Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chú, cháu không thói quen tự ý nhận bố

Phiên bản Dịch · 2242 chữ

Hạ Nghiên Lạc bị Hoắc Khải Quân ôm chặt, rất lâu thấy anh ta thật sự không có hành động gì tâm lý vốn căng thẳng của cô mới dần dần bình phục lại.

Chỉ là khi cô vừa mới yên tâm được một chút thì một ý nghĩ trong đầu đột nhiên nhảy ra, tức thì khiến cô toát hết mồ hôi cả người!

Tối đi ngủ cô đều tẩy trang, mà anh ta vừa nãy rõ ràng đã nhìn thấy mặt cô mà?

Chỉ là Hạ Nghiên Lạc đang trong lòng Hoắc Khải Quân mới chỉ động đậy một chút lại khiến máu trong người anh ta sôi sùng sục rồi.

Anh ta nuốt nước bọt, hô hấp không ổn định, âm thanh mang theo vài phần khàn khàn: “Tuyết Tuyết, ngoan, ngủ đi.”

Hạ Nghiên Lạc nào có ngủ được?

Cô chần chừ mãi mới mở miệng hỏi: “Anh lúc nãy là nhân cơ hội tôi đi vệ sinh vào phòng à?”

Anh ta gật đầu: “Ừ.”

Trong đầu Hạ Nghiên Lạc truyền đến một câu hỏi: “Lúc anh đến không thấy gì chứ?”

Trong đầu Hoắc Khải Quân muốn nghĩ đến đều là Hạ Nghiên Lạc nên anh ta cũng không thèm nghĩ mà đáp lại: “Không có.”

Hạ Nghiên Lạc chớp mắt: “Mắt anh không tốt à?”

Nhưng anh ta bình thường cũng không đeo kính áp tròng mà! Hạ Nghiên Lạc nghi hoặc.

Hoắc Khải Quân đột nhiên phản ứng lại, mấy câu hỏi này của cô là đang thăm dò?

May mà anh ta không nói sai, vậy là anh ta vội nói: “Anh bị quáng gà, cái gì cũng không nhìn rõ.”

“Quáng gà?” Hạ Nghiên Lạc ngẩn ra mấy giây: “Trước giờ đều thế à?”

Hoắc Khải Quân ngữ khí bình thản nói: “Từ nhỏ đã vậy rồi!”

Giường như hòn đá nặng đè trong đầu cũng được lấy ra rồi, Hạ Nghiên Lạc dần dần thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi muốn ngủ rồi, anh về giường của anh đi ngủ đi!” cô bắt đầu đuổi người.

“Tuyết Tuyết, anh ở bên ngoài không ngủ được, anh ở lại bên em nhé!” Hoắc Khải Quân lười không muốn dậy: “Em xem nửa đêm em đi vệ sinh cũng thấy anh không ngủ được đó…”

“Anh không ngủ được là chuyện của anh…” Hạ Nghiên Lạc đưa tay ra đẩy ngực của Hoắc Khải Quân: “Hơn nữa anh ở đây tôi cũng không ngủ được.”

“Khò khò...”

Hạ Nghiên Lạc nghe thấy tiếng thở đều, không thể tin được mở to mắt.

Tên này là giả vờ sao? Làm gì có chuyện vừa mới nói xong một câu đã lập tức ngủ được rồi?

Nhưng cô đẩy cũng không đẩy được, muốn chui ra khỏi vòng tay anh ta thì anh ta lại vòng chặt hơn, thực sự hết cách, thêm đó lại mệt mỏi chỉ đành mặc kệ.

Lúc bắt đầu Hạ Nghiên Lạc thật sự đề phòng nhưng rồi sau đó thật sự cũng không biết mình ngủ lúc nào không hay.

Ngày hôm sau cô bị tiếng chuông báo thức đánh thức, mà Hoắc Khải Quân bên cạnh sớm đã không thấy đâu.

Hạ Nghiên Lạc nhanh chóng thay quần áo đi ra, lúc này mới phát hiện con trai không thấy đâu.

