Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Hy, bố cậu rất đẹp trai!

Phiên bản Dịch · 2506 chữ

Nhưng khi Kiều Dịch Dương lại một lần nữa nhìn vào bức ảnh này anh nhận ra người đàn ông trong bức ảnh.

Hôm đó Hoắc Khải Quân cho đồng hồ vào trong túi áo anh cho nên anh chú ý đến đồng hồ của Hoắc Khải Quân.

Đây bản có số lượng trên toàn cầu, chỉ cần nhìn một lần là sẽ nhớ.

Hơn nữa người đàn ông này bóng cao như vậy quả nhiên là Hoắc Khải Quân!

Anh ta đang hôn ai, trước đây anh ta không có bất kỳ tin đồn nào thế mà từ khi nào trở lên nhiệt tình như lửa vậy?

Tại quảng trường hai người cũng không biết mình đã là từ khóa hot trên thanh công cụ tìm kiếm vì thế họ cứ vậy mà rời đi.

Hoắc Khải Quân nhìn Hạ Nghiên Lạc bị hôn đến môi long lanh như thủy tinh cố họng khó chịu nói: “Tuyết Tuyết, mùi vị của em rất ngon.”

Cô vội vàng mở mắt cố ý nói với anh ta: “Tôi đói rồi.”

“Đưa em đi mua đồ ngon!” Hoắc Khải Quân nói: “Thích ăn gì cứ nói nhé.”

“Tôi biết có một quán ăn vặt món ăn rất ngon, chính là ở cổng trường của Thần Hy.” Hạ Nghiên Lạc ngước mắt nhìn Hoắc Khải Quân: “Chúng ta đến đó được không?”

“Em muốn đón nó tan học?” Hoắc Khải Quân nhìn ra tính toán nhỏ của Hạ Nghiên Lạc.

Hạ Nghiên Lạc bèn tiếp lời: “Nhân tiện ăn ít đồ ăn vặt ở đó!” thực ra ngày nào cô cũng phải đi làm, rất khó có thời gian ở bên cạnh con trai một lần!

Nhìn dáng vẻ khó chịu này của cô Hoắc Khải Quân đành phê chuẩn: “Được rồi, anh đi cùng em!”

Hạ Nghiên Lạc bất giác mỉm cười, đáy mắt đều sáng lên.

Nửa tiếng sau hai người ngồi xem của Hoắc Khải Quân xuất hiện ở trước cổng trường học của Hạ Thần Hy.

Lúc này vì là giờ tan học nên cũng có không ít phụ huynh đứng ngoài cổng trường đón con. Khi hai người dừng xe bên đường nắm tay nhau đi đến đã thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người.

Hoắc Khải Quân cả một người cao quý, dáng người cao lớn anh tuấn mà người phụ nữ bên cạnh anh ta thân hình rất đẹp, mặc dù dáng chuẩn nhưng và khuôn mặt lại quá bình thường.

Sự đối lập này dường như quá lớn. Nhưng vì sự chệnh lệch quá rõ ràng này mà Hoắc Khải Quân lại trở thành một người đàn ông tốt.

Các vị phụ huynh bắt đầu thì thầm: “Cô xem người đàn ông kia đẹp trai như vậy, vợ anh ta lại rất bình thường, xem ra họ thật sự là yêu nhau đó!”

“Đúng rồi, lão nhà tôi chỉ được một nửa như người ta là tôi cũng mãn nguyện rồi!”

“Cũng không biết là phụ huynh của con cái nhà nào, lát nữa chúng ta phải để ý một chút!”

Đang nói đến đây thì đám trẻ được giáo viên dẫn thành một hàng dọc đi ra.

Hạ Thần Hy học lớp ba, hôm nay lớp cậu bé ra đầu tiên.

Hạ Nghiên Lạc đứng xa trông thấy nói vội vẫy tay: “Hy ca, ở đây!”

Hạ Thần Hy nói tạm biệt với giáo viên đang muốn chạy về phía Hạ Nghiên Lạc thì lại phát hiện ra Hoắc Khải Quân.

Nó ngẩn ra một cái, sao chú ấy lại đến đón nó? Không phải là chú ấy cướp mẹ xinh đẹp chứ?

