Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyết Tuyết, anh thật sự theo đuổi em mà!

Phiên bản Dịch · 2290 chữ

Lúc này một bạn nhỏ bên cạnh cũng nói với bố mình: "Bố, bố con cũng muốn ngồi lên cao."

"Đã học tiểu học rồi, còn muốn ngồi lên cao gì nữa." người bố nói.

"Bố xem, chú ở phía trước cũng cho bạn ấy ngồi lên cao kìa." đứa trẻ phân bua.

"Cổ bố đau, ngoan nhé." người đàn ông vỗ vai đứa con.

Đứa trẻ cắn môi, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ với Hạ Thần Hy.

Thằng bé ngồi trên vai Hoắc Khải Quân quay đầu nhìn xuống phía dưới, quả nhiên có rất nhiều bạn nhỏ đang nhìn nó.

Nó có chút kiêu ngạo nhưng rồi lại thấy đáng tiếc. Nếu như nó có một người bố thật sự thì tốt biết mấy.

Nó cúi đầu nhìn Hoắc Khải Quân rồi mở miệng: "Chú Hoắc, chú cho cháu xuống đi!"

Hoắc Khải Quân hỏi: "Không thích à?"

Nó lắc đầu: "Không phải."

"Sao thế?" Hoắc Khải Quân đặt thằng bé bé xuống, nhìn vào khuôn mặt nó.

"Thử một lần là đủ rồi." Hạ Thần Hy nhìn anh ta cười, trong đôi mắt đẹp của nó lại có bóng dáng không phù hợp với tuổi: "Mẹ nói tất cả mọi thứ không nên quá trầm luân, không phải của mình sẽ không là của mình, nếu cứ chiếm thành quen sau này nếu không có sẽ rất buồn."

Hoắc Khải Quân không ngờ Hạ Thần Hy bé vậy mà đã có suy nghĩ thương cảm như thế. Anh ta cảm giác dường như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt trái tim anh ta, nhất thời hô hấp đều trở nên vợ cùng khó khăn.

Anh ta nhìn vào mắt đứa trẻ, chân thành nói: "Hy Hy những thứ này hiện tại là của cháu, tương lai cũng là của cháu, chú đảm bảo không ai cướp của cháu hết."

Hạ Thần Hy nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hoắc Khải Quân, trong lòng giống như bị thứ đồ nào đó mê hoặc, dỗ ngọt, nó cẩn thận hỏi: "Vậy cháu còn có thể cưỡi lên cao nữa không? Sau này đều được sao?"

"Đương nhiên." Hoắc Khải Quân véo cái mặt nhỏ của nó: "Chỉ cần chú còn có thể cõng cháu được!"

Nói xong anh ta lại bế Hạ Thần Hy lên đặt trên vai.

Bởi vị đỗ xe trước cổng trường rất dễ bị tắc nên Hoắc Khải Quân đỗ xa một chút.

Trên đường anh ta cõng Hạ Thần Hy ra xe, mỗi lần đến một cái cây nó sẽ hái một chiếc lá. Mà bây giờ đã cầm đầy lá rồi.

Nó lắc lắc lá trong tay nói: "Chú Hoắc xem này, cháu có rất nhiều kẹp sách."

Hoắc Khải Quân nghĩ đến điều gì đó bèn lấy lá trong tay nó lau sạch đặt trên môi: "Có thể thổi!"

Hạ Thần Hy nghe xong phát hiện thật sự có thể vậy là nó vội vàng học theo.

Lâu sau cuối cùng nó cũng thổi được ra tiếng. Lúc này trong mắt nó tràn đầy niềm vui.

Nó được Hoắc Khải Quân cho ngồi ghế sau nên cắn môi không chịu: "Chú Hoắc, cháu muốn ngồi ghế trước."

"Cháu chưa đủ 12 tuổi không ngồi ghế trước được." Hoắc Khải Quân nói: "Đợi chú quay ve đặt cho cháu một cái ghế trẻ em phía sau."

