Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiếc xe có trọng lượng 2,85 tấn đang di chuyển

Phiên bản Dịch · 2377 chữ

Cảm giác lấp đầy bất ngờ mà xa lạ khiến Hạ Nghiên Lạc kinh hãi thức tỉnh, cô kêu một tiếng, rồi nắm lấy cánh tay của Hoắc Khải Quân.

Hô hấp của cô căng thẳng cả người không biết làm thế nào để bớt căng thẳng.

Hoắc Khải Quân thấy Hạ Nghiên Lạc kinh sợ, gấp gáp hỏi: "Lạc Lạc làm em đau à?"

Cô lắc đầu có một chút gì đó không dám nhìn vào mắt anh: "Không đau, nhưng tôi sợ ..."

Anh hiểu rằng mặc dù về cơ bản cô đã loại bỏ được bóng ma tâm lý ban đầu, nhưng dù sao họ đã không thân mật bảy năm rồi nên hiện tại cô tự nhiên sẽ lo lắng thôi.

Thực ra không chỉ cô, anh ta cũng cực kỳ lo lắng.

Anh ôm cô và truyền hơi ấm cho cô: "Lạc Lạc, đừng sợ, anh sẽ nhẹ thôi."

Là vì đã bảy năm cấm dục lại thêm cơ thể cô lúc này vô cùng mềm mại vô hình trung tác động lên cảm quan của Hoắc Khải Quân. Anh cảm thấy bản thân thật sự không nhịn được vậy là nhẹ nhàng thử động một chút.

Những ngón tay cô nắm lấy cánh tay anh đột nhiên tăng thêm sức lực, đôi mắt cô nhắm chặt lại.

Hơi thở loạng choạng, cổ họng của Hoắc Khải Quân cuộn lên xuống: "Lạc Lạc, thả lỏng một chút, không phải sợ sẽ không đau đâu."

Cô vẫn cứ cắn răng, máu vọt lên trên má, lông mi run rẩy, cô không dám mở mắt.

Tại thời điểm này, Hạ Nghiên Lạc chỉ cảm thấy rằng mình dường như lại hối hận rồi, thế nào mà lại cùng với anh ta ...

Cô không biết phải làm gì mới tốt, nên toàn thân cứ chôn sâu vào ngực sâu của Hoắc Khải Quân.

Hành động của cô tuy rất nhẹ nhưng đối với anh đó là một ngọn lửa đốt cháy tất cả sự nhẫn nhịn. Nhịp tim của Hoắc Khải Quân đập mạnh trong ngực, gần như khi Hạ Nghiên Lạc lại gần anh ngay lập tức bắt đầu di chuyển.

Cô chỉ cảm giác dường như quay về bảy năm trước nhưng khác biệt ở chỗ cô cuối cùng cũng nhìn rõ người khuôn mặt người phía trên mà nơi ấy cũng không đau rồi.

"Hoắc Khải Quân?" Hạ Nghiên Lạc giống như kiểm chứng.

"Ừ." Hoắc Khải Quân thở ra một hơi: "Có chuyện gì vậy Lạc Lạc?"

Cô nghe thấy tiếng anh có chút không biết đây là mùi vị gì. Nhưng trên người đã thả lòng hơn rất nhiều rồi.

Có anh, thời khắc này cô chắc là an toàn.

Chuyện thân mật vốn dĩ là bản năng của nhân loại, mặc dù Hoắc Khải Quân cũng coi như không có kinh nghiệm nhưng quy luật nguyên thủy cũng theo phản ứng mà khiến Hạ Nghiên Lạc nghe theo.

Mặc dù trong xe sớm đã nóng nhưng vì nó là một mảng tối đen. Vốn dĩ đêm tối mùa thu bên ngoài sẽ hơi lạnh nhưng trên người hai người họ đều toát mồ hôi.

Nếu như có ánh sáng chiếu đến sẽ nhìn thấy chiếc xe việt dã của Hoắc Khải Quân hình như cũng có loạt luật động lên xuống, mặc dù độ rung lắc không lớn nhưng chiếc xe có trọng lượng 2,85 tấn đang di chuyển đối với một người mà nói như thế này đã coi như không nhẹ rồi.

