Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đàn ông thần bí

Phiên bản Dịch · 2474 chữ

Tay của cô ấy trước tiên rơi trên má Hạ Thần Hy sau đó run rẩy từ từ di chuyển xuống phía dưới, lướt qua vai thằng bé, rồi chầm chậm rơi trên bàn tay nhỏ bé của nó.

Theo cùng với động tác là nước mắt lăn trên khóe mắt của Hoắc Tĩnh Nhiễm, từng giọt, từng giọt rơi xuống, thấm xuống đất rồi chợt tan biến.

Hạ Thần Hy mặc dù sợ nhưng nó phát hiện dì trước mặt nó không có ác ý nên nghĩ muốn nói chuyện với cô ấy: “Dì ơi, đừng khóc.”

Hoắc Tĩnh Nhiễm đột nhiên lên cơn, nắm chặt cánh vai nó: “Con, con…”

Trên người cô ấy, nhất định là có rất nhiều câu chuyện? Hạ Nghiên Lạc nhìn Hoắc Tĩnh Nhiễm trong lòng chấn động, xoay đầu trông thấy Hoắc Khải Quân đang nắm chặt tay thành đấm, vì dùng lực mà gân xanh nổi lên.

“Nếu như tìm được người đàn ông đó, anh nhất định sẽ có hắn nếm mùi!” Hoắc Khải Quân gằn từng chữ.

Lúc này Hạ Thần Hy bị ôm quá chặt nên nó cảm giác không thoải mái. Thằng bé chuyển động đôi mắt cố gắng cho tay ra sau đó dơ tay lên lau nước mắt trên má Hoắc Tĩnh Nhiễm: “Dì ơi, đừng khóc nữa, dì cười lên mới xinh đẹp!”

Giọng nói của đứa trẻ sáu tuổi trong trẻo vang bên tai Hoắc Tĩnh Nhiễm khiến cảm xúc của cô ấy lại càng thêm mãnh liệt.

Cô ấy từ từ buông Hạ Thần Hy ra giúp tầm nhìn của mình chiếu thẳng đến khuôn mặt nó, dường như cô ấy muốn nhìn rõ nó.

Nhưng cái mà cô ấy nhìn thấy chỉ là một mảng đen duy nhất…

“A…” Hoắc Tĩnh Nhiễm ôm chặt đầu, đau khổ hét lên. Hạ Thần Hy bị dọa nên lùi lại hai bước, có điều nó nhanh chóng ý thức được điều gì bèn hỏi: “Dì ơi, dì không nhìn thấy gì à?”

Hoắc Tĩnh Nhiễm đau khổ đánh vào đầu, Hoắc Khải Quân thấy cô ấy tự làm mình đau vội chạy qua nắm lấy tay cô ấy.

Nhưng lực của Hoắc Tĩnh Nhiễm quá lớn, cô ấy khó chịu đến hét lên, suýt chút nữa còn làm Hoắc Khải Quân bị thương. Chỉ trong chớp mắt mọi việc đột nhiên trở lên yên tĩnh.

Sau đó cô ấy hoàn toàn hôn mê.

“Tĩnh Nhiễm!” Hoắc Khải Quân gọi lớn một tiếng khi thấy đôi mắt cô ấy nhắm lại. Anh ta vội chạy đến ôm lấy cô ấy: “Tuyết Tuyết, chúng ta đi vào nhà chính!”

Trong nhà chính có bác sĩ của Hoắc Tĩnh Nhiễm, nhưng sau khi hai bác sĩ khám xong sắc mặt đột nhiên trầm trọng. Vậy là mọi người lại đưa cô ấy đến bệnh viện.

Mà lúc này trong môt ngôi nhà như cung điện theo phong cách Châu u cực kỳ xa xỉ có một người đàn ông cao lớn nửa người đang nằm trên một chiếc trường kỷ bằng gỗ điêu khắc tinh tế nằm cuối tòa nhà.

Anh ta mặc một cái áo ngủ tơ tằm màu tím, vì giây buộc hơi lỏng cho lên lộ ra làn da màu lúa mạch trước vòm ngực rộng lớn, trên đó còn có những nhóm cơ rắn chắc.

Ngũ quan của anh ta cực anh tuấn, khóe mắt xếch lên, con ngươi híp lại mang theo nụ cười trào phúng, vô cùng giảo hoạt.

