Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mời Chu trưởng lão xuất mã

Phiên bản Dịch · 2886 chữ

Trịnh Viễn Đông không thể không chú ý tới Bạch Tiểu Thuần, dù sao trong lúc tất cả mọi người dưới này đều xôn xao thì Bạch Tiểu Thuần vẫn cứ đứng cạnh pho tượng, bày ra cái dáng điệu tiền bối khiến cho cái khí chất trên người hắn hoàn toàn khác biệt hẳn với mọi người.

“Đứa nhỏ Bạch Tiểu Thuần này cũng đã đến Ngưng khí tầng tám rồi, hơn nữa hắn cũng đã từng cửu tử nhất sinh trong trận chiến Lạc Trần gia tộc. Ta xem ra hôm nay kẻ này hẳn có thể nằm trong mười thứ hạng đầu tiên, không chừng còn có hi vọng tranh đoạt vị trí năm thứ hạng đầu cũng nên.” Một vị Trưởng lão trên đài cao chợt mỉm cười nói.

“Không sai, kẻ này tạo nghệ thảo mộc không tầm thường, một thân luyện thể lại càng kinh người, nói không chừng trong trận chiến tranh đoạt này có thể trở thành Hắc mã.”

Nghe mọi người nói vậy, Lý Thanh Hậu và Trịnh Viễn Đông đều cảm thấy da mặt có chút sáng láng, hai người cùng cười ha hả.

“Đứa nhỏ này lại không giống người khác cho lắm, tín niệm của hắn rất mạnh, nếu so sánh thì vượt xa đám người cùng trang lứa.

Năm đó lúc ta dẫn hắn lên núi từng hỏi vì sao hắn muốn tu hành, hắn trả lời ta là vì hắn muốn Trường sinh.” Lý Thanh Hậu cười mỉm nói. Lúc y nhìn về Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lộ ra vẻ nhu hòa, y cũng đã đổi lấy pháp bảo hộ thân cho Bạch Tiểu Thuần rồi, chuẩn bị đợi trận chiến tranh đoạt tư cách bờ Nam này kết thúc sẽ đưa cho hắn.

“Mọi người vẫn là không nên khen ngợi hắn. Đứa nhỏ này tuy là sư đệ của ta, nhưng mà Thanh Hậu cũng hiểu rõ, tính cách kẻ này bất hảo, còn cần rèn luyện nhiều. Bất quá tâm tính hắn thuần lương, tính cách không phách lối kiêu ngạo, cũng rất đáng khen.” Chưởng môn cũng cười cười. Mặc dù nói vậy, nhưng mọi người xung quanh vẫn nhìn ra được ý tứ mong chờ của Trịnh Viễn Đông.

Ngay khi mọi người còn đang chuyện trò trên đài cao, thì Bạch Tiểu Thuần lúc này đang đứng cạnh pho tượng dưới quảng trường,

nhìn qua Lữ Thiên Lỗi cao ngạo vô cùng, nhìn Thượng Quan Thiên Hữu khiến cho vô số đệ tử hâm mộ phải hú hét, hắn cũng cảm thấy có chút kinh hãi.

Toàn thân Lữ Thiên Lỗi đều đầy tia chớp, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy thì nhớ tới một màn sét đánh mấy bữa trước mà da đầu run lên. Thượng Quan Thiên Hữu đầy phúc trạch với thanh cổ kiếm không chút tầm thường, toàn thân tàn ra khí thế động trời càng khiến cho Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi lạnh.

Hắn cảm thấy hai người kia thật sự cũng quá cường hãn rồi.

Chỉ là khi nghĩ tới thân phận mình, Bạch Tiểu Thuần cũng vội vàng ho khan lên một lần nữa, rồi mỉm cười gật gật đầu, trong mắt đầy tán thưởng.

“Thiên kiêu càng nhiều, chứng tỏ Linh Khê Tông ta càng cường đại. Ta là Quang Vinh đệ tử, là sư đệ của Chưởng môn, không thể lại đi so cao thấp với đám tiểu bối này. Bọn họ là tương lai của tông môn, ta không thể khi dễ bọn họ được. Ừm, nếu như so thì cũng nên đợi những Thiên kiêu này tiến vào nội môn tông môn rồi mới tính!” Bạch Tiểu Thuần hạ quyết tâm xong, cũng lộ ra một bộ dáng vui mừng.

Người tới càng ngày càng nhiều, những đệ tử ngoại môn là Ngưng khí tầng tám thì đều bẻ ngón tay rặc rặc, một số đệ tử có tu vi chưa tới, nhưng trận chiến tranh đoạt tư cách là một sự kiện trọng đại nên bọn hắn cũng muốn đến quan sát ít nhiều.

