Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn là. Đệ nhất!

Phiên bản Dịch · 2886 chữ

Vào lúc Chu Tâm Kỳ đang hoảng sợ, thì phía sau nàng một lần nữa lại có tiếng gió truyền đến. Chu trưởng lão cất bước đi nhanh, nở nụ cười, lúc đi ngang qua bên cạnh Chu Tâm Kỳ còn hướng về phía nàng nhẹ gật đầu.

Đồng thời, dùng cái bộ dạng mỉm cười này, lại truyền ra âm thanh giống như hung thần ác sát.

“Bạch Tiểu Thuần, lão phu lại cải biến chủ ý rồi. Sau khi bắt được ngươi, trước tiên sẽ bỏ đói một tháng, sau đó nhốt ngươi cùng với đám chim phượng, còn giam cùng với số lượng lớn hung thú nữa!”

Chu Tâm Kỳ có chút ngây ngốc. Cùng lúc đó, Bạch Tiểu Thuần ở phía trước truyền đến âm thanh thê lương thảm thiết.

“Lý thúc cứu mạng, Chưởng môn thân sư huynh cứu mạng, sư tôn cứu mạng a. Ta không muốn nhịn đói, không muốn giam cùng một chỗ với chim phượng, hung thú a...” Bạch Tiểu Thuần run rẩy, lúc này hắn đã sợ hãi đến cực hạn, đầy trong đầu đều là những hình ảnh mà Chu trưởng lão nói ra, càng nghĩ lại càng run rẩy, vừa kêu thảm thiết vừa chạy nhanh hơn. Oanh một tiếng đã trực tiếp lao ra, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Phía trước hắn, Lữ Thiên Lỗi toàn thân hóa thành một đạo thiểm điện, bay nhanh đi về phía trước. Đoạn đường này lúc đầu rất nhẹ nhàng, nhưng dần dần lại khó khăn lên, nhất là khu vực trước mắt gã, tràn đầy phong nhận. Những phong nhận này cực kỳ sắc bén, chỉ cần tốc độ của gã nhanh hơn một chút là lập tức giống như biến thành nam châm, sẽ đem những phong nhận kia toàn bộ hút đến.

Gã tận mắt nhìn thấy một con khôi lỗi bị bản thân ném ra, bởi vì tốc độ quá nhanh mà nháy mắt đã bị những phong nhận kia trực tiếp làm cho chia năm xẻ bảy. Gã nhìn mà sắc mặt đại biến, lúc này không thể không giảm bớt tốc độ. Sau nửa ngày mới tìm được một cái tốc độ chuẩn, giữ vững tốc độ đó mà đi về phía trước.

Phía trước gã, đã nhìn không thấy bóng dáng của Thượng Quan Thiên Hữu. Thượng Quan Thiên Hữu kia có tư chất tuyệt thế, lúc đi qua mảnh khu vực mà Lữ Thiên Lỗi đang ở, lại hóa thành hư vô, xuyên thẳng qua, không làm cho bất cứ mảnh phong nhận nào chú ý, khiến cho Lữ Thiên Lỗi vốn có chênh lệch không lớn với Thượng Quan Thiên Hữu đầy lòng oán hận.

“Không phải là có được pháp thuật không gian hay sao, có gì đặc biệt hơn người đâu. Chờ ta đi qua khỏi nơi đây, đệ nhất... Nhất định là ta!” Lữ Thiên Lỗi thở sâu. Giờ phút này gã đã không để Chu Tâm Kỳ vào trong mắt, gã cho rằng chỉ còn duy nhất Thượng Quan Thiên Hữu là có thể tranh giành vị trí đệ nhất với mình.

Nhưng khi gã dừng chân thở ra một hơi, chậm rãi thong dong ở trong mảnh khu vực này, chuẩn bị lao ra để sau đó một bước lên trời, thì đột nhiên ở phía sau gã có cuồng phong nổ vang mà đến.

