Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không cổ vũ bạn trai của em một cái hôn à?

Phiên bản Dịch · 2513 chữ

Mọi người nghe xong ánh mắt ngẩn ra.

Lúc này khi Hoắc Khải Quân tận miệng nói ra Hạ Nghiên Lạc là bạn gái của anh ta, mọi người lại tận mắt trông thấy anh ta ôm Hạ Nghiên Lạc tất cả đều không dám tin vào mắt và tai mình nữa.

Hoắc Khải Quân cơ bản không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người mà cúi đầu nhìn Hạ Nghiên Lạc hỏi: “Tuyết Tuyết, em dẫm lên chân cô ta không?”

“Không có.” Hạ Nghiên Lạc cảm giác vai cô đang dán vào lồng ngực của Hoắc Khải Quân, trái tim trong lồng ngực anh ta trầm định mà có lực, dường như mang lại cho cô cảm giác an toàn.

“Nếu đã không dẫm lên, tại sao cô ta lại nói em dẫm lên, vậy em dẫm một cái đi!” Hoắc Khải Quân nói: “Nói không chừng cô Giản rất thích em dẫm đấy, cảm giác được người phụ nữ của tôi dẫm có vinh hạnh không?”

Lúc này sự ủy khuất trong lòng cô đã tan biến thay vào đó là cảm giác ấm áp, hơn nữa cô còn hơi muốn cười. Hạ Nghiên Lạc lắc đầu: “Như thế có được không?”

“Không có gì, có anh ở đây, anh đỡ cho em!” Hoắc Khải Quân ngữ khí bá đạo.

Bởi vì hai người nói không to lắm cho nên chỉ ở gần mới nghe rõ, mà gần họ lúc này có thể nghe được cuộc nói chuyện ấy chỉ có hai người, thậm chí họ nói gì hai người kia cũng nghe rõ từng chữ một.

Sau đó mọi người nhìn thấy Hạ Nghiên Lạc rời khỏi vòng ôm của Hoắc Khải Quân đứng trước mặt Giản Vũ San.

Cô nhấc chân lên sau đó mau chóng dùng lực dẫm lên chân Giản Vũ San!

“A!” Giản Vũ San hét lên, cô ta cơ bản không ngờ được Hạ Nghiên Lạc trước mặt mọi người dám dẫm chân cô ta, cho nên cô ta không biết mà tránh.

Mà Hạ Nghiên Lạc đi làm nên mặc quần áo nghiêm chỉnh nên để phối hợp với bộ đồ này cũng mang giày cao gót. Vì vậy lực dẫm lên chân Giản Vũ San thật sự là rất đau.

Hạ Nghiên Lạc nhấc chân lên, trong mắt dường như nhìn ra được Giản Vũ San đau đến chảy nước mắt: “Đã cảm nhận được chưa, đây mới là hiệu quả của việc bị dẫm chân! Trước đó cô luôn luôn hất bẩn lên người tôi, vì để chứng minh bản thân tôi không thể không làm vậy!”

Nói xong cô biểu hiện chân thành nghiêm túc nói xin lỗi: “Cô Giản, xin lỗi cô vừa rồi không cẩn thận dẫm vào chân cô. Cô không sao chứ? Có cần tôi đưa cô đi bệnh viện không?”

Giản Vũ San tức đến lồng ngực phập phồng, muốn phát tiết nhưng nhìn thấy thái độ bảo vệ của Hoắc Khải Quân khi đang đứng bên cạnh Hạ Nghiên Lạc nhất thời cô ta chỉ có thể nén cơn giận này vào trong!

Cô ta là ngọc nữ trong lòng khán giả không thể vì chuyện này mà mất mặt được!

Vậy là cô ta lấy ra dáng vẻ nước mắt rưng rưng nói: “Hoắc tổng, trước đây là tôi không biết cô ấy là bạn gái của Ngài cho nên tôi không nên đem chuyện không có gì ra làm um lên . Thực sự xin lỗi, mong Ngài lượng thứ!”

Nói xong cô ta đem theo cái chân đau nhức rời khỏi.

