Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đố kỵ, chiến tranh của phụ nữ

Phiên bản Dịch · 1418 chữ

Trái tim Hạ Nghiên Lạc trầm xuống, dự liệu có chuyện không hay tràn ngập trong đầu cô.

Quả nhiên Giản Vũ San vờ như đánh giá một lượt rồi mới mở miệng nói lớn:

- Cô à, cô là phóng viên giải trí à? Tôi đã từng gặp cô!

Vẻ mặt Hạ Nghiên Lạc run run.

Không sai, trước đây cô đã từng là phóng viên cho một tạp chí nhỏ, nhưng đó là vì kiếm tiền, chụp một bức ảnh là mấy trăm nghìn, cứ có ảnh là cầm được tiền.

Mà lúc đó cô đích thực không chạm mặt với Giản Vũ San.

Bây giờ Giản Vũ San nói vậy rõ ràng là muốn làm khó cô mà thôi, bữa tiệc long trọng như vậy, tại đây có rất nhiều thương nhân và người thuộc giới giải trí, nếu như thật sự có phóng viên giải trí lạc vào tất sẽ bị mọi người xử lý!

Nếu như không phải Kiều Dịch Dương đỡ cô một cái thì Giản Vũ San sẽ không hướng mũi nhọn vào cô!

Cho nên những lời này của Giản Vũ San mọi người xung quanh đều nghe thấy, tất cả đều nhìn vào cô với ánh mắt đề phòng.

Hạ Nghiên Lạc nhìn quanh một chút, cô phát hiện ngay cả Kiều Dịch Dương cũng đang nhìn mình, cái nhìn vô cùng lạnh lùng mà Hoắc Khải Quân đang ngồi trên sô pha là ngoại lệ.

Hai chân anh ta gác lên nhau, trong tay cầm ly thủy tinh tùy ý mà xoay xoay, rượu vang trong ly cứ lắc qua lắc lại, trong đồng tử mắt của anh ta in lên ánh đỏ như vậy, vốn dĩ khuôn mặt của ta đã lạnh lùng rồi nay lại càng thêm phần kỳ quái.

Anh ta dường như đang muốn xem trò vui.

Hạ Nghiên Lạc mau chóng thu hồi ánh nhìn, trấn định lại Giản Vũ San: -Cô Giản, cô nhận nhầm người rồi, khuôn mặt của tôi đại chúng như vậy giống với người khác cũng là chuyện bình thường!

- Tuyệt đối không nhầm!Giản Vũ San nói, cô ta chỉ vào áo sơ mi của Hạ Nghiên Lạc nói:

- Tôi nhớ ra rồi, lần trước trong đêm từ thiện Tinh Mỹ, cô mặc cái áo sơ mi này!

Hạ Nghiên Lạc giật mình, đêm từ thiện Tinh Mỹ cô có đến, lần đó đích thực là cô chụp ảnh để kiếm tiền.

Nhưng hôm ấy Giản Vũ San không đến, cô ta thích mình là nhân vật chính nếu cô ta đi lẽ nào cô không biết sao?

Giản Vũ San chớp mắt:

- Cô à, tôi nhớ rất rõ! Hôm đó có ảnh truyền ra ngoài khiến cho ngôi sao điện ảnh Lô Âu không thể không tạm thời rút khỏi giới giải trí! Lúc ấy tôi thấy cô đang ở gần anh ta! Cô nói nếu như cô không phải là phóng viên giải trí, sao hôm đó có thể xuất hiện ở đêm từ thiện được, hôm nay lại có mặt ở đây?!

Bời vì khu nghỉ ngơi vốn dĩ ít người nên rất yên tĩnh nhưng Giản Vũ San lại cố ý nói to, rất nhiều người bị thu hút mà kéo đến, có người còn là bạn của Lô Âu tức thì hướng ánh nhìn đến Hạ Nghiên Lạc mang theo ánh mắt sắc gọn như dao.

Hôm đó lẽ nào Giản Vũ San thật sự đến sao? Trong đầu Hạ Nghiên Lạc có một tiếng chuông cảnh báo lớn, nếu như cô cứ phủ nhận, đám người này sẽ không tha cho cô.

Đến lúc này không chỉ là mất việc, ngay cả thân phận của cô cũng…

Trong lòng cô kéo đến một trận rét run, nhưng biểu hiện lại không hoảng loạn:

- Cô Giản, trí nhớ của cô rất tốt, hôm đó đúng là tôi có đến đấy.

Hạ Nghiên Lạc nói xong, có người đã bắt đầu động tay động chân với cô, mà Giản Vũ San khỏe miệng lộ ra nụ cười châm biếm.

Tại sô pha, Hoắc Khải Quân gác lại chân, ánh mắt đều không rời khỏi người Hạ Nghiên Lạc.

