Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyết Tuyết, anh thích em

Phiên bản Dịch · 2377 chữ

Hạ Nghiên Lạc ngước mắt chau mày nói: "Anh có phải là đau đến thần kinh có vấn đề không? Có chuyện gì thì nói đi, băng bó vết thương là quan trọng!"

Nghe những lời trách móc ẩn ý của cô Hoắc Khải Quân chỉ cảm thấy cổ họng càng khó mở lời, thậm chí muốn nói gì tất cả đều bị giữ lại, cũng không có cách nào mở miệng.

Hạ Nghiên Lạc chuyên tâm giúp anh ta lau vết máu đọng lại, cũng kiểm tra xem gần chỗ vết thương có bị va chạm vào đâu không rồi ngước mắt hỏi: "Vẫn ổn chứ?"

"Ừ." anh ta trả lời một tiếng, ánh mắt dán vào cô, ngay cả lông mày cũng chau lại.

Thấy Hoắc Khải Quân dường như thật sự không sợ đau vậy là Hạ Nghiên Lạc tiêu độc cho vết thương xong bèn cầm một gói thuốc bột rắc lên miệng vết thương của Hoắc Khải Quân.

Tiếp đó cô bóc băng gạc ra cuốn vào tay anh ta.

"Được rồi!" Hạ Nghiên Lạc nhìn tay phải của Hoắc Khải Quân: "Lát nữa ăn cơm, sợ là anh phải dùng thìa đó."

"Ừ." Hoắc Khải Quân tiếp tục trả lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi Hạ Nghiên Lạc nửa phân.

Cô thu dọn đồ xong, lại vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc ra thấy Hoắc Khải Quân vẫn ngồi trên sô pha nhìn cô, bất giác mỉm cười: "Khải Quân anh hôm nay sao cứ ngây ngốc thế?"

Nếu như là bình thường người phụ nữ này nói anh ngốc anh ta sẽ đem cô kéo vào lòng sau đó dạy dỗ cô một trận!

Nhưng bây giờ...

Hoắc Khải Quân đứng dậy đi đến trước mặt Hạ Nghiên Lạc nắm lấy tay cô cùng đi vào phòng ăn.

Lúc này Hạ Thần Hy như một cơn gió chạy đến, kéo ghế ra ngồi xuống, đang muốn cướp đồ ăn với Hoắc Khải Quân đột nhiên nó nhìn vào tay Hoắc Khải Quân.

Nó mở to mắt nhìn vào miếng vải cuốn trên tay Hoắc Khải Quân, sau đó hỏi: "Chú Hoắc, chú bị thương?"

"Ừ." Hoắc Khải Quân gật đầu: "Không sao, vết thương nhỏ."

"Vậy thì chú không cướp được với cháu đâu." Hạ Thần Hy chớp mắt nhìn anh ta sau đó cầm đũa lên gắp thịt bắp bò Hoắc Khải Quân thích ăn nhất.

Khi mọi người đều cho rằng nó gắp cho mình thì Hạ Thần Hy đột nhiên đem miếng thịt cho vào bát Hoắc Khải Quân: "Chú Hoắc vừa nãy cháu đùa thôi! Chú bị thương là bệnh nhân cháu phải nhường chú."

Nói xong Hạ Thần Hy vỗ ngực: "Chú còn muốn ăn gì? Để cháu gắp."

Cứ như thế này khiến anh ta do dự, không dễ dàng gì mới hạ quyết tâm thì đột nhiên phát hiện có rất nhiều việc xảy ra ngăn cản quyết định khó khăn này của anh ta.

Nếu là trước đây Hoắc Khải Quân có thể mượn lý do trong nhà có trẻ con, chỗ nào cũng thấy bóng đến nên khó chịu.

Hoặc 'Lý Nhược Tuyết' đối với anh ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, lấy việc cung kính làm niềm vui.

