Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em có bằng lòng sau này quay lại làm Hạ Nghiên Lạc không?

Phiên bản Dịch · 2523 chữ

Hoắc Khải Quân dặn người giúp việc một hồi rồi lại quay sang gọi điện thoại cho Thẩm Nam Thông:

- Lát sắp xếp người canh gác quanh biệt thự, đừng để phu nhân trốn mất.

Sắp xếp xong anh ta mới cùng Bác Ngự Thần rời đi.

Lúc Hạ Nghiên Lạc tỉnh dậy cảm thấy toàn thân đã thoải mái nhiều rồi, cơn sốt dường như cũng không còn nữa.

Cô ngồi dậy phát hiện bên giường có một tờ giấy.

Mấy năm này phương pháp lưu lại lời dặn dò kiểu này càng ngày càng ít.

Cô cầm lên xem, lực dùng bút rắn rỏi, nhìn cái là biết Hoắc Khải Quân viết.

- Lạc Lạc, hôm nay em đừng đến cửa hàng nữa, anh đã bảo Ngũ Đình rồi, mình cô ấy trông là được. Anh phải đi họp, tan ca sẽ về. Lát nữa Tĩnh Nhiễm đến, nếu em thấy chán có thể đi chơi cùng cô ấy nhưng đừng có chạy loạn. Con trai không cần lo anh sẽ đón con.

Hạ Nghiên Lạc đọc xong đột nhiên có một cảm giác: giữa cô và Hoắc Khải Quân như một tổ hợp gia đình vậy.

Hình dung như thế này có chút kỳ quái sao ý. Đối với người có thói quen sống một mình như cô mà nói thật sự có chút không quen.

Cô từ trên giường ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh rồi nhìn thuốc Hoắc Khải Quân để trên bàn.

Mỗi loại thuốc đều viết cách sử dụng, còn viết dùng trước hay sau khi ăn cơm nữa.

Trong lòng cô hơi cảm động, cô biết bây giờ anh ta đối với cô rất tốt là vì thật sự muốn ở bên cô.

Nhưng đã lâu rồi cô không có cảm giác an toàn. Điều này khiến cô không dám dễ dàng tin vào sự ngọt ngào thoáng qua này nữa.

Bởi vì bố mẹ đẻ lúc rời đi cũng không nói một tiếng nào. Nhiều năm như vậy cũng không xuất hiện, trước khi đi chỉ để lại một mẩu giấy nhỏ trên bàn bảo cô tự chăm sóc bản thân.

Vậy thì cô còn dám tin ai nữa đây?

Trên thế giới này có rất nhiều việc ngoài ý muốn, giống như năm đó cô và Kiều Dịch Dương vốn rất tốt nhưng anh nói quên thì quên, còn chung sống cùng kẻ thù của cô.

Rất khó để chứng minh Hoắc Khải Quân tương lai có thay đổi không, có thể vì một vài nhân tố đặc biệt nào đó mà thích người phụ nữ khác hoặc quên cô thì sao?

Nếu cô trầm luân vào thì cuối cùng bản thân vẫn là người chịu tổn thương nhất.

Hạ Nghiên Lạc day day huyệt thái dương, từ trong phòng đi ra ngoài.

Người giúp việc thấy cô lập tức báo thực đơn bữa sáng, hỏi cô muốn ăn gì.

Bình thường Hạ Nghiên Lạc vốn thích ăn uống nên cô chọn hai món, ngồi xuống ăn sáng.

Cũng vì bác sĩ Đổng vẫn còn trong nhà nên lại kiểm tra cho cô một lần. Xác định cơ bản đã hết sốt chỉ cần uống thuốc đã kê là được thì ông mới rời đi.

Hạ Nghiên Lạc uống thuốc xong đang nghỉ ngơi trong nhà thì Hoắc Tĩnh nhiễm đến.

Cô ấy nhẹ nhàmh mở cửa phòng Hạ Nghiên Lạc ra rồi bước vào:

- Nhược Tuyết, chị...

Mặc dù Hoắc Khải Quân trên đường đi đã đem chuyện của Hạ Nghiên Lạc Và Lý Nhược Tuyết kể qua một lần với cô ấy rồi. Còn nói Hạ Nghiên Lạc rất đẹp nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt thật sự của Hà Nghiên Lạc, Hoắc Tĩnh Nhiễm vẫn phải ngẩn ra mấy giây.

