Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vốn dĩ chỉ muốn hôn, nhưng đã hôn rồi thì không kiềm chế được

Phiên bản Dịch · 2467 chữ

Nghe Hoắc Khải Quân nói vậy Hạ Nghiên Lạc nói không động lòng là giả.

Nhưng anh ta nói vậy cũng đúng cô đúng là có cảm giác không an toàn, luôn sợ mất đi, cảnh giác không dám dựa vào ai hay bất kỳ chuyện gì.

Cô trốn trong toàn thành kiên cố do mình tạo nên và hoàn toàn không cho bất kỳ người nào chạm vào. Dường như ai lại gần cô đều thấy nguy hiểm, số mất đi năng lực bảo vệ của bản thân.

Nghe Hạ Nghiên Lạc trầm mặc Hoắc Khải Quân lại nói tiếp: "Hôm nay trên đường tan ca, anh nghe Tĩnh Nhiễm nói chuyện tương lai cô ấy muốn làm có thể phải cần em giúp đỡ là quay lại thân phận thật sự của em."

Anh ta tiếp tục nói: "Lúc đầu những tin tức xấu liên quan đến em nên anh tin rằng nếu em lại một lần nữa đối mặt với giới truyền thông thì chắc những loại tin như thế lại bùng nổ. Nhưng hãy tin anh một lần, sau này sẽ không có những loại vũ khí như vậy làm tổn thương em nữa mà ngược lại sẽ có người trợ lực cùng em vượt qua."

Hạ Nghiên Lạc nghe đến đây bất giác ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn Hoắc Khải Quân.

"Lạc Lạc, tin tưởng anh, sau này có anh, không có bất cứ ai, bất cứ việc gì làm tổn thương em nữa!" Hoắc Khải Quân nghiêm túc nói: "Anh sẽ cố gắng bảo vệ em, sủng ái em cả đời."

Hạ Nghiên Lạc lặng lẽ nhìn Hoắc Khải Quân, rất nhiều hình ảnh trong quá khứ đều hiện lên.

Dường như đúng là từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt cho đến bây giờ ngoài việc anh ta cho rằng cô là một cô gái khác mà không thể không buông cô một lần ra thì lúc anh ta chưa biết cô là ai vẫn luôn giúp đỡ cô.

Khi mà mọi người đều nói cô trộm đồ của Giản Vũ San thì từ cuộc điện thoại của Thẩm Nam Thông anh ta đều giúp đỡ cô vô điều kiện, chứng minh cô trong sạch. Tại quảng trường lúc tấm biển quảng cáo rơi xuống anh ta bảo vệ cô. Tại buổi tuyên truyền của Hoắc thị dưới sự chỉ trích của dư luận vượt qua đám đông đưa cô đi...

Sau này cô ốm anh ta chăm sóc cô. Cô không có thời gian đón con, anh ta đi đón.

Dường như không thể không thừa nhận, chuyện này khiến người ta khó mà kháng cự.

Vậy thì cô có thể tin tưởng anh ta một lần?

"Lạc Lạc được không?" Hoắc Khải Quân lại hỏi một lần nữa.

Tay của Hạ Nghiên Lạc vô thức mà buông chặt xuống, cô nhìn thấy trong đôi mắt đen thẳm của anh ta lại sáng lên ngoài ý muốn. Cuối cùng cô cũng chầm chậm gật đầu.

Cô cũng muốn dũng cảm một lần.

Dũng cảm một lần nữa thử tin tưởng một người, dũng cảm làm Hạ Nghiên Lạc.

Không chỉ là cho bản thân mình mà còn vì bố mẹ mất tích của cô, cũng vì con trai cô nửa đời sau này có một người bố đẻ mà khoẻ mạnh trưởng thành...

Hoắc Khải Quân nhìn Hạ Nghiên Lạc gật đầu vô cùng trấn động. Qua mấy giây sau niềm hân hoan hậu tri hậu giác khiến anh ta như phát điên!