“Đợi chút!” Hoắc Khải Quân mở miệng: “Cô có thể đi, nhưng trợ lý của cô phải ở lại!”

“Tại sao?” Giản Vũ San nghi hoặc hỏi.

“Cô ta tổn hại đến bạn gái của tôi, làm xấu danh tiếng của cô ấy, tôi muốn cho cô ta trả giá!” Hoắc Khải Quân nói bèn lấy điện thoại trong người Hạ Nghiên Lạc: “Tuyết Tuyết vừa rồi là trợ lý của cô ta nói em cô Giản đã nói gì nhỉ?”

Hạ Nghiên Lạc gật đầu: “Cô Giản có nói trợ lý của cô ấy chỉ là thuận theo ý chủ thôi.”

“Hóa ra là như vậy.” Hoắc Khải Quân đánh mắt: “Cô Giản ngại quá, cô có thể đi, nhưng nhưng nhớ mở điện thoại, từ từ mà nhận giấy thông báo từ cơ quan luật pháp!”

Đôi mắt Giản Vũ San mở to: “Hoắc tổng, anh thật sự vì cô ta… Vì bạn gái của Ngài mà làm như vậy sao? Chỉ bởi vì tôi là Kiều thị…”

“Không liên quan gì đến Kiều Thị!” Hoắc Khải Quân ngắt lời cô ta, lông mày chau lại nói: “Bất luận là ai, nhiễm bẩn lên người cô ấy là không được! Hôm qua tôi tặng cô ấy sợi dây chuyền phiên bản có số lượng này, hôm nay tặng cô ấy siêu xe, ngày kia tặng cô ấy biệt thự, các người đứng trước mặt cô ấy làm loạn vậy cô ấy sống thế nào?”

Đồng tử mắt sâu hoắc của anh ta quét một lượt: “Làm vậy để sau này không ai quấy rối cô ấy nữa!”

Giản Vũ San thật sự sợ rồi.

Trước kia có Kiều Dịch Dương giúp cô ta làm chủ có bộ phận quan hệ công chúng của Kiều thị giúp cô ta xử lý chuyện tiếp theo.

Nhưng Kiều Dịch Dương không cần cô ta nữa, nếu thật sự vì chuyện này mà liên quan đến pháp luật thì cô ta thật sự xong đời rồi!

Mặc dù trong đầu sắp phát điên đến nơi nhưng Giản Vũ San vẫn cố gắng nhẫn nhịn xuống, ngữ khí của cô ta mềm mỏng hơn: “Hoắc tổng, thật sự xin lỗi, đều là tôi sai, sau này tôi sẽ không tùy tiện nói lung tung nữa. Cuộc thi này đối với tôi mà nói vô cùng quan trọng, Ngài có thể nhìn vào việc tôi đang thi đấu mà bỏ qua cho tôi được không?”

Ngữ khí của cô ta rất nhẹ nhàng, ánh mắt thành khẩn, cứ thế nhìn Hoắc Khải Quân.

Mà bên cạnh Giản Vũ San trợ lý của cô ta đột nhiên cúi một góc 90 độ về phía Hoắc Khải Quân: “Hoắc tổng, đều là tôi sai, chúng tôi nói lung tung, Ngài đừng giận, tôi xin lỗi cô gái này!”

Bởi vì xung quanh vẫn còn có những người tham gia thi đấu đang quan sát nếu không bỏ qua thì có thể xuất hiện dị luận giải trí Hoắc thị ức hiếp nghệ sĩ, điều này đối với Hoắc thị vừa mới tiến quân vào giới showbiz không tốt.

Cho nên Bác Ngự Thần bèn nhảy vào: “Anh, nếu cô Giản đã nói xin lỗi rồi thì chúng ta cũng bỏ qua đi! Có điều cô Giản hãy nhớ lấy, đừng cho rằng người ta là một trợ lý nhỏ thì nói người ta không thể mua được đồ có giới hạn! Nói không chừng người ta là bà chủ đấy!”

Giản Vũ San nghe xong mặt từ đỏ chuyển sang trắng, nhưng vẫn nở nụ cười: “Cám ơn anh Bác, tôi nhớ rồi!”

