức sáu năm, nghĩ rằng bọn họ rất hiểu biết nhau, nhưng hiện tại xem ra, cô cùng anh cũng không như chính mình tưởng tượng có thể hiểu biết đối phương.

Đồng Ánh Diêu không ngừng hít sâu, cố gắng làm cho tinh thần lần nữa tập trung trở lại công việc, hiện tại cô nên nhanh một chút hoàn thành bản kế hoạch.

Cái tên đại đầu heo kia, khi nào không ầm ỹ lại cố tình chọn lúc này ầm ỹ với cô.

Vẫn phi thường tức giận, Đồng Ánh Diêu thoáng nhìn “Yêu can” Lương Như Phượng đưa cho cô, cầm mở ra uống xong, bởi vì cô không nghĩ bị tên kia chọc giận đến thở không nổi như vậy.

Khi Lí Tắc Hàn đi ra khỏi phòng Đồng Ánh Diêu, lại gặp Hạ Kế Quang.

“Muốn đi uống một ly hay không?” Hạ Kế Quang mời anh cùng đi uống rượu.

Cùng nhau cộng tác nhiều năm, mối quan hệ ông chủ với nhân viên của hai người rất tốt, giống như tình hữu nghị anh em.

Hai người đi vào một quán bar đàn dương cầm ở gần công ty, gọi rượu, Lí Tắc Hàn buồn bã uống một hơi hết ly.

“Cẩn thận, uống như vậy rất dễ say.”

“Tôi không sao.”

“Thật xin lỗi, mới đây tôi không cố ý nghe lén cậu cùng Ánh Diêu nói chuyện, bởi vì các cậu cãi nhau lớn tiếng quá, tôi mới đi qua xem.” Hạ Kế Quang thật sự có chút kinh ngạc khi nghe được nội dung. “Các cậu hai người thật sự ở cùng một chỗ? Việc này như thế nào lại không nghe người công ty nói?”

“Đồng Ánh Diêu không muốn công khai.”

“Phải không?” Chuyện này giống cung cách Ánh Diêu thường làm. “Các cậu bắt đầu từ khi nào? Không phải lúc trước truyền ra cậu vẫn còn trong tình trạng chữa thương sao, bởi vậy mới sắp xếp một kỳ nghỉ phép dài hạn đi nước Mỹ sao?”

“Tôi làm gì có thất tình.” Tuy rằng chia tay với Mĩ Na có chút không muốn, bởi vì hai người bọn họ vẫn còn yêu thích nhau, nhưng sự nghiệp cô có hướng phát triển tốt, anh đương nhiên sẽ không cản trở cô. “Tôi đi nước Mỹ thăm ba mẹ là hành trình đã định từ trước.” Anh biết mọi người đều nói anh đi trị liệu tình thương, anh cũng lười giải thích.

Thái độ Hạ Kế Quang nhàn nhã uống một ngụm rượu, “Nhìn thấy cậu cùng Ánh Diêu ở cùng nhau thật sự không ngoài dự đoán của tôi, nên nói như thế nào đây, cảm giác những năm gần đây các cậu hình thành một đôi so với đồng nghiệp, tình cảm bằng hữu rất tốt, tóm lại, cho dù không phải hiện tại, về sau các cậu cũng sẽ cùng một chỗ.” Có ai ầm ỹ sáu năm còn có thể sống yên ổn vô sự như vậy? Khi đó anh đã đoán bọn họ đã bị hấp dẫn lẫn nhau nhưng không tự biết, xem ra trực giác anh còn rất chuẩn, “Một đoạn cảm tình nếu chỉ một bên trả giá, thật sự làm cho người ta cảm thấy mất mát.” Nhớ tới người phụ nữ kia lại bảo anh đi tìm bạn gái mới một lần nữa, cô thật sự tùy tiện cư xử như vậy đối với tình cảm hai người sao? Tuy rằng biết có khả năng cô vô tâm nói những lời này, nhưng vẫn làm cho người ta thương tâm.

