Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh ghen rồi, cảm giác rất khó chịu

Phiên bản Dịch · 2280 chữ

Kiều Dịch Dương không ngừng lại gần mà lúc này Hạ Nghiên Lạc vẫn dính trên người Hoắc Khải Quân. Khi nghe thấy tiếng bước chân của anh cô cực kỳ căng thẳng.

Cô từ trước đến giờ chưa gặp chuyện phiền não như thế này, chỉ cảm giác cả người như lửa cháy, không biết làm thế nào mới tốt.

Hoắc Khải Quân ôm chặt lấy cô, ngược lại anh chẳng sợ gì hết, nhưng lại không muốn người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác nhìn thấy cho nên...

Lúc Hoắc Khải Quân đang muốn mở miệng đuổi Kiều Dịch Dương đi thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Kiều Dịch Dương ngừng bước chân rút điện thoại trong túi ra.

Anh nghe người bên kia nói xong bèn trả lời: "Được, tôi biết rồi."

Hoá ra Giản Vũ San đã quay về chỗ ngồi. Hoá ra Hạ Nghiên Lạc không ở cùng cô ta, chắc là đi vào phòng của người mẫu khác?

Nghĩ đến đây Kiều Dịch Dương xoay rời đi.

Anh đi ra cửa thấy chìa khóa vẫn cắm ở đây bèn rút chìa khóa ra đặt trên bàn trang điểm sau đó khép cửa lại rời đi.

Sau gia treo quần áo Hạ Nghiên Lạc mới thở phào một hơi.

Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Khải Quân, buồn bực muốn đánh anh.

Anh dường như cũng có chút tự trách, nhìn Hạ Nghiên Lạc nói: "Lạc Lạc, xin lỗi."

Có điều Anh vẫn ở trong người cô, mà lúc này càng khó chịu.

Anh hít sâu một hơi, ôm Hạ Nghiên Lạc từ trong đống quần áo đi ra, trực tiếp khoá cửa sau đó đặt Hạ Nghiên Lạc lên bàn trang điểm.

"Anh vẫn... " Hạ Nghiên Lạc vừa xấu hổ vừa bực.

Hoắc Khải Quân phủ người hôn cô. Vốn dĩ muốn buông tha cho cô nhưng nghĩ đến Kiều Dịch Dương ngọn lửa trong người anh lại một lần nữa cháy lên.

Trong phòng không khí lại biến đổi, tiếng tim đập rộn ràng.

Lưng Hạ Nghiên Lạc dựa vào gương bàn trang điểm. Mỗi động tác của anh đều khiến cả bạn trang điểm hơi rung, đồ trên mặt bàn rơi lung tung dưới đất.

Khi từng món đồ lại rơi xuống Hạ Nghiên Lạc tức giận nói: "Hoắc Khải Quân, em ghét anh."

Anh cơ bản không hỏi rõ ngọn ngành đã làm vậy với cô, quá đáng ghét!

Hoắc Khải Quân nghe Hạ Nghiên Lạc nói vậy trong lòng căng thẳng: "Lạc Lạc, tại sao lại ghét anh?"

Đáy mắt anh có xúc cảm bi thương, trong lòng càng đau khổ.

Dường như từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nói rằng cô thích anh. Vừa rồi cô nói rằng cô ghét anh ...

Hoắc Khải Quân nghĩ đến đây, phủ chặt cả người Hạ Nghiên Lạc trong lòng: "Lạc Lạc, anh nghe thấy em nói em yêu người khác và muốn ở bên người đó, anh ghen rồi, trái tim anh rất khó chịu."

Hạ Nghiên Lạc nghe xong hơi run, cô ngước mắt lên và thấy cảm xúc trên khuôn mặt của Hoắc Khải Quân đầy bi thương.

Cô đột nhiên hoảng hốt. Người đàn ông mạnh mẽ kiên cường như vậy mà cũng có một mặt bi thương này sao?