Bên cạnh có bạn học hỏi nói: “Thần Hy, kia là bố bạn à? Đẹp trai quá!”

“Oa, Bố của Thần Hy là một chú cực đẹp trai!”

“Thần Hy, không phải trước kia bạn nói bố bạn là thợ sửa ống nước à?”

“Thần Hy, tớ có thể ôm bố bạn không?”

“Thần Hy, bố bạn cao thế…”

“Chẳng trách Thần Hy lại đẹp trai như vậy, hóa ra bố cậu cũng rất đẹp trai!”

Một đám trẻ con cứ bô bô ba ba tranh luận, ánh mắt nhìn Hạ Thần Hy đều là ngưỡng mộ.

Đời người đây là lần đầu tiên Hạ Thần Hy cảm giác nếu như nó thật sự có một người bố như vậy dường như cũng rất tốt…

Nhưng mẹ nói bố của nó sớm đã không còn nữa rồi…

Trong mắt thằng bé hiện lên một tia mờ mịt, sau đó nó đi về phía Hạ Nghiên Lạc.

Hạ Nghiên Lạc vừa rồi thực chất là có nghe được mấy lời nghị luận của đám trẻ con, thậm chí có mấy đứa trẻ còn chạy đến trước mặt Hoắc Khải Quân cô anh ta mấy tiếng chú.

Cho nên cô vì không muốn để Hạ Thần Hy mất mặt bèn buông tay Hoắc Khải Quân ra sau đó nắm lấy nắm lấy tay Hạ Thần Hy để nó đứng giữa cô và Hoắc Khải Quân rồi nhìn Hoắc Khải Quân nói :”Anh cũng nắm tay nó đi.”

Hoắc Khải Quân từ trước đến giờ không có thói quen mắt tay trẻ con, huống hồ anh ta luôn cảm giác Hạ Thần Hy là một cái bóng đèn cho nên không động đậy.

Hạ Nghiên Lạc thấy anh ta bất động trong lòng đột nhiên nổi lên một cơn đau buồn.

Nhưng cô dù sao cũng chỉ là một đối tượng giả mà thôi, đối với anh ta mà nói Hạ Thần Hy lại không phải là con trai của anh ta, bảo anh ta phối hợp kiểu gì đây?

Huống hồ, giấc mơ được thêu dệt lên cũng chỉ là thêu dệt, sớm hay muộn cũng phải tỉnh ngộ.

Sợ là lúc tỉnh lại, so với việc chưa từng có lại càng đau khổ hơn?

Cho nên cô xoay mặt nhìn Hạ Thần Hy nói: “Tiểu Hy ca, cô hôm nay nghiêm túc đến đón cháu, chúng ta đi thôi!”

Người phụ nữ của anh ta vừa rồi nói một chữ ‘cô’ mà không phải là ‘cô chú’...

Hoắc Khải Quân nhìn khuôn mặt của Hạ Nghiên Lạc, mặc dù cô ấy đang cười nhưng dường như anh ta cảm giác được tâm trạng có bao nhiêu thất vọng.

Bởi vì anh ta không nắm tay đứa trẻ sao?

Anh ta nhìn đứa trẻ đứng đến eo của mình do dự một lát, mặc dù không thích có sự tiếp xúc cơ thể với người khác nhất nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy tay Hạ Thần Hy.

Tay của đứa trẻ nằm trong lòng bàn tay của anh ta nhỏ bé mà đáng thương, mềm mại, dường như cũng không khó nắm.

Mà Hạ Nghiên Lạc cùng Hạ Thần Hy mới thật sự kinh ngạc, cứ chằm chằm nhìn Hoắc Khải Quân.

Anh ta chau mày: “Không phải nói muốn ăn đồ ăn vặt ở cổng trường à?”

“Ừ.” Hạ Nghiên Lạc cười, đáy mắt đều là bóng hình tươi đẹp: “Ở phía trước.”

Cô ấy vui như vậy? Cô ấy thích trẻ con vậy sao? Hoắc Khải Quân nghĩ nếu như cô ấy thích trẻ con như vậy thì sau này cô và anh ta cùng sinh một đứa! Nhưng vậy cô sẽ không thích người khác nữa!

