Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông xã, người ta gọi điện thoại cho anh rồi mà

Phiên bản Dịch · 2330 chữ

Hô hấp của Hạ Nghiên Lạc bất giác nghẹn đi mất hồi. Mà lúc này điện thoại trong túi quần cô rung lên...

Hôm nay Hoắc Khải Quân biết Kiều Dịch Dương mở cuộc họp báo vậy nên từ sớm anh ta đã xem trực tiếp rồi.

Anh ta vừa xử lý giấy tờ vừa nghe. Lúc đầu chỉ đơn thuần xem cho vui.

Nhưng mà lúc nghe được nội dung phía sau anh ta bất giác chau mày.

Hành động kia của Kiều Dịch Dương là gì? Còn nói 'cô gái yêu hơn mười năm'?"

Cho nên Kiều Dịch Dương thế mà dám cướp người phụ nữ của anh ta?

Vậy là Hoắc Khải Quân bèn cầm điện thoại gọi cho Hạ Nghiên Lạc.

Cô thuận miệng trả lời: "Xin chào."

"Tuyết Tuyết không phải là có nhạc chuông riêng sao?" Hoắc Khải Quân nghe giọng nói khách khí của cô càng bất mãn.

"Trước đó tới xoá rồi." Hạ Nghiên Lạc nói.

Thực ra từ sau khi Hoắc Khải Quân nói chia tay, cô đã xoá số của anh ta, cho nên cũng không lưu nhạc chuông riêng làm gì.

Hoắc Khải Quân chau mi tâm cố gắng nén ép ngọn lửa tức giận lại chỉ là giọng nói khi mở miệng vẫn mang theo chút cứng nhạc như cũ: "Em đang ở đâu?"

"Trên đường, mua đồ ăn." Hạ Nghiên Lạc trả lời.

Cho nên cô gái nhỏ này không xem họp báo ngày hôm nay? Hoắc Khải Quân nghĩ đến đây, tâm trạng thoắt cái vui hơn nhiều rồi.

Anh ta đánh mày: "Mua nhiều chút, từ từ rồi về, đi đường cẩn thận."

"Ồ, được."Hạ Nghiên Lạc trả lời: "Còn chuyện gì nữa không?"

"Không có." Hoắc Khải Quân cong môi: "Chiều muộn gặp lại nhé!"

Cho nên anh chàng này gọi điện cho cô nội dung cũng không có gì để nói? Hạ Nghiên Lạc lắc đầu cất điện thoại.

Chỉ là cô phát hiện tâm trạng vốn phức tạp bị cuộc điện thoại quấy rầy của Hoắc Khải Quân làm tiêu tan bớt rồi.

Mà lúc này 'có gái yêu hơn mười năm' mà Kiều Dịch Dương nói đến trong cuộc họp báo đã thu hút rất cao sự chú ý của mọi người: “Anh Kiều cô gái mà anh nói có phải người của công chúng không? Hôm nay cô ấy có ở đây không?”

“Anh Kiều, có thể coi cuộc họp báo ngày hôm nay như lời tỏ tình của anhvới cô ấy không?”

"Anh Kiều, nếu anh có một cô gái đã yêu nhau nhiều năm, tại sao anh lại đính hôn với cô Giản? Có phải lễ đính hôn ban đầu là sự sắp xếp của gia đình?"

Khi Hạ Nghiên Lạc quay lại, cô nghe thấy Kiều Dịch Dương nói: “Đó là một sai lầm của bảy năm trước. Tôi không muốn giải thích quá nhiều. Tôi chỉ muốn tìm cô ấy và đích thân đưa trái dâu tằm này cho cô ấy.”

Hạ Nghiên Lạc hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm nói: "Em đã nhận được rồi nhưng chúng ta thực sự không thể quay lại. Bởi vì Hạ Nghiên Lạc lúc đầu đã không còn nữa."

Buổi họp báo vẫn rất sôi nổi, nhưng Kiều Dịch Dương cũng đã thấm mệt: "Phần còn lại sẽ do trợ đặc biệt Nguyễn Hành của tôi là trả lời, cuộc họp báo hôm nay đến đây kết thúc."