Anh ta cầm ly trong tay, màu đỏ của rượu giống như máu tươi. Mà lúc này trong đồng tử sâu hoắm của anh ta dường nhưng nhiễm thêm một chút khát máu.

Dưới chân có một con chó kangal lớn đang ngồi xổm, bộ lông màu nâu của con chó và tấm thảm trắng bên dưới tương phản mạnh mẽ với nhau.

“Khanh thiếu, đây là thông tin ngài muốn." Một người đàn ông mặc đồ tây đưa ra một túi hồ sơ.

Khanh thiếu nhận hồ sơ, cũng không vội vàng mở ra. Lúc này bức ảnh bên trong rơi ra ngoài.

Anh ta tùy ý nhặt lên. Khi nhìn rõ khuôn mặt trên bức ảnh bất giác anh ta chau mày lại.

Tiếp đó anh ta lấy ảnh và hồ sơ ra xem, sau đó hai ngón tay tâm vào một bức ảnh, hướng mắt về phía hạ thủ trước mặt: “Cho nên mấy ngày này Hoắc Khải Quân đều ở cùng người phụ nữ này?”

“Vâng Khanh thiếu.” trợ lý gật đầu: “Anh ta đối với cô gái tên ‘Lý Nhược Tuyết’ này dường như rất quan tâm.”

“Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên anh ta ở cùng phụ nữ. Khẩu vị của anh ta độc đáo thật.” Khanh thiếu lười biếng nở nụ cười: “Xem ra tôi phải chủ động gặp người phụ nữ này mới được!”

Nói xong anh ta đứng dậy, chỉnh lại áo ngủ trên người rồi nhanh chóng đi ra ngoài.


Trong bệnh viện Hoắc Tĩnh Nhiễm được đưa vào vào phòng cấp cứu.

Theo phán đoán của bác sĩ cô ấy vì cảm xúc kích động mà dẫn tới hôn mê. Các chỗ khác cần phải kiểm tra toàn diện mới biết.

Sau một hồi kiểm tra cũng phải đến trưa mới xong. Hoắc Tĩnh Nhiễm vẫn chưa tỉnh, Hạ Nghiên Lạc lo Hạ Thần Hy đói nên đặt trên mạng mấy suất cơm.

Bệnh viện không cho giao đồ ăn vào nên khi nhận được điện thoại cô bảo Hoắc Khải Quân và Hạ Thần Hy ở lại phòng bệnh còn mình xuống dưới tầng lấy đồ.

Lúc trở về khi Hạ Nghiên Lạc đang xách đồ thì có chạm vào vai một người đàn ông. Điện thoại trong tay không cẩn thận bị rơi xuống đất.

Cô cúi người xuống nhặt thì lại có một bàn tay thon dài nhanh hơn nhặt điện thoại cho cô.

Hạ Nghiên Lạc ngước mắt lên. Đối phương có một đôi mắt phương vô cùng ma mị, thêm vào đó là khuôn mặt cực kỳ tuấn mĩ.

Người đàn ông chết người như thế này sao vừa nãy cô không chú ý đến nhỉ? Trong lòng cô hoài nghi cho đến khi người đàn ông trực tiếp đưa điện thoại đến trước mặt cô thì cô mới phản ứng lại: “Cám ơn anh.”

Chỉ là lúc Hạ Nghiên Lạc cầm lấy điện thoại anh ta lại không buông tay. Cô khẽ dùng lực ngước mắt hỏi anh ta: “Anh ơi?”

Tức khắc bốn mắt nhìn nhau khiến cô có cảm giác như bị người ta nhìn chằm chằm như thế này toàn bộ lỗ chân lông đều dựng hết cả lên.

Mà anh ta lại cong môi lên, giọng nói lười biếng từ bờ môi cảm tính của anh ta từ từ phun ra: “Không cần khách khí.”

Kèm theo đó lực của anh ta cũng buông nhẹ, Hạ Nghiên Lạc lấy được điện thoại.

Đợi Hạ Nghiên Lạc đi xa, Khánh thiếu mới chầm chậm thu hồi ánh nhìn trên người cô, đôi mắt phượng sáng lên như mắt loài báo.

Khi Hạ Nghiên Lạc bước vào thang máy, trong lòng cô vẫn còn hơi căng thẳng.

Cảm giác mà người đàn ông vừa rồi kia đem đến cho cô rất kỳ quái.