Lúc này giáo viên thấy bóng ba người rời đi vội chạy hai bước đuổi theo bọn họ: “Hai người là phụ huynh của Hạ Thần Hy sao?”

Hạ Nghiên Lạc do dự một chút rồi xoay người gật đầu.

“Đặc biệt là bố, bình thường phải quan tâm con trai nhiều vào, tôi thấy chữ ký trong vở bài tập của cháu đều là mẹ ký.” giáo viên nói: “Thực ra đối với bé trai sự quan tâm của bố đối với con là tấm gương để con có thêm sự tự tin nên rất quan trọng.”

Hoắc Khải Quân bị giáo viên dùng ngữ khí như người lớn dạy dỗ nên cũng chưa kịp phòng bị, nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng lại rồi gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi!”

Hạ Nghiên Lạc vừa lo lắng anh ta sẽ nói gì là không phải bố thằng bé nhưng khi nghe Hoắc Khải Quân trả lời tâm trạng cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thần Hy rất thông minh, cũng học rất tốt, sau này nếu được dạy tốt sẽ càng giỏi!” giáo viên lại nói một câu khích lệ.

Hoắc Khải Quân gật đầu: “Chúng tôi sẽ chú ý dạy dỗ cháu.”

Vậy là trong mắt mọi người chính là ngưỡng mộ một nhà ba người này quá thôi.

Đến quán ăn vặt mà Hạ Nghiên Lạc nói Hoắc Khải Quân thấy ở đây vẫn có thể coi như sạch sẽ, nhưng khi nhìn thấy cái ghế đơn giản lại cảm giác không biết có ngồi được không.

Hạ Nghiên Lạc lúc này mới ý thức được, anh ta nào có đến nơi như thế này bao giờ, thế nên cũng không ngồi mà chỉ nói với ông chủ: “Đóng gói một phần trôi nước!”

“Được rồi!” ông chủ trả lời, mau chóng vào trong lấy hộp đựng cho trôi nước vào trong hộp rồi đưa cho Hạ Nghiên Lạc.

Cô trả tiền cầm hộp đưa cho Hạ Thần Hy. Thằng bé nhận lấy mắt sáng lên: “Cháu nhớ mấy ngày không được ăn rồi!”

Hạ Nghiên Lạc cười sủng nịnh: “Biết rồi, cháu thích ăn cái này!”

Hạ Thần Hy cầm xiên lên đang muốn ăn, đột nhiên nhớ ra điều gì bèn đi đến trước mặt Hoắc Khải Quân: “Chú Hoắc, cái này rất ngon, chút thử đi!”

Hoắc Khải Quân dường như không ăn món đồ ăn vặt như vậy cho nên anh ta lắc đầu: “Chú không đói!”

Thằng bé thật sự cảm thấy cái này rất ngon, hơn nữa vừa rồi Hoắc Khải Quân lại giữ thể diện cho nó trước mặt bạn bè cho nên nó chân thành nói: “Chú Hoắc, thật sự rất ngon, chú nếm đi! Nếm một miếng thôi!”

Hoắc Khải Quân cúi đầu nhìn đôi đồng tử đen nháy trong sáng của thằng bé, còn cả ánh mắt mong chờ, nhất thời phát hiện bản thân không có cách nào từ chối được.

Anh ta đành cúi người xuống sau đó vô cùng miễn cưỡng cầm lấy xiên chọc một cái.

Nào biết Hạ Thần Hy đã giúp anh ta xiên rồi sau đó đưa đến bên miệng anh ta.

Anh ta không thể không mở miệng, tức thì hương vị bay vào miệng anh ta.

Anh ta lớn như vậy đây là lần đầu tiên có trẻ con đút cho mình cảm giác cứ kỳ quái thế nào.

Trong lòng Hoắc Khải Quân mâu thuẫn nhưng vẫn không thể không nhai.

Mùi vị nóng hôi hổi xuyên qua kẽ răng, còn có hương thơm của gạo nếp hơi dính dính, dường như cũng không khó ăn lắm.

Hoắc Khải Quân nhìn Hạ Thần Hy đang vô cùng mong chờ sự đánh giá của anh ta bèn mở miệng khen ngợi: “Cũng được.”