Tại sao anh ta luôn cảm thấy cô gái tướng mạo bình thường đứng trước mặt anh ta này mang đến cho anh ta một cảm giác thân thuộc vô cùng?

Nhưng anh ta lục lại trí nhớ, đều không tìm được gương mặt giống như tối hôm đó, có thể cùng anh ta trùng phùng.

- Tôi đến đó nhưng không phải là phóng viên giải trí mà đi cùng thầy giáo piano Mục Thanh Ca!Hạ Nghiên Lạc trấn định nói.

- Mục Thanh Ca?! Giản Vũ San hồ nghi nhìn cô gái làm thêm trước mặt: -Cô làm sao có thể quen ông ấy được?!

Hạ Nghiên Lạc xác nhận quen biết Mục Thanh Ca là vì trong một ngày mưa, xe của Mục Thanh Ca gặp sự cố, lúc đó cô vừa hay đi qua, sau khi ông ấy xuống xem xem xét tình hình muốn quay vào xem khởi động , lúc này ông rất đang chuyên tâm nổ xe.

Cô nói với ông ấy xe bị dính nước lại còn nổ máy sẽ làm hỏng động cơ, ông ta kinh ngạc, sau khi tra cứu trên mạng phát hiện cô nói đúng vậy là lưu lại cách thức liên lạc với Hạ Nghiên Lạc.

Lúc đó Hạ Nghiên Lạc chỉ là không muốn cho, giúp người gặp khó khăn là chuyện bình thường mà. Nhưng khi nghe được đại danh của đối phương là thầy giáo piano Mục Thanh Ca cô liền vội vàng xin cách liên lạc. Bởi vì nhóc con nhà cô thích đàn piano nhưng cô luôn không có cơ hội mời ông ấy cho nó.

Sau này cô đưa thằng bé đến văn phòng làm việc của Mục Thanh Ca mấy lần. Trước đây cô cũng học qua piano cho nên nếu như Mục Thanh Ca không có thời gian cô sẽ tự mình dạy con.

Chỉ là đêm từ thiện hôm đó cô dựa vào bản lĩnh của mình mà lẻn vào chứ không tìm Mục Thanh Ca. Sau sự việc ấy cũng không nhắc đến việc đó nữa.

Nhưng hôm nay sự việc lại phát sinh thế này, Hạ Nghiên Lạc không thể không nói ra danh tính của ông ấy.

- Tôi đích thực quen thầy Mục, nếu mọi người không tin có thể tìm thầy ấy đối chứng.Hạ Nghiên Lạc nói.

- Không cần đối chứng! Giản Vũ San chớp mắt:

- Nghe nói thầy Mục ít khi đưa bạn bè đến các hội nghị quan trọng mà chỉ mang theo đàn piano. Cô à, nếu cô muốn chứng minh bản thân không bằng đàn cho chúng tôi một khúc. Nêu như cô thật sự biết đàn chúng tôi có thể lựa chọn tin tưởng cô một lần.

Giản Vũ San nhìn một cái, người phụ nữ ngốc nghếch trước mặt cô ta sao có thể biết đàn được?

Hơn nữa lúc cô vừa đưa đồ cho cô ta, Giản Vũ San phát hiện, trên tay của Hạ Nghiên Lạc còn trơ hết cả xương ra, vừa nhìn là biết không có sức lực rồi, làm sao có thế là người biết đàn piano chứ?

Không biết tại sao, cô ta nhìn thấy người phụ nữ này rất phản cảm, hận không thể để cô biến mất khỏi thế giới này! Vừa hay nhân cơ hội ngày hôm nay, tất cả như sắp đặt sẵn, không cần cô ta phải ra tay!

Đàn piano? Ánh mắt của Hạ Nghiên Lạc hướng về phía mọi người.

Tất cả đều nhìn cô như nhau.

Thế giới này, mãi mãi lạnh lẽo như thế, không có ai chịu dang tay ra giúp cô cả, thực ra thời khắc này cô như người bước trên tấm băng mỏng.

Trong lòng cô hơi lạnh lẽo, máu muốn tuôn lên, một thứ cảm xúc khác dần dần trôi nổi lên.

Vốn dĩ biết mình không nên xuất hiện ở đây, cô đã là Lý Nhược Tuyết, bị đẩy vào trong đám người này cũng chỉ nhìn cô như một cô gái bình thường thôi…

Nhưng trong lòng cô vẫn có một chút tự tôn, thời khắc cảm xúc trong lòng quay lại như lúc đầu, cuối cùng cô cũng thoát ra được.

Cô từng bước từng bước đi về chiếc đàn piano bên phòng nghỉ.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 185

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.