Dường như chỉ là sau khoảnh khắc ấy anh đã thu lại vẻ đau thương. Anh nhìn cô ngữ khí kiên quyết nhưng mang theo vài phần trào phúng: "Anh chỉ muốn em yêu một mình anh."

Nói xong anh lại tiếp tục động tác không cho cô bất kỳ cơ hội để thở nào.

Cho đến khi kết thúc, Hạ Nghiên Lạc hoàn toàn không còn hơi sức nữa.

Hoắc Khải Quân giúp cô lau sạch cơ thể, anh mặc quần áo xong lại giúp cô thay quần áo. Giúp cô mặc xong thì ôm cô đặt lên đùi mình ôm lấy vai cô. Dường như muốn cho cô biết cô là của anh.

Trong lòng Hạ Nghiên Lạc hơi cảm thán, cô chủ động mở miệng: "Những lời em nói với Giản Vũ San đều là giả, em chỉ muốn cô ta tức giận thôi."

Hoắc Khải Quân ngẩn ra tiếp tục nghe Hạ Nghiên Lạc nói.

"Cô ta vừa nãy nói những câu như thế là cố ý thăm dò em nên em mới nói ngược lại lòng mình. Anh không nhìn thấy lúc cô ta đi ra sớm đã tức điên lên rồi." Hạ Nghiên Lạc nhếch miệng nói: "Em không thích Kiều Dịch Dương, em sớm đã nói rõ với anh ấy rồi sẽ không ở bên cạnh anh ấy nữa."

Hoắc Khải Quân nghe đến đây trong lòng vui như mở cờ: "Cho nên, Lạc Lạc ý của em là... "

Nhìn thấy ánh sáng rực cháy trong đôi mắt của Hoắc Khải Quân, Hạ Nghiên Lạc không thèm mở to đôi mắt: "Hừ, cũng không thích anh!"

Ai bảo vừa rồi anh không nói một lời nào đã lao vào cô không cho cô bất kỳ cơ hội nào để giải thích, lập tức cắn cấu như người điên vậy? Còn khiến cô suýt chút nữa bị người khác nhìn thấy.

Mặc dù Hạ Nghiên Lạc nói không thích anh, nhưng Hoắc Khải Quân cũng không thấy buồn nữa, anh vòng tay qua eo cô: "Lạc Lạc, đừng giận, vừa rồi là anh không tốt, anh chỉ ghen thôi mà!"

"Nào có ghen mà không có lý trí như thế?" Hạ Nghiên Lạc trừng mắt với Hoắc Khái Quân.

"Bởi vì em là của anh, cho nên em không thể thích người khác, không thể có bất kỳ sự thân mật nào với những người đàn ông khác. Em chỉ có thể thích anh, chỉ có thể ở bên anh mỗi ngày, thể chất và tinh thần chỉ có anh!", Hoắc Khải Quân nói: "Nếu không, anh sẽ ghen, em biết hậu quả đó! Em không thể ra khỏi giường trong ba ngày!"

Hạ Nghiên Lạc khóc không ra hơi: "Như thế này thì chuyên quyền quá."

"Nhưng anh sẽ yêu em, bảo vệ em và chăm sóc em mãi mãi." Hoắc Khải Quân nói, giọng anh trở nên dịu dàng hơn, anh cúi đầu và hôn lên môi cô.

"Cái này có điều kiện không?" Hạ Nghiên Lạc chớp mắt, trên mặt đã đỏ ửng rồi: "Thời hạn là bao lâu?"

"Miễn là anh vẫn còn một hơi thở trên thế giới này! " Hoắc Khải Quân nói chắc như đinh đóng cột.

"Sao lại nói bản thân mình như vậy?" Hạ Nghiên Lạc nói.

Trong đôi mắt của Hoắc Khải Quân như sáng lên vài phần: "Bảo Bảo, em không nỡ xa anh à?"

Anh quả nhiên nói không biết ngượng mồm... Hạ Nghiên Lạc nhìn Hoắc Khải Quân: "Sao có thể?"