Cô có chút nghi hoặc bèn cầm điện thoại gọi cho Hoắc Khải Quân.

Dưới tầng, nghe tiếng chuông quen thuộc, Hoắc Khải Quân bình tĩnh lấy điện thoại trong túi áo ra, nói rất trơn chu: “Tuyết Tuyết, anh đưa con trai tương lai của chúng ta xuống lầu chạy bộ.”

Hạ Thần Hy nghe thấy cách xưng hô của anh ta lòng trắng lật hết cả lên.

Đợi anh ta gác điện thoại nó bèn mở miệng: “Chú Hoắc, cháu không có thói quen nhận bố lung tung.”

Hoắc Khải Quân đánh mắt: “Khẳng định có lợi cho cháu, không phải nhận không đâu.”

Lúc hai người đi về Hạ Nghiên Lạc đã làm xong cơm sáng, ba người cùng nhau ăn cơm cùng nhau đến trường.

Bởi vì trong quán có thêm Ngũ Đình lại thêm buổi sáng vốn ít khách cho nên Hạ Nghiên Lạc có thời gian rảnh, cô bèn cầm điện thoại tùy ý lướt một vòng weibo.

Chỉ là khi cô nhìn thấy tin tức có liên quan đến Giản Vũ San, lúc đang muốn thoát lại phát hiện điện thoại của mình có mấy đoạn ghi âm, đều là những tin mới nhất.

Mà những dòng thư cá nhân này đang báo sáng.

"Nghiên Lạc em đang ở đâu, đồng ý nhận dâu tằm của anh không?"

"Nghiên Lạc, anh nói rồi muốn thay em báo thù. Chứng cứ liên quan đến Giản Vũ San anh đều gửi vào hòm thư của em rồi. Em tải xuống. Muốn xử lý thế nào tùy em."

"Nghiên Lạc, Giản Vũ San mang thai nhưng không phải con anh, em tin anh đúng không?"

"Nghiên Lạc anh luôn luôn đợi em... "

Vốn dĩ muốn thoát nhưng trước mắt Hạ Nghiên Lạc đột nhiên hiện ra hình ảnh cô nhìn thấy trên màn hình tivi hôm đó.

Cô cảm thán một tiếng rồi trả lời Kiều Dịch Dương: "Lời xin lỗi của anh em nhận, cũng tha thứ cho anh. Nhưng anh Dịch Dương, anh quên em đi bởi vì em đã có cuộc sống của riêng mình, bên cạnh cũng có người đi cùng em, em không muốn quay đầu lại nữa.

Anh hãy bảo trọng, chúng ta sau này đừng gặp nữa.

Nói trong lòng cô không có nửa phần thương cảm là giả.

Nhưng bảy năm trước đã ấn định có ngày hôm nay rồi. Nếu cứ để anh lưu luyến không bằng triệt để cắt đứt, quên hết mọi thứ.

Chỉ là khi cô thu điện thoại lại vẫn xem mấy bức thư cá nhân mà vài người bạn bên dưới gửi đến.

Bởi vì có mấy tin tức quảng cáo gửi phía sau nên suýt nữa bỏ qua.

Ảnh đại diện là một cô gái trẻ, tóc dài mặt trái xoan, dáng vẻ gọn gàng sạch sẽ.

Nhưng khi Hạ Nghiên Lạc mở trang cá nhân của cô ấy, lúc nhìn ảnh phóng to Nước mắt cô suýt chút nữa rơi xuống.

Cố Mạt Ly người bạn tốt nhất lúc trước của cô.

"Nghiên Lạc mình luôn không tin cậu đã chết. Bảy năm này mình luôn đợi tin tức của cậu. Không chừng một lúc nào đó cậu sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình."

"Nhưng mình đối rất lâu rất lâu rồi, đều không đợi được cậu."

"Nghiên Lạc, Lạc Tuyết là cậu đúng không?"

"Trả lời mình cậu không chết phải không?"

"Mình biết cậu tại sao lại trốn chúng mình, là vì những tin xấu lúc đầu phải không?"

"Cho dù người ta thế nào mình đều là Mạt Ly của cậu, cậu trả lời một tin của mình được không?"

