Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thận yếu quá nên không thỏa mãn dục vọng à?

Phiên bản Dịch · 2415 chữ

Tối hôm đó, sau khi Hạ Nghiên Lạc thấy Hạ Thần Hy nằm ngủ bèn quay về phòng của mình.

Quán nhỏ của mình cô cũng nghĩ đến, thực ra những quán cơm bình dân thông thường nếu có nấu thì rất mệt, không bằng làm mấy món ăn vặt nổi tiếng như chè trôi nước chẳng hạn.

Trước đây lúc cô vẫn tên là ‘Giản Vũ San’ thì đã thích làm mấy món ăn vặt này rồi, mang đến trường các bạn đều nói ăn rất ngon.

Ở đây gần trường mỹ thuật, nếu làm đồ ăn vặt và trà sữa, các bạn sinh viên nữ chắc sẽ thích.

Tối hôm đó Hạ Nghiên Lạc bắt đầu lên mạng mua một ít nguyên liệu và đồ dùng cần thiết để làm món ăn vặt. Cô vốn muốn mở một quán ăn vặt nhỏ cho nên thực đơn chỉ mấy món đơn giản dán trên tường, tỉ mỉ bố trí lại một chút là được.

Bận rộn đến hơn 12 giờ đêm lúc này Hạ Nghiên Lạc mới cất điện thoại đi ngủ được. Cô nghĩ vì sự nghiệp của bản thân phải chiến đấu cho dù có khó khăn thế nào.

*

Hoắc Khải Quân và Kiều Dịch Dương cũng không ngờ rằng kể từ ngày hôm đó hai người cũng bắt đầu không tim được Hạ Nghiên Lạc nữa.

Kiều Dịch Dương thông qua bạn bè mới biết được số điện thoại mà Hạ Nghiên Lạc sử dụng nhưng khi gọi đến chỉ là hòm thư trả lời tự động sau đó ngắt máy.

Nhưng hòm trả lời tự động này cũng chỉ hoạt động ba tuần sau đó thì đóng lại! Kiều Dịch Dương nghĩ có lẽ từ lúc bắt đầu cuộc thi Hạ Nghiên Lạc mới sử dụng số điện thoại này.

Mà Hoắc Khải Quân sau khi không gọi điện thoại được thậm chí còn tra cứu lịch sử rút tiền tại ngân hàng của Hạ Nghiên Lạc.

Ngân hàng hồi đáp hôm đó sau khi chuyển khoản một triệu thì chiều tối cô đã đổi hết thành tiền mặt, cầm toàn bộ số tiền mang đi.

Nhận được thông tin này Hoắc Khải Quân ngồi trước bàn làm việc rất lâu mà không thể bình tĩnh được.

Thực ra có gái kiên cường ấy sớm đã chuẩn bị để biến mất rồi! Nếu không thì sao cô ấy lại rút hết tiền mặt mà không để lại trong thẻ khi nào dùng thì quẹt.

Bình sinh đây là lần đầu tiên anh ta bắt đầu hoang mang. Thậm chí có chút tự trách, có phải là anh ta ép cô quá căng không?

Lúc này điện thoại trong phòng làm việc của anh ta vang lên, Hoắc Khải Quân đi nhận điện thoại.

"Hoắc tổng liên quan đến quá khứ của cô Hạ đã gỡ bỏ những tin tức kia rồi, có một vài người cũng vì cô ấy mà làm chứng. Những lời vô căn cứ đã bắt đầu được cải chính rồi." Thẩm Nam Thông nói.

"Được, thông tin trên mạng tiếp tục theo dõi." Hoắc Khải Quân nói: "Tiếp tục đợi ở sân bay bến tàu, có tin tức của cô ấy lập tức báo cho tôi."

"Vâng!" Thẩm Nam Thông trả lời.

Nhưng Hoắc Khải Quân không ngờ được đã ba ngày liền đều không có bất kỳ tin tức nào liên quan đến Hạ Nghiên Lạc.

Cô dường như giống như bảy năm trước xuất hiện trước mọi người rồi hoàn toàn biến mất.