Tiếng gió quá lớn, khiến cho những cái phong nhận đang trôi nổi ở bốn phía kia, từng cái một đều rung rung. Lữ Thiên Lỗi nhìn mà chấn động, nhưng ngay sau đó liền kinh hỉ đứng lên.

“Hặc hặc, đích thị là Chu Tâm Kỳ đuổi tới. Con nhỏ ngốc này, nàng tiến vào nơi đây tốc độ càng nhanh thì sẽ hấp dẫn phong nhận càng nhiều, mà ta cũng có thể nhân cái cơ hội này mà nhanh chóng lao ra!” Lữ Thiên Lỗi vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy ở sau lưng có một cái thân ảnh nhỏ gầy giống như là bôn lôi, nháy mắt đã vọt vào cái mảnh khu vực phong nhận này, lại trực tiếp lao qua ba thành phạm vi, cách chỗ Lữ Thiên Lỗi đang đứng không đến ngàn trượng.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, khiến cho phong nhận ở bốn phía trong chớp mắt nhất tề hướng về phía thân ảnh ấy mà gào thét. Phong nhận quá nhiều, vô tận phong nhận ở bên trong phạm vi mấy ngàn trượng đều phá không mà đi. Trong khoảnh khắc, gần như đã tạo thành một cái vòi rồng phong nhận.

“Không phải là Chu Tâm Kỳ? Nhưng tốc độ này cũng quá nhanh đi, bất quá cũng là một tên đầu đất, tự mình muốn chết!” Lữ Thiên Lỗi vốn bị tốc độ của Bạch Tiểu Thuần làm cho rung động mà hít vào một ngụm khí, nhưng sau đó liền mừng thầm.

“Tu hành là phải dựa vào cái đầu!” Lữ Thiên Lỗi cười to, nhìn thấy phần lớn phong nhận đã bị hấp dẫn qua bên đó, trong cơ thể gã tia chớp tràn ra, mãnh liệt bộc phát ra tốc độ, thẳng đến chỗ lối ra.

Nhưng nháy mắt khi gã vừa mới bắt đầu tăng tốc, thì ở phía sau gã nổ vang ngập trời, âm thanh thảm thiết kinh thiên động địa của

Bạch Tiểu Thuần truyền ra, thân ảnh của hắn căn bản là không dừng lại chút nào, càng lúc càng nhanh, oanh một tiếng xông tới.

Số lượng phong nhận ở bốn phía đã nhiều vô số, toàn bộ đều đâm lên trên người Bạch Tiểu Thuần, nhưng toàn thân hắn có tia sáng trắng lóe lên. Những phong nhận mà Lữ Thiên Lỗi nhìn kinh hãi này, sau khi đụng phải thân thể của Bạch Tiểu Thuần, thì toàn bộ đều lập tức tan vỡ.

Vô số phong nhận sau khi tan vỡ, lại lập tức ngưng tụ lại. Khi tiếng nổ mạnh truyền ra khắp bốn phương, thân hình Bạch Tiểu Thuần vèo một tiếng, trực tiếp bay ngang qua Lữ Thiên Lỗi mà đi.

Mà phía sau hắn, những phong nhận ngưng tụ lại một lần nữa kia, mang theo không cam lòng, cấp tốc đuổi theo.

Lữ Thiên Lỗi sửng sốt một chút, tròng mắt đều sắp rớt ra ngoài, chỉ cảm thấy da đầu run lên, trong óc ù ù.

“Không có khả năng!!” Khi gã còn đang hoảng sợ nghẹn ngào, thì lại nhìn thấy tận mắt vô số phong nhận đuổi theo Bạch Tiểu Thuần, lại... Không đuổi theo nữa, bởi vì trong chớp mắt Bạch Tiểu Thuần đã chạy ra khỏi cái mảnh khu vực phong nhận này rồi.

Phong nhận không cách nào đuổi theo ra được, truyền ra tiếng rít gào giận dữ ở biên giới, hình như đã chú ý tới Lữ Thiên Lỗi.

