Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm vợ của anh, làm Hạ Nghiên Lạc duy nhất của anh!

Phiên bản Dịch · 2362 chữ

Hoắc Khải Quân thấy cô chủ động nhìn mình, trái tim đập càng dữ dội hơn, anh ta lập tức chạy lên gác nhìn Hạ Nghiên Lạc nói: “Lạc Lạc, Hy Hy biểu hiện rất tốt, anh chỉ là đưa con đi dạo thôi,”

Hạ Thần Hy lập tức gật đầu: “Đúng, đúng, chỉ là đi dạo!”

Ha Nghiên Lạc nghe ra giống như đang giấu điều gì: “Hy ca, con có phải bị mua chuộc rồi không? “Ánh mắt cô trầm lại, lông mày cau vào.

“Mẹ xinh đẹp, con không có!” Hạ Thần Hy vội vàng xua tay phủ nhận.

Hoắc Khải Quân cũng không muốn bị lạc hậu bèn nói: “Lạc Lạc anh không cướp Hy Hy của em đâu! Hy Hy là của em, mà anh… cũng là của em!”

Thật không biết xấu hổ! Hạ Nghiên Lạc nhếch môi.

“Lạc Lạc, anh tìm được một bác sĩ đông y, lát nữa đưa em đi khám, chúng ta ăn cơm trước đã.” Hoắc Khải Quân nói rồi nắm tay Hạ Nghiên Lạc.

Cô giãy ra anh ta lại nắm càng chặt: “Cơ thể khỏe hơn chưa? Còn chỗ nào không thoải mái không?”

Hạ Thần Hy ngẩng đầu: “Mẹ, mẹ ốm à?”

“Trước đó hơi sốt nhưng giờ đỡ rồi.” Hạ Nghiên Lạc nói.

“Vậy chúng ta nhanh chóng ăn cơm đi! Ăn xong thì đi khám bác sĩ đông y!” Hạ Thần Hy nắm lấy một bàn tay khác của Hạ Nghiên Lạc.

Vậy là hai cha con mỗi người một bên đưa Hạ Nghiên Lạc xuống nhà ăn dưới tầng.

Ăn xong Hạ Nghiên Lạc giao cho con nhiệm vụ làm bài tập rồi mới cùng Hoắc Khải Quân ra xe.

Đây dường như là lần đầu tiên họ bên nhau một cách hòa bình sau khi anh ta thổ lộ, Hoắc Khải Quân thông qua gương chiếu hậu mà nhìn Hạ Nghiên Lạc. Anh ta chỉ cảm giác nhìn cô cái gì cũng yêu.

Nhưng cô vẫn không nói chuyện với anh ta, một lúc sau anh ta bất giác hơi căng thẳng: “Lạc Lạc, đừng giận nữa được không?”

Hạ Nghiên Lạc đừng mở mắt.

“Lạc Lạc hôm nay anh bị Bác Ngự Thần cười rồi!” Hoắc Khải Quân lướt mặt đến: “Em xem, anh ra ngoài phải trang điểm này. Anh lớn như vậy đây là lần đầu tiên trang điểm đó.”

Hạ Nghiên Lạc thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy vậy đột nhiên có cảm giác muốn cười nhưng cô cố gắng nín nhịn.

Hoắc Khải Quân thấy cô không tức giận trong lòng cũng nhẹ nhàng buông lỏng sau đó hít sâu một hơi chạm vào khuôn mặt Hạ Nghiên Lạc, tỏ vẻ đáng thương nói: “Lạc Lạc anh bây giờ toàn thân đều đau…”

Hạ Nghiên Lạc thấy anh ta cố ý vờ tỏ vẻ đáng thương cuối cùng cũng biết đứa con trai đáng yêu kia từ đâu chui ra. Cô nhẹ nhàng hừ một tiếng.

“Lạc Lạc không giận rồi đúng không?” Hoắc Khải Quân nói rồi nhích qua hôn Hạ Nghiên Lạc một cái.

Cô muốn xoay đầu nhưng anh ta lại giữ lấy mặt cô khiến cô không động được chỉ đành khép môi.