Thậm chí thời gian này Hoắc Khải Quân liên tục điện thoại cho Kiều Dịch Dương hỏi anh có phải đem Hạ Nghiên Lạc dấu đi đâu không?

Cũng chính là nói Hạ Nghiên Lạc cũng không tìm Kiều Dịch Dương, cô thật sự mất tích rồi!

Trời càng lúc càng tối nhân viên trong công ty đều đã tan ca rồi.

Tiếng gõ cửa trong văn phòng của Hoắc Khải Quân vang lên, anh ta lên tiếng: "Vào."

Thư ký Tiểu Ngô đi đến nói: "Hoắc tổng, Ngài vẫn chưa ăn tối, có cần tôi đặt cơm cho Ngài không?"

"Không cần." ngay cả mắt Hoắc Khải Quân cũng không thèm ngước lên.

"Vâng Hoắc tổng, có điều Ngài phải nhớ ăn tối." Tiểu Ngô nói: "Nếu như không có chuyện gì tôi về nhà trước."

Hoắc Khải Quân vẫn tay về phía anh chàng.

Phòng làm việc nhanh chóng rơi vào yên tĩnh Hoắc Khải Quân lại đột nhiên cảm thấy đói.

Hương vị quen thuộc trong ký ức thời khắc này lại khắc cốt ghi tâm. Anh ta đột nhiên lại nhiên lại trông thấy một bóng hình bận rộn trong nhà bếp.

"Tuyết Tuyết..." anh ta bất giác gọi nhẹ một tiếng.

Chỉ là sau khoảnh khắc đó lại lại bị thay thế bằng cái nhắm mắt.

Là anh ta đáng chết phụ Lý Nhược Tuyết anh ta yêu.

Hôm đó anh ta cam chịu chia tay với cô chính là vì cho hoàn toàn chấm dứt tâm tư cũng như chừa lại một đường lui mà anh ta lại một lần nữa phụ một cô gái.

Nhưng khi anh ta muốn thừa nhận muốn chịu trách nhiệm với cô gái bảy năm trước thì lạc mất Hạ Nghiên Lạc anh ta muốn bù đắp rồi.

Đúng lúc này điện thoại bàn của anh ta rung lên, anh ta nhấc lên nghe: "Xin chào!"

"Anh, gọi điện thoại di động cho anh sao anh không nghe, vẫn còn ở công ty làm thêm à?" giọng nói của Bác Ngự Thần truyền đến, còn có cả tiếng nhạc kèm theo: "Anh, Khâm Tín về rồi, bọn em đều đang ở Hoàng Đình Đế Quốc, mau đến tụ tập đi!"

Nghe tin Thời Khâm Tín trở về Hoắc Khải Quân đặt tài liệu trong tay xuống: "Số phòng bao?"

"1601!" Bác Ngự Thần nói.

Nửa tiếng sau Hoắc Khải Quân đến phòng bao nhìn thấy bên cạnh Bác Ngự Thần là một cô nàng bốc lửa mà ở đầu kia sô pha là đôi chân dài của Thời Khâm Tín, toàn thần ưu nhã cao quý, anh cầm ly rượu vang nhẹ nhàng uống từng ngụm.

"Anh Thâm!" Thời Khâm Tín đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy: "Đã lâu lâu không gặp."

"Đã lâu lâu không gặp." Hoắc Khải Quân cũng đi lại, hai người ôm lấy nhau: "Vừa mới về à?"

"Ừ, bố em bảo em về đây phụ trách một hạng mục ở bên này, cho nên tạm thời không về Mỹ nữa." Thời Khâm Tín nói.

"Tốt, có nhiều thời gian tụ tập." Hoắc Khải Quân nói xong thì ngồi xuống.

"Tới đây, tới đây bây giờ vừa hay có bốn người, em vừa học được trò chơi mới!" Bác Ngự Thần nói xong duỗi tay ra cầm bài.

Nhưng chỉ có cậu ta và mỹ nhân bốc lửa là thể hiện sự vui mừng, hai người còn lại Thời Khâm Tín luôn luôn nghịch điện thoại còn Hoắc Khải Quân cả người cứ như mình thiếu nợ ai.