“Không... Không!!” Trong lòng Lữ Thiên Lỗi đánh bộp một tiếng, vội vội vàng vàng muốn dừng lại tốc độ của mình, nhưng thân ảnh gã đã hóa thành tia chớp, cứ coi như là lập tức dừng lại thì cùng vẫn làm cho những cái phong nhận đang không biết làm thế nào Bạch Tiểu Thuần kia, trong nháy mắt đánh tới.

Rất nhanh, tiếng kêu thê lương thảm thiết bỗng nhiên truyền ra.

Bạch Tiểu Thuần đang chạy ở đằng trước, lờ mờ cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết này. Hắn rất là kinh ngạc, nhưng lúc này không có thời gian mà quay đầu lại, dường như Chu trưởng lão đã gào thét tới ở sau lưng rồi. Bạch Tiểu Thuần mặt buồn rười rượi, bi ai nghiến răng, lại một lần nữa oanh oanh lao đi.

Trong khu vực phong nhận, cũng may là có Chu trưởng lão đuổi theo ngang qua, cứu được Lữ Thiên Lỗi bị vô số phong nhận vây quanh. Y phục toàn thân gã đã bị cắt thành một mảnh dài hẹp, chật vật thê thảm đã đến cực hạn. Nếu không, đoán chừng gã nhất định phải buông tha cho lần tỉ thí này.

“Bạch Tiểu Thuần!” Ánh mắt Lữ Thiên Lỗi đều đã đỏ. Lúc này gã cũng đã nhận ra được Bạch Tiểu Thuần, gào thét thê lương!

Bạch Tiểu Thuần không biết mình trong lúc vô tình, lại làm cho một người hận mình thấu xương. Hắn lúc này đang chạy vội, lại xông qua thêm một khu vực không người. Cho đến khi qua nửa nén hương, hắn đã nhìn thấy được đầu cuối ở phía xa xa.

“Rốt cuộc sắp ra ngoài rồi!” Bạch Tiểu Thuần kích động. Hắn không có chú ý tới ở gần chỗ đầu cuối lúc này có một thân ảnh đang khó khăn bước đi từng bước một.

Thượng Quan Thiên Hữu hô hấp dồn dập. Đoạn đường này đối với gã mà nói, đều rất nhẹ nhàng. Duy chỉ có một khu vực gần cuối này là làm cho gã cảm nhận được khó khăn.

“Nơi đây lại là cấm linh trọng áp!” Trong mắt gã lộ ra lăng lệ ác liệt. Nơi đây linh lực bị giam cầm, lại càng có uy áp mãnh liệt hàng lâm, trên người giống như là đang cõng một ngọn núi. Mà càng kinh người hơn, đó là mỗi lần gã bước đi ra một bước, thì tựa như trên người cũng có nhiều hơn một ngọn núi. Rõ ràng chỉ là khoảng cách một trăm bước chân, nhưng lại làm cho gã toàn thân run rẩy, đã sắp tới cực hạn rồi.

Nhất là càng đi gần tới đầu cuối thì áp lực lại càng lớn, núi cõng trên lưng cũng càng nhiều. Giờ phút này gã cách lối ra nhìn như chỉ có mười một bước, nhưng gã biết, độ khó của mười một bước này, trước nay chưa từng có.

Thượng Quan Thiên Hữu thở sâu, trong mắt lộ ra kiên định.

“Đệ nhất tư cách chiến vốn là thuộc về ta. Mục tiêu của ta là nam bắc hai bờ thiên kiêu chiến, lấy thân phận đệ nhất thiên kiêu chiến bước vào nội môn, một vài năm sau bước vào danh sách truyền thừa của Linh Khê Tông!” Thượng Quan Thiên Hữu cắn răng một cái, đang định bước một bước về phía trước, bỗng nhiên hình như nhận ra điều gì, liền quay đầu nhìn lại phía sau lưng, lập tức thấy được Bạch Tiểu Thuần.

