Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm thanh làm mọi người kinh ngạc

Phiên bản Dịch · 1392 chữ

Giản Vũ San nhìn theo bóng Hạ Nghiên Lạc, trong lòng có chút nghi ngờ.

Tại sao cô ta cảm giác người phụ nữ này và người ban nãy không giống nhau? Dường như chỉ trong mấy bước ngắn ngủi cô ta hoàn toàn điệp rồi.

Nhưng cô ta rõ ràng vẫn nghèo hèn như vậy, rõ ràng quần áo trên người cô ta chỉ là loại rẻ tiền có một trăm tệ thôi!

Hạ Nghiên Lạc ngồi trước đàn piano, cô thử âm thanh một phím.

Quả nhiên là đàn tốt, chỉ một tiếng đều khiến người ta như nghe được âm thanh tuyệt diệu.

Cô ngẩng đầu thì phát hiện có một đôi mắt đang nhìn mình.

Vị trí đàn của cô vừa hay đối diện Hoắc Khải Quân, mà ánh nhìn của cô lúc này vừa hay hướng về phía ánh mắt của anh ta.

Đôi mắt khám phá, sâu thẳm

Không biết tại sao, đối với ánh nhìn của anh ta khiến cô bắt đầu bất an. Câu chuyện của bảy năm trước lại quay về trong đầu cô, dường như cô bị ánh mắt ấy khống chế nên buộc phải nhớ lại toàn bộ những gì đã xảy ra.

Ngón tay cô run run, nhất thời đánh lên một tiếng đàn.

- Không phải nói cô là bạn của thầy Mục sao? Giản Vũ San hiện giờ trong lòng đã có thể thở phào rồi, cô ta cười lạnh nói:

- Cô à, đây là khúc nhạc cô đàn sao? Không cần phải miễn cưỡng bản thân đâu! Trực tiếp thừa nhận cô là phóng viên giải trí là được rồi!

Chỉ là Giản Vũ San vẫn chưa nói xong, Hạ Nghiên Lạc đã lại đàn thêm một tiếng nữa.

Cô không nhìn Hoắc Khải Quân nữa, cưỡng ép bản thân phải khổ chế mọi cảm xúc, trước mắt chỉ cần đàn như vậy thôi.

Cô tưởng tượng, mình đang ngồi trong căn phòng ánh sáng, vô cùng yên tĩnh và ấm áp, có ánh mắt dịu dàng của mẹ đang nhìn cô, ngón tay cô bắt đầu lướt trên những phím đàn.

Tiếng piano tinh tang truyền đến, bản nhạc “Sông Danube màu xanh” vang lên nghe vô cùng êm tai.

Xung quanh bắt đầu hoài nghi thân phận phóng viên giải trí của Hạ Nghiên Lạc, bắt đầu lắc đầu, chúng hướng về Giản Vũ San có phải cô ta nhận nhầm người rồi không. Cô gái trước mặt, dáng vẻ khi đàn thậm chí phải học đàn 10 năm rồi chứ.

Hơn nữa đêm từ thiện đó chuyện liên quan đến Mục Thanh Ca mọi người đều biết, cho nên...

Kiều Dịch Dương lúc hướng ánh mắt về phía Hạ Nghiên Lạc có mấy phần lơ đãng.

Anh nhíu nhíu mày, muốn tưởng tượng ra bức tranh mô hồ trong đầu, nhưng càng muốn tìm kiếm bức tranh ấy anh càng không tìm được. Dường như giống cát trong lòng bàn tay, càng nắm chặt càng rơi nhanh.

Cho nên Giản Vũ San bên cạnh gọi anh mấy lần Kiều Dịch Dương mới phản ứng trở lại, có chút mơ màng hỏi:

- San San, sao thế?

Giản Vũ San hận đến nghiến răng nhưng đến lúc này cô ta cơ bản không có bất cứ lý do nào có thể làm khó Hạ Nghiên Lạc, chỉ có thể đem hết chuyện ngày hôm nay ghi nhớ ở trong lòng!

Trước đàn piano, tùy ý đàn một bản, toàn thân Hạ Nghiên Lạc hoàn toàn buông lỏng, dường như cô không suy nghĩ điều gì khác, bản nhạc này lúc đầu cô đã luyện trăm nghìn lần rồi, chỉ là đàn cho Kiều Dịch Dương nghe, những âm thanh ấy cứ vậy vang lên từ ngón tay mảnh khảnh của cô.

Cô nhìn mọi người xung quanh, trong lòng chấn động, nhớ đến một đoạn đối thoại trong tác phẩm của tiểu thuyết gia người Pháp Foubert Amon.

Hôm nay đã đi đến bước này, tâm trạng của cô mọi thứ đều đơn giản thôi, đoạn đối thoại ấy cứ thế mà hiện ra trong đầu cô!