Tuy nhiên, cô ấy cũng đã sớm mai danh ẩn tích rồi nên sẽ không có ai biết mà tìm đến cửa chứ? Có lẽ cô nghi ngờ hơi nhiều rồi?

Hạ Nghiên Lạc cầm đồ ăn đi vào. Mọi người vừa mới ăn xong thì Hoắc Tĩnh Nhiễm trên giường cũng tỉnh dậy.

Lông mi của cô run rẩy. Cô ấy từ từ mở mắt.

"Tĩnh Nhiễm?" Hoắc Khải Quân đứng dậy muốn gọi bác sĩ đến.

"Khải Quân" Hoắc Tĩnh Nhiễm ở trên giường mở miệng bèn vươn tay ra như cố bắt lấy thứ gì đó.

Trên mặt cô ấy đã không còn điên cuồng và mơ hồ như lúc trước nữa mà thay vào đó là sự kiên định và thanh tỉnh.

Hoắc Khải Quân kích động nhìn cô ấy: “Tĩnh Nhiễm, cô trở về rồi?”

Cô ấy nắm chặt tay anh ta: “Khải Quân, cô về rồi! Mấy năm này, khiến mọi người lo lắng!”

Lồng ngực Hoắc Khải Quân phập phồng, quả nhiên không ngờ được có ngày có thể nhìn thấy Hoắc Tĩnh Nhiễm khôi phục lại như bình thường.

Anh ta cúi người xuống, khóa chặt khuôn mặt cô ấy: “Tĩnh Nhiễm, cô nói cho cháu biết, mười năm trước rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Tay của Hoắc Tĩnh Nhiễm chầm chậm rơi trên đôi mắt mình, đồng tử trống không của cô ấy, trên má còn mang theo nụ cười hận ý: “Khải Quân đều là cô ngốc, cô đem giác mạc cho anh ta, anh ta lại hại chết con của cô…”

Mặc dù trong đầu Hoắc Khải Quân như sương mù nhưng anh muốn biết nhất vẫn là người đàn ông kia là ai: “Hắn ta là ai?”

“Dạ… Lạc… Hàn.” Lúc Hoắc Tĩnh Nhiễm nói ra ba cái chữ này, còn mang theo hận ý nơi kẽ răng.

“Quả nhiên là anh ta?” Hoắc Khải Quân chỉ cảm giác máu toàn thân như điên cuồng sôi sục lên!

Ai cũng biết Hoắc gia có ba người con trai.

Dạ Lạc Hàn, Hoắc Khải Quân, Hoắc Ngôn Qua.

Mà Dạ Lạc Hàn là con nuôi của Hoắc gia, lớn hơn Hoắc Khải Quân một tuổi, cùng họ lớn lên từ bé. Tính cách của anh ta tương đối ôn hòa, đối với ai cũng mang theo nụ cười nhưng dường như ai cũng đều không hiểu được trong lòng anh ta nghĩ gì.

Hoắc Khải Quân vẫn nhớ năm đó Hoắc Tĩnh Nhiễm thích nhất là đi theo sau Dạ Lạc Hàn gọi anh ta là Lạc Hàn, Lạc Hàn.

Chiếu theo thân phận, cô ấy cao hơn Dạ Lạc Hàn một bậc nhưng lại nhỏ hơn anh ta ba tuổi.

Trong quá khứ khi còn ở nhà Dạ Lạc Hàn rất yêu thương người cô nhỏ này, mọi người đều có thể nhìn ra.

Nhưng…

Hoắc Khải Quân nhìn Hoắc Tĩnh Nhiễm: “Tĩnh Nhiễm, không phải mười năm trước anh ta đã chết trong trận hỏa hoạn kia rồi sao?”

Đám cháy đó Dạ Lạc Hàn mất tích, cuối cùng mọi người phát hiện ra một thi thể bị cháy không nhận diện được. Lúc ấy có người nói trận hỏa hoạn ấy do Dạ Lạc Hàn làm. Nhưng người chết không đối chứng tự nhiên thành một án không có câu trả lời.

Mà một tháng sau Hoắc Tĩnh Nhiễm mất tích, từ đó bốn người trẻ tuổi nhất của Hoắc gia chỉ còn lại hai anh em sinh đôi Hoắc Khải Quân và Hoắc Ngôn Qua.