Nhìn vẻ mặt phiền muộn Lí Tắc Hàn, Hạ Kế Quang nói ra cái nhìn của anh. “Tôi không biết cậu khi nào thì phát hiện mình thích Ánh Diêu, nhưng cô ấy rất sớm đã thích cậu.” Lí Tắc Hàn đối với lời nói này của Hạ Kế Quang cảm thấy buồn bực.

“Không nên dùng thái độ hoài nghi này nhìn tôi, tôi nói thật đó.” Hạ Kế Quang cười khẽ, “Nhân tiện nhắc đến chuyện Á Gia thực phẩm lần trước mà nói, cậu không ở Đài Loan, bên kia Á Gia muốn lập tức xem ngay kế hoạch mới, cậu cũng biết bọn họ không hề có tính nhẫn nại nên Ánh Diêu nhảy vào nói với tôi khách hàng này rất quan trọng với cậu nên để cô ấy giúp cậu làm, đương nhiên hợp đồng đó cũng để cho cô ấy theo luôn. Chẳng qua lúc ấy tôi cảm thấy cô làm vậy không phải vì tiền thưởng, mà là không nghĩ hủy đi quan hệ hợp tác giữa cậu với Á Gia nhiều năm qua.”

Lí Tắc Hàn cảm thấy rất chấn động, tâm như bị đánh mạnh vào.

“Còn có việc đi học ở Đài Nam lần trước của các cậu, trước khi tan tầm tôi đã gặp cô ấy hỏi có hai lớp ai sẽ tham dự trước, tôi nghĩ ngay cả chuyện này mà bọn cậu cũng bất hòa đi, ha ha.” Anh chẳng qua bởi vì buồn tẻ mới hỏi, bởi vì có lúc xem hai người bọn họ cãi nhau cũng rất thú vị.

“Cô ấy nói với tôi sẽ để cậu tham dự lớp đầu, sau đó còn sớm cậu có thể kịp trở về Đài Bắc, tuy rằng ngoài miệng cô ấy nói bởi vì gần đây cậu tình trường thất ý nên tinh thần không tốt, lỡ tan học ra trễ choáng váng gây tai nạn, do đó cô ấy nói xung phong nhận tham dự lớp sau để có thêm thời gian bồi dưỡng nhưng tôi nghĩ hẳn cô ấy muốn cho cậu trở về Đài Bắc sớm một chút sau đó nghỉ ngơi thật tốt, nói thật, khi đó tôi mới phát hiện thì ra cũng có thời điểm Ánh Diêu đối với cậu rất tri kỷ.”

Lí Tắc Hàn nghe xong, hai đầu lông mày nhíu lại, anh chưa bao giờ biết việc này.

Anh luôn nghĩ rằng mình rất hiểu cô, nhưng chỉ có thể thấy mặt ngoài mà thôi, anh chưa từng tự hỏi, hiểu ra dụng ý của cô sâu xa đến như vậy.

Thấy Lí Tắc Hàn không nói gì, Hạ Kế Quang lấy vẻ người từng trải nói: “Tôi cảm thấy hiện tại cậu giống như mình lúc trước, bị một người phụ nữ độc lập xinh đẹp nào đó hấp dẫn, sau khi chiếm được lại vô tình hy vọng thay đổi cô ấy, kết quả lại đã quên lúc ban đầu chính mình thích không phải bởi vì tính độc lập đặc biệt đó sao, cuối cùng sửa đổi không được, hôn lễ cũng bị hủy bỏ, hiện tại lại biến thành một ông già cô đơn, vậy cậu có hiểu chưa.” Hạ Kế Quang cười gượng, chuyện tình cảm của anh Tắc Hàn cũng biết một chút, lời nói này làm cho Lí Tắc Hàn sợ run, anh muốn thay đổi người phụ nữ kia sao? Anh không có ý đó, chỉ hy vọng cô thỉnh thoảng có thể ỷ lại anh, mọi đàn ông đều muốn bảo vệ người phụ nữ mình yêu quý.

