Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ Nghiên Lạc và Kiều Dịch Dương từng yêu nhau sao?

Phiên bản Dịch · 2348 chữ

Hoắc Khải Quân dẫn Hạ Nghiên Lạc rời khỏi quảng trường của Hoắc thị, lúc lái xe vì anh ta luôn luôn chú ý đến cảm xúc của Hạ Nghiên Lạc cho nên không phát hiện ra phía sau có một chiếc xe màu xanh lam thẫm liên tục bám theo đuôi xe anh ta.

Đến cửa khách sạn, Hạ Nghiên Lạc nói với Hoắc Khải Quân: “Hoắc tổng, Ngài về đi, tôi quyết định rồi sẽ cho Ngài hồi đáp.”

Hoắc Khải Quân nhìn dáng vẻ kiên cường của cô, lại cảm thấy dường như không thể ép cô quá căng nên gật đầu: “Được, nếu có gì khó khăn lúc nào cũng có thể gọi cho anh.”

“Được, cám ơn.” Hạ Nghiên Lạc nhìn anh ta cười sau đó mở cửa xe đi ra.

Cô đi đến sảnh khách sạn ngồi khu nghỉ khoảng hai phút rồi đứng lên dự định vào nhà vệ sinh ở tầng một thay đồ.

Nhưng cô vừa mới đi đến hành lang, lúc đang muốn kéo cửa nhà vệ sinh thì có một bàn tay đặt lên vai cô.

Hạ Nghiên Lạc quay đầu lại đối mặt với đôi mắt của Kiều Dịch Dương.

“Nghiên Lạc.” Kiều Dịch Dương nhìn cô: “Anh có lời muốn nói với em.”

“Được, có gì thì anh nói đi!” Hạ Nghiên Lạc gật đầu.

“Việc ngày hôm nay là Giản Vũ San làm, anh sẽ giúp em báo thù.” Kiều Dịch Dương nói: “Mấy năm này, anh có một ít tư liệu xấu liên quan đến cô ta…”

“Được, cám ơn.” Hạ Nghiên Lạc gật đầu.

Cô rất hận Giản Vũ San, hận đến mức muốn đích thân báo thù. Nhưng trước mắt cô vẫn chưa có thời gian và tinh thần làm chuyện này.

“Nghiên Lạc, anh vừa mới biết những năm qua em đã khổ sở như vậy…” Kiều Dịch Dương nhìn vào đôi mắt lưu ly nơi khóe mắt Hạ Nghiên Lạc: “Đều do anh không bảo vệ được em, xin lỗi! Tương lai để anh chăm sóc em được không? Anh đã nói với mẹ rồi…”

“Không cần, cám ơn.” Hạ Nghiên Lạc lắc đầu.

“Nghiên Lạc, em vẫn còn giận anh sao, đúng không?” Kiều Dịch Dương đau khổ nói: “Anh biết tất cả những gì xảy ra trong quá khứ là không thể bù đắp nổi, nhưng tương lai…”

“Anh Dịch Dương.” Hạ Nghiên Lạc đột nhiên ngắt lời anh: “Em không giận anh, ngược lại em hiểu anh.”

Anh ngẩn ra, chấn động khi thấy ngữ khí của cô lại bình tĩnh thế.

“Mất đi trí nhớ không phải là nguyện vọng của anh, lúc anh nhớ ra em cũng đối với em rất tốt. Cho nên mặc dù ban đầu em từng oán hận anh nhưng sau này lại không hận nữa.” Hạ Nghiên Lạc nói luôn nhìn thẳng vào đôi mắt Kiều Dịch Dương: “Em chỉ là không muốn đem tương lai gửi gắm cho bất kỳ người đàn ông nào nữa.”

Sắc mặt Kiều Dịch Dương trắng bệch, anh kéo tay cô: “Nghiên Lạc, em đừng thế này nữa, cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Anh biết em từ lúc đi học đã thích anh như vậy mà…”

Đáy mắt anh mang theo ánh sáng của hồi ức: “Quá khứ đó lúc anh nhớ lại tất cả giống như lại một lần một lần nữa lướt qua vậy… Anh thậm chí còn nghĩ nếu như mình không xảy ra tai nạn xe đó chúng ta có phải là đã kết hôn rồi, có con rồi không?”

