Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong bảy năm này, cô ấy rốt cuộc đã trải qua như thế nào?

Phiên bản Dịch · 2428 chữ

“Anh Dịch Dương, hai người…” Tiểu Tuyết chớp chớp mắt: “Em cho là hai người rất tốt!”

“Ha ha, nếu như tốt cô ta cần gì phải sử dụng thủ đoạn này để sinh con chứ?” Đáy mắt của Kiều Dịch dương hiện ra tia căm hận, sự sỉ nhục đó anh sẽ để Giản Vũ San bồi thường gấp trăm nghìn lần!

“Xin lỗi, anh Dịch Dương em suýt chút nữa tin tưởng chị ấy!” Tiểu Tuyết thay áo đi vào phòng lưu trữ.

Cô lấy tinh trùng của Kiều Dịch Dương đổ đi, rửa sạch ống nghiệm sau đó từ trong một ống nghiệm khác đổ vào, sau đó đặt lại vị trí cũ.

Cô đi ra nói: “Anh Dịch Dương, em làm xong rồi, lần sau lúc chị ấy đến em sẽ đưa cái khác cho chị ấy.”

“Ừ, cám ơn em Tiểu Tuyết!” Kiều Dịch Dương chân thành nói cám ơn

Tiểu Tuyết gật đầu: “Không cần khách khí anh Dịch Dương, anh yên tâm chuyện này em sẽ không nói cho bất kỳ ai biết đâu!”

Từ trong trung tâm nghiên cứu sinh thực đi ra Kiều Dịch Dương nhìn bầu trời bắt đầu chuyển sang đen anh nhẹ nhàng nói: “Nghiên Lạc, cho anh thời gian, anh sẽ đem tất cả mọi chuyện xử lý tốt rồi tìm em trở về!”

Lúc Hoắc Khải Quân trở về nhà mới ý thức được, hôm nay anh đến trường quay thực ra còn có một mục đích là đón ‘Lý Nhược Tuyết’ về nhà.

Nhưng đột nhiên xuất hiện cô gái kia là mọi tâm tư của anh bị gián đoạn, anh lại quên mất chuyện phải làm lúc đầu, một mình về nhà!

Nghĩ đến đây, Hoắc Khải Quân lập tức tìm điện thoại, tìm danh bạ cái tên ‘Tuyết Tuyết’.

Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc anh đột nhiên ý thức được một điều!

Nếu như Lạc Tuyết là cô gái ban đầu, bây giờ anh tìm được cô ấy rồi có phải là nên thừa nhận chuyện năm đó không!

Mà năm đó là cô ấy cứu anh ta. Còn anh ta là cướp đi lần đầu tiên quý giá của cô ấy.

Anh ta đồng ý chịu trách nhiệm với cô ấy thì sẽ phải cưới cô ấy.

Nhưng Lý Nhược Tuyết là bạn gái của anh ta, anh ta cũng thích cô ấy, vậy thì…

Trong cuộc đời đây là lần đầu tiên Hoắc Khải Quân do dự, tự nhiên anh lại rơi vào sự lựa chọn giữa hai người phụ nữ!

Anh ta không muốn không giữ chữ tín với cô gái kia nhưng càng không muốn chia tay với Lý Nhược Tuyết!

Trong đầu Hoắc Khải Quân trầm mặc, phiền não đi đi lại lại trong phòng.

Đúng lúc này điện thoại của anh ta vang lên.

Thẩm Nam Thông nói: “Hoắc tổng, Ngài trước đây bảo em điều tra tư liệu về cô Hạ Nghiên Lạc em đã điều tra ra rồi. Em phát hiện, cô ấy và cô Lạc Tuyết giống hệt nhau!”

“Cái gì?” Đồng tử Hoắc Khải Quân cau lại.

“Em vừa đem tư liệu về cô ấy gửi đến hòm thư của Ngài, Ngài xem một chút đi!” Thẩm Nam Thông nói

Hoắc Khải Quân gác điện thoại, đi đến thư phòng mở máy tính, tức thì tư liệu về Hạ Nghiên Lạc hiện ra trước mắt anh ta.