Nhưng Anh Hạ cùng Tiểu Tuyết thật là bởi vì muốn thay đổi đối phương mà chia tay, một người phóng khoáng tự tin, một người xinh đẹp tự tin, nhìn thế nào cũng thấy hai người rất xứng đôi, cũng từng yêu nhau say đắm, nhưng có lẽ là vì cá tính rất giống nhau nên chung quy vẫn là chia tay.

Tiểu Tuyết đã lập gia đình khác, nhiều năm như vậy anh nghĩ với cá tính Anh Hạ phóng khoáng như vậy hẳn đã sớm quên, thì ra còn chưa bỏ xuống được, đây có phải là nguyên nhân anh vẫn chưa có bạn gái mới sao?

“Anh Hạ, anh còn yêu Tiểu Tuyết?”

Hạ Kế Quang cười “Hiện nay cô ấy thật sự hạnh phúc.” Một câu nói toạc ra bọn họ đã không còn khả năng, một khi đã như vậy sẽ không có vấn đề còn yêu hay không yêu nữa.

“Đúng rồi. Lần trước cậu hỏi tôi giúp cậu để ý tìm một căn hộ lớn hơn là vì Ánh Diêu sao?”

“Đúng vậy.” Lí Tắc Hàn không phủ nhận. “Trước kia cho tới bây giờ tôi không hề nghĩ tới vấn đề kết hôn, nhưng hiện tại tôi rất muốn kết hôn bởi đối tượng là Đồng Ánh Diêu, mỗi lần nhìn thấy cô ấy tôi đều có một cảm giác, cảm thấy cuộc sống mình nếu thiếu cô ấy khẳng định sẽ rất nhàm chán, bởi vậy tôi muốn nắm tay cô ấy đi quãng đường còn lại.”

Nghe thấy anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn, còn nói ra được lời nói cảm động lòng người như vậy làm cho Hạ Kế Quang cảm thấy vô cùng kinh ngạc, anh nói đùa: “Tôi hoài nghi cậu đã thầm mến Ánh Diêu thật lâu phải không? Bằng không thì làm sao có thể chỉ vừa mới quen nhau đã nghĩ vội đem cô lấy về nhà, ha ha.”

“Bị anh đoán trúng rồi.” Lí Tắc Hàn cũng cười, cảm thấy chính mình đối với ý nghĩ muốn nắm tay cô cả đời càng thêm mãnh liệt.

Hạ Kế Quang nâng ly rượu cạn ly với anh, thật cao hứng vì chuyện anh ta cùng Ánh Diêu, vậy còn chính anh thì sao? Giờ khắc này, trong lòng anh nghĩ đến thế nhưng không phải Tiểu Tuyết mà là một người con gái khác.

Nhìn thấy người đàn ông vừa mới tức giận rời đi lại đi vào văn phòng của cô lần nữa, Đồng Ánh Diêu giật mình nhìn anh, muốn biết nguyên nhân anh bỏ đi rồi quay lại.

Chẳng lẽ lại muốn cãi nhau với cô nữa? Hoàn hảo cô vừa mới uống xong “Yêu can” Như Phượng đưa nên không sợ sẽ nổi tức với anh.

“Anh lại muốn tới tìm em cãi nhau sao? Em nói với anh, hiện tại em không rảnh, không muốn lãng phí thời gian cùng anh đấu võ mồm, còn không bằng sớm một chút về nhà, không phải ngày mai anh còn phải đi Nghi Lan sao? Không cần tốn tinh thần trộm mắng em.” Tuy biết rằng mới vừa rồi là lỗi mình, không nên nói vậy làm anh thương tâm, vốn nên giải thích rõ ràng với anh, nhưng lời nói ra lại không được như vậy.

Nghe lời cô nói làm sao anh lại có thể nghĩ cô tuyệt không để ý anh? Nhìn thấy ánh mắt cô hồng hồng, cô đã khóc?