Hạ Nghiên Lạc trở lại cửa hàng phát hiện có một người phụ nữ ngoài 30 tuổi tướng mạo bình thường đang đứng ngoài cửa. Thấy cô, người phụ nữ vội vàng nói: "Cô có phải là bà chủ của chủ cửa hàng ăn vặt này không? Tôi đến để phỏng vấn."

Hạ Nghiên Lạc nói: "Tôi đây, nhưng cuộc phỏng vấn mà chị nói là gì?"

Cô gái trả lời: “Tôi tên là Ngũ Đình, là Hoắc thiếu gia bảo tôi từ nhà cũ của Hoắc gia tới, cậu ấy nói nếu cô cảm thấy tôi phù hợp thì có thể giữ lại phụ cửa hàng.”

Tên này vừa rồi sao không nói qua điện thoại với cô?

Hạ Nghiên Lạc gật đầu: “Được rồi, chị theo tôi vào trong!”

Thực tế mấy ngày này cô cũng đang suy nghĩ về việc tìm thêm người phụ, nhưng không có ứng cử viên phù hợp. Không ngờ, Hoắc Khải Quân thực sự đã gọi một người từ nhà cũ của Hoắc gia đến.

Hạ Nghiên Lạc dẫn Ngũ Đình vào: "Chị biết nấu ăn không? Chị đã bao giờ làm đồ ăn vặt chưa?"

Ngũ Đình gật đầu: "Có, tôi biết nấu ăn. Tôi đã từng làm phụ bếp."

"Được rồi, tôi sẽ làm một món ăn vặt chị học theo tôi nhé, sau đó để tôi nếm thử xem sao." Hạ Nghiên Lạc nói xong bắt đầu thị phạm.

Khi cô làm xong Ngũ Đình không cần cô hướng dẫn thêm lần nào nữa thì đã làm được món giống hệt như vậy. Đơn giản là chị ấy có kinh nghiệm mà!

Vì vậy, cô nói ngắn gọn về hạng mục cần chú ý với những mùi vị khác nhau, sau đó bảo Ngũ Đình làm thử xem sao.

Thấy Ngũ Đình bắt đầu bận rộn Hạ Nghiên Lạc ra cửa gọi điện cho Hoắc Khải Quân.

Lúc này Hoắc Khải Quân đang họp, nhạc chuông điện thoại mặc dù rất nhỏ nhưng tiếng chuông của Hạ Nghiên Lạc là cài đặt riêng nên vẫn truyền đến tai các quản lý cấp cao tại cuộc họp.

Bài hát nhạc chuông chính là: “Ông xã, người ta gọi điện thoại cho anh kìa! Ông xã, ông xã nhận điện thoại đi! Không nhận người ta sẽ giận đấy…”

Các quản lý cấp cao xung quanh nghe thấy đang cười ai mà có nhạc chuông này thế, sau đó nhìn thấy điện thoại đặt bên máy tính của Hoắc Khải Quân sáng lên.

Mọi người ngừng hô hấp đồng loạt hướng về phía Hoắc Khải Quân.

Nhất định là họ nghe nhầm rồi, ông chủ của bọn họ sao lại có phong cách này được? Điện thoại cũng không phải là của Hoắc Khải Quân!

Nhưng trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người Hoắc Khải Quân lại bình tĩnh cầm điện thoại lên, khóe môi cong lên.

Mọi người hít một luồng hơi lạnh, trời ơi họ thế mà lại nhìn thấy Hoắc Khải Quân cười!

Thấy Hoắc Khải Quân trơn chu nghe điện thoại sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng họp về văn phòng riêng của mình.

“Tuyết Tuyết?” Khóe môi của anh ta cong lên mang theo vài phần vui vẻ: “Nhớ anh à?” người phụ nữ này đây là lần đầu tiên chủ động gọi điện cho anh ta!