Lúc đó việc học tiếng Pháp là liên quan đến công việc làm thời trang, cô học qua phát âm, nhiều năm như vậy, các từ đơn cô sớm đã quên rồi, nhưng cô rất thích đoạn đối thoại đó, học thuộc rất nhiều lần cho nên mới mở miệng nói ra thuận như vậy…

- Cô gái à, trang sức hoa lệ, châu báu lấp lánh nó khiến bạn biến thành nữ hoàng. Nhưng tôi biết quanh bạn chỉ còn lại độc dược của quyền lợi, mùi hương của kiêu ngạo, hương thơm giết người bất cứ lúc nào.

Cô dùng ngữ điệu đọc ra, ánh nhìn dường như bay về phía Kiều Dịch Dương đang đứng cạnh Giản Vũ San cách đó không xa.

Giản Vũ San châu báu đầy mình mà cô dường như cái gì cũng không có.

Nhưng những thứ mà Giản Vũ San đang có, sự tôn trọng sự ngưỡng mộ của mọi người đều vì cô ta có Kiều Dịch Dương làm chỗ dựa mà thôi!

Nếu không có Kiều Dịch Dương, với địa vị của Giản Vũ San sợ là ngay cả một tấm vé vào cửa cũng không có, làm sao có thể đứng ở vị trí nữ chủ nhân cao lớn như thế tiếp nhận mọi ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái?!

Những câu tiếng Pháp hay cứ thế từ miệng Hạ Nghiên Lạc - một cô gái rất bình thường liên tục phát ra: “Cô gái à, khi bạn giành được danh lợi, tiền tài phú quý, quyền lực cao quý thì đừng đi hỏi đó có phải là ca từ của một bài hát không, nó không biết đã bay về hướng nào rồi.”

Mọi người xung quanh, bất giác bị cô hấp dẫn mà hướng ánh nhìn về phía cô, họ lặng lẽ ngừng xã giao, yên lặng lắng nghe những câu văn thơ này.”

- Bởi vì giọng đọc đó ra rút hết tâm can, vì sự chân thành của nó, sự tôn nghiêm và thanh khiết đều xóa nhòa mọi thứ.

Cuối cùng Hạ Nghiên Lạc cũng đàn xong đoạn nhạc, câu thơ cũng vừa hay kết thúc.

Âm thanh đã kết thúc nhưng xung quanh vẫn là một mảng yên tĩnh.

Cô đứng lên, cúng đầu về phía đám đông, cười chế giễu bản thân:

- Làm phiền các vị rồi.

Nói xong cô xoay người rời khỏi.

Mà lúc cô rời đi, ánh mắt của Hoắc Khải Quân liên tục truy đuổi theo bóng hình của cô, đầu anh cũng không quay đi chỗ nào khác, anh nói với trợ lý Thẩm Nam Phong bên cạnh: “Điều tra một chút về cô gái vừa rồi.”

- Vâng, Hoắc tổng! Thẩm Nam Thông gật đầu.

Hạ Nghiên Lạc rời khỏi phòng ăn, đóng cửa phòng lại. Lúc này cái thế giới mà mọi thứ không thuộc về cô nữa hoàn toàn tan biến.

Trong nhà ăn, sau một đoạn bàn tán ngắn ngủi nó lại phục hồi không khí ban đầu.

Hoắc Khải Quân lại từ trên ghế sô pha đứng lên, nói với Kiều Dịch Dương

- Kiều tiên sinh, tôi có việc đi trước.

Nói xong, cũng không đợi phản ứng của Kiều Dịch Dương đã tự mình rời đi.

Không biết tại sao cô gái kia vừa đi Hoắc Khải Quân liền cảm thấy bữa tiệc trở về vô vị.

Thậm chí anh ta bắt đầu hồi tưởng lại những câu nói vừa rồi trong nhà ăn.

Anh biết nhiều ngoại ngữ, tiếng Pháp tự nhiên biết. Cho nên trong bữa tiệc có người không hiểu nhưng đối với anh cái gì anh cũng hiểu.

Cô gái đó không đơn giản, cô ta hoàn toàn giống với người thuộc tầng lớp quý tộc được người ta ngưỡng vọng.

Nhưng lời cô ta nói rất có đạo lý.

Hoắc Khởi Quân đi đến cửa, xe đã được chuẩn bị. Anh ta đánh mắt một vòng, trông thấy một nơi cách đó khoảng hơn 10 mét Hạ Nghiên Lạc đang đứng ở bên xe buýt, vội vã đợi cái gì đó.

Anh ta nheo mắt, trước khi lên xe liền dặn dò lái xe:

- Đi đến bến xe buýt.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 233

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.