Cảm giác này so với lần đầu tiên anh ta dựa vào năng lực của mình đàm phán được một hợp đồng lớn, lúc nhận được sự thừa nhận của cổ đông trở thành tổng tài của tập đoàn Hoắc thị càng mãnh liệt hơn rất nhiều.

Cô cuối cùng cũng đồng ý tin tưởng anh ta rồi sao? Cô bằng lòng chung sống của anh ta rồi sao?

Anh ta lần đầu tiên thích một một cô gái, lần đầu tiên nghiêm túc muốn cùng một người sống cả đời. Đây chính là cảm giác chỉ cần nhận được một chút phản hồi mà thôi. Miễn là cô không từ chối thì trong lòng anh ta đã vui sướng tột cùng rồi.

Hoắc Khải Quân phát hiện trái tim mình đập rất nhanh, anh ta nhìn chằm chằm Hạ Nghiên Lạc mấy giây sau đó lập tức kéo Hạ Nghiên Lạc vào trong lòng cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn của anh ta cuồng nhiệt mà nóng bỏng, vì xúc động mà cánh môi hơi run run. Lúc tiếp xúc với môi cô dường như muốn đem độ ấm này khiến trái tim cô cũng ấm nóng theo.

Hạ Nghiên Lạc phát hiện trong không gian vô hình, cô cũng bị sự ấm áp này khiến cho toàn thân đều ấm áp, mơ màng, thậm chí khắp người đều không có sức lực hoặc cũng có thể nói chút sức lực còn lại cô cũng chẳng muốn bỏ ra.

Hoắc Khải Quân vừa men theo đường cong của bờ môi cô vừa cậy răng cô ra. Trong không gian tối đen như mực chỉ còn lại âm thanh của sự ấm áp.

Độ ẩm càng lúc càng cao Hoắc Khải Quân cảm giác máu trong người mình đang sùng sục sôi trào, dường như nó đều trở thành hơi nước phủ kín trong xe, sâu đậm khắc sâu trong tâm khản.

Trong đầu anh ta đã là một mảng trống không. Chỉ cảm giác trong răng đều là mùi vị ngọt ngào, pháo hoa nơi đáy tim không ngừng tỏa sáng.

Bàn tay của anh ta đặt sau gáy cô, ngón tay xuyên qua suối tóc dịu dàng của cô. Mùi vị của cô trong răng anh ta cứ tỏa ra thiêu đốt từng sợi dây thần kinh của anh ta.

Hoắc Khải Quân dường như không thỏa mãn với nụ hôn này, cho nên tay của Hoắc Khải Quân từ trên eo của Hạ Nghiên Lạc dịch chuyển xuống ấn nút bên ngoài ghế xe.

Lúc này ghế lái chầm chậm nghiêng sang một bên kéo theo thân người anh ta đổ sang bên cạnh.

Tóc của Hạ Nghiên Lạc chầm chậm tung ra, dường như những sợi tơ mềm mại đó đều tản hết ra ghế. Hoắc Khải Quân lưu luyến hôn lên, thuận tay di chuyển sợi tóc của cô, lướt qua cổ cô, lướt qua xương đòn, cuối cùng dừng lại trên nơi tròn đầy của cô.

Cô dường như hừ một tiếng, anh ta cảm giác cô đang kháng cự nhưng anh ta không thể buông xuống được.

Lần này so với 7 năm trước đó chân thực mà rõ ràng hơn rất nhiều.

Bởi vì khi đó là do dục vọng nguyên thủy, lại thêm nhan sắc diễm lệ của cô. Còn lần này phần nhiều là vì yêu.

Anh ta vừa tiếp tục hôn cô vừa nhẹ nhàng nắn vuốt nơi tròn đầy của cô. Nó bộc phát hoàn toàn theo bản năng.

Anh ta phát hiện cơ thể mình đá căng cứng vô cùng dữ dội, không có cách nào khống chế được sự kích động, thậm chí so với lúc trước bị Hoắc Ngôn Qua hạ thuốc còn sâu sắc hơn.

Anh ta mở mắt nhìn cô gái dưới thân, mặt cô ửng hồng, cánh môi mê hoặc. Cả người cô đều là dáng vẻ mà anh ta vô cùng yêu.