Hoắc Khải Quân vẫy tay: “Mọi người đi làm đi!”

Vậy là mọi người mặc dù vẫn muốn nhìn ông chủ đẹp trai thêm mấy giây nữa nhưng vẫn phải nghe lời tản ra đi làm.

Hạ Nghiên Lac nói một tiếng cám ơn với Hoắc Khải Quân rồi đi làm việc nhưng anh ta lại kéo cô lại: “Ở lại với anh một lát.”

Hạ Nghiên Lạc đỏ hết mặt lên, ánh mắt nhìn về phía chủ quản Nguyễn Cầm Cầm sau đó nói: “Vậy để tôi nói với chủ quản một tiếng.”

Nhưng Nguyễn Cầm Cầm là người biết ý nên không đứng yên nữa mà chủ động đi về phía họ: “Nhược Tuyết, Hoắc tổng khó có cơ hội đến đây thị sát em đưa Hoắc tổng đi một vòng thăm quan đi, chuyện khác chị sẽ sắp xếp đồng nghiệp làm thay em!”

Hoắc Khải Quân nhìn Nguyễn Cầm Cầm chỉ cảm thấy người phụ nữ này rất được, phản ứng nhanh nhẹn có thể sử dụng!

Anh ta kéo tay Hạ Nghiên Lạc ra ngoài, Bác Ngự Thần bên cạnh châm thêm một câu: “Anh, chị dâu em còn một món quà tặng hai người, hay là chúng ta cùng ra cổng xem đi?”

Ba người vừa ra đến cổng đã nhìn thấy Giản Vũ San bị đám phóng viên vây kín.

Phóng viên có sự chuẩn bị mà đến, tầng trong tầng ngoài cứ như thể muốn cướp trang nhất.

Chỉ nghe thấy phóng viên hỏi: “Cô Giản, nghe nói ông Kiều đợi cô đạt giải lần này sẽ tổ chức một hôn lễ lớn có đúng không?”

“Đúng rồi, cô Giản ông Kiều nói vậy có phải là sớm đã mua giải hay là đối với cô có lòng tin, xin hỏi hai người có phải là đã ấn định ngày hôn lễ rồi không?”

“Cô Giản, hai người định tổ chức hôn lễ ở quảng trường của Hoắc có phải là đại diện cho việc Kiều thị cùng Hoắc thị tuyên chiến không?”

“Cô Giản, cô và ông Kiều đã đính hôn bảy năm rồi, lựa chọn thứ năm tuần sau kết hôn đơn thuần là vì tình yêu hay là vì mục đích thương nghiệp?”

Từng câu hỏi của phóng viên, hết tốp này đến tốp khác khiến Giản Vũ San hoàn toàn xoay như chong chóng.

Tại sao đột nhiên lại có nhiều phóng viên đến vậy? Mặc dù lần này cô ta đến Hoắc thị thi đấu phóng viên đều biết, nhưng các vòng thi cũng không có nhiều phóng viên như vậy.

Hơn nữa trong lời nói của bọn họ đều nhắc đến hôn lễ thứ năm tuần sau, từ đâu mà có cái tin này vậy?

Bây giờ cô ta và Kiều Dịch Dương gần như đã chia tay, hôm đó ở bệnh viện cô ta không biết mình có mang thai hay không, sau đó lại tiếp tục nghĩ cách để bảo quản tinh trùng, rất nhiều chuyện sớm đã không khống chế được rồi.

Bây giờ nếu cô ta thừa nhận một nửa có liên quan đến chuyện hôn lễ có thể tuần sau Kiều Dịch Dương xuất viện sẽ tuyên bố họ chia tay, vậy không phải tự vả vào mặt mình sao?

Khi đó cô ta sẽ trở thành người bị nhà giàu bỏ rơi, làm trò cười cho thiên hạ, còn không biết là cái tin này qua tay phóng viên sẽ bị phóng đại đến đâu nữa!