“Hạ Nghiên Lạc, mất tích 7 năm trước, khi đó 18 tuổi.”

“Lần cuối cùng xuất hiện là bên bờ sông Ninh của Ninh Thành, cho nên tạm phán đoán là cô ấy có khả năng bị rơi xuống sông. Nhưng qua một thời gian dài cũng không tìm được bất kỳ chứng cứ nào xác minh sự việc.

Hoắc Khải Quân xem tiếp.

“Hạ Nghiên Lạc sinh ở Tô Thành, bởi vì bệnh viện nhầm lẫn, sinh cùng ngày với Giản Vũ San bị bế nhầm đến Giản gia, đến năm 16 tuổi mới phát hiện ra nhầm lẫn, từ đó quay về Hạ gia.”

“Nhưng sau khi quay về Hạ gia không quá hai tháng thì người nhà Hạ gia mất tích. Giản gia sợ mọi người xung quanh nói họ vô tình, cho nên lại đưa Hạ Nghiên Lạc 16 tuổi quay trở lại Giản gia.”

“Năm Hạ Nghiên Lạc 18 tuổi thi đỗ đại học Ninh Thành. Nhưng hôm khai giảng vì chưa chồng mà chửa (theo chẩn đoán của bác sĩ là khoảng 1 tháng) cho nên bị trường đại học Ninh Thành đuổi học.

“Sau khi bị đuổi học, Giản gia vì sợ bị mất mặt nên cũng đuổi Hạ Nghiên Lạc ra khỏi nhà. Từ đó tin tức về Hạ Nghiên Lạc ở Ninh Thành cũng không còn nữa, cuối cùng đưa ra kết luận do không chịu được đả kích nên đã nhảy xuống con Ninh.”

“Đây là lần cuối cùng mọi người trông thấy sự xuất hiện của cô ấy, từ đó về sau bặt vô âm tín.”

Đọc đến đây, trong đầu Hoắc Khải Quân dường như bị một cú đấm mạnh vào đầu, tức thì là một mảng trống không.

Rất lâu sau anh mới nhìn lại thời gian trên đó.

Lúc trường đại học Ninh Thành đuổi học, Hạ Nghiên Lạc có thai khoảng một tháng.

Mà ngược lại hơn một tháng trước vừa hay anh ta đến Tô Thành, gặp được cô gái đó!

Hơn nữa trên tư liệu hiện rõ Hạ Nghiên Lạc không hề có bất kỳ chị em gái nào, sự trùng hợp này chỉ có thể nói là…

Vậy cô gái lúc đầu mà anh gặp được chính là Hạ Nghiên Lạc!

Cô có thai? Có con của em? Vậy bảy năm qua đứa trẻ giờ sao rồi?

Hơn nữa, lúc đầu là anh ta lao vào cuộc sống của cô, khiến cô vừa mới đỗ đại học đang muốn thay đổi một cuộc đời mới thì lại bị anh ta đưa vào hố sâu tăm tối!

Hoắc Khải Quân nhìn những tư liệu này, đó là những lời bàn luận trên mạng của trường, là tờ thông báo dán trên bảng tin, còn có rất nhiều tư liệu được Thẩm Nam Thông thu thập được nữa…

Tất cả những chuyện này một cô gái vừa mới 18 tuổi phải một mình gánh chịu, có thể tưởng tượng ra đả kích này đối với cô ấy lớn biết bao?

Tay của anh ta bất giác nắm chặt con chuột, lực có chút run rẩy.

Đáy lòng anh ta càng lộ ra sự đau khổ cùng tự trách vô cùng lớn.

Nếu không có anh ta, bây giờ cô ấy sẽ sống thế nào?

Thi đỗ vào một trường đại học trong nước, bảy năm sau hoặc là cô vừa tốt nghiệp thạc sĩ hoặc có thể đã ra trường ba năm rồi.

Cô ấy có thể có cuộc sống tự do của riêng mình, có bạn bè, công việc, hoặc người yêu.

Nhưng anh đã làm sụp đổ tất cả tương lai của cô, khiến cô bị trường đuổi học, bị thầy cô phê bình, bị người nhà chán ghét, bị người đời dị nghị bức ép đến không còn đường để đi!