"Lạc Lạc, cảm ơn em bằng lòng tin tưởng anh!" Hoắc Khải Quân nói xong đưa tay lên cởi cúc áo của Hạ Nghiên Lạc.

Tức thì từng chiếc cúc trong không gian này được mở ra, đồng tử của Hoắc Khải Quân như một ngọn lửa trong đêm, điên cuồng rực cháy.

Lồng ngực của anh ta rạo rực hẳn lên, đáy mắt ngoại trừ Hạ Nghiên Lạc ra đều không có gì hết.

Chiếc cúc cuối cùng được mở ra, Hạ Nghiên Lạc chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Độ ấm đột nhiên biến đổi khiến cô nhanh chóng phản ứng lại, cô vội vàng mở mắt ra, đưa tay chắn Hoắc Khải Quân, giọng nói so với trước đây yêu mị hơn nhiều: "Đừng..."

Giọng cô dù nhỏ nhưng Hoắc Khải Quân vẫn nghe rõ.

Anh ta dừng lại cúi đầu nhìn Hạ Nghiên Lạc: "Lạc Lạc, anh thật sự rất muốn..."

Hạ Nghiên Lạc đối diện với đôi mắt của Hoắc Khải Quân chỉ cảm giác trong đôi mắt của anh ta dường như có thể đem linh hồn cô hút vào. Cô có chút sợ hãi, có chút phản kháng nhưng nhiều hơn là sự ấm ức: "Cho nên anh vừa mới nói nhiều như vậy đều là vì bây giờ sao?"

Hoắc Khải Quân ngẩn ra, chớp mắt: "Lạc Lạc, không phải! Anh không phải muốn như thế này!"

"Vậy tại sao anh lại lập tức..." Hạ Nghiên Lạc vừa xấu hổ vừa tức giận.

Đàn ông đều lạ lữ lừa đảo, vì lừa phụ nữ lên giường lời ngon ngọt nào cũng nói ra được, còn vô đáng thương! Nhưng mục đích lại chỉ có một.

Hạ Nghiên Lạc tức giận, đưa tay ra đánh vào ngực Hoắc Khải Quân. Nhưng cô phát hiện ra hành động này của bản thân không khác gì gãi ngứa, hoặc có thể nói so với gãi ngứa còn tồi tệ hơn. Bởi vì cô cảm thấy áo trên người cô bị anh ta cởi hết rồi.

"Anh chính là vậy." cô ấm ức nói.

Hoắc Khải Quân phát hiện bản thân tự nhiên không biết giải thích thế nào.

Nội thực anh ta rất muốn. Chỉ cần ở bên cạnh cô thì hormone của anh sẽ tăng lên, hận không thể hợp lại với cô.

Nhưng cô vợ nhỏ như báo của anh ta hiểu lầm anh ta rồi.

Anh ta hơi lo: "Lạc Lạc, không phải đâu! Anh thích em, còn nó cũng thích em! Một cái là phương diện tinh thần một cái là phương diện cơ thể, cho nên..."

Anh ta đang giải thích gì vậy? Đáy mắt Hạ Nghiên Lạc tụ một tầng sương: "Anh, anh là đang cố ý lừa tôi thế này!"

"Thật sự không có!" Hoắc Khải Quân chỉ cảm thấy dưới thân đau dữ dội, nhưng lại không dám cưỡng bức Hạ Nghiên Lạc nên chỉ có thể không ngừng giải thích: "Vị em quá mê hoặc, anh thực ra vốn dĩ chỉ muốn hôn em, nhưng đã hôn rồi thì không cưỡng được..."

"Vậy mấy năm nay anh trải qua kiểu gì?" Hạ Nghiên Lạc lập tức hỏi.

"Mấy năm này... " Mặt Hoắc Khải Quân có chút nóng: "Không có em, anh chỉ đành dùng tay..."