Toàn bộ ba ngọn núi bờ Nam lúc này có chừng hơn một ngàn đệ tử ngoại môn Ngưng khí tầng tám đều tập trung toàn bộ bên trong sơn cốc này. Trong đó cũng không thiếu người Bạch Tiểu Thuần còn chưa từng nhìn thấy qua, dù sao thì không phải ai cũng ưa thích náo nhiệt, cũng có một số người yêu thích cô độc. Tuy là vậy nhưng những người này tu hành, cũng là muốn nhân sự kiện trọng đại như hôm nay để bỗng chốc mà trở nên nổi tiếng.

Bốn phía xung quanh còn có thêm nhiều đệ tử ngoại môn nữa, tu vi những người này vốn không có tư cách tham gia vào trận chiến tranh đoạt này, nên chẳng qua đến đây nhằm quan sát trận chiến. Từng người cũng đầy mong chờ nhìn hơn một ngàn đệ tử Ngưng khí tầng tám, trong lòng mọi người đều đang chờ mong biểu hiện của từng người, đến cùng thì vị nào có thể bước vào một trăm người đứng đầu, lại còn có thể bước vào trong danh sách mười thứ hạng đầu tiên.

Về ba thứ hạng đầu, tất cả mọi người không chút băn khoăn mà suy đoán nhất định sẽ là Thượng Quan Thiên Hữu, Lữ Thiên Lỗi

cùng với Chu Tâm Kỳ, thậm chí thứ tự bài danh cũng là như vậy.

Thời gian dần qua, hơn một ngàn đệ tử ngoại môn Ngưng khí tầng tám cũng dần yên tĩnh lại, mà đám đệ tử quan sát xung quanh cũng yên tĩnh hết. Một bầu không khí áp lực cũng dần bao trùm nơi này, bởi vì hoàn cảnh tác động mà khí tức khắc nghiệt của nơi này lại mạnh mẽ hơn.

Dường như đè ép mọi người không thở nổi, trong lòng dần khẩn trương.

Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc phát hiện, chính mình vậy mà cũng có chút khẩn trương. Hắn tự nghĩ chính bản thân mình cũng không có ý định so kè gì cả, bèn lắc lư thả lỏng người lại.

Đúng lúc này, giọng nói của Lý Thanh Hậu trên đài cao bỗng nhiên truyền ra, vang vọng tám phương.

“Hai bờ Nam Bắc, đại bỉ cũng sắp tới!”

“Trong các ngươi, có những người chỉ luôn ở một chỗ, cũng không muốn cho người khác biết thực lực chân chính của mình. Lúc này đây chính là cơ hội cho các ngươi hiển lộ bản thân, không nên lo lắng vì tu vi tăng lên quá nhanh, hoặc là có đại tạo hóa đặc thù sẽ khơi dậy lòng tham của trưởng bốitông môn. Tu hành là chuyện riêng, mỗi người đều có bí mật, Linh Khê Tông ta suốt một vạn năm phát triển từ một tông môn nhỏ đến bây giờ cũng không phải ngẫu nhiên mà thành.Từng đệ tử có tạo hóa riêng của mình, ngươi đạt được chính là số mệnh của ngươi đã định trước như vậy!”

“Trong các ngươi, còn có một vài người được gọi là Thiên Kiêu, chẳng qua là có thể dựa vào thiên phú mà thôi. Không thiếu người có thiên phú tốt cuối cũng vẫn phải thất bại, cho nên hôm nay chính là cơ hội để các ngươi chứng minh một chút, các ngươi có đúng với danh xưng mà người khác gọi hay không, thật sự đúng với cái danh xưng… Thiên kiêu hay không!” Thanh âm trầm thấp của Lý Thanh Hậu truyền ra, càng thêm sôi sục, như hòa cùng vào ý tứ khắc nghiệt sẵn có nơi này, khiến cho hơi thở của mọi người trong sơn cốc đều trở nên dồn dập.

Nhất là một số người có bí mật riêng mình, ánh mắt chớt lóe sáng.

Thậm chí đám người Lữ Thiên Lỗi cũng đều lần lượt ngẩng đầu, chiến ý bùng phát.

“Trận chiến tranh đoạt tư cách lúc này, một trăm người đứng đầu sẽ tấn chức lên làm đệ tử nội môn, mười thứ hạng đầu sẽ đại diện bờ Nam tham dự đại bỉ, đây là việc trọng đại nửa giáp một lần, cũng là cơ hội chỉ có nửa giáp mới có một lần để cho các đệ tử bờ Bắc nhớ kỹ các ngươi!” Lý Thanh Hậu hất tay áo lên, Thiên Địa nổ vang, ba ngọn núi bờ Nam lúc này đồng loạt bạo phát ra một cột sáng phóng thẳng lên trời.