Nhưng anh ta thấy Hạ Thần Hy chủ động gắp thức ăn cho mình, nụ cười đơn thuần nhìn anh ta, còn có 'Lý Nhược Tuyết' nghiêm túc băng bó cho anh ta, thậm chí còn cho rằng anh ta bỏ lỡ việc băng bó mà giận, vốn dĩ đã rất khó để hạ quyết tâm mà giờ khắc này đột nhiên biến thành không nỡ.

Chỉ là con người trên thế giới này sẽ có lúc phải đợi mặt với rất nhiều lần có hai sự lựa chọn, bất luận chọn cái nào đều sẽ làm tổn thương cái còn lại.

Thời khắc này nguyên tắc dường như đã biến thành nhân tốt có tính quyết định sự đánh đổi.

Hoắc Khải Quân thấy đồ ăn trong bát càng lúc càng đầy, anh ta kinh ngạc phát hiện, trước đây mình tranh cướp đồ ăn với thằng bé này nó hoàn toàn để ý đến thế nên bây giờ nó gắp cho anh ta toàn những món anh ta thích ăn nhất.

Rõ ràng là những món ngon nhưng giờ lại thành không có mùi vị gì.

Nhưng cuối cùng Hoắc Khải Quân vẫn ăn sạch sẽ những món Hạ Nghiên Lạc làm.

Buổi tối Hạ Nghiên Lạc vẫn như cũ sang phòng Hạ Thần Hy, hướng dẫn nó làm bài tập.

Trẻ con cần ngủ sớm, hơn tám giờ Hạ Nghiên Lạc từ phòng Hạ Thần Hy đi ra, khi cô chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi sớm một chút thì lại trông thấy Hoắc Khải Quân đang đứng ở trước cửa phòng cô dường như là đang đợi cô.

"Tìm tôi sao?" Hạ Nghiên Lạc mỉm cười hỏi.

"Tuyết Tuyết cùng anh đi tản bộ." Hoắc Khải Quân nói bất giác nói xong thì kéo một tay của Hạ Nghiên Lạc cùng nhau đi ra ngoài.

"Bên ngoài rất nhiều muỗi." Hạ Nghiên Lạc nói.

"Em mặc quần dài mà." Hoắc Khải Quân nói rồi kéo cô đi ra ngoài cửa, sau đó anh ta ôm Hạ Nghiên Lạc vào lòng: "Anh ôm em rồi sẽ không bị cắn đâu."

Cô đi giày đế bằng anh ta cứ kéo cô như thế này khiến cho cả người cô dường như là làm ổ trong lòng anh ta.

Hạ Nghiên Lạc ngước mắt nhìn thấy cằm của Hoắc Khải Quân cô không thấy được vẻ mặt của anh ta cho nên bất giác hỏi: "Khải Quân anh hôm nay sao cứ kỳ quái thế nào vậy?"

Anh ta không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà nhìn về ngọn đèn sáng phía trước: "Chỉ là muốn đi dạo cùng em thôi."

"Ừ." Hạ Nghiên Lạc gật đầu, cô nghĩ rằng có lẽ hôm nay Hoắc Khải Quân gặp phải chuyện tương đối phiền phức không muốn nói ra cho cô nghe cho nên cô cũng không hỏi nữa.

Anh ta đưa cô từ khu biệt thự đi thẳng ra ngoài đến bên một hồ nước, Hoắc Khải Quân trông thấy nơi đó có xích đu bèn hỏi: "Tuyết Tuyết ngồi xích đu không?"

Hạ Nghiên Lạc mỉm cười: "Trò này lúc nhỏ tôi dường như đã chơi. Nhưng cái này không phải là để trẻ con chơi sao?" Trước đây Hạ Thần Hy cũng chơi, cô sẽ đứng phía sau đẩy cho nó.

"Ngồi xuống đi." Hoắc Khải Quân nói.

"Được thôi." Có lẽ cảnh đêm như nước khiến nó mang theo vài phần lãng mạn dịu dàng, trong lòng Hạ Nghiên Lạc cũng muốn chối xích đu.

Cô ngồi xuống nhìn Hoắc Khải Quân nói: "Được rồi."