“Hạ Nghiên Lạc, xin lỗi…” Hoắc Khải Quân ngồi trước màn hình máy tính nhìn bức ảnh của một cô gái mang theo nụ cười thuần khiết lẩm nhẩm mấy câu.

Đây là ảnh cũ trước đây của cô, trong buổi chạng vạng hôm đó cô cầu xin anh ta tha cho mình, còn nữa hôm nay anh ta cùng cô ngồi trong xe, đáy mắt có vài phần ưu tư của cô hoàn toàn được chụp lại.

Là anh ta có lỗi với cô trong bảy năm trước, hủy diệt một cô gái đơn thuần!

Thậm chí trong bảy năm này, anh ta nhớ đến ban đầu chỉ cảm thấy mình cướp đi lần đầu tiên của cô thì nên chịu trách nhiệm với cô.

Nhưng anh ta lại không từng nghĩ đến, sau sự việc phát sinh đó đã tạo thành tổn thương như thế nào đối với cô!

Trong trí nhớ, cô nói cô hận anh ta dường như chỉ thoáng chốc hiện lên càng rõ ràng, Hoắc Khải Quân ngồi trước máy tính chỉ cảm thấy khóe mắt nóng hổi, trong lòng gần như không thở nổi.

Cô trong bảy năm này rốt cuộc trải qua như thế nào?

Lúc này anh ta điên cuồng muốn biết nhưng lại sợ biết được!

Nhưng bất luận tâm trạng của anh ta thế nào đi chăng nữa thì anh ta đều rõ một điều…

Cả đời này, anh ta phải dùng toàn bộ thời gian còn lại, dùng tất cả sinh mệnh và sự nhiệt huyết của mình bù đắp cho cô!

Chỉ là, một bóng dáng, đột nhiên xuất hiện trước mắt anh ta.

Lý Nhược Tuyết.

Hoắc Khải Quân chỉ cảm giác trái tim như có lực ép chặt lại rất khó chịu.

Anh ta đối với Hạ Nghiên Lạc là bồi thường nhưng đối với Lý Nhược Tuyết anh ta càng có thể nói là không buông xuống được.

Rõ ràng quen biết không lâu, nhưng lần đầu tiên gặp cô ấy đã để lại cho anh ta ấn tượng sâu sắc, sau này tiếp xúc càng ngày càng thích cô ấy.

Anh ta quen thuộc với mùi vị của cô, quen thuộc cái nắm tay của cô, quen thuộc nụ hôn của cô, quen thuộc cảm giác bên cạnh cô…

Nhưng lại không nỡ, anh ta không thể cùng lúc thừa nhận hai người phụ nữ được!

Là anh ta có lỗi với Hạ Nghiên Lạc trước, anh ta quen Lý Nhược Tuyết sau dường như buông bỏ cũng không dễ dàng gì!

Chuột trong tay thậm chí còn vì lực của anh ta mà phát ra tiếng vỡ, có mảnh nhựa đâm vào lòng bàn tay anh ta truyền đến một cơn đau.

Lúc này, lòng bàn tay đã chảy ra một ít máu.

Nhưng Hoắc Khải Quân dường như không cảm thấy đau, cứ thế rất lâu, rất lâu cho đến khi có tiếng gõ cửa truyền tới.

Anh ta chầm chậm ngẩng đầu lên.

Trông thấy ‘Lý Nhược Tuyết’ đang đứng ở của thư phòng của anh ta, nhìn anh ta cười nói: “Có chuyện gì mà ngẩn ra thế? Tôi gọi mấy xuống ăn cơm mà anh không nghe thấy à! Thần Hy đang đợi anh đây!”

Hoắc Khải Quân phản ứng lại hỏi cô một chuyện khác: “Tuyết Tuyết, em về nhà rồi à?”

“Ừ!” Hạ Nghiên Lạc gật đầu: “Đã 6 rưỡi rồi! Cơm cũng nấu xong rồi, xuống tầng ăn cơm đi?”

Hóa ra đã tối như vậy? Hoắc Khải Quân lại hỏi: “Em đích thân nấu à?”

