Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh con xong chúng ta đi làm giám định ADN

Phiên bản Dịch · 2447 chữ

Giản Vũ San đến chín gió mới biết Kiều Dịch Dương tổ chức họp báo, bởi vì từ sau khi Kiều Dịch Dương không quan tâm cô ta nữa, Kiều thị cũng ngừng sự ủng Hộ dành cho cô ta, mà các nghệ sĩ khác cũng nghe phong phanh được tin này.

Thêm vào đó sau khi việc của cô ta rôm rả trên weibo thì mấy ngày này cô ta cũng không liên lạc với bất kỳ ai, toàn ở nhà đóng cửa nghỉ ngơi.

Vì vậy khi nghe cuộc họp báo sắp bắt đầu cô ta vừa mới cấy phôi thai vào bụng phải ở bệnh viện nghỉ ngơi, nhưng biết tin đã phải trốn viện chặn xe đi đến cuộc họp báo này.

Nhưng vừa vào đến cửa nghe được những câu nói của Kiều Dịch Dương, cả người cô ta suýt chút nữa thì ngất tại chỗ.

Ma cô ta hiểu mình tuyệt đối không được ngất vì nếu ngất rồi cô ta sẽ thật sự mất hết!

Cô ta cắn răng chịu đựng cái mùi vị giống như máu phải nôn ra. Bước từng bước lớn vào trong!

Vì có động tĩnh nên tất cả mọi người đều nhìn thấy phương hướng của cô ta.

Thậm chí có phóng viên còn cầm micro hướng một nửa về phía cô ta.

Trên sân khấu, Kiều Dịch Dương dường như không nhìn thấy cô ta vì vậy tiếp tục nói: "Ngoài chuyện chia tay còn có một chuyện nữa..."

Giản Vũ San nhìn người đàn ông ngồi phía trước, lông mày thanh nhuận, đây lòng cô ta là một cơn đau kéo dài.

Anh gấp gáp muốn chấm dứt triệt để quan hệ với cô ta vậy sao?

Nói chia tay thì lắp tức nói không cần hôn ước giữa họ nữa?

Lẽ nào bảy năm sớm tối, từ trước đến giờ đều không tồn tại trong lòng anh, không để lại bất kỳ dấu vết nào?

Đều nói đàn ông tình cảm và lý trí phân biệt rất rõ ràng, đến lúc này cô ta đã hiểu rồi.

Thực ra họ sớm chiều bên nhau bảy năm cuối cùng vẫn không bằng một ánh mắt mơ hồ trong trái tim anh.

Chỉ là bây giờ cô ta nắm bắt được anh chỉ có lý trí mà thôi.

Giản Vũ San cướp micro của một phóng viên hướng về phía đám đông nói lớn: "Dịch Dương em có con của anh rồi!"

Lời vừa nói xong cả hội trường nhất thời yên tĩnh như là kim rơi cũng nghe thấy vậy.

Sau mấy giây vô cùng yên tĩnh, ánh đèn flash bắt đầu không ngừng chiếu lên người cô ta.

"Anh Kiều, cô Giản nói có con với anh, việc này anh đã biết từ trước phải không?"

"Anh Kiều anh có vì đứa trẻ mà thay đổi quyết định vừa rồi không?"

"Anh Kiều anh sẽ thành hôn chứ?"

"Cô Giản bây giờ cô mới lộ tin có thai là vì muốn bức ép cuộc hôn nhân này?"

"Cô Giản, cô cùng anh Kiều chia tay là anh ấy đơn phương hay cô cũng đồng ý?"

....

Lúc này Giản Vũ San hoàn toàn không để ý phóng viên hỏi gì, cô ta chỉ dán chặt mắt nhìn người đàn ông mình đi theo nhiều năm, sau đó từng bước, từng bước đi đến trước mặt anh.

Cô ta lặp lại một lần nữa: "Dịch Dương, em có thai rồi, em có thể đem giấy kết luận có thai cho anh."