Nghe những lời này của Kiều Dịch Dương, Hạ Nghiên Lạc cũng bất giác có chút cảm thán: “Đều là chuyện cũ rồi, những gì đã qua chúng ta không thể lấy lại được nữa.”

Nghe những lời này của cô anh đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót, có cảm giác như bị dồn ép lại, đáy mắt cũng nhiễm vài giọt nước: “Nghiên Lạc, anh không làm được…”

Nói xong Kiều Dịch Dương dang tay ra ôm lấy Hạ Nghiên Lạc vào lòng: “Đừng đẩy anh ra nữa được không? Nghiên Lạc mặc dù anh không thể xin em lập tức đồng ý với anh, nhưng anh muốn chúng ta bắt đầu giống như bạn bè, giống như trong quá khứ vậy?”

Bạn bè… Hạ Nghiên Lạc cảm giác có chút hoảng loạn.

Lúc thân phận cô là Hạ Nghiên Lạc cũng có vài người bạn, nhưng đột nhiên cô có thai, cảm giác mất mặt không dám gặp ai cũng không có bất kỳ người nào liên lạc với cô.

Bây giờ dường như cô đã quen ở một mình. Ừ, không, quen còn có thêm một người nữa - Hạ Thần Hy.

“Được, vậy thì làm bạn bè!” Hạ Nghiên Lạc đồng ý, trong lòng lại nói, cô thực ra sẽ lập tức biến mất, hy vọng anh trân trọng tất cả.

“Tốt quá rồi!” Kiều Dịch Dương cái gì cũng không biết. Đáy mắt anh hiện ra tia sáng kích động, chỉ cần cô không từ chối anh là được!

Mà lúc này, đột nhiên có một âm thanh lạnh lẽo truyền đến, hai người đều cảm thấy có sát khí bên cạnh: “Bỏ cô ấy ra!”

Hạ Nghiên Lạc ngước mắt lên phát hiện rõ ràng là Hoắc Khải Quân đã đi rồi thế mà bây giờ lại xuất hiện trước mặt cô.

Cô ngẩn ra, theo bản năng muốn đẩy Kiều Dịch Dương ra, nhưng nhất thời lại đứng ngây ra.

Kiều Dịch Dương ôm Hạ Nghiên Lạc càng chặt ngước mắt lên nhìn Hoắc Khải Quân: “Hoắc tổng, thật trùng hợp, ở đây mà cũng gặp được anh!”

Ánh mắt của Hoắc Khải Quân luôn chiếu thẳng lên người Hạ Nghiên Lạc, thấy cô vẫn đứng im như vậy nhất thời trong lòng anh ta hiện lên ngọn lửa hừng hực!

Trước đây trong tư liệu Thẩm Nam Thông gửi đến có nói trong quá khứ Hạ Nghiên Lạc và Kiều Dịch Dương từng yêu nhau. Nhưng rất nhiều tư liệu trong bảy năm này đều bị người ta tiêu hủy vì vậy Thẩm Nam Thông cũng chỉ tra được đến đây.

Mà bây giờ nhìn cảnh tượng như vậy, dường như cơ bản không cần điều tra nữa!

Cô ấy là vị hôn thê của anh ta, sao để tên đàn ông khác nhiễm bẩn được!

Huống hồ bảy năm trước, cô đã là người của anh ta rồi! Nghĩ đến đây đồng tử mắt của Hoắc Khải Quân nheo lại nhìn về phía Hạ Nghiên Lạc: “Lạc Lạc, qua đây!”

Ngữ khí của anh ta mang theo vài phần lực đạo, như có một khoảng không vô hình, khiến không khí càng thêm bí bách,

Hạ Nghiên Lạc biết tính khí của Hoắc Khải Quân cho nên khi thấy anh ta chau mày trong lòng cô kinh sợ chợt tỉnh ngộ.