- Chị, chị sau này phải gọi em là Nghiên Lạc nhỉ. - Hoắc Tĩnh Nhiễm nói.

Hạ Nghiên Lạc gật đầu:

- Vâng.

Đối với Hoắc Tĩnh Nhiễm cô thật sự yêu thương thật lòng cho nên dù biết cô ấy là thuyết khách do Hoắc Khải Quân phái đến cô cũng không giận nổi.

Hai người đi vào phòng hoa phía nam. Hoặc Tĩnh Nhiễm bây giờ vẫn chưa thể đối diện với luồng sáng quá mạnh, có điều vì cô ấy đeo kính đen nên có thể ngồi ở phòng phía nam một lát cũng không vấn đề gì.

Cùng tưới nước cho hoa Hoắc Tĩnh Nhiễm nói:

- Nghiên Lạc mặc dù chị từ nhỏ cùng Dạ Lạc Hàn tương đối tốt nhưng cũng rất hay nói chuyện cùng Khải Quân.

Cô ấy hồi tưởng lại:

- Bây giờ mặc dù nó không cho người khác đến gần mình nhưng lúc nhỏ lại rất đơn thuần! Bởi vì lúc nhỏ tính cách nó tương đối hướng ngoại, thích nói chuyện nên mọi người đều sủng ái nó. Nó nói gì thì chính là vậy, trước đến giờ cả nhà đều không chấp nhất.

- Nhưng thực ra nó cũng rất lương thiện. Chị nhớ có một lần mọi người cùng ra ngoài chơi thì bắt gặp một con chó hoang bị gãy chân. Nó muốn đem con chó về nuôi thế là trong nhà thật sự có một cái ổ chó nhỏ. Nó hôm nào cũng đi thăm con chó cho đến mấy năm sau con chó chết già khiến nó buồn rất lâu.

- Chỉ cần người hoặc vật mà nó nhận định thì nó sẽ kiên trì. Chúng ta nói nó cố chấp nhưng cũng bởi vì nó luôn tuân theo nguyên tắc và yêu cầu mà bản thân đề ra thôi.

Nói xong Hoắc Tĩnh Nhiễm nhìn Hạ Nghiên Lạc:

- Nghiên Lạc, em xem hai người cũng có con rồi, so với chị tốt hơn nhiều, như vậy đã hạnh phúc lắm rồi. Khải Quân cũng đối tốt với em. Em đừng giận nữa được không?

Hạ Nghiên Lạc cắn môi.

- Hơn nữa Khải Quân mấy năm này sống cũng không dễ dàng gì.

Hoắc Tĩnh Nhiễm cảm thán nói:

- Thực ra, nó mặc dù cùng đứa em song sinh không gần gũi nhiều nhưng cơ bản nó cũng rất để ý đứa em trai này. Đáng tiếc việc của bảy năm trước bị anh em sát hại khiến nó mang một vết thương trong lòng- Thực ra, nó mặc dù cùng đứa em song sinh không gần gũi nhiều nhưng cơ bản nó cũng rất để ý đứa em trai này. Đáng tiếc việc của bảy năm trước bị em trai mưu hại khiến nó mang trong lòng một vết thương. Cho dù nó không nói gì nhưng người anh em ruột thịt làm vậy sao mà không đau lòng đây…

Hạ Nghiên Lạc nghe đến đây chớp mắt.

Dường như Hoắc Tĩnh Nhiễm nói rất có đạo lý nhưng cô vẫn không thể nhanh chóng tha thứ cho anh ta như vậy được. Hoặc cũng có thể nói mới có một ngày làm sao mà cô dễ dàng tha thứ cho anh ta được chứ?

Vậy là Hạ Nghiên Lạc bèn mở lời:

- Tĩnh Nhiễm, em biết chị vì nguyên nhân gì mới nói nhiều như vậy.

Hoắc Tĩnh Nhiễm cười:

- Chị cũng trải qua nhiều chuyện rồi, phần ít là giúp nó làm thuyết khách, phần nhiều cũng vì chị ngưỡng mộ hai người!