Kiều Dịch Dương ngước mắt lên, cái nhìn này khiến Giản Vũ San không hiểu.

Ngữ khí của anh rất bình tĩnh: "Cho nên?"

Có ta bị hỏi nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Bọn họ chưa kết hôn, quan hệ trước đây không được pháp luật bảo vệ. Cho nên dù có mang thai anh nhiều nhất cũng chỉ cần đợi cô sinh xong đứa bé rồi chịu trách nhiệm phụ cấp nuôi dưỡng nó.

Mà đối với cô ta không có bất kỳ trách nhiệm gì...

"Dịch Dương anh có thể đừng độc ác như vậy!" Giản Vũ San toàn thân phát run, cảm giác bản thân nhanh chóng không chịu được nữa rồi.

Mà Hạ Nghiên Lạc vì buổi sáng bán hàng không nhiều cho nên lúc này thường ra siêu thị mua sữa tươi. Lúc đi qua một màn hình LED lớn ở đây vừa hay đang phát trực tiếp buổi họp báo.

Cô dừng bước chân, nhìn hai người trên tivi.

"San San tôi đã quyết định rồi." Kiều Dịch Dương nhìn Giản Vũ San, ngữ khí khi nói vẫn ôn hòa như cũ, giống như chàng thiếu niên ngông cuồng dưới ánh mặt trời trong ký ức của cô: "Cô động vào người không nên động, đây là giá cô phải trả."

Tay của Giản Vũ San đột nhiên nắm chặt, ngón tay của cô ta đâm vào lòng bàn tay, ngược lại khiến cho thần chí của cô ta tỉnh táo nhiều.

Từng giọt nước mắt của cô ta cứ thế rơi xuống, cô ta nhẹ giọng hỏi: "Anh thật sự phải làm vậy sao?"

Bởi vì lúc Kiều Dịch Dương thấy Giản Vũ San đi đến đã tắt micro trước mặt cho nên Hạ Nghiên Lạc chỉ thấy hình mà không nghe thấy tiếng.

Nhưng cô quen biết bọn họ nhiều năm như vậy mà lúc này trên weibo xuất hiện một con số nhỏ khiến Hạ Nghiên Lạc hoang mang hiểu rõ, là Kiều Dịch Dương.

"Đúng tôi muốn làm như vậy." Kiều Dịch Dương nhấn mạnh từng chữ với Giản Vũ San.

Nước mắt của Giản Vũ San rồi càng nhanh, đột nhiên cô ta lại cười. Cô ta lắc điện thoại trong tay sau đó mở khóa, hướng màn hình trước mặt Kiều Dịch Dương: "Nếu anh muốn nhanh chóng đuổi em đi, vậy thì em sẽ đem video hôm đó của chúng ta công bố ra ngoài."

Đồng tử của Kiều Dịch Dương chau lại: "Cô điên rồi!"

"Đúng, em sớm đã điên rồi!" đáy mắt của Giản Vũ San lộ ra tia ác độc: "Dịch Dương, em biết anh lợi dụng lần họp báo này là muốn thổ lộ với Hạ Nghiên Lạc. Nhưng nếu như cô ta tận mắt nhìn thấy anh và người phụ nữ khác trên giường, anh cảm thấy với tính cách của cô ta vẫn còn chấp nhận anh sao?"

Trong lòng Kiều Dịch Dương phát run, tức khắc đáy mắt hiện ra nỗi hận sâu đậm!

Giản Vũ San càng vui: "Anh không cần em, em mất đi tất cả, nhưng anh cũng thế, sẽ không có được tương lai mà anh muốn đâu!"

Ánh mắt Kiều Dịch Dương quét đến chiếc điện thoại của Giản Vũ San đang muốn cướp điện thoại của cô ta thì cô ta đã nhanh chóng cất đi: "Không tác dụng gì đâu, Dịch Dương em đã lưu lại rồi."

"Cô, thật sự là không biết liêm sỉ!" lời của Kiều Dịch Dương như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.