"Nghiên Lạc số điện thoại của mình là 181..."

"Mạt Ly..." Hạ Nghiên Lạc lẩm nhẩm nói: "Xin lỗi là lúc đầu mình quá yếu đuối, sợ bị người ta coi thường, sợ người ta cười nhạo nên mới không dám liên lạc... "

Cô lau nước mắt lưu lại số điện thoại của Cố Mạn Ly sau đó mở wechat tìm kiếm.

Quả nhiên tìm thấy một cái tên quen thuộc 'Đại Mạc Ly của Nghiên Lạc gia'.

Hạ Nghiên Lạc nhớ đến trước đây tên QQ của cô là 'Tiểu Nghiên Lạc của Mạc Ly gia'. Vốn dĩ trong thế giới đã qua của cô vẫn thật sự còn một người như vậy, từ trước đến giờ chưa từng thay đổi.

Cô lưu lại wechat, quyết định tìm cơ hội sẽ kết bạn.

Mấy ngày sau nếu Hoắc Khải Quân không có thời gian sẽ cử trợ lý đến chở Hạ Nghiên Lạc đón Hạ Thần Hy. Mà bất luận muộn thế nào anh ta cũng qua phòng khách của cô ngủ qua đêm.

Chị là Hạ Nghiên Lạc đã thông minh hơn, buổi tối không uống nước cho nên cơ hội anh ta lẻn vào cũng không còn nhiều.

Đến thứ bảy, ba người ăn sáng xong bèn cùng nhau ngồi xe đi đến nhà cũng của Hoắc gia.

Bây giờ người lớn trong gia tộc họ Hoắc đều không ở đây, cho dù đen phần nhiều chỉ là thăm Hoắc Tĩnh Nhiễm.

Ba người xuyên qua rừng trúc, Hoắc Khải Quân một tay nắm tay Hạ Thần Hy sau đó nắm tay Hạ Nghiên Lạc đi đến căn nhà nhỏ.

Hạ Nghiên Lạc ám thị hai người yên lặng rồi đi đến cửa phòng gõ cửa: "Tĩnh Nhiễm, em đến thăm chị."

Không lâu sau trong phòng mới có động tĩnh truyền lại.

"Cầu Cầu?" Hạ Nghiên Lạc nghe thấy tiếng kêu của con chó nhỏ tiếp đó Hoắc Khải đưa chìa khoá ra mở cửa.

Cầu Cầu dường như vẫn nhớ cô, ngẩng đầu nhìn cô vẫy đuôi.

Hạ Nghiên Lạc ôm nó lên, đi vào trong phòng.

Phòng hướng đông nên tràn ngập ánh nắng, Hoắc Tĩnh Nhiễm ngồi trong phòng trên tấm thảm màu xám, ánh mặt trời tràn đầy người cô ấy.

Cô ấy nhắm đôi mắt lại không biết đang nghĩ gì.

Nhưng Hạ Nghiên Lạc lại cảm giác cô ấy lúc này đẹp như một bức tranh thủy mặc tươi đẹp chỉ ngắm từ xa.

Cô cầm điện thoại nhanh chóng chụp một bức ảnh của Tĩnh Nhiễm sau đó cô cất điện thoại di từ từ đi lại.

Cô ấy dường như cảm giác có động tĩnh bèn đột ngột quay lại.

Thủy mặc nguyên bản lúc này đột nhiên biến đổi, thiếu đi sự linh động ưu nhã ban đầu.

"Đừng, đừng qua đây... " Hoắc Tĩnh Nhiễm kinh hãi lui ra sau, ôm lấy đầu mình, trong đầu tử là sự vô thần, sợ hãi.

"Tĩnh Nhiễm, Tĩnh Nhiễm, là em! Em là Nhược Tuyết!" Hạ Nghiên Lạc nói: "Em đến đây, còn giúp chị và Cầu Cầu gội đầu, chị còn nhớ em không?"