Dựa theo kinh nghiệm sợ là anh ta thật sự tức giận rồi, đến lúc đó nói không chừng sẽ kéo theo Kiều Dịch Dương vô tội này thôi.

Cô đã quyết định triệt để quên đi thân phận này, vậy thì không thể tiếp tục để xảy ra bất kỳ cuộc chiến nào nữa!

Nghĩ đến đây cô vỗ vai Kiều Dịch Dương nói: “Em và Hoắc tổng có vài chuyện cần nói.”

Kiều Dịch Dương không thể không buông ra, trong lòng là một cơn chua xót.

Quả nhiên khi đã sai thì cũng sẽ không có ai ở nguyên một chỗ đợi anh nữa.

Hạ Nghiên Lạc đi đến trước mặt Hoắc Khải Quân mở miệng: “Hoắc tổng, Ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”

Hoắc Khải Quân nghĩ đến vừa nãy Kiều Dịch Dương ôm Hạ Nghiên Lạc trong đầu hiện ra một cơn phẫn nộ nhưng anh ta lại ép bản thân phải dùng giọng điệu khách khí để nói chuyện.

Anh ta đưa ra một cái thẻ, nén nhịn lửa giận trong lòng mà cứng miệng nói: “Anh nhặt được trong xe.”

Hạ Nghiên Lạc nhận lấy, trong lòng là một cơn lo sợ!

Cái thẻ này là của Lý Nhược Tuyết, may mà Hoắc Khải Quân không cầm nó lên xem!

“Cám ơn Hoắc tổng.” Hạ Nghiên Lạc nói.

Hoắc Khải Quân cơ bản thật sự không chú ý đến cái thẻ, anh ta thấy có đồ rơi trên xe ngược lại lại cảm thấy may mắn, anh ta lại có thể tìm lý do gặp cô rồi. Anh ta mở miệng: “Đi theo anh.”

Hạ Nghiên Lạc thấy cảm xúc của anh ta không dễ gì mà khống chế được nhất thời trong lòng trầm mặc.

Nếu như cô thật sự đi cùng anh ta vậy thì sau này sẽ rất khó thoát thân.

Cô nghĩ muốn yên tĩnh một mình thật sự khó vậy sao?

Cô ngước mắt nhìn Hoắc Khải Quân: “Hoắc tổng, tại sao anh cứ bức tôi vậy? Không phải nói cho tôi thời gian suy nghĩ sao?”

Anh ta nhìn đôi mắt long lanh của cô chỉ cảm thấy hô hấp nhất thời bị chặn lại, trong lồng ngực khó chịu.

Giống như lúc Lý Nhược Tuyết yêu cầu anh ta làm gì anh ta cũng không nhịn được mà mềm lòng.

“Anh không bức ép em.” Hoắc Khải Quân nói: “Anh chỉ muốn bảo vệ vị hôn thê của mình, không bị bất kỳ người nào khác làm phiền.”

Đồng tử của Kiều Dịch Dương mở to, đáy mắt là cảm xúc bi thương: “Nghiên Lạc, anh ta sao lại nói em là vị hôn thê của anh ta?”

Hạ Nghiên Lạc thở nhẹ: “Hai người có thể cho tôi yên tĩnh một lát được không? Bây giờ ai tôi cũng không muốn gặp.”

“Được, Nghiên Lạc anh đợi em.” Kiều Dịch Dương mở miệng trước.

Hoắc Khải Quân mặc dù không muốn rời đi nhưng nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi Hạ Nghiên Lạc khóc đến thương tâm trong lòng anh ta nên vẫn là không ép cô nữa.

Anh ta gật đầu: “Được, chăm sóc tốt bản thân.”

Hai người đàn ông cùng rời đi, Hạ Nghiên Lạc cuối cùng thở phào một hơi.

Nghỉ ngơi một lát, cô đi vào nhà vệ sinh quyết định quên hết mọi thứ rồi hóa trang lại cho bản thân mình.

Lúc đi ra cô đã là Lý Nhược Tuyết.