"Này, anh sao thế?" Bác Ngự Thần huých cánh tay vào vai Hoắc Khải Quân: "Thận yếu quá nên không thoả mãn dục vọng à?"

Hoắc Khải Quân chau mày nói gì.

Bác Ngự Thần mắt sáng lên: "Bị em nói trúng rồi? Chị dâu không đồng ý sao? Anh, anh thế không được, vẫn không xuống tay được à?"

"Bọn anh chia tay rồi." Hoắc Khải Quân nói, tâm trạng cực kỳ tồi tệ, cứ như cơn đau trường kỳ lại bắt đầu đến.

"Hả?" Bác Ngự Thần kinh ngạc: "Tại sao?"

"Chúc mừng anh, lại trở thành người đàn ông kinh cương độc thân!" Thời Khâm Tín lắc ly rượu lên uống một hơi cạn hết rượu trong ly dường như thật sự chúc mừng Hoắc Khải Quân.

"Cút!" Hoắc Khải Quân đang phiền não mà không có chỗ trút giận nghe thấy mấy câu của Thời Khâm Tín mắt như lưỡi dao phóng đến.

Thời Khâm Tín dường như cảm thấy có gì không đúng khóe môi anh cong lên, đáy mắt mang theo ý vị: "Cái dáng vẻ không thoải mái này của anh xem ra anh Thâm bị đá rồi! Cô gái này rất giỏi, có bản lĩnh!"

Hoắc Khải Quân lại không tiếp tục nói chuyện mất hứng nữa, cầm chai rượu trên bàn rót vào cốc của mình.

Đối diện thấy dáng vẻ thật sự thảm hại của anh ta Thời Khâm Tín thu lại sự thích thú ban đầu mở miệng: "Anh Thâm, thích thì theo đuổi lại, khi nào anh đã biến thành người không dám tiến lên nước nữa thế này?"

"Là anh nói chia tay." Hoắc Khải Quân lâu sau mới mở miệng: "Còn nhớ cô gái anh tìm bảy năm trước không, anh tìm thấy rồi!"

"Hả?" Bác Ngự Thần thoắt cái nhảy lên: "Ai? Lẽ nào đã kết hôn rồi?"

"Chính là Lạc Tuyết." Hoắc Khải Quân chau mày: "Lúc đầu chú nói không sai, người chú gặp trong cuộc thi chính là cô ấy."

Bác Ngự Thần bó tay toàn tập: "Thật sự là cô ấy, chính là cô gái xinh đẹp đến kinh thiên động địa được em đánh giá cao hôm đó!"

"Vì muốn chịu trách nhiệm với cô ấy nên anh mới chia tay Lý Nhược Tuyết." Hoắc Khải Quân trầm mặc nói: "Nhưng anh lại cũng làm mất cô ấy rồi, anh thật sự không tìm thấy."

"Người mà còn có thể biến mất à?" Thời Khâm Tín ngồi thẳng dậy: "Cô ấy chỉ là muốn trốn anh, anh đã nghĩ tới nguyên nhân chưa? Hơn nữa, anh Thâm rốt cuộc anh thích ai?"

Câu hỏi này Hoắc Khải Quân đã từng hỏi bản thân.

Anh ta thích Lý Nhược Tuyết, cảm giác đó không phải là gạt người gạt mình.

Chỉ là dáng vẻ hôm đó Hạ Nghiên Lạc khóc trong lòng anh ta cũng khiến anh ta đau lòng.

Hóa ra anh ta lại là một người đàn ông lăng nhăng vậy sao, vậy mà trước đến giờ anh ta không hề hay biết.

Quả nhiên lạc mất hai cô gái, đáng đời anh ta! Đây là cái giá của sự lăng nhăng!

"Anh Thâm theo cảm giác của mình mà lựa chọn." Thời Khâm Tín đứng dậy, vỗ vai Hoắc Khải Quân: "Nghĩ xem ai là người anh muốn gặp nhất, thực ra không nắm giữ được tương lai đứng từ xa nhìn cũng được."