Vậy là anh ta nhẹ nhàng đẩy.

Xích đu được đẩy lên, có lẽ do Hoắc Khải Quân sử dụng không nhiều lực cho nên xích đu lên xuống tương đối nhẹ.

Hạ Nghiên Lạc mỉm cười: "Lực nhẹ như thế này không giống anh tý nào."

"Sợ em bị ngã." Hoắc Khải Quân lại dùng được thêm một chút nữa đẩy Hạ Nghiên Lạc một cái.

Lúc này xích đu bay lên cao Hạ Nghiên Lạc nắm chặt dây thừng hai bên, đột nhiên cảm thấy trong lòng thoáng chốc nhẹ nhõm hẳn lên.

Thực ra hôm nay cô đã lo lắng mấy tiếng đồng hồ rồi.

Hôm nay cô liên tục xem tin tức mới trên weibo, cô phát hiện ngoài việc các fan trên weibo liên tục truyền nhau khuôn mặt thật của cô thì những tin tức liên quan đến quá khứ của cô hoàn toàn không có.

Mà những comment ở phía dưới dường như chỉ là: "Lạc Tuyết, xin chào cô gái xinh đẹp, hát sao hay vậy, tôi là phụ nữ mà còn thích cô nữa là."

"Lạc Tuyết tôi cao 1,85 nặng 73kg, thật thà không làm ăn bất chính, avata là ảnh của tôi, có thể cưới cô không?"

Rất nhiều comment đều là sự tán thưởng, cô xem xong đều không nhịn được mà mỉm cười nhưng cũng khiến Hạ Nghiên Lạc có cảm giác rất bất an.

Giản Vũ San không thể nào cứ như vậy mà bỏ qua cho cô, hơn nữa đến bây giờ cô ta cũng không có bất kỳ hành động nào. Lẽ nào cô ta đang đợi thời cơ để gây lên một chuyện càng lớn hơn sao?

Hơn nữa những chuyện năm đó Giản Vũ San vẫn chưa tìm được chứng cứ cụ thể cho nên cô ta mới chưa hành động sao?

Chỉ là tâm trạng bất an lo lắng của cả một buổi chiều lúc này đây

dường như cũng dần dần tan biến đi nhiều rồi.

"Tuyết Tuyết tại sao em không cười?" Hoắc Khải Quân bên cạnh khỏi cô: "Anh xem trên tivi con gái ngồi xích đu đều cười mà."

"Khải Quân anh vẫn xem phim thần tượng à? Cái này là phim ảnh, chỉ có trên phim thần tượng mới có." Hạ Nghiên Lạc chớp mắt nói.

Khuôn mặt của Hoắc Khải Quân hiện lên sự ngại ngùng: "Giết thời gian thì xem."

Thật ra sau khi ở cùng với cô mỗi lần xem một bộ phim truyền hình, anh ta luôn cảm thấy tình tiết trong phim giống với mình và cô cho nên thường xem một chút.

Có một tình tiết chính là nữ chính ngồi xích đu được nam chính đẩy ở phía sau, tiếng cười của cô ấy rất vui vẻ, đáy mắt còn hiện lên sự dịu dàng.

"Chủ yếu là anh muốn nghe tiếng cười của em." Hoắc Khải Quân bổ sung thêm.

Hạ Nghiên Lạc đột nhiên nghe anh ta nói một câu nịnh khéo như vậy khiến cho mặt cô đỏ hết cả lên, cô quay đầu nhìn anh ta: "Anh biết nịnh khéo như thế từ lúc nào vậy?"

Dưới ánh trăng đồng tử mắt của cô long lanh, anh đã đột nhiên cảm giác nó đẹp khiến người ta muốn hòa tan vào trong đó.

Khi Hoắc Khải Quân phản ứng trở lại bèn nắm lấy dây thừng để cho xích đu cố định lại, sau đó anh ta đi đến trước mặt Hạ Nghiên Lạc.

Cô chuyển hướng nhìn ngồi trên xích đu nước mắt lên nhìn anh ta.