Hạ Nghiên Lạc nói: “Ngũ Đình đó là anh bảo chị ấy đến à? Tôi thấy chị ấy cái gì cũng biết cơ bản không cần tôi phải chỉ dẫn!”

“Không biết là gì thì thuê đến làm gì? "Hoắc Khải Quân nói rất tự nhiên: "Tìm người cái gì cũng biết làm chính là để chia sẻ gánh nặng hộ em!" Hơn nữa làm gì có lý do gì anh ta để người phụ nữ của mình vất vả được.

"Nhưng chị ấy cái gì cũng biết, mức lương của chị ấy nhất định không thấp?" Hạ Nghiên Lạc nói: "Cửa hàng của tôi không thu nhập cao được như vậy."

"Tiền lương để thuê cô ấy em không cần trả." Hoắc Khải Quân nói.

“Tôi biết nhà anh đã trả lương trước cho chị ấy, cho nên đến chỗ tôi làm miễn phí.” Hạ Nghiên Lạc hít sâu một hơi: “Tôi biết ở đây đối với anh mà nói không là cái gì nhưng tôi không muốn dựa vào người khác.”

“Em lại nói anh là người khác, tối hôm nay anh sẽ ngủ cùng em!” Hoắc Khải Quân nắm chặt điện thoại, không nói tiếng nào.

Hạ Nghiên Lạc: “.....”

Không khí tức thì ngưng kết lại.

Yên lặng mấy giây, Hoắc Khải Quân đứng trước cửa sổ nhìn dòng người qua lại vội vàng phía dưới, hít sâu một hơi: “Tuyết Tuyết, xin lỗi.”

“Hả?” Hạ Nghiên Lạc có chút không hiểu.

“Anh lúc đầu không nên nói chia tay với em.” Hoắc Khải Quân nói.

“Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc đến nữa.” Hạ Nghiên Lạc cười: “Thực ra, dù sao tôi cũng dự định rồi, phải trả tiền cao như thế, tôi cũng…”

Hoắc Khải Quân ngắt lời cô: “Ngũ Đình là anh mời đến giúp em, đi rồi thì sẽ không về lại nhà cũ Hoắc gia nữa, nếu em cho cô ấy nghỉ việc anh sẽ không cho ấy làm việc ở Hoắc gia nữa, cô ấy đi đâu cũng không tìm được công việc, chỉ có thể lưu lạc đầu đường. Có muốn cho nghỉ việc không em tự chọn!”

“Tôi…” Hạ Nghiên Lạc bó tay, biết anh ta lại đưa ra sự lựa một hoặc hai rồi.

“Tuyết Tuyết, đem nhạc chuông lúc đầu anh cài cho em cài lại đi!” Hoắc Khải Quân chớp chớp mắt: “Tối anh sẽ kiểm tra!”

Nói xong anh ta gác điện thoại, đi vào phòng họp.

Bên trong dường như rất náo nhiệt?

Chỉ là khi Hoắc Khải Quân đẩy cửa vào, không khí bên trong đột nhiên hóa lạnh.

Những chiếc máy bàn tán im lặng triệt để chỉ trong một giây.

Mọi người thu lại tất cả biểu cảm của mình, dường như cuộc nghị luận vừa rồi chỉ là hoang tưởng thôi.

“Tiếp tục họp.” Hoắc Khải Quân nói, đặt điện thoại xuống.

Tất cả mọi người lại nhìn điện thoại của anh ta lần nữa, lúc này mới không nỡ thu hồi ánh mắt quay lại chuyện chính.


Không thể không nói, Ngũ Đình làm việc rất hiệu quả, chỉ lát sau cô ấy đã hoàn thành xong nhiệm vụ Hạ Nghiên Lạc giao cho rồi.

Buổi trưa, trong quán có nhiều khách, Hạ Nghiên Lạc phát hiện nhiều thêm một người phụ bán hàng đúng là thoải mái hơn nhiều.

Lúc trước cô đứng lâu sẽ đau eo, bây giờ có người hỗ trợ còn có thời gian ngồi nghỉ, cảm thấy rất thoải mái.