Kinh Thiên động Địa, thương khung quay cuồng, dường như lúc này có một đôi bàn tay to lớn vô hình xe rách hư vô, khiến cho một bên cửa ra vào sơn cốc chợt huyễn hóa ra một cây cầu!

Cây cầu này mang phong cách cổ xưa đầy tang thương, dường như đã tồn tại qua vô số tuế nguyệt, phía trên từng viên đá lát trên cây cầu này đều được khắc lên những hoa văn cổ xưa lấp lánh.

Chiều rộng cây cầu chừng trăm trượng, nhìn không tới phần cuối. Cứ như vậy, cây cầu đột nhiên hiện ra, sừng sững giữa thiên địa, mà tòa sơn cốc to lớn này, lúc này lại như một cánh cửa ra vào cây cầu kia mà thôi.

“Cầu này tên là Linh Khê kiều, chính là một kiện chí bảo của Linh Khê Tông ta.Hôm nay đem ra làm nơi thí luyện cho các ngươi. Tất cả những đệ tử Ngưng khí tầng tám trở lên, sau chín tiếng chuông vang lên thì bước vào cây cầu này!” Người nói không còn là Lý Thanh Hậu nữa, mà là Hứa Mị Nương đang đứng trên đài cao, dáng điệu tuyệt mỹ, gương mặt nàng đầy nghiêm nghị. Nàng đứng nơi đó, y sam phất phới, tóc dài tung bay, nhìn qua không hề giống một nữ tử nhân gian, mà như một vị Tiên Tử.

“Người nào tới cuối cây cầu nhanh nhất, chính là đệ nhất.Từ đó tính tiếp mà lựa ra mười thứ hạng đầu, một trăm thứ hạng đầu!” Lời Hứa Mị Nương vang lên, tâm thần đám đệ tử bốn phía cũng theo đó mà kích động, từng người đều nhìn về phía cầu kiều này.

Loại phương pháp tỷ thí này chính là tổng hợp tất cả các tố chất, hơn nữa quy tắc cũng không phải là không cho mọi người đánh nhau. Nói cách khác chỉ là không cần chết người, bất cứ phương pháp gì,chỉ cần có thể đến cuối bên kia cây cầu nhanh nhất, thì chính là đệ nhất!

Hơn nữa cũng có thể tưởng tượng bên trên cây cầu cũng sẽ có những trở ngại xuất hiện, thậm chí vận khí cũng có thể trở thành một loại thực lực.

Ngay khi hơi thở của tất cả trở nên dồn dập, hai mắt lóe sáng, tu vi trong cơ thể cũng được vận chuyển sẵn sàng, thì Bạch Tiểu

Thuần lại ngáp dài một cái. Ngay chính khoảnh khắc này, tiếng chuông ngân truyền ra.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... bốn tiếng, năm tiếng, sáu tiếng ...

Mỗi tiếng chuông ngân này truyền ra như vang vọng trong tâm thần mọi người, khiến cho tâm thần tất cả những đệ tử tham gia trận tranh đoạt tư cách này đều dậy sóng, tu vi trong cơ thể được vận chuyễnMột tiếng chuông ngân này truyền ra như vang vọng trong tâm thần mọi người, khiến cho tâm thần tất cả những đệ tử tham gia trận tranh đoạt tư cách này đều dậy sóng, tu vi trong cơ thể được vận chuyển càng lúc càng nhanh, tất cả khí thế đều đang được áp súc lại.

Tiếng thứ bảy, tiếng thứ tám… ngay khi thanh âm thứ chín vang lên, trong nháy mắt đó tiếng nổ ầm âm ngập trời vang lên. Hơn một ngàn đệ tử Ngưng khí tầng tám, từng người đều ầm ầm bộc phát ra tu vi trong cơ thể, rồi cả thân thể như tên rời cung mà lao vụt ra!

Hơn một ngàn người lao đi, trong số đó cũng có không ít người phi hành mà hướng thẳng lên cây cầu. Trong chớp mắt đã có người bước chân lên cầu, vội vã phóng đi. Tốc độ của Thượng Quan Thiên Hữu là nhanh nhất, phi kiếm dưới chân gã gáo thét, toàn bộ người cũng hóa thành đạo cầu vồng màu xanh, vọt đi đầu!

Phía sau hắn là Lữ Thiên Lỗi, toàn thân hắn là điện quang chớp lóe như đang có một lực lượng lôi kéo đi, tốc độ cực nhanh gần bằng với Thượng Quan Thiên Hữu, ánh mắt gã cũng lộ ra sắc đỏ ngầu mà gầm nhẹ vọt tiếp.

Người thứ ba chính là Chu Tâm Kỳ, dải lụa lam dưới chân nàng nhanh chóng rung rung mà lao nhanh về phía trước.