Dưới ánh trăng môi của anh ta dán lên khuôn mặt cô nó chỉ giống như chuồn chuồn đạp nước trong mấy giây.

Sau đó anh ta từ từ rồi khỏi khuôn mặt cô, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Hạ Nghiên Lạc, khi anh ta cất tiếng lại da diết: "Tuyết Tuyết, anh thích em."

Trái tim Hạ Nghiên Lạc bất giác mà đập nhanh hơn, người đàn ông trước mặt cô bình thường luôn thể hiện ra bên ngoài là sự lạnh lùng nghiêm túc, trên khuôn mặt của anh ta hội tụ sự cao quý, giàu sang, hoàn mỹ, nhưng trong đôi mắt của cô lúc này dường như lại trở nên ấm áp.

Hô hấp của cô càng căng thẳng, thậm chí tay chân còn không biết đặt ở đâu, cho đến khi Hoắc Khải Quân khoá trụ sau gáy của cô, rồi từ từ hôn xuống.

Hạ Nghiên Lạc ngồi trên xích đu không giữ cơ thể thăng bằng được, không khí lại bị anh ta rút sạch nên không thể không đưa tay ra ôm lấy cổ anh ta.

Vì cô chủ động nên anh ta càng dùng lực nhiều hơn. Anh ta vừa men theo bờ môi cô vừa như muốn cô đem trái tim mình ra hút lấy.

Không khí trong phổi càng lúc càng ít, Hạ Nghiên Lạc chỉ cảm giác não bắt đầu thiếu khí, bắt đầu mơ mơ màng màng, cả người cô càng lúc càng mềm nhũn, ngay cả tay cũng từ trên cổ Hoắc Khải Quân trượt xuống.

Một giây sau cô cảm giác anh ta ôm mình lên sau đó bản thân anh ta cũng ngồi lên xích đu tiếp đến quay sang tiếp tục hôn cô.

Người cô trên xích đu theo nụ hôn của anh ta mà khẽ lay động, tóc cũng tung bay, dường như suối tóc đen mềm dưới ánh trăng như mang theo vài phần lấp lánh.

Hoắc Khải Quân dường như ôm chặt cả người Hạ Nghiên Lạc vào trong lòng mình, triền miên, hô hấp của cả hai sớm đá hoà nhập vào nhau.

Cho đến khi Hạ Nghiên Lạc cảm thấy có thứ gì cưng cứng phía dưới đâm vào người, cô mới vội vàng mở mắt ra, sau đó nghiêng cánh môi sang một phía.

Hoắc Khải Quân dường như cũng ý thức được chuyện gì, anh ta tỉnh lại, tim đập vẫn cứ điên cuồng trong lồng ngực.

Anh ta vừa mới hôn cô vậy mà cơ thể đã có phản ứng rồi...

Nhưng cho dù anh ta cô muốn cũng vẫn tôn trọng ý kiến của cô...

Nghĩ đến đây dường như anh ta cũng giải nhiệt đi không ít, Hoắc Khải Quân chỉ cảm thấy trong lòng lại có một cơn đau triền miên không dứt, nó như loài ký sinh cắn vào xương tủy anh ta không dứt.

Anh ta buông Hạ Nghiên Lạc ra, đứng dậy, kéo Hạ Nghiên Lạc lên, sau đó để cô ngồi bên cạnh mình rồi nắm lấy vai cô.

"Xin lỗi." giọng nói của Hoắc Khải Quân mang theo tiếng khàn, hơn nữa nó lại là một sự không nỡ.

Mặt Hạ Nghiên Lạc hơi đỏ, nghe lời xin lỗi của Hoắc Khải Quân có chỉ 'ừ' một tiếng sau đó không nói gì.

Không lâu Hoắc Khải Quân cảm thấy cơ thể cuối cùng cũng đã khôi phục lại, anh ta ôm Hạ Nghiên Lạc trong lòng chặt thêm vài phần, cằm đặt trên đỉnh đầu cô: "Tuyết Tuyết, ngồi đây cùng anh một lát."

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 172

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.