Mà bảy năm trước Hoắc Ngôn Qua đột nhiên đối đầu với Hoắc Khải Quân bị Hoắc Khải Quân vạch trần sau đó ép nhảy xuống biển. Vì vậy hiện giờ Hoắc gia chỉ còn một mình anh ta.

“Khải Quân, anh ta chưa chết. Trận hỏa hoạn đó anh ta bị hủy đi dung mạo, còn mất đi đôi mắt.” Hoắc Tĩnh Nhiễm được Hoắc Khải Quân đỡ, cô ấy từ từ ngồi dậy: “Có một lần cô ra ngoài thì vô tình trông thấy anh ta. Nhưng vì anh ta bị hủy dung mạo nên không cho cô đến gần.”

Nói đến đây cô ấy bất giác nắm chặt áo cho đến khi trên áo xuất hiện nếp nhăn: “Cháu biết không, từ nhỏ cô đã thích anh ta vì biết anh ta và chúng ta không cùng quan hệ huyết thống, cho nên luôn nghĩ rằng lớn lên sẽ lấy anh ta…”

“Cho nên lúc thấy anh ta bị hủy dung mạo lại mất đi đôi mắt, cô lo lắng cho anh ta, cố chấp bám theo, buộc anh ta đồng ý cho cô ở bên cạnh anh ta. Quãng thời gian đó, anh ta làm cấy ghép da và điều trị bệnh. Thấy anh ta đau khổ lại không tìm được giác mạc thích hợp vì vậy cô đã ngầm đem giác mạc của mình cho anh ta…”

“Tĩnh Nhiễm, cô điên rồi?” Hoắc Khải Quân nghe đến đây hoàn toàn không khống chế được cảm xúc tình cảm của mình: “Cho dù cô muốn chữa khỏi cho anh ta, tại sao cô không qua về? Tiền mua một đôi giác mạc đối với gia đình chúng ta có phải quá khó khăn lắm đâu?”

“Bởi vì mẹ biết cô thích anh ta. Bà còn nói nếu bọn cô ở cùng nhau thì sẽ không thừa nhận đứa con gái này!” Hoắc Tĩnh Nhiễm ‘nhìn’ về phía Hoắc Khải Quân: “Khải Quân, là cô không tốt, không nghe lời mọi người, không những chỉ mất đi đôi mắt, còn…”

Nói đến đây cô ấy sờ xuống bụng: “Anh ta dùng giác mạc của cô thì nhìn thấy ánh sáng. Cô luôn cảm thấy cái mình bỏ ra rất đáng nên lúc phát hiện có thai còn nói cho anh ta biết. Nhưng anh ta lại nói đem đứa bé bỏ đi…”

“Cô lúc đó như người điên cầu xin anh ta, nhưng anh ta một câu cũng không nói, còn bảo người đưa người vừa mới mất đi ánh sáng như cô đi vào phòng phẫu thuật. Cô đến giờ vẫn còn nhớ, cảm giác con rời khỏi người cô như thế nào…” Nước mắt đau khổ của Hoắc Tĩnh Nhiễm rơi xuống: “Khải Quân, cô rất hận bản thân, cũng hận anh ta! Cô không bảo vệ được con của mình, còn mơ hồ mười năm!”

Hạ Nghiên Lạc ở bên cạnh nghe đến đây trong lòng cũng vô cũng đau xót.

Cô cũng có con, thực ra nhìn Hạ Thần Hy thông minh hiểu chuyện như vậy, lại nhìn sang Hoắc Tĩnh Nhiễm mất đi ánh sáng và hy vọng. Mà điều này do người cô ấy yêu thương nhất làm, cái cảm giác đau khổ này của cô ấy cũng giống như cô vậy!

“Tĩnh Nhiễm đừng khóc!” Hoắc Khải Quân ôm chặt cô ấy: “Cô yên tâm, cháu sẽ giúp cô báo thù! Dạ Lạc Hàn cho dù anh ta có lên trời xuống đất cháu cũng sẽ tìm ra anh ta! Lấy mắt của anh ta, cho anh ta một cái xích để anh ta mãi mãi quỳ trước cửa nhà cô! Sống không bằng chết!”

Lời tác giả: Mọi người đoán xem, Dạ Lạc Hàn là người tốt không? Khanh thiếu kia là ai? Bọn họ và người nhà Hạ Nghiên Lạc mất tích có quan hệ gì không?

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.