“Là hắn...” Đối với Bạch Tiểu Thuần, bờ nam hầu như không ai không biết, kể cả là chưa gặp, thì cũng đã đi tham gia tang lễ, thấy được bức họa của hắn. Thượng Quan Thiên Hữu có chút kinh ngạc, gã vốn tưởng đằng sau mình phải là Lữ Thiên Lỗi mới đúng.

“Xem ra ta đã quá kỳ vọng vào Lữ Thiên Lỗi rồi, cũng đồng dạng là phế vật.” Thượng Quan Thiên Hữu thu hồi ánh mắt. Gã cũng chỉ

hơi kinh ngạc mà thôi, lựa chọn bỏ qua Bạch Tiểu Thuần. Trong lòng gã, gã với Bạch Tiểu Thuần không phải là người ở cùng cấp độ. Giờ phút này, sau khi bước ra một bước, toàn thân Thượng Quan Thiên Hữu run lên, cắn chặt hàm răng, xương cốt toàn thân đều đã phát ra âm thanh ken két.

Gần như đồng thời với lúc Thượng Quan Thiên Hữu bước ra một bước này, Bạch Tiểu Thuần chạy như bay mà đến. Bước đầu tiên, hắn không có cảm giác gì. Bước thứ hai, bước thứ ba, bước thứ tư...

Cho đến khi hắn liên tiếp đi nhanh năm mươi bước thì thân thể mới dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một chút.

“Có chuyện gì xảy ra, cảm giác giống như thân thể nặng thêm một chút.”

Cũng chính vào lúc này, thân hình Thượng Quan Thiên Hữu run lên, rốt cuộc một bước này đã rơi xuống. Gã đứng vứng ở bước thứ chín mươi, toàn thân như muốn hư thoát, thở hồng hộc, nhưng thần sắc lại mang theo thỏa mãn. Gã quay đầu lại nhìn thoáng qua, lập tức thấy Bạch Tiểu Thuần đã đi vào được năm mươi bước.

Ánh mắt gã đã thẳng tắp.

“Hắn... Hắn đi thế nào mà nhanh như vậy!” Trong mắt Thượng Quan Thiên Hữu lộ ra vẻ giật mình, nhưng ngay sau đó gã liền cắn răng một cái.

“Hẳn là tu sĩ luyện thể, vì vậy mà lúc mới bắt đầu mới nhanh hơn một chút, tuy nhiên càng về sau lại càng khó khăn, hắn...” Ý nghĩ trong lòng Thượng Quan Thiên Hữu còn chưa hết, thì toàn thân đã run lên, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần rõ ràng lại đang nhanh chóng hướng về phía mình chạy tới.

“Chạy... Hắn... Hắn đang chạy?” Thượng Quan Thiên Hữu mở to mắt, sững sờ nhìn Bạch Tiểu Thuần đang chạy nhanh. Rất nhanh, rõ ràng đã đến trước mặt của mình.

“Này, ngươi đi thế nào mà chậm vậy?” Bạch Tiểu Thuần vừa nói vừa quay đầu nhìn lại phía sau lưng. Hắn không thấy được Chu trưởng lão đuổi theo, vì vậy đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, tò mò mở miệng.

“Ngươi... Ngươi không cảm thấy trên người có rất nhiều ngọn núi sao?” Thượng Quan Thiên Hữu mí mắt vẫn đang nhảy, cả người

có chút bối rối, hỏi ra một câu theo bản năng.

“Rất nhiều núi à? Ồ, có một chút, nhưng không có cảm giác gì a.” Bạch Tiểu Thuần sững sờ. Hắn còn nhảy nhảy vài cái làm Thượng Quan Thiên Hữu ánh mắt trợn trừng lên như mắt trâu, hít vào một hơi, vẻ mặt không thể nào tin.