“Các vị, tin của các vị có thể là sai rồi! Tôi và Dịch Dương gần đây không có dự định kết hôn… “ Giản Vũ San nói đến đây thì thấy trợ lý trước mặt bèn nói tiếp: “Sự nghiệp của tôi bây giờ tương đối bận, hơn nữa chúng tôi vẫn còn trẻ, cho nên chuyện hôn sự cần phải suy nghĩ thêm…”

“Cô Giản tôi còn nghe được một tin không biết có liên quan đến chuyện kết hôn của cô và ông Kiều không? Tin này chính là cô và ông ấy chia tay.” Giọng nói của một phóng viên rất nhanh xuyên qua đám đông: “Tạp chí của chúng tôi nghe được trong bệnh viện, dường như ông Kiều đã nói lời chia tay với cô?”

Giản Vũ San nghe xong, tức thì người như đóng băng!

Cô ta ép bản thân không được để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ lắc đầu nói: “Không biết anh đây nghe được tin vịt đó ở đâu, tôi là ca sỹ, hy vọng mọi người quan tâm đến sự nghiệp của tôi mà không phải là những tình cảm riêng tư khác…”

“Cô Giản, cô vừa rồi không trực tiếp phủ nhận, thật sự là bị ông Kiều chia tay rồi đúng không?” Một phóng viên khác hỏi: “Hai người đính hôn cũng bảy năm, cũng không truyền đến bất kỳ tin tức gì về chuyện kết hôn, vừa rồi chúng tôi hỏi có phải là kết hôn vào thứ năm tuần sau không cô cũng phủ định. Vậy thì chúng tôi có thể lý giải là ông Kiều cùng cô đính hôn chỉ vì muốn cho cô thuận lợi trở thành một nghệ sĩ mà thôi?”

Bên này đã có phóng viên nói mà ngữ khí cũng không còn khách khí nữa rồi, Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy bất giác hướng về phía Bác Ngự Thần: “Ngự Thần, đây là món quà lớn của anh à?”

Bác Ngự Thần cười nói: “Đúng, em chỉ bảo trợ lý của em nói hai ba câu với phóng viên thôi, một tin là Giản Vũ San chính miệng nói cô ta và Kiều Dịch Dương tổ chức hôn lễ vào thứ năm tuần sau. Một tin khác là em nói với phóng viên Kiều Dịch Dương thực ra đã đá Giản Vũ San rồi!”

Hạ Nghiên Lạc bất giác mỉm cười: “Vạn nhất người ta thật sự kết hôn mà không phải bị đá thì phải làm sao?”

Bác Ngự Thần vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, họ muốn kết hôn thì trong bảy năm này sớm đã kết hôn rồi, cũng không đợi đến bây giờ! Em nhìn người rất chuẩn, trước đây gặp họ ở các cuộc họp ký giả cũng không ít, trong mắt Kiều Dịch Dương cơ bản không có Giản Vũ San!”

Hạ Nghiên Lạc nghe cậu ta nói như vậy, bất giác ngẩn ra.

Cô nhanh chóng nhớ lại, hôm đó Kiều Dịch Dương chính miệng nói anh sẽ chia tay với Giản Vũ San.

Cho nên nếu như Kiều Dịch Dương thật sự nói với Giản Vũ San như vậy, thế thì Giản Vũ San bị người ta khắc một vết sẹo như thế không biết sẽ có cảm giác như thế nào?

Nghĩ đến đây khóe môi Hạ Nghiên Lạc bất giác cong lên.

Hoắc Khải Quân cúi đầu nhìn, trông thấy cô gái nhỏ này giống như đang cười, trong lòng anh ta hơi nhốn nháo: “Có thích bọn anh báo thù cho em không?”

Hạ Nghiên Lạc gật đầu, nhìn Hoắc Khải Quân nghiêm túc nói lớn: “Thích!”

Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Anh có cảm thấy tôi là người xấu không?”

Anh ta lắc đầu: “Anh thấy là cô ta ức hiếp em trước, em làm vậy chẳng quan chỉ là phản đòn thôi. Huống hồ dám ức hiếp người phụ nữ của anh thì anh phải ức hiếp lại cho cô ta tỉnh ngộ!”

Nói xong, Hoắc Khải Quân sát mặt sát lại gần cô: “Không cổ vũ cho bạn trai em môt nụ hôn à?”

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 152

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.