Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời khắc trùng phùng

Phiên bản Dịch · 1162 chữ

Hạ Nghiên Lạc cố ý vờ như không nhìn thấy người đàn ông này, mau chóng rời đi.

Nhưng Kiều Dịch Dương lại mở lời:

- San San, đây là? Nói xong ánh mắt sắc lạnh mang theo vài câu hỏi rơi trên người Hạ Nghiên Lạc.

Giản Vũ San thấy Kiều Dịch Dương đến, tức thì như biến thành một con người khác, cô ta kéo lấy cánh tay Kiều Dịch Dương dịu dàng nói với anh:

- Dịch Dương, lễ phục của em bị hỏng cho nên cô gái này mang lễ phục mới đến cho em.

-Ồ. Kiều Dịch Dương nhìn Hạ Nghiên Lạc:

- Công ty fashion sao?

Hạ Nghiên Lạc gật đầu, cô hướng mắt chạm vào ánh mắt của Kiều Dịch Dương trên người mình.

Thời khắc đó, tất cả của bảy năm trước nhưng nước thủy triều lại ùa về trong lòng cô.

Tiệc đính hôn, ánh mắt rạng ngời của họ, nụ cười hạnh phúc, còn cô sau ngày hôm đó cả cuộc đời thay đổi, lao vào tăm tối.

Chuyện cũ không dứt, nó cứ kéo đến càng khiến cô chua xót.

Bảy năm, hơn 2000 ngày đêm, làm thay đổi toàn bộ cuộc đời con người. Hai người đã từng yêu nhau lúc này gặp nhau lại coi như không quen biết!

- Tôi xem xem là kiểu mẫu gì? Kiều Dịch Dương đưa tay về phía Hạ Nghiên Lạc.

Túi trong tay cô đặt lên trên tay Kiều Dịch Dương, trong khoảnh khắc ngắn ngủi anh nhận nó cô đã nhìn thấy nhẫn đính hôn của anh và Giản Vũ San, nó vẫn như cũ sáng chói mắt.

Đã bảy năm rồi, họ vẫn chưa kết hôn sao? Sự nghi ngờ lại lởn vởn trong đầu cô.

Kiều Dịch Dương lấy lễ phục trong túi ra, bộ trang phục màu đen cao quý ưu nhã, đá gắt trên đó lấp lánh, nó sáng như thể cướp đi ánh nhìn của mọi người.

- Rất đẹp. Kiều Dịch Dương nói với Hạ Nghiên Lạc:

- Nhà thiết kế nào thiết kế vậy? Cô là trợ lý của cô ấy à?

Hạ Nghiên Lạc không trả lời, Giản Vũ San bên cạnh trong lòng trầm mặc, chỉ cảm giác cô gái Lý Nhược Tuyết đối diện này vô cùng có tâm địa. Người đàn ông của cô ta, đối với trang phục của phụ nữ luôn luôn không có quá nhiều hứng thú vậy mà bây giờ sao lại hỏi nhiều vậy?

Chỉ là khi cô ta đang muốn nói thì vừa hay cửa lớn của căn phòng lại một lần nữa được mở ra.

Đột nhiên không khí lúc đầu bị biến đổi vô cùng lớn, tất cả mọi người đều hướng ánh nhìn về phía cửa lớn.

Mọi người chỉ trông thấy mấy người khoảng 1m80 đang bao quanh một người đàn ông, người đó tiến vào.

Anh ta cao khoảng 1m88, trên người mặc một bộ vest màu đen, khuôn mặt sắc cạnh như tạc tượng, khí chất cao quý, lạnh lùng đặc trưng mang theo vài phần nghiêm túc, lãnh khốc, bá đạo cao cao tại thượng, nó khiến cho căn phòng hoa lệ này như có một cơn gió đằng đằng sát khí thổi vào.

Vậy là trong căn phòng chầm chậm rơi vào yên tĩnh cho đến khi có người phản ứng kính lễ với người đàn ông này:

- Hoắc tổng, Ngài đến rồi?