"Chú Hoắc giúp cháu đi mà." thằng bé bắt đầu nũng nịu, dơ tay lên: "Cháu đảm bảo sẽ ngoan, không làm loạn, cho cháu ngồi đằng trước một lát được không?"

Thằng bé mở to mắt nhìn anh ta, ánh mắt vừa đáng thương lại vô tội giống hệt Hạ Nghiên Lạc.

Hoắc Khải Quân chỉ cảm giác vừa đáng yêu lại vô hại nên đành thỏa hiệp: "Ngồi đằng trước cũng được, thắt dây an toàn, không ấn nút lung tung."

Hạ Thần Hy cực vui, cái miệng nhỏ của Nó trả lời: "Cảm ơn chú Hoắc! Chủ dẹp trai nhất, chú xem, phụ huynh trong trường chúng cháu đi đón con chú là trẻ nhất, đẹp trai nhất, có khí chất nhất."

Những lời nịnh nọt có cánh này sao lại giống Bác Ngự Thần vậy? Hoắc Khải Quân mỉm cười véo má thằng bé: "Cháu cũng là đứa trẻ đẹp nhất mà chủ từng gặp."

Thằng bé nghe xong đôi mắt xinh đẹp cười đến không biết ngại: "Cháu cùng cảm giác thấy vậy."

Hoắc Khải Quân: "...."

Được rồi, con trai ruột của anh ta chỉ cần dựa vào thân phận này là đủ rồi.

Hạ Thần Hy nhìn Hoắc Khải Quân khởi động xe, nó ngồi bên cạnh nhìn thao tác của anh ta ánh mắt rất ngưỡng mộ.

Hoắc Khải Quân xoay đầu thấy được biểu cảm của con trai bèn hỏi: "Muốn học lái xe à?"

Hạ Thần Hy rất tự nhiên gật đầu.

Hoắc Khải Quân sảng khoái nói: 'Đợi cháu cao được mét rưỡi chứ sẻ dạy cháu."

"Thật sao?" Hạ Thần Hy không ngờ Hoắc Khải Quân lại chủ động nói dạy nó, nhất thời trong mắt Nó là sự kịch động: "Vậy cháu phải bao lâu nữa mới cao được một mét rưỡi?"

"Ăn nhiều cơm, vài năm nữa sẽ cao được." Hoắc Khải Quân nói.

Hạ Thần Hy nói: "Giống như lập tức cao được mét rưỡi."

"Nghe nhạc không?" Hoắc Khải Quân mở máy nghe nhạc trên xe, chỉ vào nút cảm ứng trên màn hình: "Đây là nút chuyển bài, muốn nghe cái gì thì chọn."

Hạ Thần Hy cực vui, lập tức chọn bài...

Kết quả Hoắc Khải Quân thành công nghe được một câu chuyện nhỏ trên đường...

Hai người đến gần quán nhỏ của Hạ Nghiên Lạc, Hoắc Khải Quân đỗ xe rồi dắt Hà Thần Hy vào quán.

Lúc này, khách thường xuyên đến quán trông thấy hai người trên đường bèn nói với Hạ Nghiên Lạc: "Bà chủ, chồng chị đón con trai về rồi kìa."

Hạ Nghiên Lạc chớp mắt, y thức được có ấy đang nói với mình, cô ngước mắt lên thì trông thấy Hoắc Khải Quân nắm tay Hạ Thần Hy đi vào, biểu hiện trên khuôn mặt của hai người vợ cùng hài hoà.

Thằng bé này thật sự là Hạ Thần Hy sao? Hạ Nghiên Lạc nhìn Hạ Thần Hy cười với Hoắc Khải Quân trong lòng có có cảm giác con trai bị người ta cướp mất rồi nên có chút không vui.

Nhưng con trai nhanh chóng bỏ tay Hoắc Khải Quân ra chạy đến: "Tiểu nhị của quán trở về rồi."

Thằng bé đi vào, nhất thời có chút vui mừng, khách trong quán đều trêu nó, còn buôn chuyện, nhỏ giọng nói với thằng bé: "Chị thấy bố em rất có tiền, sao nhà em lại phải mở cửa hàng nhỏ như thế này?"