"Bảo Bảo, tai của em đỏ rồi." Anh sát lại gần hôn lên tai cô, nhỏ giọng công kích bên tai cô: "Em có thể thầm mê luyến anh, anh không cười em đâu."

Ha ha ha cô chưa từng thấy người nào một phút trước còn Nội ghen một phút sau lại tự luyến như vậy! Hạ Nghiên Lạc trong lòng anh giãy ra, anh lại đắc ý nói: "Bị anh nói trúng rồi à, tiểu Bảo Bảo, em chính là thích anh."

Hạ Nghiên Lạc: "...."

Mà trên sân khấu buổi trình diễn thời trang vẫn tiếp tục. Phía sau có không ít mẫu thiết kế đặc sắc của các nhà thiết kế nhưng lại không có người mẫu nào xinh đẹp như Hạ Nghiên Lạc.

Thậm chí đã có những bức ảnh chưa photoshop của Hạ Nghiên Lạc truyền ra ngoài, toàn là 360 đó không góc chết dẫn đến một cơn nghị luận sôi nổi ngoài nước.

Kết thúc buổi trình diễn thời trang, người sáng lập thương hiệu JoJo Lâm Tửu Tửu phát biểu: "Mỗi người đều có một giấc mơ đẹp, hãy biến nó thành kỳ tích của bản thân mình." từ đầu đến cuối buổi diễn thành công mỹ mãn.

Mà lúc này Hoắc Khải Quân mới cùng Hạ Nghiên Lạc phía sau hậu đài rời đi.

Phía Hoắc Tĩnh Nhiễm trước đó Hoắc Khải Quân đã cử một vệ sĩ. Lúc này tài xế cũng đã dừng xe ở ngoài buổi trình diễn, Hoắc Tĩnh Nhiễm cùng vệ sĩ ngồi vào trong xe đi về phía nhà cũ của Hoắc gia.

Mặc dù là đầu tháng 11 nhưng thời tiết hôm nay rất đẹp, buổi tối không có gió, cũng không lạnh lắm.

Hoắc Tĩnh Nhiễm nhìn thấy có một con đường nhỏ về nhà cũ của Hoắc gia vậy là bảo tài xế dừng lại, chầm chậm đi bộ quay về.

Cô giấu mình trong cổ áo khoác, nói với vệ sĩ bên cạnh: “Lư Kính, anh trước đây luôn ở Ninh Thành à?”

“Vâng, cô chủ.” vệ sĩ cung kính nói.

“Thực ra anh không cần phải gọi tôi là cô chủ, gọi tôi là Tĩnh Nhiễm là được rồi.” Hoắc Tĩnh Nhiễm cười: “Bởi vì vẫn còn việc cần anh giúp đỡ đó…”

Anh người liên tục trò chuyện cho đến khi dừng lại ở cổng Hoắc gia.

Lúc cả hai muốn đi vào đột nhiên có một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Hoắc Tĩnh Nhiễm!”

Hoắc Tĩnh Nhiễm đang muốn bước những bước lớn đi vào chợt cứng người lại, mặc dù cách biệt mười năm, mặc dù giọng nói sớm đã không còn ấm áp nhưng ban đầu nhưng cô vẫn dễ dàng nghe ra được giọng nói ấy là của ai.

Vệ sĩ quay người mà Hoắc Tĩnh Nhiễm vẫn không động đậy.

“Sao thế, không dám quay đầu nhìn tôi sao?” giọng người đàn ông mang theo ngữ điệu trào phúng.

Hoắc Tĩnh Nhiễm cuối cùng cũng chầm chậm quay đầu lại, dưới tán cây lớn như ẩn như hiện một bóng người cao lớn.

Anh ta mặc một cái áo khoác măng tô màu xám càng khiến cho dáng người anh ta thêm cao lớn.

Mười năm không gặp, ngũ quan anh tuấn của anh ta vẫn như trong ký ức của cô, chỉ là sự ấm áp ban đầu không còn mà là sự lạnh lùng lưu dấu theo tháng năm.