Ngay cả tức giận cũng đáng yêu vậy, cứ yêu quá thế này thì phải làm sao đây? Hoắc Khải Quân buông mặt Hạ Nghiên Lạc ra rồi ôm cô vào trong lòng: “Lạc Lạc, anh rất yêu em!”

Hạ Nghiên Lạc trong lòng Hoắc Khải Quân động một chút nhưng không động được.

Cô buồn bực nói: “Anh ép chết tôi rồi!”

Hoắc Khải Quân lập tức thả lỏng một chút: “Bây giờ đã thoải mái chưa?”

Nói xong lại cúi đầu hôn lên tóc cô. Anh ta cảm giác ngay cả mấy sợi tóc của cô cũng động lòng như vậy?

Hoắc Khải Quân đột nhiên nhớ tới một lời quảng cáo mà anh ta từng nghe nói đến khi nam nữ cuồng nhiệt trong tình yêu. Khi đó anh ta còn cho rằng điều đó thật buồn cười nhưng giờ lại hoảng hốt phát hiện hóa ra cảm giác yêu đương tốt như vậy!

Mặc dù không nỡ nhưng cũng đã đến giờ phải đi đến phòng khám đông y rồi vì vậy Hoắc Khải Quân chỉ đành buông Hạ Nghiên Lạc rồi khởi động xe.

Đến nơi, Hoắc Khải Quân dừng xe lập tức mở cửa xe xuống trước rồi giúp Hạ Nghiên Lạc mở cửa xe. Khi thấy cô tự tháo dây an toàn anh ta bèn nói: “Lạc Lạc, sau này những chuyện như vậy để ông xã làm nhé!”

Da mặt thật dày, ngay cả cách gọi cũng đổi rồi!

Hạ Nghiên Lạc trợn mắt nhìn Hoắc Khải Quân, anh ta lại vô cùng vui vẻ trực tiếp nắm tay Hạ Nghiên Lạc đưa cô cùng đi vào một tiểu viện tư nhân.

Cửa của tiểu viện bị che lấp, Hoắc Khải Quân phải gọi mấy tiếng rồi mới nắm tay Hạ Nghiên Lạc đi vào.

Mà trong khoảnh khắc cửa bị mở ra lại đột nhiên có một bóng dáng nào đó lao ra.

“A!” Hạ Nghiên Lạc không nhìn rõ nên cho là đó là chuột theo bản năng dựa vào Hoắc Khải Quân.

Anh ta đã cúi người bế Hạ Nghiên Lạc lên, động tác nhàn nhã vô cùng quen thuộc.

Bởi vì động tác của anh ta quá nhanh, Hạ Nghiên Lạc đột nhiên bị mất thăng bằng khiến cho trời đất xoay chuyển. Cô theo bản năng đi tìm cái gì đó để dựa vào.

Chỉ là lúc phản ứng lại tay của cô đã ôm chặt phía sau cổ của Hoắc Khải Quân rồi.

Anh ta nhìn dáng vẻ theo bản năng dựa dẫm đó của cô khóe môi cong lên: “Lạc Lạc, em thật đẹp!”

Hạ Nghiên Lạc ý thức được điều gì vội vàng buông tay mở to mắt.

Hoắc Khải Quân cúi đầu nhìn cô nằm trong lòng mình đáy mắt hiện lên tia sáng: “Chỉ là con chó con, không cần sợ, nó đang ngửi chúng ta đấy.”

Hạ Nghiên Lạc nghe xong bèn cúi đầu mình xuống.

Quả nhiên con chó nhỏ màu nâu rất bé, cũng không biết nó thuộc giống gì, lông không coi là dài lắm bởi vì có một cái đầu đặc biệt nhỏ xem ra giống như quả cầu bông kết lại.

Ánh mắt Hạ Nghiên Lạc sáng lên vài phần, con chó nhỏ đáng yêu quá!

Hoắc Khải Quân liên tục nhìn cô.Thấy ánh mắt cô có dáng vẻ yêu thích như vậy thế là anh ta bèn nói nhỏ bên tai cô: “Lạc Lạc thích chó con không? Nếu em thích chúng ta có thể nuôi.”