Muốn gặp ai? Hoắc Khải Quân đột nhiên nghĩ đến, dáng vẻ ngày hôm đó Lý Nhược Tuyết đem hành lý xuống tầng.

Mấy ngày trôi qua, anh ta cố ý không nghĩ đến nó, chỉ cảm giác không nghĩ đến nó thì sẽ dần dần quên đi.

Nhưng thời khắc nghe được những câu nói của Thời Khâm Tín anh ta mới phát hiện hoá ra có những thứ càng muốn quên lại càng hiện rõ.

Anh ta muốn biết cô sống thế nào, bây giờ lại quay về căn nhà cũ có phải không, có sợ chuột nữa không?

Còn nữa thời tiết sáng tối đều lạnh mà tay của cô hay bị lạnh liệu có bị cảm không?

Anh ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên trong kỳ kinh nguyệt cô đau đến chết đi sống lại, không có anh ta ở đó làm ấm bụng cho cô thì phải làm thế nào?

Nghĩ đến đây anh ta đột nhiên cảm thấy tim mình như vụn vỡ.

Thời Khâm Tín thấy biểu hiện của Hoắc Khải Quân biết anh ta đã có sự lựa chọn.

Anh lại cảm thán: "Anh Thâm, anh luôn nói phải chịu trách nhiệm với cô gái bảy năm trước vậy anh đã từng hỏi cô ấy có cần anh chịu trách nhiệm không? Nếu như không cần tại sao cứ phải miễn cưỡng chịu trách nhiệm với cô ấy, anh không cảm thấy như vậy đối với cô ấy chắc gì đã tốt, hơn nữa bản thân anh lại là cứu vớt người ta."

Đều nói người trong cuộc u mê người ngoài hiểu rõ, Hoắc Khải Quân dường như đã tìm được con đường sáng cho mình.

Anh ta mở miệng: "Đúng, anh chưa từng yêu cô ấy."

Từ nhỏ Hoắc Khải Quân đã được người nhà cưng chiều muốn làm gì chỉ cần dặn dò là lập tức làm được.

Lần đầu tiên trong đời anh ta động lòng, lại gặp phải hai lựa chọn khó khăn vậy.

Cho nên theo tư duy của anh ta quyết định tất cả. Đau đớn chia tay, thừa nhận sẽ bù đắp, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ người ta có cần không!

Nhìn thấy Hạ Nghiên Lạc phải đối diện với những gì đã qua anh ta tự trách, đau đớn cho nên anh ta cho rằng cách giải quyết của mình là tốt nhất lại không nghĩ đến trong mắt cô ấy không phải là tốt nhất.

Anh ta vô tình ép Hạ Nghiên Lạc cũng là ép mình, còn làm tổn thương đến người phụ nữ anh ta yêu.

Lúc này Thời Khâm Tín lại rót một ly rượu: "Anh Thâm bố em từng nói với em, nếu như có thể cho ai đó 100% thì hãy cho còn nếu không thì đừng cho."

Cổ họng Hoắc Khải Quân nghẹn lại, anh ta cầm chìa khóa xe: "Anh ra ngoài một chuyến."

"Anh, anh đi tìm ai?" Bác Ngự Thần hiếu kỳ hỏi.

Chỉ là Hoắc Khải Quân đã ra ngoài mất rồi.

Bác Ngự Thần có chút không vui: "Khâm Tín cậu không phải không biết anh Thâm từ nhỏ đã không biết tán gái rồi! Những câu vừa rồi của cậu khác gì một gáo nước lạnh đâu, anh ấy không dễ gì mới đến giờ lại đi rồi!"

Đáy mắt Thời Khâm Tín quét qua một tia sáng: "Anh ấy đi gặp người anh ấy muốn gặp nhất! Rồi sớm muộn chúng ta cũng sẽ tụ tập thôi."

Lúc này Hoắc Khải Quân đã lái xe đến cổng tiểu khu Thủy Cảng nơi ở trước kia của Lý Nhược Tuyết.

Dừng xe lại anh ta theo trí nhớ đi đến trước cửa nhà cô.

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 158

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.