"Không còn cách nào, em cũng là bị ép thôi!" Giản Vũ San lướt qua hôn lên môi Kiều Dịch Dương: "Dịch Dương đây là số mệnh của chúng ta, anh không tròn được đâu!"

Lúc Giản Vụ San đi qua, Kiều Dịch Dương đã quay mặt đi, sau lưng anh dựa vào ghế, trong lòng vô lực mà không làm gì được.

Dường như đều chỉ có một kết cục là chết.

Nếu như anh không cùng Giản Vũ San duy trì quan hệ vậy thì anh và Hạ Nghiên Lạc sẽ không còn hy vọng nữa. Nhưng nếu anh và Giản Vũ San duy trì quan hệ Giản Vụ San vẫn đem video phát ra ngoài vậy thì anh cũng hết cơ hội.

Anh nắm chặt tay rồi chầm chậm buông ra, ánh mắt nhìn vào nụ cười đắc ý của Giản Vụ San, bật mirco lên.

Vậy là Hạ Nghiên Lạc trước màn hình có thể nghe được từng câu của anh.

Anh ngước mắt lên ngữ khí trầm mặc: "Một tin khác tôi muốn công bố hôm nay có liên quan đến những tin xấu trước đó của Giản Vũ San, chuyện này là thật hay giả tôi sẽ cho người điều tra, cuối cùng sau khi xác thực sẽ công bộ một cách chính xác."

Lúc Hạ Nghiên Lạc nghe những lời Kiều Dịch Dương nói cô thấy ngón giữa và ngón cái tay phải của anh nắm chặt vào nhau. Cô biết đây là thói quen của anh, nếu nói dối anh sẽ làm động tác như vậy.

Cô dần dần nhìn ra được sự bất lực trong đáy mắt Kiều Dịch Dương, trong lòng không phải là không cảm khái.

Chàng trai ấm áp đơn giản trong ký ức của cô cuối cùng cũng không còn tồn tại nữa rồi.

Mà lúc này người vui nhất là Giản Vũ San, tay của cô ta nhẹ nhàng đặt trên bụng. Mặc dù cơ thể vô lực như sắp ngất đến nơi nhưng khóe môi lộ ra nụ cười.

Mà Kiều Dịch Dương lại châm thêm câu: "Nhưng chuyện chia tay giữa tôi và San San chia tay là không thay đổi. Thậm chí nếu đứa con trong bụng San San sinh ra là con của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng nếu không phải thì tôi không có bất kỳ trách nhiệm gì."

Sắc mặt Giản Vũ San biến đổi: "Dịch Dương, rõ ràng là con của chúng ta. Anh vẫn muốn phủ nhận sao?"

Anh vẫn rất bình tĩnh như lúc trước nhìn cô ta: "Cô chịu khó mà dưỡng thai, đợi đứa trẻ sinh ra chúng ta đi làm giám định ADN."

Nói xong anh gõ văn kiện trên bàn, ám chỉ Giản Vũ San nếu còn tiếp tục thì cá chết lưới rách!

Cô ta công bố video thi anh sẽ đuổi cô ta ra khỏi giải trí Kiều thị. Hiện giờ việc làm ăn của Giản gia đã suy yếu lắm rồi, cái đợi cô ta chỉ là lưu lạc đầu đường xó chợ.

Lồng ngực Giản Vũ San phập phồng, không sao tiếp nhận được nhưng có ta rõ mình không thể cự tuyệt. Bây giờ chỉ cần cô ta còn ở Kiều thị, đợi đứa con của cô ta bình an ra đời thì tất cả vẫn còn cơ hội.

Kiều Dịch Dương nói xong nhìn vào ống kính: "Thực ra hôm nay mở cuộc họp báo này, những chuyện này không phải quan trọng nhất mà có một câu tôi muốn nói với một người!"

Phóng viên nghe đến đây lại bắt đầu bùng nổ.

Hôm nay đúng là cứ tin hot này nối tiếp tin kia.