Cô ấy nói đến đây đáy mắt trùng xuống nhất thời không khí như bị nén lại.

- Tĩnh Nhiễm, xin lỗi.

Hạ Nghiên Lạc kéo tay Hoắc Tĩnh Nhiễm:

- Nếu chị không để ý có thể kể cho em nghe chuyện trước kia không?

Hoắc Tĩnh Nhiễm ngước mắt:

- Nghiên Lạc, em thật sự muốn nghe?

Cô gật đầu.

- Được.

Khóe môi Hoắc Tĩnh Nhiễm cong lên mang theo một nụ cười đau khổ:

- Thực ra chị cũng muốn kể một chút. Có khi nói ra sẽ dễ chịu hơn nhiều!

Cô ấy bắt đầu kể lại:

- Nói ra thì lúc nhỏ chị rất bướng bỉnh, vì bố mẹ chị già rồi mới có con gái, đã vậy chị lại là đứa cho gái duy nhất trong nhà cho nên mọi người đều cưng chiều chị. Nhưng Dạ Lạc Hàn còn cưng chiều chị nhiều hơn so với mọi người.

Lúc chị đi học là anh ta luôn nắm tay đưa chị đến lớp. Bất kỳ ai không tốt với chị chỉ cần anh ta nghe được thì sẽ lập tức tìm người đó tính sổ.

Chị thích ăn gì cho dù người xếp hàng rất đông anh ta cũng sẽ xếp hàng mua về cho chị.

Có lúc chỉ là cảm giác muốn ăn thôi vậy mà anh ta vất vả xếp hàng một tiếng đồng hồ mua về chị lại chỉ ăn có hai miếng đã nói không thích rồi, nhưng nửa câu trách mắng anh ta cũng không nói.

Lần sau chị nói muốn ăn gì thì anh ta lại tiếp tục xếp hàng mua cho chị.

Cứ như vậy từ tiểu học đến trung học, dường như các bạn học toàn trường đều biết chị có một người anh trai khác họ rất quan tâm, chăm sóc chị.

Sau này anh ta dựa vào thành tích của mình thi đỗ đại học Ninh Thành. Hai năm sau chị tốt nghiệp cấp ba, vốn phải ra nước ngoài học đại học nhưng chị kiên quyết xin người nhà cho mình học đại học trong nước.

Lúc đó Khải Quân đã xuất ngoại rồi, trọng tâm làm ăn của gia đình lại ở nước ngoài cho nên trong nước chỉ còn chị và anh ta.

Mọi người không khuyên được chị đành đồng ý cho chị ở lại trong nước vậy là chị và anh ta chung sống với nhau một năm.

Năm đó bọn chị từ tình anh em biến thành tình yêu. Anh ta cũng nói đợi sau khi có được sự nghiệp của bản thân sẽ chính thức nói với người nhà muốn kết hôn với chị.

Nhưng vào kỳ nghỉ hè của năm thứ nhất đại học của chị đã xảy ra một trận hỏa hoạn. Anh ta không thấy đâu nên mọi người đều nói anh ta đã chết rồi. Khi ấy chị cũng đau khổ muốn chết.

Nhưng một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, chị vô tình trông thấy một người bị hủy dung mạo và mắt bị mù, trùng hợp thế nào lại là anh ta!

Mặc cho chị đuổi theo anh ta nhưng sau nhiều lần vẫn bị anh ta đẩy ra, thậm chí anh ta còn muốn trốn tránh chị. Chị thì cứ sống chết không chịu buông còn đem lần đầu tiên của mình cho anh ta nữa.

Sau đó anh ta đi chữa trị vết thương, còn chị cũng lơ là việc học mà dồn sức đi chăm sóc anh ta.

Lúc kết thúc kỳ nghỉ hè phải quay lại trường chị cũng từng thăm dò ý kiến người nhà. Tuy nhiên mặc cho chị là đứa con gái mà bố mẹ sủng ái từ nhỏ thì đối với chuyện của anh ta họ lại nghiêm túc nói với chị: nếu anh ta thật sự chưa chết thì sẽ nhất quyết phản đối bọn chị ở bên nhau. Hơn nữa nếu chị thật sự chung sống với anh ta vậy thì sẽ không khách khí với anh ta nữa!