Bạch Tiểu Thuần vẫn còn muốn tiếp tục nhảy nữa, nhưng chợt nhìn thấy thân ảnh của Chu trưởng lão đuổi tới đằng xa, lại một lần nữa thét lên, thân hình mãnh liệt lao ra. Trong nháy mắt đã vượt qu khoảng cách mười bước, trực tiếp chạy ra khỏi cây cổ cầu này... Nháy mắt khi vừa lao ra, tốc độ của hắn lại càng nhanh hơn một ít, trong tích tắc đã bỏ chạy không còn bóng dáng.

Gần như ngay khi Bạch Tiểu Thuần chạy mất tăm, Chu trưởng lão ở đằng sau, bước chân thoáng dừng lại. Lão cũng đều ngây người, liên tục cười khổ.

“Tên Bạch Tiểu Thuần này, hắn... rõ ràng giành được đệ nhất?”

Cùng lúc đó, đám người Trịnh Viễn Đông và Lý Thanh Hậu ở trên đài cao cũng đứng hết cả lên, thần sắc từng người đều cổ quái. Đám trưởng lão ỏ bốn phía kia cũng đều không thể tưởng tượng nổi. Cho dù lúc Bạch Tiểu Thuần vượt qua Chu Tâm Kỳ và Lữ Thiên Lỗi, bọn họ mơ hồ cũng có chuẩn bị tâm lý, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, vẫn thấy tâm thần chấn động. Nhất là một cửa cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần rõ ràng lại xông qua nhẹ nhõm như thế.

“Hắn là... Đệ nhất?” Lý Thanh Hậu thì thào.

Ngay sau đó, những đệ tử đến xem ở bên ngoài, cũng đều nhìn thấy được một màn này. Lập tức trong sơn cốc chợt nhấc lên những âm thanh xôn xao nổ vang.

“Bạch Tiểu Thuần... Hắn đã vượt qua Chu Tâm Kỳ, Lữ Thiên Lỗi, Thượng Quan Thiên Hữu. Hắn là đệ nhất!”

“Trời ạ, Bạch Tiểu Thuần này rõ ràng cũng có thể là đệ nhất!”

“Bạch Tiểu Thuần có thể đứng thứ nhất, Chu trưởng lão có tác dụng rất trọng yếu a. Nếu đổi là người khác bị đuổi giết như vậy, sợ rằng cũng đều có thể xuất ra khí lực liều mạng!”

Sắc mặt Thượng Quan Thiên Hữu thoáng cái trắng bệch, trong đầu ông lên một tiếng, trước mắt đã biến thành màu đen, giống như đang có thiên lôi cuồn cuộn.

Gã nhìn qua bóng lưng của Bạch Tiểu Thuần, nhìn đối phương ở ngay trước mặt mình đi qua cái cầu đá này. Thân thể của gã dần dần càng thêm run rẩy.

“Bạch Tiểu Thuần!” Ánh mắt Thượng Quan Thiên Hữu đỏ bừng. Niềm kiêu ngạo của gã, tự ái của gã, hết thảy hết thảy, vào giờ phút này, gã chỉ cảm thấy toàn bộ như đã bị Bạch Tiểu Thuần dẫm nát dưới chân. Nhất là khi nghĩ đến lúc vừa rồi đối phương còn hỏi mình vì sao lại đi chậm như vậy.

Khí huyết toàn thân Thượng Quan Thiên Hữu dũng mãnh xông lên đầu, bên ngoài thân thể bộc phát ra kiếm khí, đỏ mắt, không thèm để ý đi nhanh về phía trước. Khi gã đi hết toàn bộ khoảng cách mười bước, thì phun ra một ngụm máu tươi.

“Bạch Tiểu Thuần, Thượng Quan Thiên Hữu ta không có thua. Lần này... Ta không phục. Trong thiên kiêu chiến, ta sẽ cho ngươi biết, trong đệ tử ngoại môn, không người nào có thể... Hơn ta!!” Gã nghiến răng, nhìn chằm chằm vào hướng Bạch Tiểu Thuần rời đi, ánh mắt lộ ra chiến ý mãnh liệt.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Vĩnh Hằng của Nhĩ Căn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaLong
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 60
Lượt đọc 4502

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.