Trong xe Hạ Nghiên Lạc vừa thử mở mắt ra xem thì đã bị Hoắc Khải Quân hôn lên môi rồi.

Anh dùng lực hút dưỡng khí của cô, cô cứ thế mà đón tiếp nụ hôn của anh, toàn thân bất giác buông lỏng, chầm chậm lại một lần nữa mềm hẳn đi.

Trong xe vì không gian hơi hẹp khiến Hoắc Khải Quân dần cảm thấy vướng tay vướng chân, anh một tay ôm chặt lấy eo Hạ Nghiên Lạc, một tay ôm sau lưng cô, cánh môi nhẹ rời khỏi cô một lúc rồi thấp giọng nói: “Lạc Lạc, em mê hoặc quá!”

Anh cảm giác ngọn lửa toàn thân càng lúc càng nóng, muốn ôm cô về nhà tiếp tục nhưng anh lại không nỡ dừng lại.

Cho đến khi anh đặt hai chân Hạ Nghiên Lạc lên vai mình anh mới nhẹ nhàng tìm được điểm tựa để mượn lực, lúc này mới cảm giác đỡ hơn nhiều rồi.

Vậy là chiếc xe Maybach lại đổi một hồi chuyển động thêm lần nữa…

Lúc Hạ Nghiên Lạc bắt đầu còn suy nghĩ sau đó sẽ thế nào. Nhưng trong mũi cô đều là mùi vị của Hoắc Khải Quân, toàn thân không sao động đậy được, dần dần cô cũng hóa thành nước ngay cả suy nghĩ cũng dần dần bay đi đâu mất.

Cái cảm giác xa lạ nhưng lại có sự mị hoặc bản thân khiến cô cũng chầm chậm trầm luân, phối hợp theo tiết tấu của anh.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, toàn thân hai người đều là mồ hôi. Các giọt mồ hôi tụ lại từ trên trán Hoắc Khải Quân lăn xuống lướt qua ngũ quan như tạc tượng của anh đi xuống cằm rồi rơi trên người Hạ Nghiên Lạc.

Cô nhẹ hừ một cái anh cũng đồng thời thở ra, hai người dường như cùng nhau leo lên đỉnh ngọn núi. Cuối cùng trong cổ họng của Hoắc Khải Quân phát ra tiếng gầm nhẹ, anh cuối cùng cũng giải phóng trong cơ thể cô.

Hạ Nghiên Lạc chỉ cảm thấy trong đầu là một mảng trống không, mỗi sợi lông toàn thân đều mở ra, đáy lòng tự nhiên có một cảm giác vui sướng khó nói thành lời.

Rất lâu sau cô mới phản ứng lại. Phát hiện anh vẫn còn trong người cô khiến mặt cô đều đỏ lựng hết cả lên.

Hoắc Khải Quân cuối cùng cũng chầm chậm khôi phục lại nhịp đập trái tim, khóe môi anh dương lên đáy mắt đều là niềm vui sướng và hạnh phúc. Anh chầm chậm rút ra khỏi người Hạ Nghiên Lạc, đặt chân cô xuống sau đó phủ người hôn cô: “Lạc Lạc, anh rất yêu em!”

Cô có chút không dám nhìn vào mắt anh, càng không dám nghĩ cô thế mà lại ở trong xe cùng anh phát sinh quan hệ. Cô giờ chỉ cảm thấy muốn ngất luôn, hận bản thân sao không thật sự ngất luôn đi.

“Lạc Lạc…” Hoắc Khải Quân vừa không ngừng gọi tên cô vừa cúi đầu hôn cô. Giống như đứa trẻ có được món đồ chơi mà mình thích, thích đến độ không buông tay.

Hạ Nghiên Lạc bị anh hôn càng mềm oặt và vô lực, vốn dĩ muốn nhanh chóng mặc quần áo nhưng cô phát hiện mình thật sự không còn sức lực nữa.

Cô phát hiện Hoắc Khải Quân thật sự nếu muốn cái gì thì sẽ lập tức biểu hiện cho người ta thấy.

Anh thích thì sẽ lập tức bày tỏ, muốn có được thì sẽ nỗ lực tranh đoạt.