Vậy nên chị chỉ đành rời xa gia đình, buông bỏ tất cả cùng anh ta bỏ trốn, hoàn toàn biến mất.

Chị thấy anh ta vì không nhìn thấy gì mà cáu giận buông thả bản thân. Cũng vì tiền lúc mang đi đã dùng hết lại sợ gia đình tra ra tài khoản ngân hàng mà đến tìm chị cho nên chị không dám đi ngân hàng rút tiền.

Mà tiền của anh ta cũng không đủ mua giác mạc nên chị mới đến cơ sở chui đem giác mạc của mình tặng lại cho anh ta.

Vừa hay bác sĩ trong cơ sở chui đó phát hiện ra chị có thai.

Hôm đó chị còn nhớ rất rõ chị sau khi mất đi ánh sáng tỉnh lại nghe bác sĩ nói anh ta phẫu thuật thành công rất nhanh sẽ khôi phục trở lại thì tâm trạng cực kỳ kích động đến nhường nào. Chị cảm thấy mình làm như vậy đáng lắm.

Sau đó bác sĩ nói với chị chị có thai rồi đã được hơn một tháng rồi.

Tin tức này đối với chị mà nói chính là song hỷ lâm môn, mặc dù chị không thấy gì nhưng chị tin anh ta sau khi nhìn thấy dựa vào năng lực của mình rất nhanh sẽ kiếm được tiền, chị cũng có thể đợi được đến ngày nhìn lại mọi thứ.

Hơn nữa, còn có con của bọn chị, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.

- Nhưng em biết không?

Hoắc Tĩnh Nhiễm nói đến đây đột nhiên ngừng lại, cô ấy nhìn vào đôi mắt Hạ Nghiên Lạc:

- Hôm đó chị đến trước mặt anh ta, mặc dù không nhìn thấy gì nhưng chị vẫn có thể mỉm cười đưa kết quả siêu âm cho anh xem, nói với anh ta chị có thai rồi. Đáp lại chỉ là hai từ lạnh như băng của anh ta: bỏ đi!

Đáy mắt Hoắc Tĩnh Nhiễm mang theo một tầng nước mông lung, lại như có ý cười:

- Nghiên Lạc em biết không, lúc đó chị còn cho là mình nghe nhầm, lại hỏi anh ta thêm một lần nữa nhưng anh ta lại trực tiếp đứng dậy.

Sau đó cho dù chị cầu xin anh ta mở cửa anh ta đều không mở. Cuối cùng bên ngoài có mấy người theo lệnh của anh ta nói đưa chị đi bỏ đứa bé.

Họ đặt chị lên bàn phẫu thuật, chị cái gì cùng không nhìn thấy nhưng lại cảm nhận được tất cả, đó là cảm giác con từ trong bụng chị bị lấy ra ngoài! Khi ấy chị hoàn toàn tuyệt vọng, cứ thế bị ném ra khỏi bệnh viện rồi được Hoắc gia tìm thấy.

Hoắc Tĩnh Nhiễm nhìn Hạ Nghiên Lạc:

- Chị tin anh ta sẽ xuất hiện, Nghiên Lạc ngày hôm đó chị nnhất định sẽ tự tay đòi lại công bằng cho con mình!

- Tĩnh Nhiễm em sẽ đứng bên cạnh chị chứ!

Hạ Nghiên Lạc nghĩ một lát nói:

- Tĩnh Nhiễm, chị muốn tìm anh ta không?

- Đương nhiên!

Hoắc Tĩnh Nhiễm trả lời:

- Nhưng đáng tiếc mấy năm này người nhà Hoắc gia vẫn không tìm được anh ta.

- Có lẽ, nếu chị xuất hiện anh ta sẽ xuất hiện thì sao ?

Hạ Nghiên Lạc phân tích:

- Trước đây anh ta hận chị như vậy, yêu chị như vậy nếu chị đường đường chính chính xuất hiện anh ta ắt sẽ không can tâm!

- Nghiên Lạc, em nói đúng!

Đôi mắt Hoắc Tĩnh Nhiễm sáng lên:

- Chị dường như đã nghĩ ra cách rồi! Nói cho cùng em có thể giúp chị không. Em có bằng lòng sau này quay lại làm Hạ Nghiên Lạc không?

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 151

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.