Hạ Thần Hy không chỉ một lần bị hỏi về vấn đề này, thế là nó rất nhẹ nhàng trả lời theo lập trình có sẵn: "Thể nghiệm bản thân."

Hôm nay buôn bán cũng rất tốt mãi đến tám rưỡi tối Hạ Nghiên Lạc mới nghĩ đến việc cho Hạ Thần Hy về ngủ sớm nên bèn dọn hàng.

Hoắc Khải Quân trực tiếp ôm Hạ Thần Hy sau đó nắm lấy tay Hạ Nghiên Lạc: "Nên về nhà thôi."

Hạ Nghiên Lạc ngây ngốc mở to mắt, đến trước cửa phòng Hoắc Khải Quân trực tiếp móc một chiếc chìa khóa trong túi mở cửa phòng cô.

"Chìa khoá của tôi ở đâu vậy?" lồng ngực cô phập phồng.

"Làm tối hôm qua." Hoắc Khải Quân hoàn toàn không có cảm giác ngượng ngùng gì, nói xong mở cửa đi vào.

Hạ Thần Hy phải ngủ sớm nên chín giờ tắm rửa rồi đi ngủ, phòng khách chỉ còn lại Hoắc Khải Quân và Hạ Nghiên Lạc mắt to nhìn mắt nhỏ.

"Anh phải về rồi." Hạ Nghiên Lạc nhắc nhở.

"Tuyết Tuyết, nơi này sau này là nhà của anh!" Hoắc Khải Quân nói xong đi thẳng đến phòng Hạ Nghiên Lạc lấy quần áo ngủ của mình: "Trước tiên anh đi tắm đã."

Cô đuổi theo đến phòng tắm: "Hoắc Khải Quân anh rốt cuộc là có ý gì, nếu không đi tôi sẽ báo cảnh sát!"

Anh ta mở cửa, đã cởi được một nửa quần áo phía trên, quang minh chính đại nói với cô: "Cảnh sát đến là tốt nhất, anh sẽ gọi thêm phóng viên, sau đó tất cả mọi người đều biết em là người phụ nữ của anh, còn ai dám động vào!"

Hạ Nghiên Lạc tức muốn chết bên đó nắm đấm lên.

Anh ta nhân cơ hội này nắm lấy tay cô tiến về phía trước đem Hạ Nghiên Lạc khoá giữa góc tường và lồng ngực anh ta: "Tuyết Tuyết, thực ra em rất muốn tắm cùng anh đúng không?"

Cô muốn thoát ra nhưng không thoát được, Hoắc Khải Quân đã cúi đầu xuống hôn cô.

Hạ Nghiên Lạc quay mặt đi, vậy là nụ hôn của Hoắc Khải Quân lướt trên khóe miệng cô.

Anh ta không tiến lên cũng không lùi lại, vẫn duy trì khoảng cách ấm áp nhất: "Tuyết Tuyết, anh thật sự đang theo đuổi em mà."

Nói xong khóa trụ sau lưng Hạ Nghiên Lạc, bắt đầu cưỡng ép hôn cô.

Đợi khi Hạ Nghiên Lạc cuối cùng cũng không thoát được móng vuốt ma quái của mình, môi đều sưng lên.

Cô buồn bực đi về phòng của mình rồi trực tiếp khoá cửa lại.

Hôm đó, lúc Hoắc Khải Quân nằm trên ghế sô pha có dặn dò trợ lý, ấn định thời gian ngày mai chuyển một cái giường lớn đến.

Gác điễn thoại xong, một cuộc điện thoại khác lại vang lên.

Anh ta từ sô pha ngồi dậy, vẻ mặt chuyển sang rất nghiêm túc.

Số điện thoại này lúc bình thường rất ít người biết đến, mà bây giờ...

"Anh Thâm." trong điện thoại truyền đến một giọng nam: "Gần đây có người điều tra Hạ Nghiên Lạc và Hạ gia."