Không giống như cô có thói quen ẩn giấu và bị động, dường như họ ở bên nhau luôn luôn là anh theo đuổi cô. Mà cô gì cũng không cần làm, quay đầu là anh đã ở bên cạnh rồi. Dường như chuyện này cũng rất tốt?

Hoắc Khải Quân hôn xong phát hiện bản thân lại nhanh chóng không buông ra được. Nhưng họ ở trong xe vừa rồi mới cảm giác không gian không đủ rồi…

Nghĩ đến đây anh ta lưu luyến không quên buông Hạ Nghiên Lạc ra duỗi tay sang bên cạnh cầm quần áo: “Lạc Lạc, anh giúp em mặc.”

“Đợi chút!” Hạ Nghiên Lạc phát hiện Hoắc Khải Quân muốn giúp cô mặc quần áo vội vàng mở miệng.

“Sao thế?” Hoắc Khải Quân hỏi xong bèn nhìn thấy Hạ Nghiên Lạc duỗi tay lấy khăn giấy trong xe sau đó lau phía dưới của cô.

Anh ta nghi hoặc một chút sau đó cũng rút một tờ khăn giấy giúp cô lau.

Là xuất ra sao? Hoắc Khải Quân nghi hoặc chớp mắt.

Người khác đều như thế này sao? Anh nghĩ đến đây quyết định về nhà sẽ lên mạng tìm hiểu.

Hạ Nghiên Lạc thấy tay Hoắc Khải Quân dừng lại trong lòng nghĩ mình cũng lau xong bèn lấy quần áo.

Hoắc Khải Quân phản ứng trở lại bèn vội vàng giúp cô lau.

Hai người loạn tay chân một lát mới mặc xong, Hạ Nghiên Lạc dường như không có đối pháp với ánh mắt của Hoắc Khải Quân: “Em đi ra ngoài trước.”

“Lạc Lạc đợi chút!” Hoắc Khải Quân nói xong vội vàng kéo cửa xe sau đó đi sang bên cửa buồng lái, đưa tay ôm Hạ Nghiên Lạc nên.

“Còn muốn đi à?” Hoắc Khải Quân nghĩ đến cái gì đó cổ họng lại khó chịu.

Hạ Nghiên Lạc quay mặt đi không trả lời anh.

Anh đã ôm Hạ Nghiên Lạc lên rồi: “Lạc Lạc, đừng miễn cưỡng.”

Tóc cô lăn trên vai anh, gió đêm thổi đến quét trên tay anh, hơi ngứa ngứa.

Anh cứ thế ôm cô về nhà, chỉ cảm giác trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

Hai người đi vào biệt thự, người giúp việc nhìn thấy vội hỏi: “Ông Hoắc, xin hỏi ngài và cô còn ăn khuya không?”

“Sau này gọi là phu nhân.” Hoắc Khải Quân nói xong cúi đầu hỏi Hạ Nghiên Lạc trong lòng: “Lạc Lạc em muốn ăn khuya không?”

Sức khỏe của cô vốn không tốt, bồi bổ cũng tốt.

“Ừ.” Hạ Nghiên Lạc phát hiện bản thân thật sự hơi đói, lẽ nào là vì hoạt động vừa rồi?

“Bảo nhà bếp làm đồ ăn đêm cho phu nhân.” Hoắc Khải Quân nói: “Bồi bổ làm ấm dạ dày.”

“Vâng.” người giúp việc vội vàng rời đi.

Hoắc Khải Quân ôm Hạ Nghiên Lạc đến chân cầu thang đã trông thấy Hạ Thần Hy.

“Mẹ xinh đẹp, sao mẹ không đi được vậy?” Hạ Thần Hy vừa mới tắm xong đang chuẩn bị đi ngủ.

“Bởi vì chân mẹ con yếu.” Hoắc Khải Quân nói.

Anh vừa nói xong nghênh đón mình là một ánh mắt sắc như dao.

“Chân yếu?” Hạ Thần Hy nghi hoặc hỏi: “Mẹ chạy bộ à?”

Hoắc Khải Quân gật đầu: “Vừa mới chạy 800m”

“Oa, mẹ cũng tập thể dục à?” Mắt Hạ Thần Hy sáng như sao.