Hạ Nghiên Lạc tức thời nhớ đến lời Hoắc Tĩnh Nhiễm nói trước đây Hoắc Khải Quân có nhặt một con chó hoang về nhà.

Không biết có phải do cha con liền tâm không mà Hạ Thần Hy cũng rất thích các loại động vật nhỏ.

Trước đây lúc họ sống ở tiểu khu chỉ có chó hoang thì mỗi lần Hạ Thần Hy đi qua đều dừng lại rất lâu, hoặc giúp chúng chải lông hoặc cho chúng nó ăn ít đồ.

Chỉ là chỗ họ sống quá chật không thể mang về nhà nuôi được.

Nghĩ đến đây Hạ Nghiên Lạc gật đầu.

“Vậy hôm nào anh bảo trợ lý mang đến một tập sách chúng ta chọn một con?” Hoắc Khải Quân lại nói.

Hạ Nghiên Lạc tiếp tục gật đầu.

Xem cô ngoan ngoãn như vậy cảm giác của anh lại càng dồi dào, Hoắc Khải Quân không nhịn được lại cúi đầu hôn lên môi Hạ Nghiên Lạc.

Chỉ là động tác lúc này của hai người có chút khó khăn. Vậy nên Hoắc Khải Quân đặt Hạ Nghiên Lạc xuống sau ôm lấy eo sau lưng cô rồi tiếp tục hôn.

Mỗi lần hôn, cho dù Hạ Nghiên Lạc kháng cự thì cũng không có hiệu quả. Dưới lực đạo đặc thù của anh ta cô thậm chí còn bị bế lên khỏi mặt đất cuối cùng hoàn toàn dựa vào lòng anh ta, thậm chí mặc cho anh ta đòi hỏi.

Mà lúc này có một tiếng ho vang lên.

Tiếp đến là một giọng nam: “Hai người ở tiểu viện của tôi âu yếm như thế có suy nghĩ xem tôi và con chó độc thân của mình có cảm nhận gì không?”

Giọng nói mang theo vài phần trêu trọc, cực nhẹ.

Hai má Hạ Nghiên Lạc đỏ lên dường như không dám chui ra khỏi lòng Hoắc Khải Quân.

Mà Hoắc Khải Quân vẫn cứ không biết ngượng là gì quay đầu sang nói lớn: "Bà xã mê hoặc quá không kìm nén được, xin lỗi anh."

Hạ Nghiên Lạc: "...." anh ta khiến cô càng không dám gặp ai nữa.

"Là anh Hoắc và cô Hạ đúng không, mời vào." người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười rồi làm một động tác mời khách.

Lúc này Hạ Nghiên Lạc không còn cách nào, hai má đỏ ửng từ trong ngục Hoắc Khải Quân chui ra.

Nhưng khi cô nhìn người đàn ông trước mặt bất giác ngẩn ra một chút.

Người này vậy mà đẹp trai thật.

Khuôn mặt, ngũ quan, làn da cứ như điêu khắc vậy. Vì môi rất đỏ khiến cho người ta cảm giác vẻ ngoài rất đẹp. Nhưng ngũ quan tổng thể lại không khiến người ta có cảm giác anh ta giống phụ nữ.

Hoắc Khải Quân kéo Hạ Nghiên Lạc vào, khi thấy trong phòng chỉ có một Người bất giác ngẩn ra: "Xin hỏi bác sĩ Du Thiên Tập có đây không?"

Người đàn ông trẻ tuổi đối diện mỉm cười, tiếng nói như gió xuân: "Chính là tôi."

Lúc này Hoắc Khải Quân và Hạ Nghiên Lạc đều ngẩn ra.

Chuyên gia mà họ tìm chính là người đàn ông trẻ tuổi trước mặt xem ra chỉ ngoài 30.

"Hai vị thấy tôi trẻ quá à?" Du Thiên Tập nói: "Không sao, chúng ta khám bệnh trước rồi hai vị hãy quyết định xem có tin tưởng tôi không?"

Hạ Nghiên Lạc đột nhiên nghĩ tới một chuyện chợt hỏi: "Bác sĩ Du anh có phải là con trai của ông Du Thành Lâm không?"