Hạ Nghiên Lạc ngẩn ra, đột nhiên phát hiện sao tự nhiên mình lại hội vấn đề này, nhất thời tim cô đập nhanh, máu cũng dồn lên não, mặt đỏ ửng lên.

"Lạc Lạc thật đó, anh không chạm qua bất kỳ người phụ nữ nào. Nếu như không gặp chắc anh cả đời không lấy vợ." Cảm xúc của Hoắc Khải Quân lại quay về.

Anh ta nhìn vào đôi mắt sáng của Hạ Nghiên Lạc trong lòng trấn động, tiếp tục cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn của anh ta thuận theo bờ môi cô đi xuống rơi trên cổ Hạ Nghiên Lạc. Lúc nghe thấy hô hấp của cô gấp gáp trong lòng anh ta kích động. Đây là chỗ mẫn cảm nhất sao? Anh ta có nên hôn nhiều ở đây không?

Anh ta giống như là tiếp tục thăm dò mà hôn cô sau đó phát hiện cô càng mềm người ra, dường như hoá thành nước.

Anh ta một đường hôn xuống phía dưới, thuận tay tìm đến, kéo khóa chân váy của Hạ Nghiên Lạc.

Lúc làn da của hai người dán lên nhau Hoắc Khải Quân chỉ cảm thấy tim mình nhộn nhạo cả lên.

"Đừng." Hạ Nghiên Lạc cảm giác được vật cứng nóng của anh ta, bất giác cô dưới thân anh ta hơi run rẩy.

Anh ta nhìn vào đôi mắt cô: "Lạc Lạc, sẽ không đau nữa. Anh cũng không làm hại em, tin anh nhé!"

Nói xong vì muốn làm tan biến nỗi sợ của cô, anh ta nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, khôi phục lại để thưởng thức vẻ đẹp của cô, sau đó lại hôn lên tai cô, dần dần đem theo hơi thở tiến đến nơi mẫn cảm của cô.

Cơ thể cô hơi run nhẹ nằm trong lòng anh ta.

Anh ta ôm chặt lấy cô, đem hơi ấm và sự kiên định của mình truyền cho cô.

Dần dần anh ta cảm thấy cảm xúc tình cảm của cô ổn định nhiều rồi, vậy là ngón tay của anh ta tiếp cận và đốt cháy trên làn da trắng mịn của cô.

Hạ Nghiên Lạc cảm giác mình sẽ nhanh chóng bị ngất đi mất thôi.

Loại cảm giác này, giữa những nỗi sợ hãi xa lạ, nhưng lại khiến tận đáy lòng mình thực sự nảy sinh một ham muốn.

Có chút xấu hổ muốn lên tiếng nhưng lại không sao nói được.

Cô biết những gì cô đang làm. Thậm chí lúc này họ vẫn ở trong xe, trong trường hợp này, hành động này gần như hoàn toàn thay đổi tất cả các nguyên tắc và nhận thức trong quá khứ của cô.

Tuy nhiên, cô lại không có một chút sức mạnh nào cả. Thậm chí cự tuyệt nhẹ nhàng cũng giống như mời gọi vậy.

Ngay cả khi Hoắc Khải Quân hôn xuống phía dưới, cô cảm giác lỗ chân lông mình như mở ra từng chút một, bên trong như có hàng nghìn hàng vạn dòng điện lưu truyền. Máu của cô cũng bắt đầu nóng lên, hô hấp loạn lên, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.

Sự va chạm giữa môi và răng khiến cô xấu hổ mà vội vàng cắn chặt răng lại.

Anh ta dường như cảm nhận được điều gì đó vậy là tách chân cô ra. Khi cảm giác được cô kháng cự anh ta bèn nói bên tai cô: "Lạc Lạc, anh yêu em."

Có nhẹ nhàng hừ một tiếng còn anh ta lại ôm chặt lấy cô, giọng nói trầm thấp giống như tiếng đàn violong được kéo lên: "Câu này cả đời có hiệu quả."

Nói xong Hoắc Khải Quân khoá trụ eo Hạ Nghiên Lạc, dùng lực một chút, chầm chầm tiến vào

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 121

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.