Thấy Lí Tắc Hàn đứng bất động không nói gì, Đồng Ánh Diêu thật sự không biết anh muốn làm cái gì. “Lí Trưởng phòng, anh không nghe em nói sao? Em bề bộn nhiều việc, không rảnh cùng anh...” Lúc này Lí Tắc Hàn hướng cô đi tới đem cô đang ngồi trên ghế kéo đứng lên, trong lúc cô còn không kịp có phản ứng đã hôn cô.

Thật sự càng lúc càng thích người phụ nữ này.

Lí Tắc Hàn cảm thấy bản thân đầy hưng phấn không thể nói nên lời, đúng vậy anh rất muốn có được cô.

Anh không phải tìm cô cãi nhau, mà là đến hôn cô? Tuy rằng sửng sốt nhưng cô lại không cự tuyệt mặc dù không biết tại sao anh lại hôn cô, bởi vì lúc này cô cũng rất muốn hôn anh, hai người vừa mới cãi nhau xong, anh cũng không biết cô có bao nhiêu khổ sở.

Lúc này hai người hôn nhau không mang theo bất cứ tia tình dục gì mà chỉ có tình cảm sâu sắc.

Buông cô ra, Lí Tắc Hàn lại hôn hai má cô, sau đó chăm chú nhìn cô.

“Sao đột nhiên lại hôn em? Không phải anh đang tức giận sao?”

“Đúng vậy, anh thật sự tức giận, đó là bởi vì em biết rõ anh rất thích em, lại bảo anh tìm bạn gái mới nên anh đương nhiên sẽ tức giận.” Thấy cô không hờn giận bĩu môi, anh buồn cười hôn xuống. “Nhưng anh cũng sai, tuy rằng anh xuất từ việc đau lòng em tăng ca mệt mỏi mà muốn giúp em, nhưng anh càng nên tin tưởng vào năng lực của người phụ nữ của anh, em nhất định làm được, không phải sao?”

“Tắc Hàn...”

“Thời gian sáu năm không ngắn, chúng ta sớm đã quen cùng đối phương đối chọi gay gắt, rồi đấu võ mồm, cho nên mới vừa rồi thói quen chúng ta không cùng ý kiến mà phát sinh tranh chấp.” Lí Tắc Hàn phân tích nguyên nhân. “Về sau anh sẽ chú ý điểm này, anh sẽ nói ra ý kiến mình thật rõ ràng, mà em cũng vậy được không?”

“Vâng.” Đồng Ánh Diêu gật đầu.

Hai người nhìn nhau, tiếp tục ôm nhau, cảm giác lòng nhau đã sát cùng một chỗ.

Anh hôn trán của cô. “Cố lên, anh về đây, anh tin tưởng em có thể tự hoàn thành tốt, bất quá có gì nhớ lập tức gọi điện thoại cho anh, biết không?”

“Em biết.”

“Còn có, cái này cho em.” Thấy cô hoang mang đắn đo nhìn anh lấy ra một cái chìa khóa, anh nói: “Đây là chìa khóa dự phòng căn hộ của anh, buổi sáng ngày mai anh không vào công ty, buổi tối khuya mới trở về, tan tầm em về trước chỗ anh nghỉ ngơi, anh muốn lúc về nhà có thể nhìn thấy em được không?”

Nhìn chìa khóa dự phòng trên tay, chìa khóa kia dường như có độ ấm làm cho tay cô nóng nên và tâm cũng ấm. “Vâng, buổi tối ngày mai em sẽ chờ anh về.” “Ngày mai anh không có vấn đề gì đi?” “Anh nghĩ rằng em là ai vậy.” Lí Tắc Hàn cười khẽ. “Em là Đồng Ánh Diêu, người phụ nữ của anh.” Trước khi rời đi anh lại hôn cô, hạnh phúc ngọt ngào đầy tràn không nói hết nên lời.

Bạn đang đọc Nhị Kiến Khiêu Tình của Loan Bảo Quần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.