Thời gian chiều nay gặp người mua nhà đã rất gần rồi, cô không kịp ăn trưa mà tùy ý mua tạm ít đồ ăn vặt trên đầu phố rồi mau chóng đến chỗ môi giới.

Hai bên chính thức ký hợp đồng lại cùng nhau đi đến ngân hàng phía trước làm thủ tục.

Bốn giờ chiều cuối cùng cũng xong hết mọi việc, nhìn chìa khóa trong tay Hạ Nghiên Lạc dường như vui mà chảy nước mắt.

Khi cô đến nhà nghỉ thì Hạ Thần Hy cũng tan học tự mình về đó rồi.

Nhìn con trai đang ngồi dưới tầng một của nhà nghỉ đọc sách Hạ Nghiên Lạc cảm giác cổ họng cứng lại.

Cô bình tĩnh lại tâm trạng rồi mới mau chóng lại gần con trai: “Hy ca!”

“Mẹ xinh đẹp, con nhớ mẹ muốn chết!” Hạ Thần Hy ôm lấy chân Hạ Nghiên Lạc.

“Hy ca, chúng ta có nhà của mình rồi!” Hạ Nghiên Lạc vì thiếu tiền mà buổi sáng đã bị đuổi ra khỏi nhà nghỉ rồi, bây giờ đồ đạc đều đang ký gửi ở nhà nghỉ.

Lúc này cô lấy hành lý, xoay người cầm chìa khóa lắc lắc trước mắt Hạ Thần Hy: “Hy ca, mẹ đưa con đi xem nhà mới của chúng ta! Ngôi nhà thật sự thuộc về chúng ta!”

Hạ Thần Hy hai mắt sáng lên: “Nhanh như vậy! Mẹ không phải nói vẫn còn đợi thêm một tuần nữa sao?”

“Chị bán nhà nghe xong hoàn cảnh của hai mẹ con mình nói mặc dù bên phía ngân hàng vẫn chưa làm xong thủ tục, vẫn chưa có sổ nhà đất nhưng vẫn cho chúng ta ở trước, dù sao bây giờ nhà chị ấy cũng bỏ không, chúng ta chỉ cần đợi ngày lấy hồ sơ giấy tờ là dược!”

“Vậy thì tốt quá!” Hạ Thần Hy bắt đầu hưng phấn: “Mẹ xinh đẹp, con có thể dán các nhân vật truyện tranh mà con yêu thích lên tường không?”

“Đương nhiên có thể!” tâm trạng của Hạ Nghiên Lạc cũng nhẹ nhàng buông lơi: “Nhà của chúng ta, chúng ta làm gì chẳng được!”

Sau nửa tiếng hai mẹ con kéo theo hành lý, từ trạm tàu điện ngầm xuống rồi vất vả đi đến cửa của tiểu khu.

Mặc dù là tầng áp mái nhưng có thang máy chỉ mười phút là đến.

Hạ Nghiên Lạc cầm chìa khóa mở cửa, nhất thời chỉ có cảm giác mình như được sinh ra một lần nữa.

Căn hộ được chủ nhà trước quét dọn sạch sẽ bên trong còn có giường cũ và dụng cụ cũ mà chủ nhà không dùng đến.

Nhưng khi ánh mặt trời lướt qua cửa sổ hai người đứng trước cửa kính nhìn màu xanh và những người qua lại vội vàng bên dưới tiểu khu Hạ Nghiên Lạc cảm giác căn phòng này cô mua là tốt nhất.

“Mẹ xinh đẹp, con có thể tự chọn phòng không?” Hạ Thần Hy hưng phấn nói.

“Đương nhiên có thế!” mặc dù thực ra chỉ có hai phòng ngủ rất nhỏ có thể lựa chọn.

“Con muốn ở phòng này!” Hạ Thần Hy nói: “Bởi vì có nhà vệ sinh, nửa đêm con tiện đi tè!”

Hạ Nghiên Lạc bất giác mỉm cười, cô nhéo mũi thằng bé: “Được, tùy con ở đâu cũng được, lớn như vậy đừng tè lên giường là được!”

Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 146

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.