Hoắc Khải Quân chau mày: "Có phải Kiều Dịch Dương không?"

"Không phải." Người đàn ông nói: "Đối phương là từ sau khi thân phận của 'Lạc Tuyết' bại lộ mới bắt đầu xuất hiện. Hơn nữa

còn phái người ẩn nấp gần Hạ gia chắc là ôm cây đợi thỏ."

Hoắc Khải Quân tiếp tục dặn dò: "Tiếp tục bí mật giám sát, nếu có tình hình gì lập tức báo anh."

"Vâng."

Gác điện thoại xong, ánh mắt Hoắc Khải Quân bất giác bay về phía ngoài cửa phòng Hạ Nghiên Lạc.

Từ sau khi biết được mình và Hạ gia có hôn ước, Hoắc Khải Quân đã phái người điều tra nguyên nhân người nhà họ Hạ mất tích. Nhưng tiến độ vẫn rất chậm.

Mà bây giờ xuất hiện những người kia chắc có liên quan đến sự mất tích của bố mẹ Hạ Nghiên Lạc, nói không chừng không có lợi cho Hạ Nghiên Lạc.

Nhưng giờ dù sao cũng tốt, lúc nào anh ta cũng ở bên cô gái nhỏ này. Cô hoàn Toàn cải trang thành một người khác, chỉ cần cô không tẩy trang thì sẽ không có chuyện gì.

Ngày hôm sau giường của Hoắc Khải Quân đã được chuyển đến, cho nên cuối cùng anh ta cũng không phải ngủ trên sô pha nữa rồi.

Buổi sáng đưa Hạ Thần Hy đi học, lúc Hoắc Khải Quân đến công ty thì hội ký giả của Kiều Dịch Dương cũng vừa hay bắt đầu.

Vì những tin xấu của Giản Vũ San, thêm vào đó là quan hệ giữa cô ta và Kiều Dịch Dương cho nên phóng viên các báo từ sớm đã có mặt rồi.

Mười giờ sáng, Kiều Dịch Dương và trợ lý đặc biệt Nguyễn Hành cùng xuất hiện.

Sau một tuần tĩnh dưỡng, khi sắc của anh đã tốt hơn nhiều rồi. Anh ngồi hướng hướng về phía phóng viên ám thị họ trật tự sau đó bắt đầu mở miệng: "Các vị hôm nay tôi mở cuộc họp báo này chủ yếu là liên quan đến Giản Vụ San. Đồng thời cũng có hai chuyện cần tuyên bố."

Toàn bộ phóng viên đã chuẩn bị sẵn máy ghi âm, thợ quay phim cũng hướng ống kính tới cho đợi tin hot lúc này.

"Mọi người đều biết Giản Vũ San tự trước đến giờ là vợ chưa cưới của tôi, cũng là nghệ sĩ của giải trí Kiều thị... "

Kiều Dịch Dương nói xong ngừng lại một lát rồi nói tiếp: "Nhưng thân phận này, bắt đầu từ bây giờ sẽ không còn nữa."

Anh nói xong câu này cả hỏi trường sục sôi.

Các phóng viên cho rằng Kiều Địch Dương hợp báo chủ yếu là vì muốn trả lại sự trong sạch cho Giản Vũ San, hoặc là thay Giản Vũ San gửi lời xin lỗi, nhưng không ngờ...

Nhưng anh ta nói thân phận này không còn nữa vậy giá trị khai thác càng nhiều.

Rốt cuộc là chia tay hay là kết hôn?

"Bởi vì tôi và San San đã chia tay trong hoà bình từ hai tuần trước rồi." Kiều Dịch Dương bình tĩnh mở miệng.

Cả hỏi trường vì tin này mà hoàn toàn trấn động, mà lúc này cửa lộn của Hội trường đột nhiên bị mở ra.

- Hôm nay vẫn chưa đạt 3500 lượt xem nên mình chỉ đăng 2 chương

- các bạn like và chia sẻ

- đẩy kim phiếu và LTT nhé mình sẽ bạo chương

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 210

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.