Giọng nói dịu dàng của cô dần dần an ủi được Hoắc Tĩnh Nhiễm, Hoắc Tĩnh Nhiễm mặc dù vẫn dán vào tường nhưng dường như đã đỡ hơn nhiều rồi: "Lạc ..Tuyết ..."

"Là em." Hạ Nghiên Lạc trả lời, chầm chậm đi đến trước mặt Hoắc Tĩnh Nhiễm sau đó dang tay ra ôm lấy cô ấy: "Chị ăn sáng chưa?"

Tay cô ấy nắm lại sau đó gật đầu.

"Có phải mấy ngày này vẫn chưa tắm không?" Hạ Nghiên Lạc hỏi: "Em đưa chỉ đi tắm cho xinh đẹp được không?"

Nói xong cô nắm tay Hoắc Tĩnh Nhiễm đi vào phòng tắm. Lại dịu dàng giúp cô ấy gội đầu sau đó lấy máy sấy khô tóc cho cô ấy.

"Tĩnh Nhiễm bên ngoài ánh nắng rất đẹp, chúng ta ra ngoài rừng trúc nhé!" Hạ Nghiên Lạc nói: "Còn có Khải Quân, anh ấy cũng đến, anh ấy rất nhớ chị."

Nói xong cô kéo Hoắc Tĩnh Nhiễm chầm chậm ra ngoài.

Lúc này Hoắc Khải Quân đang bên trong rừng trúc dạy Hạ Thần Hy thổi lá cây.

Nghe thấy có tiếng động hai người đặt đồ trong tay xuống, nhìn về phía đó.

"Chú Hoắc, đi kia xinh thật, vẻ ngoài dường như rất giống chú, là em gái chú à?" Hạ Thần Hy hiếu kỳ hỏi.

Hoắc Khải Quân giải thích: "Cô ấy nhỏ hơn chú hai tuổi, nhưng vai vế cao hơn chú, chú còn phải gọi là cô đấy."

"Ha ha, cô." Hạ Thần Hy cười.

Nói xong nó chạy về phía trước, giống như đùa chỉ vào Hạ Nghiên Lạc nói: "Chú xem, đây cũng là cô! Cô thì đều xinh đẹp!"

Mà lúc này Hoắc Tĩnh Nhiễm bên cạnh Hạ Nghiên Lạc lại đột nhiên run rẩy.

Tiếp đến cô ấy thoát ra khỏi tay của Hạ Nghiên Lạc, theo hướng âm thanh nghiêng về phía Hạ Thần Hy chạy đến.

Đối diện sắc mặt Hoắc Khải Quân cũng biến đổi, anh ta cũng vội vàng chạy về phía Hạ Thần Hy. Bước chân của anh ta lớn hơn nên đã nắm được tay của Hạ Thần Hy bảo vệ nó phía sau mình.

Lúc Hoắc Tĩnh Nhiễm lao đến vừa hay bắt được cánh tay của Hoắc Khải Quân: "Con, con... "

Trong đồng tử trống không của cô ấy đột nhiên có một thứ ánh sáng như lửa cháy rực rỡ, cô ấy gấp gáp hỏi: "Bé con đâu? Bé con đâu?"

Hoắc Khải Quân chỉ cảm giác cánh tay mình bị nắm rất đau, nhưng anh ta không để ý mà nhìn Hoắc Tĩnh Nhiễm hỏi: "Tĩnh Nhiễm, cô nói bé con nào đó?"

"Bé con đâu?" đáy mắt Hoắc Tĩnh Nhiễm có tia sáng hiện lên: "Tôi nghe thấy tiếng của con."

Trong đầu Hạ Nghiên Lạc đột nhiên có một phán đoán, cô đi đến sau lưng Hoắc Khải Quân kéo Hạ Thần Hy ra. Sau đó hướng về Hoắc Tĩnh Nhiễm nói: "Tĩnh Nhiễm, con ở đây, nhưng nó rất nhỏ chị đừng làm đau nó nhé."

Hoắc Tĩnh Nhiễm chầm chậm buông Hoắc Khải Quân ra, sau đó những ngón tay run rẩy của cô ấy chầm chậm đặt lên người Hạ Thần Hy.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 153

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.