Nghe người đó gọi Hoắc tổng, Hạ Nghiên Lạc cũng hơi có chút phản ứng.

Hóa ra đây chính là nhân vật trong truyền thuyết, bảy năm trước nắm quyền Hoắc gia - Hoắc Khải Quân!

Nghe nói anh ta thủ đoạn máu lạnh, đuổi cùng giết tận, có thể nói là quân vương máu lạnh, bảy năm trước anh ta mới chưa đến 25 tuổi đã nắm quyền cả tập đoàn Hoắc Thị.

Bây giờ anh ta đã 32 tuổi, dưới trướng anh ta là chuỗi khách sạn 5 sao, có mặt trên mười mấy quốc gia toàn cầu!

Chỉ là nhân vật truyền kỳ như vậy mọi người chỉ là nghe nói đến thôi, mấy năm nay anh ta rất ít khi lộ diện, có xuất hiện cũng chỉ là bóng lưng mà thôi.

Cho nên Hạ Nghiên Lạc từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến, ông trời vốn không công bằng, cho anh ta sinh ra đã cao quý như vậy, khiến người ta kinh ngạc hơn là trí tuệ và thiên phú làm ăn, đồng thời còn cho anh ta vẻ bề ngoài hoàn mỹ làm người ta không ngừng nhìn vào.

Không ngờ lần đưa trang phục này lại khiến cô trông thấy Hoắc Khải Quân, cho nên Hạ Nghiên Lạc bất giác mà nhìn mấy lần.

Chỉ là cô không ngờ được anh ta lại chuyển hướng nhìn, sau đó ánh mắt không nhanh không chậm nhìn qua một lượt.

Mặc dù biết anh ta không thèm để ý mình nhưng khi bốn mắt nhìn nhau trong đầu Hạ Nghiên Lạc vẫn có một hồi chuông.

Máu trong người cô chảy ngược hết lên, dường như bị chặn lại không thở được, toàn thân căng cứng, không sao cử động được.

Tại sao, ánh mắt của Hoắc Khải Quân lại giống với gã đàn ông cướp đi lần đầu tiên của cô?! Người đàn ông đó đã hủy diệt tất cả của cô!

Nhưng khi Hạ Nghiên Lạc lại nhìn anh ta lần nữa thì Hoắc Khải Quân đã đánh mắt đi chỗ khác, sau đó từ từ hướng về khu nghỉ ngơi.

Vì là chủ của bữa tiệc hôm nay, Kiều Dịch Dương không cảm thấy Hoắc Khải Quân này hướng ánh nhìn làm khó anh, khi Giản Vũ San nhắc nhở mấy câu hai người bèn không xử lý chuyện của Hạ Nghiên Lạc nữa mà hướng đến khu vực ghế sô pha mà Hoắc Khải Quân đang đi đến.

Vậy là Hạ Nghiên Lạc đứng yên tại chỗ, trái tim thì cứ nhảy nhót.

Cô hiểu, người đàn ông lúc đầu sao có thể là Hoắc Khải Quân được?

Con người Hoắc Khải Quân cao quý như thế, sao mà bị đánh thuốc được, còn chạy vào căn phòng nhỏ của Giản gia nữa?!

Hạ Nghiên Lạc cắn môi, cười chế giễu bản thân.

Trong mấy năm này, cô không phải là không muốn tìm người đàn ông lúc đầu báo thù.

Là anh ta hủy hoại sự trong trắng của cô, khiến cô bị người ta mắng chửi, lang bạt khắp nơi kiếm sống qua ngày!

Nhưng biển người mênh mông, chỉ dựa vào một chiếc nhẫn cơ bản không đủ, cô làm thế nào mình tìm đây?

Qua một thời gian dài, cô dần dần buông xuôi ý nghĩ trả thù.

Bây giờ việc đã thành ra thế này rồi, cô hít sâu một hơi dự định đi vào phòng thay đồ sau đó trực tiếp rời đi.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 269

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.