Phía sau còn có mấy người tương đổi lạ mặt, hiển nhiên là một số đệ tử ngày thường vốn che dấu tu vi như trong lời Lý Thanh Hậu nói lúc nãy. Cơ hội lúc này cũng khiến bọn hắn không thể che dấu tu vi nữa mà toàn lực bộc phát, thoáng cái kéo giãn khoảng cách với đám người phía sau một đoạn, thậm chí còn nhìn ra được bọn hắn vẫn còn dư lực.

Đệ tử bốn phía lúc này đều trợn ton mắt, tâm thần chấn động mà đồng loạt nhìn lại.

Nhưng ngay lúc vạn chúng còn đang chăm chú nhìn vào, mọi người như điên cuồng từ trên quảng trường lao ra, rất nhanh chĩ còn trơ lại Bạch Tiểu Thuần đứng lẻ loi chỗ đó.

Bạch Tiểu Thuần trợn mắt nhìn, ngay khi tiếng chuông thứ chín ngân lên, chỉ trong chớp mắt, hắn liền cảm nhận được một cơn

cuồng phong quét ngang qua. Nhìn lại thì bốn phía xung quanh đã không còn ai, trước mặt hắn là một ngàn người đang lao nhanh lên cầu đá, cảnh tượng vô cùng hoành tráng khiến cho hắn đứng sau tán thưởng không thôi.

“Cố lên!” Bạch Tiểu Thuần trên quảng trường hô lớn, cả người nhoáng cái cũng chạy chầm chậm lên cầu đá. Hắn đã hạ quyết tâm, trận chiến tranh đoạt tư cách lần này bản thân chỉ cần tham dự, không cần phải đi đoạt thứ hạng trong mười hạng đầu, hay trăm hạng đầu mà làm gì.

“Nghe nói bên Bờ Bắc kia toàn là một đám dữ tợn lão luyện, có đần mới đi đấu đá cùng với họ.” Bạch Tiểu Thuần đầy đắc ý, bày ra một bộ dạng rất đáng ăn đòn. Về phần chuyện tấn chức lên đệ tử nội môn, tất nhiên hắn không xem là gì, hắn cảm thấy bản thân mình là Quang vinh đệ tử, là sư đệ của Chưởng môn, ai thèm quan tâm tới thân phận đệ tử nội môn chứ.

Nên lúc này hắn vừa nhìn ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng còn reo hò cổ vũ, quả thật tạo thành một cảnh tượng vô cùng đối lập với những người trên cầu kiều kia.

Đám đệ tử bốn phía đứng xem nhìn thấy vậy cũng đều choáng váng cả mặt mày, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần, còn gương mặt thì đồng loạt hiện lên một vẻ cổ quái.

Trên đài cao, gân xanh trên trán Lý Thanh Hậu cũng nổi lên, y nhìn Bạch Tiểu Thuần chằm chằm, cảm thấy một cơn tức giận bốc thẳng lên tới đỉnh đầu.

Hứa Mị Nương cùng với vị Chưởng tòa Thanh Phong sơn kia cũng sửng sốt, hai người đều nhìn nhau rồi cười khổ. Về phần những vị trưởng lão kia cũng đều trợn mắt, không hề tưởng tượng được trận chiến tranh giành tư cách, vậy mà lại xuất hiện chuyện tình như vậy.

Nếu là đệ tử khác thì cũng thôi đi, bọn hắn còn có thể răn dạy, nhưng thân phận Bạch Tiểu Thuần cũng quá đặc thù. Vì vậy mà từng người cũng chỉ còn cách nhìn qua Lý Thanh Hậu và Trịnh Viễn Đông.

Trịnh Viễn Đông lúc này đau nhức cả đầu óc, càng thêm xấu hổ, cảm thấy thật quá mất mặt đi… lúc này lão cũng vội ho lên một tiếng, liếc nhìn qua Chu trưởng lão đang ngồi bên cạnh.

“Chu trưởng lão, chuyện tiếp theo, chuyện gì lão phu cũng không nhìn thấy chuyện gì hết, con chim Phượng kia của ngươi quả thật

rất đáng thương a.”

Chu trưởng lão nghe vậy bỗng chợt hiểu, bèn đứng dậy bày ra một bộ mặt đầy âm trầm. Cả người lão cũng bay ra, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần trên cầu đá hét lớn lên.

“Bạch Tiểu Thuần, hôm nay cũng không có ai cứu được ngươi đâu. Sau khi lão phu bắt được ngươi rồi, nhất định sẽ cho ngươi tự mình trải nghiệm qua cái cảm giác đau khổ của chim Phượng của lão phu ngày đó!!” Lão nói xong, cả người như một con chim lớn lao thẳng tới cây cầu đá.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Vĩnh Hằng của Nhĩ Căn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaLong
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Cập nhật CSYY02
Lượt thích 57
Lượt đọc 4188

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.