Cô bất giác nghĩ đến Hoắc Khải Quân.

Cô hiểu anh ta gọi Ngũ Đình đến là vì tốt cho cô, nhưng cô vẫn không quen với cách làm việc này.

Trên thế gian này nào có ai vô duyên vô cớ làm không công chuyện gì?

Giống như cô từng nói với Hạ Thần Hy, rất nhiều cái tốt lúc có trong tay thì rất vui, tham luyến nó sau đó lại dựa dẫm vào, nhưng một khi thành thói quen thì lúc bị mất đi sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Cô nghĩ, lần theo đuổi này bất luận anh ta có bao nhiêu thật lòng, bất luận sự nhẫn nại của anh ta có thể kiên trì đến lúc nào thì những gì cô có thể làm cũng chỉ là giữ cho trái tim mình ổn định lại, không bị mê hoặc vào đó!

Chiều hôm ấy, Hoắc Khải Quân mang theo giấy tờ chưa xử lý xong đến quán nhỏ của Hạ Nghiên Lạc.

Cô vừa hay đi ra thấy anh ta đang bấm điện thoại, mấy giây sau điện thoại trong tay cô rung lên.

Hoắc Khải Quân quay lại, nghe thấy nhạc chuông quen thuộc lại thấy vẻ luống cuống tắt điện thoại của Hạ Nghiên Lạc khiến anh ta cảm thấy tâm trạng vui vẻ.

“Lên xe1” Anh ta mở miệng.

“Làm gì?” Hạ Nghiên Lạc tháo váy quây.

“Đón Hy Hy.” Hoắc Khải Quân nói.

Đúng rồi, trong quán còn một người nữa, có thể đi đón con trai rồi!

Hạ Nghiên Lạc nghĩ đến đây, vội vàng nói hai câu với Ngũ Đình rồi đặt váy quây xuống, lên xe của Hoắc Khải Quân.

Anh ta nghiêng người nhân cơ hội thắt dây đai an toàn cho cô, hôn lên má cô một cái: “Ngoan như thế này, phần thưởng vì em đổi nhạc chuông!”

Hạ Nghiên Lạc: “Có thể không nhận thưởng không?”

“Không được.” Hoắc Khải Quân nói: “Cự tuyệt thì phần thưởng tăng gấp đôi!”

Rất nhanh hai người đã đến trường của Hạ Thần Hy.

Hoắc Khải Quân dừng xe, nắm tay Hạ Nghiên Lạc đứng trước cửa.

Phụ huynh học sinh đứng phía trước sớm đã chú ý đến Hoắc Khải Quân mấy ngày nay rồi, nhưng anh ta mang lại cho người ta cảm giác khó gần cho nên cũng không có ai dám lại gần anh ta cả.

Nhưng hôm nay có cả Hạ Nghiên Lạc nên có một phụ huynh lớp một hướng sang cô nói chuyện: “Cô là mẹ của Thần Hy à? Mấy hôm nay không gặp cô chỉ thấy chồng cô đến thôi, nghe con tôi nói con trai hai người viết chữ rất đẹp, được giáo viên khen đó!”

Hạ Nghiên Lạc nhìn đối phương mỉm cười: “Vâng, bình thường chúng tôi đi làm tương đối bận cho nên không có thời gian quản cháu, đều là nó tự luyện!”

“Đứa bé Thần Hy này thật thông minh!” vị phụ huynh nói, lại nhìn sang Hoắc Khải Quân: “Dáng vẻ cũng giống bố, đặt biệt là miệng và cằm giống như tạc! Chỗ nào cũng có ưu điểm!”

Đang nói thì lớp của Hạ Thần Hy đã xếp hàng đi ra.

Hạ Nghiên Lạc vì lời của vị phụ huynh mà bất giác ngắm cái miệng và cằm của Hạ Thần Hy nhiều hơn, nhìn này, cảm giác đúng là cực giống Hoắc Khải Quân

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 148

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.