“Ừ.” Hạ Nghiên Lạc nói: “Hôm nay tan ca tương đối sớm.”

Thực ra là cô sau khi lén lút đến trạm tàu điện ngầm gọi cho cấp trên nói mình bị đau bụng đi ngoài nên xin nghỉ, cấp trên biết cô là bạn gái của Hoắc Khải Quân nên tất nhiên là sẽ cho nghỉ.

Trong lòng Hoắc Khải Quân nổi lên một cơn đau ù ù kéo tới, anh ta đột nhiên đứng dậy, bước những bước lớn về phía Hạ Nghiên Lạc, sau đó dang tay ra ôm cô vào trong lòng.

Cô không hiểu ngẩng đầu hỏi: “Sao thế?”

Anh ta lại cúi đầu xuống, trực tiếp khóa môi cô lại.

Từ lúc bắt đầu đúng kiểu nụ hôn của Hoắc thị nhưng sự dịu dàng lúc sau lại khiến Hạ Nghiên Lạc cảm giác có gì đó không đúng.

Cảm giác anh ta hôn cô dường như mang theo sự ưu thương khó nói, dường như chỉ trong một khoảnh khắc chì là chia lìa.

Tại sao cô lại có cảm giác này nhỉ? Hạ Nghiên Lạc đang muốn nói gì thì đột nhiên cảm giác bên vai mình có cái gì đó không đúng.

Dường như lòng bàn tay của Hoắc Khải Quân đều là mồ hôi.

Nhưng sao mồ hôi lại dính dính thế này khiến trong đầu cô có một dự cảm không lành!

Hạ Nghiên Lạc ngẩn một chút, dùng sức đẩy Hoắc Khải Quân ra.

Cô xoay đầu nhìn, quả nhiên trên vai cô có một màu đỏ kích thích ánh nhìn!

“Anh bị thương rồi?” Hạ Nghiên Lạc kinh ngạc, kéo lòng bàn tay của Hoắc Khải Quân ra xem.

Rõ ràng lúc anh ta đưa cô về không bị sao, lẽ nào sau đó xảy ra tai nạn giao thông? Nhưng tại sao không đi bệnh viện, cũng không băng bó?

Cô nhìn thấy trong lòng bàn tay của Hoắc Khải Quân có một miếng nhựa khoảng 7 - 8cm, có chỗ đâm rất sâu dường như là do danh ta dùng lực, lúc này vì anh ta dùng lực vết thương vốn dĩ đã hơi khép miệng giờ lại toác ra, bắt đầu chảy máu ra ngoài.

"Sao lại thế này?" Hạ Nghiên Lạc vừa nhìn vết thương vừa nhìn Hoắc Khải Quân.

Anh ta mặc trên người vẫn là áo sơ-mi và quần tây, từ màu sắc y phục nhìn ra những chỗ khác không việc gì.

Cô thở nhẹ một hơi kéo anh ta ra ngoài, nhìn người giúp việc vội vàng hỏi: "Hòm thuốc ở đâu?"

Người giúp việc thấy Hoắc Khải Quân bị thương mặt cũng biến sắc, lập tức xuống dưới tầng lấy.

Hạ Nghiên Lạc kéo Hoắc Khải Quân không nói lời nào cùng xuống phòng khách, người giúp việc cũng đã mở hòm thuốc ra: "Ông Hoắc, tôi giúp Ngài băng bó!"

"Để tôi!" Hạ Nghiên Lạc biết Hoắc Khải Quân không thích người khác chạm vào mình, chắc là vừa rồi không băng bó là vì anh ta mắc bệnh sạch sẽ.

Nói xong cô ấn anh ta xuống ghế sô pha, sau đó lấy rượu chấm bông lau sạch máu, nhìn anh ta nói: "Trước hết tiêu độc, anh chịu khó chút."

Lúc Hạ Nghiên Lạc chấm bông vào vết thương Hoắc Khải Quân đột nhiên nắm lấy vai cô.

Ánh mắt của anh ta dưới ánh đèn thủy tinh càng nhìn càng sâu thẳm mà phức tạp: "Tuyết Tuyết anh có một chuyện muốn nói với em."

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 165

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.