“Ừ, mẹ sau này đều sẽ tập thể dục!” Hoắc Khải Quân ẩn ý nói, anh muốn nhanh chóng ôm Hạ Nghiên Lạc lên tầng hai mà dấu đi.

Anh nhìn con trai nói: “Hy Hy, mau ngủ sớm đi, trẻ con ngủ sớm lớn mới cao và đẹp trai được!”

Hạ Thần Hy lắc đầu: “Chú Hoắc, sáng mai cháu muốn chạy 800m!”

Hoắc Khải Quân: “Trẻ con không chạy 800m được!”

“Tại sao?” Trong đôi mắt thẳng bé đều là sự nghi hoặc: “Trẻ con thì không nên tập thể dục sao?”

Nhìn mặt Hoắc Khải Quân đen lại, Hạ Nghiên Lạc không nhịn được bật cười. Chết chưa ai bảo anh lấy lý do vớ vẩn tự đào cho mình một cái hố để nhảy vào!

Không dễ gì mới lừa được Hạ Thần Hy. Hoắc Khải Quân vội đưa Hạ Nghiên Lạc về phòng của mình.

“Lạc Lạc, sau này chuyển đến phòng ngủ chính nhé!” Toàn bộ tế bào trên người Hoắc Khải Quân đang vô cùng phấn khích, nó chờ đợi đến nỗi đang thét gào rồi.

“Em muốn về phòng của mình!” Hạ Nghiên Lạc sao mà không biết nếu cô ở lại phòng của anh sau này còn xuống giường được chắc?

Hoắc Khải Quân đang muốn phản đối đột nhiên tâm trạng kích động vậy là lập tức nói: “Được, đều nghe lời em! Vậy anh chuyển qua phòng em đã ở!”

Dù sao vợ ở đâu thì anh ở đó!

Nói xong Hoắc Khải Quân đặt Hạ Nghiên Lạc xuống rồi đi lấy áo ngủ.

Cô thật sự không thấy qua người nào không cần mặt mũi thế này! Hạ Nghiên Lạc cắn môi: “Em muốn về chung cư của mình!”

Hoắc Khải Quân gật đầu: “Ừ, vậy em đợi anh 10 phút, anh đem hành lý và ít đồ ăn qua đó.”

“Anh nghe không hiểu ý của em à?” Hạ Nghiên Lạc tức giận nói.

“Lạc Lạc, anh chỉ muốn cùng em ăn đêm…” Hoắc Khải Quân nghĩ ăn đêm như vậy dường như cũng rất hoàn mỹ! Cổ họng anh lại căng cứng vài phần.

Cô đối với dáng vẻ cực kỳ vô lại của anh bèn xoay người nói: “Em đi tắm.”

Hoắc Khải Quân biết không thể ép cô quá nhiều vậy là gật đầu: “Được, tắm xong ăn đêm cũng được, anh đợi em.”

Hạ Nghiên Lạc tắm xong đi ra Hoắc Khải Quân đã đợi cô trong phòng cô rồi. Anh nhìn thấy tóc cô vẫn còn ướt liền cầm khăn đến lau cho cô rồi còn sấy tóc cho cô.

Ngón tay của anh xuyên qua tóc cô. Khi Hoắc Khải Quân nhìn thấy bóng hai người trong gương chỉ cảm giác tâm trạng sao mà tốt vậy.

Rất muốn lập tức kết hôn thì phải làm sao đây?

Nhưng trước hết anh nên sắp xếp một màn cầu hôn đã, vậy thì trước tiên không cần nói với cô rồi.

Nghĩ đến đây Hoắc Khải Quân cúi đầu hỏi Hạ Nghiên Lạc: “Lạc Lạc, sổ hộ khẩu của em còn không?”

Hạ Nghiên Lạc nhanh chóng ý thức được ý của anh ta, trái tim cô hơi căng ra nhưng vẫn thành thực trả lời: “Ừ, còn.”

Lúc ấy sau khi bố mẹ rời đi cái gì cũng không mang bao gồm cả sổ hộ khẩu của cả gia đình họ.

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 175

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.