"Cô Hạ quen bố tôi sao?" Du Thiên Tập ngược lại có chút kinh ngạc.

"Ừ, trước đây có nghe qua." Hạ Nghiên Lạc nói: "Ông Du Thành Lâm rất nổi tiếng, hóa ra bác sĩ Du là người kế tục sự nghiệp của ông Du."

"Kế tục thì không dám, chỉ là kiếm miếng cơm ăn mà thôi." Du Thiên Tập mỉm cười.

Hoắc Khải Quân đột nhiên nhớ tới Du Thành Lâm quá nổi tiếng, anh ta đã nghe bà nội nhắc đến là người đứng đầu trong giới đông y.

Có điều trong đầu anh ta toàn là người phụ nữ của anh ta nên khi nghe đến cái họ này hoàn toàn không nghĩ qua.

Anh ta nhìn Du Thiên Tập nói: "Bác sĩ Du, vợ tôi thể chất vốn yếu, anh xem xem nên điều chỉnh thế nào?"

"Hoá ra anh Hoắc đã lấy vợ!" Du Thiên Tập cười nói.

"Ngày hôn lễ mời bác sĩ Du tham dự!" Hoắc Khải Quân nói.

Hạ Nghiên Lạc: "...." cô là đương sự mà lại không có quyền phát biểu.

Cô đưa tay ra cho Du Thiên Tập bắt mạch. Nhìn Du Thiên Tập chau mày cô bất giác hỏi: "Bác sĩ Du sao vậy?"

"Đưa tay kia tôi xem nào." Du Thiên Tập nói.

Một lát sau anh ta mở miệng: "Được, tôi biết rồi."

Nói xong anh ta nhìn Hoắc Khải Quân nghiêm túc nói: "Anh làm chồng kiểu gì vậy?"

Nghe Du Thiên Tập phân tích xong vấn đề Hoắc Khải Quân và Hạ Nghiên Lạc đều tin vào năng lực của anh ta. Quả nhiên đúng như tất cả những gì bác sĩ Đổng nói Hạ Nghiên Lạc Vân còn trẻ bây giờ bắt đầu nghiêm túc điều chỉnh hoàn toàn không có vấn đề gì.

Cho nên hai người sau khi cầm theo đơn thuốc và phương án điều chỉnh của Du Thiên Tập mới rời khỏi tiểu viện.

Khi về trời đã tối, con chó nhỏ lông như bông vẫn chạy dưới chân tiễn hai người bọn họ.

Trên đường Hoắc Khải Quân không nói gì mà trực tiếp lái xe đến biệt thự. Dừng xe anh ta quay sang nhìn Hạ nghiên Lạc.

Cô bị anh ta nhìn đến nỗi đựng hết tóc gáy, bất giác ngồi im không dám làm gì.

Anh ta lại gần, đưa tay ra di chuyển trên khuôn mặt cô, nhìn cô chăm chú: "Lạc Lạc, xin lỗi."

Anh ta sao bắt đầu đột nhiên lại xin lỗi thế? Hạ Nghiên Lạc nghi hoặc nhìn Hoắc Khải Quân.

"Tại sao anh lại không gặp em sớm hơn?" Hoắc Khải Quân nói xong, đưa tay ra ôm lấy Hạ Nghiên Lạc. Khuôn mặt của anh ta giấu trong ngực cô: "Lạc Lạc, mấy năm này để em chịu khổ rồi."

Toàn thân cô run rẩy, đáy mắt mang theo vài dòng suy nghĩ.

Trong không gian tối tăm hai người không nói gì, rất lâu sau Hoắc Khải Quân mới nhẹ giọng nói: "Có thể lại tin tưởng anh một lần nữa không?"

Cô ngẩn ra, anh ta lại bắt đầu giải thích: "Lạc Lạc anh biết những gì trải qua khiến em có cảm giác không an toàn, em không dám lại một lần nữa dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai. Nhưng anh thật lòng muốn đối tốt với em, Lạc Lạc, tin anh một lần, cho anh một cơ hội được không? Thử dựa vào anh để anh chăm sóc em và Hy Hy, làm vợ anh, làm Hạ Nghiên Lạc duy nhất của anh."

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 155

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.