Từ tin Kiều Dịch Dương và Giản Vũ San chia tay đến tin Giản Vũ San có thai, lại còn Giản Vũ San bị hoài nghi ngoại tình, cuối cùng Kiều Dịch Dương còn nói những tin này không quan trọng!

Vậy lẽ nào còn một tin quan trọng nhất sao?

Mà Hạ Nghiên Lạc đứng trước màn hình đột nhiên muốn rời đi rồi. Cô thứ ánh mắt trước màn hình xách túi xoay người.

Vừa hay lúc này có người bên cạnh cô kinh ngạc hét lên: "Trời ơi, gì thế này, không phải cầu hôn trước mọi người chứ?"

Hạ Nghiên Lạc nghe được câu này ngừng buộc chân, lại lần nữa quay đầu nhìn màn hình.

Cô nhìn thấy Kiều Dịch Dương lấy ra một chiếc hộp có một cành dâu tằm thủy tinh màu tím điêu khắc tỉ mỉ đặt trong lòng bàn tay.

Thời khắc này trong lòng cô đã có đáp án.

Quả nhiên anh đột nhiên đứng dậy sau đó cầm dâu tằm đem nó biến thành bút trong khoảng không chầm chậm mà vẽ thành một hình trái tim.

Vẽ xong trong mắt anh hơi ươn ướt nhìn về phía trước.

Lúc này quanh hội trường là một khoảng yên tĩnh, tất cả các phóng viên đều không lên tiếng. Mà Giản Vũ San không biết đã ngất từ bao giờ, nhân viên làm việc ở đây vội gọi xe cấp cứu cho cô ta.

Hạ Nghiên Lạc đứng dưới màn hình lớn, chỉ cảm giác Kiều Dịch Dương không phải trên màn hình mà đang ở trước mặt mình.

Trong lúc hoảng hốt hình ảnh phía trước lại biến thành mơ hồ, một hình ảnh trong những năm tháng của tuổi trẻ lại hiện nên rõ ràng.

Đó là lần đầu tiên họ cãi nhau, cô tràn đầy ấm ức xoay người rời đi trong lòng nghĩ sẽ không tha thứ cho anh nữa.

Mà cô vừa mới đi được hơn mười mét, thì phát hiện phía trước có một cái hồ chết, trong lòng phiền não xoay người lại nhìn thấy anh cầm một chùm dâu tằm đứng cách cô mười mét.

Thấy cô quay lại anh bèn hái một chùm dâu tằm anh trên không trung vẽ một trái tim.

Mỗi khi vẽ xong một hình trái tim, anh lại ăn một quả dâu tằm rồi tiếp tục tiến lên một bước, hái tiếp một quả, lại vẽ...

Cho đến khi chùm dâu tằm chỉ còn dư lại một quả duy nhất anh đã đứng trước mặt cô.

Anh dùng quả dâu tằm cuối cùng vẽ hình trái tim cuối cùng sau đó đem quả dâu tằm này nhét vào miệng cô: "Nghiên Lạc tất cả chuyện không vui anh đều ăn rồi, dư lại một quả chỉ có ngọt ngào cho em. Em tha thứ cho anh được không?"

Lúc này Hạ Nghiên Lạc nhìn cảnh quen thuộc trước mắt làm sao không biết. Kiều Dịch Dương không tìm được cô chỉ đành lợi dụng cuộc họp báo này gửi đến một lời xin lỗi vô thanh.

Bước chân của cô dính nguyên một chỗ không dịch chuyển được.

Hơi nước nơi khóe mắt anh cũng dần tan đi, anh nhìn phóng viên xung quanh mỉm cười, giọng nói hơi nhỏ, dường như mang theo sự trào phúng: "Vừa rồi tôi vì chuyện náo loạn của Giản Vũ San muốn xin lỗi cô gái mà tôi yêu nhiều năm, cũng không biết nếu cô ấy nhìn thấy có tha thứ cho tôi không..."

Lời tác giả: Quân ca vách tường nhà anh bị đào kìa, cẩn thận nhé

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 151

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.