“Dạ Lạc Hàn, đã lâu không gặp.” Hoắc Tĩnh Nhiễm nhàn nhạt nói.

“Ha ha, cô còn nhận ra tôi à?” Khóe môi Dạ Lạc Hàn cong lên một tia trào phúng, đáy mắt đều không có lấy nửa điểm sáng: “Sao thế, đây chính là cuộc sống hiện tại của cô à?”

Nói rồi ánh mắt của anh ta giống như soi xét nhìn về phía vệ sĩ bên cạnh Hoắc Tĩnh Nhiễm.

Hoắc Tĩnh Nhiễm khóe môi dương lên: “Sao, anh cảm thấy anh là gì của tôi, còn có tư cách bình luận cuộc sống của tôi sao?”

Nói xong cô khoác lấy cánh tay Lư Kính, nhìn Dạ Lạc Hàn nói: “Trước đây mất mát quá nhiều, cũng học được một bài học rồi, biết bản thân mình muốn gì. Tôi bây giờ rất tốt không cần ánh Dạ phải phí tâm!”

Bàn tay Dạ Lạc Hàn nắm chặt, nheo mắt nhìn họ: “Hoắc Tĩnh Nhiễm, hai người mà cũng xứng đôi sao!”

“Chúng tôi có xứng đôi hay không người không có tư cách bình phẩm nhất chính là anh!” đồng tử của Hoắc Tĩnh Nhiễm biến đổi vô cùng sắc bén: “Anh Dạ ở cùng tôi cũng đã là chuyện của hơn mười năm trước rồi, đúng là tôi vẫn chưa quên được!”

“Vậy sao? Nói vậy là cô không bỏ được tôi?” Dạ Lạc Hàn trào phúng nhìn Lư Kính rồi hướng sang Hoắc Tĩnh Nhiễm nói: “Nhưng cô trước mặt chồng và người yêu cũ nói vậy không sợ anh ta để ý à?”

Hoắc Tĩnh Nhiễm cười lạnh: “Cái này gọi là tín nhiệm lẫn nhau, người như anh sợ là cả đời này cũng không hiểu!”

Lộ khí của Dạ Lạc Hàn nhanh chóng biến thành lạnh băng: “Hoắc Tĩnh Nhiễm lựa chọn của cô lúc này thì tương lai đừng hối hận!”

“Anh yên tâm đi, điều tôi hối hận nhất là năm đó ở cùng anh!” Hoắc Tĩnh Nhiễm nói từng câu: “Đây là chuyện khiến tôi hối hận rồi thì còn có chuyện gì khó chịu hơn nó nữa chứ?”

Dạ Lạc Hàn nghe được câu này tia sáng nơi đáy mắt như vỡ ra thành trăm nghìn mảnh, anh ta dán chặt trên người Hoắc Tĩnh Nhiễm mấy giây sau đó xoay người không chút lưu luyến mà rời đi.

Cô nhìn anh ta biến mất, sức lực ban đầu tích tụ lại lúc này cũng thoát ra, Hoắc Tĩnh Nhiễm nhìn Lư Kính bên cạnh nói: “Dìu tôi vào trong.”

“Vâng.” Lư Kính dìu Hoắc Tĩnh Nhiễm chầm chậm đi vào nhà cũ Hoắc gia.

Mà lúc này Dạ Lạc Hàn vốn dĩ vẫn chưa đi xa chầm chậm từ trong bóng tối đi ra ánh mắt đều là sự kích động không thôi.

Anh ta lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ nhìn cửa ngôi nhà cũ của Hoắc gia đã thiếu mất một nửa cây lớn so với trước kia, dường như có hận, dường như có hoài niệm. Lâu sau anh ta mới chầm chậm xoay người biến mất trong màn đêm.

Lời tác giả:

Haiz, mọi người thích Quân ca không nói lời nào đã hành động không?

Phía sau Hoắc Tĩnh Nhiễm và Dạ Lạc Hàn có khúc mắc nào cần gỡ đây?

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.