“Đúng rồi, cháu cũng cảm thấy rất ngon!” trong mắt đứa trẻ đầy niềm yêu thích, bây giờ đúng là dáng vẻ đơn thuần của trẻ con.

Hoắc Khải Quân thấy Hạ Thần Hy cười, Hạ Nghiên Lạc cũng cười nhất thời chỉ cảm thấy bản thân anh ta cũng vui.

Hai người đợi Hạ Thần Hy ăn thêm hai cái rồi mới đóng nắp hộp lại, một bên một tay dắt Hạ Thần Hy rời đi.

Bóng ba người kéo dài dưới ánh mắt buổi chiều, Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy ở giữa là đứa trẻ hai bên là người lớn. Đột nhiên trong lòng hiện lên một cơn chấn động, nếu như cô thật sự kết hôn chồng cô đối với đứa bé này cũng tốt như vậy sao.

Như thế Hạ Thần Hy đi học cũng sẽ không còn là đứa trẻ không có bố nữa, nó sẽ có một gia đình hoàn chỉnh mà trưởng thành, cũng giống như những đứa trẻ khác có được sự ấm áp của bố.

Nhưng, Hoắc Khải Quân bên cạnh mặc dùng đối với cô rất tốt, nhưng bọn họ chủ định là không thể.

Anh ta nếu như biết Hạ Thần Hy là con của cô liệu Hoắc Khải Quân có bỏ rơi bọn họ không?

Nghĩ đến đây trong lòng Hạ Nghiên Lạc lại hiện lên một cảm giác ẩn nhẫn và tự trách.

Cuối tuần Hạ Nghiên Lạc và Hoắc Khải Quân lại về nhà cũ của Hoắc gia.

Bà Hoắc và chú hai đã trở về Mỹ, trong nhà cũ chỉ còn lại Hoắc Tĩnh Nhiễm và mấy người làm.

Lúc hai người đến, người giúp việc đang giúp Hoắc Tĩnh Nhiễm gội đầu, cô ấy lại lên cơn điên lần nữa, vẫn là Hạ Nghiên Lạc đi đến cẩn thận an ủi cô ấy tâm trạng của cô ấy mới bình tĩnh trở lại.

Cô giúp Hoắc Tĩnh Nhiễm gội đầu rồi cùng trò chuyện với cô ấy một lát.

Mặc dù dường như đều là cô nói. Cô kể lại những câu chuyện lúc nhỏ giữa cô ấy và Hoắc Khải Quân vì muốn đánh thức tinh thần của cô ấy.

Hoắc Tĩnh Nhiễm nghe xong mặc dù không lập tức hồi đáp nhưng so với tâm trạng không khống chế được cũng đỡ hơn nhiều.

Chủ nhất Hoắc Khải Quân có việc phải đi công tác nên Hạ Nghiên Lạc dẫn Hạ Thần Hy đi công viên giải trí, hai người chơi đến chạng vạng mới về.

Thời gian dường như trôi qua nhanh chóng, chớp mắt một cái đã đến thứ sáu ngày diễn ra trận thi đấu.

Hạ Nghiên Lạc và Giản Vũ San cùng lọt vào top 10, mà chàng trai trẻ tương đối đẹp trai phía trước Hạ Nghiên Lạc không hề lo lắng.

Hôm nay ca sĩ đạt giải Gammy Monica cũng tham gia vào thành phần giám khảo, cô ấy ngồi ở vị trí khách mời.

Hạ Nghiên Lạc đang bận rộn thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Hoắc Khải Quân gọi đến, cô nắm chặt điện thoại không muốn để người khác nghe thấy bài hát ấu trĩ "Ông xã là số một" mà Hoắc Khải Quân mới đổi cho cô.

Cô nhỏ giọng nhận điện thoại: "Khải Quân."

Bên anh ta dường như có chút ồn ào: "Anh đến trường quay rồi, nhìn thấy anh chưa?"

Hạ Nghiên Lạc xoay người bèn nhìn thấy Hoắc Khải Quân đang đi về vị trí trung tâm của hàng ghế đầu tiên sau đó ngồi xuống.

Cho nên anh ta sẽ nghe cô hát? Anh ta không phải sẽ nhận ra cô chứ?

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 153

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.